Đỗ Dĩ Vân không cho là đúng, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, hoài nghi nói: "Ngươi mang theo dao trên người?”

Sở Thừa An nhắm mắt lại, vị nam nhân quanh năm chinh chiến trên cương trường này khó có chút quẫn bách, hắn thấp giọng nói: "Không phải dao.”

Không thể trách Đỗ Dĩ Vân cái gì cũng không hiểu, trưởng bối trong nhà chỉ có mẹ Mỗ, nhưng mẹ Mỗ bị bệnh giày vò quanh năm, không phân biệt được ý niệm này, bà ấy muốn dạy Đỗ Dĩ Vân, nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể lấy chút sách ảnh đặt ở phòng Dĩ Vân, nhưng Đỗ Dĩ Vân chưa từng để ý lật xem.

Hơn nữa đối với Đỗ Dĩ Vân mà nói, ngã một lần khôn ra thêm, nàng luôn cảm thấy Sở Thừa An đang âm thầm chờ đợi để lừa nàng, hiện tại muốn nàng tin lời Sở Thừa An, là rất khó khăn.

Vì vậy, nàng đột nhiên cau mày: "Ta không tin.”

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé xuống vén lên, chỉ cảm thấy món đồ kia hình như càng rõ ràng hơn, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, chỉ nghe Sở Thừa An kêu lên một tiếng đau đớn.

Giọng điệu của hắn ẩn nhẫn, hơi cảnh báo: "Nếu nàng còn lộn xộn nữa, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ta không thể đảm bảo.”

Đỗ Dĩ Vân tức giận, hắn dám uy hiếp nàng? Liền lạnh lùng nói: "Ha, chính ngươi còn nói không phải dao! Lại muốn lừa dối ta.” Nói xong trên tay cũng không lưu tình, dùng sức nắm lấy.

Nàng vốn là muốn thừa dịp Sở Thừa An không thể rảnh tay, đánh bất ngờ rút "dao" ra, đổi khách làm chủ, nhưng điều nàng không nghĩ tới chính là, nàng chẳng những không rút được "Dao", ngược lại là một trận trời đất quay cuồng.

Nàng "a" một tiếng rồi bị đè lên bãi cỏ.

Đáy mắt Sở Thừa An mang theo sắc đau, nhưng đồng thời cũng rất tối tăm, thần sắc có chút đáng sợ, hết lần này tới lần khác hô hấp dồn dập, như ẩn như hiện phun lên tai Đỗ Dĩ Vân.

Đỗ Dĩ Vân không thể động đậy, nói thật, Sở Thừa An như vậy nắm lấy uy nghiêm của bề trên, không còn là người có thể khiến nàng tiện tay bóp lấy, điều này khiến nàng sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhưng nàng liều chết, cố gắng thử giãy dụa, đáng tiếc hai tay ở giữa hai người, cùng bả vai của nàng bị hắn siết chặt, làm cho nàng có loại ảo giác mình trở thành cá nằm trên thớt.

Không đúng, nàng nhanh chóng phủ nhận loại cảm giác này, nàng mới không phải là cá, rõ ràng là Sở Thừa An làm sai trước, nàng không làm sai cái gì cả.

Chỉ là khoảng cách quá gần, Đỗ Dĩ Vân thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt, không phân biệt được rốt cuộc là của mình hay là của hắn.

Nàng mím môi và nói: "Ngươi muốn làm gì, là chê ta không đủ chán ghét ngươi sao?”

Sở Thừa An hơi nhắm mắt lại, nghe được hai chữ "chán ghét", hắn lại đột nhiên mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Vân: "Chỉ có chán ghét thôi sao?”

Âm cuối vang lên, có loại cảm giác áp bách khó hiểu, hơn nữa ánh mắt này khiến Đỗ Dĩ Vân hoàn toàn nín thở.

Nhưng nàng là người dễ dàng nhận ra sao? Đỗ Dĩ Vân thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Đúng, ta đối với ngươi chỉ có chán ghét.”

“Ngươi cho rằng ngươi là Vũ An Hầu, toàn bộ mọi người phải vây quanh ngươi? Vậy thì ngươi thật sự là một giấc mơ ngàn thu!”

Sở Thừa An nhíu mày, mỗi câu nói của Đỗ Dĩ Vân đâm vào trong lòng hắn, ngay cả vết thương trên đầu cũng càng lúc càng phát tác đau đớn, nàng còn thêm một câu như này: "Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?”

Vừa dứt lời, Đỗ Dĩ Vân lập tức câm nín, bởi vì Sở Thừa An bỗng nhiên cúi đầu chặn môi lưỡi nàng.

Tranh chấp đột ngột chấm dứt, chỉ có âm thanh rất nhỏ phát ra từ cổ họng.

Không giống với nụ hôn vừa rồi, nụ hôn này, hắn không hề che dấu sự bá đạo của mình, đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng ra, giống như một quân chủ tuần tra lãnh thổ của mình, ngay cả hô hấp của Đỗ Dĩ Vân cũng bị hắn tước đoạt.

Đỗ Dĩ Vân từ khiếp sợ tới phẫn nộ, lúc sau nàng liều mạng giãy dụa trong lòng Sở Thừa An, nàng muốn hô hấp, nhưng cái mũi hình như không nghe theo sự sai khiến của nàng, chỉ có thể há miệng hấp thu không khí, lại để cho hắn xâm nhập càng sâu.

Giữa môi và răng của hắn hình như cũng có mùi tùng mộc kia.

Môi lưỡi Đỗ Dĩ Vân không thể tránh được, bị mút đến sắp tê dại, da đầu cũng tê dại theo, một cảm giác khác lạ chạy dọc sống lưng về phía cơ thể nàng.

Cảm giác này xa lạ đến nỗi khóe mắt nàng trào ra nước mắt, cả người giống như tôm luộc chín, từ gò má đến đầu ngón tay, khắp nơi đều đỏ bừng.

Cảm giác kháng cự của nàng dần dần yếu đi, Sở Thừa An từ xâm lược chuyển sang trấn an, cuối cùng hắn cũng buông đôi môi bị mình giày vò đến sưng đỏ, mà nhẹ nhàng mổ lên gò má nàng.

Khi Đỗ Dĩ Vân dùng sức nháy mắt mấy cái, để tản đi sương mù trong mắt mình, thì Sở Thừa An đã nắm lấy tay nàng, di chuyển xuống.

Cuối cùng nàng mới biết rốt cuộc mình đã làm cái gì, không phải dao, thật sự không phải dao, chỉ là thứ này còn nóng tay hơn so với dao!

Nàng thà rằng đó là một lưỡi dao sắc nhọn, cắt vào tay mình đầy rẫy vết thương, chứ không phải như vậy, làm cho nàng bị bỏng đến mức không biết phải làm sao.

Vừa xấu hổ vừa tức giận, Đỗ Dĩ Vân muốn rút tay về, nhưng Sở Thừa An không cho phép nàng phản kháng.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Sở Thừa An như vậy.

Hắn hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang của quân tử hoàn mỹ, cởi bỏ tác phong nói một không hai trong quân đội, trên chiến trường cái gọi là thừa thắng xông lên, năm ngón tay hắn xuyên qua năm ngón tay của nàng, hô hấp nóng bỏng rơi vào vành tai nàng.

Đỗ Dĩ Vân mặt đỏ bừng nhắm lại, trực giác mách bảo nàng lúc này phải mím chặt môi, tình huống thật bất ngờ, dù thế nào đi nữa, lúc này nàng không nên đi kích thích người đàn ông này.

Chuyện đáng hận nhất, chính là món đồ trong tay làm cho ngón tay nàng cứng ngắc, nàng ước gì có thể tìm được một khe hở để trốn đi.

Nói đến Sở Thừa An, hắn có thể đợi đến giờ phút này rồi mới ra tay, cũng bởi vì hắn có sự kiên nhẫn tuyệt vời, cho đến khi Đỗ Dĩ Vân hết lần này đến lần khác phá vỡ sự kiên nhẫn này...

Hắn ở trong cảm giác thỏa mãn tuyệt hảo như vậy thoáng tỉnh táo lại, trong lòng cũng càng hiểu được, hắn hèn hạ thì như thế nào, chỉ cần nắm chặt người trong lòng bàn tay, quảng đời còn lại còn dài.

Một lúc lâu sau, hắn hôn vào mắt nàng, long trọng nói: "Trở về cho nàng bắt nạt lại.”

Đỗ Dĩ Vân vừa tức vừa gấp: "Không cần! Ngươi mau cút đi là được rồi!”

Sở Thừa An chỉnh trang quần áo hai người, hắn duỗi tay ra, ôm ngang lấy nàng, tâm tình hắn rất tốt, trong giọng nói tràn ngập sự thỏa mãn: "Được.”

Đỗ Dĩ Vân còn muốn giãy dụa, Sở Thừa An lại siết chặt thân thể nàng, bảo nàng không thể động đậy, nàng giơ tay đánh hắn một cái, lại thấy Sở Thừa An nhíu mày, vết thương trên đầu giống như lại nứt ra, chảy xuống một chút máu.

Đỗ Dĩ Vân bỗng dưng dừng lại, nàng muốn nói hắn chảy máu, nhưng còn bởi vì tức giận nên không chịu mở miệng, mà Sở Thừa An đã nhận ra, có chút bất đắc dĩ, nói: "Đừng lộn xộn.” ( truyện trên app T𝕪T )

Đỗ Dĩ Vân lại nhớ tới cảnh hắn ép buộc tay nàng khi trên đầu có vết thương, thật sự là xứng đáng với danh nghĩa đăng đồ tử.

Nhưng cuối cùng nàng đã ngừng giãy dụa.

Nàng nghĩ, chỉ là bởi vì nàng không biết cưỡi ngựa trở về như thế nào, nên nàng mới cần Sở Thừa An mang nàng trở về, cũng không thể để cho hắn chết ở đây được, nàng chỉ là đang lợi dụng hắn mà thôi.

Chờ hai người trở lại Hầu phủ, tân khách đã tan hết, dù thế nào thì đám cưới cũng đã bị gián đoạn giữa chừng, ngày đại hôn của Hầu gia tân nương bỏ chạy cuối cùng sẽ trở thành một trò cười sau bữa cơm.

Có điều Sở Thừa An cũng không thèm để ý, hắn không quan tâm người bên ngoài nghĩ gì, người bình an trở về đã là một may mắn lớn rồi.

Vốn dĩ Đỗ Dĩ Vân không muốn ở Hầu phủ, nhưng đáng giận chính là, tất cả tranh luận của nàng ở trước mặt Sở Thừa An đều trở nên vô ích, vì vậy nàng dứt khoát vào phòng, vứt giày dép lung tung, quần áo cũng không thèm thay, đã lên giường giả chết.

Nha hoàn Hầu phủ nhỏ giọng khuyên: "Phu nhân dậy rửa mặt..."

Đỗ Dĩ Vân mở mắt ra nhìn bốn phía xung quanh.

Có thể nhìn ra căn phòng này đã được trang trí đơn giản, mấy kiện đồ đạc lớn đều đầy đủ, trên cửa sổ dán song hỉ tinh xảo, trên mặt bàn đặt đậu phộng quế viên.

Nàng hơi hoảng hốt.

Nàng cứ như vậy gả cho Sở Thừa An, dưới quỷ kế của hắn, bên ngoài còn xảy ra chuyện như vậy... Hôm nay thực sự là một ngày khủng khiếp.

"Phu nhân." Nha hoàn kia tiến lại gần nàng, lại cung kính kêu một tiếng.

Đỗ Dĩ Vân lại một lần nữa nhắm mắt lại, nàng không chịu trả lời, dù sao chỉ cần nàng không đáp lại, tiếng "phu nhân" này cũng không phải là gọi nàng.

Một lúc sau, khuôn mặt của nàng được bao phủ bởi một chiếc khăn ấm áp.

Đỗ Dĩ Vân đột nhiên mở mắt ra, đã thấy Sở Thừa An một tay cầm khăn tay, ngồi ở bên giường, vừa rồi hắn xử lý vết thương một chút, nên có một dải vải màu trắng quấn quanh trán hắn.

Đáng giận chính là, cho dù như vậy, nam nhân này lại tiêu sái như thường ngày, không hề có vẻ tiều tụy gì.

Đỗ Dĩ Vân còn tưởng rằng nha hoàn tự chủ trương, kết quả lại là Sở Thừa An, trong lòng nàng giống như bị chặn một chút gì đó, kháng cự trốn vào trong giường, đưa lưng về phía hắn.

Nàng nghe được hắn tựa hồ thở dài một tiếng, ngay sau đó bên người lõm xuống, là Sở Thừa An nằm xuống.

Nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn nàng rất nhiều, vào ngày thu tiêu điều vắng vẻ như vậy, cho dù giữa hai người cách nhau vài tấc, nhưng dường như Đỗ Dĩ Vân vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn.

Lại nghĩ tới chuyện hoang đường trên đồng cỏ, trên mặt nàng càng ngày càng nóng, buộc mình nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên nghe Sở Thừa An nói: "Nàng ghét ta đến mức nào?”

Vốn dĩ Đỗ Dĩ Vân không muốn đáp lại, nhưng miệng lại không khống chế được mà thổ lộ có chút ngây thơ: "Nếu ngươi mất hứng, thì ta sẽ cao hứng.”

Sở Thừa An dường như suy nghĩ một chút, nàng nghe thấy tiếng cười của hắn: "Ừm, ta rất không vui.”

Đỗ Dĩ Vân xoay người, giận dữ nhìn: "Ngươi đang trêu chọc ta à?”

Sở Thừa An cũng xoay người nhìn nàng, ánh mắt hắn giống như ngâm mình trong đầm sâu, xa xăm và sâu thẳm: "Ta đang mất hứng vì sao ta lại khiến nàng cảm thấy ủy khuất, nhưng sau này ta sẽ không để nàng chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa.”

Đỗ Dĩ Vân ngẩn người, giật mình phát giác khoảng cách giữa hai người càng gần, nên rụt người lại, không nói một lời.

Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, nàng mới không thèm tin tên nam nhân chó này nữa.

Hai người ngủ chung giường qua một đêm, Sở Thừa An khôi phục phong độ, không ép buộc nàng làm gì nữa.

Đợi đến bình minh ngày hôm sau, Sở Thừa An dậy sớm, hôm qua Đỗ Dĩ Vân chạy trốn thoải mái, hôm nay hắn muốn đi ra ngoài, nên quay người cẩn thận quan sát Đỗ Dĩ Vân, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Mà Dĩ Vân chỉ đợi đến tiếng bước chân của hắn rời đi, mới mở mắt ra.

Hệ thống nhắc nhở: "... Chúc mừng ngươi, nhiệm vụ bạch nguyệt quang của ngươi đã hoàn thành rồi.”

Dĩ Vân phát ra một tiếng "ồ" dài: "Nghe có vẻ như ngươi không mấy vui vẻ.”

Nhiệm vụ có thể hoàn thành đương nhiên là tốt nhất, nhưng hệ thống vẫn chỉ tin tưởng vào kết quả của thuật toán giải quyết tối ưu, chứ không phải giống như Dĩ Vân, nó thủy chung cảm thấy Đỗ Dĩ Vân đang làm bậy, nhưng vấn đề là người ta thành công rồi.

Nó hỏi: "Không phải ngươi nói nếu không có được sẽ vĩnh viễn gây rối sao?”

Dĩ Vân: "Ai da, bây giờ chiếm được nhưng vĩnh viễn không đủ cũng không phải là bạch nguyệt quang sao?”

Hệ thống: Ngụy biện!

Nó cũng coi như là nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình ân oán của hai người, trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái: "Rốt cuộc ngươi đã lừa nam chủ kiểu gì?”

Dĩ Vân duỗi thắt lưng lười biếng: "Ôi chao không biết, ôi, hắn thích ta thì ta có biện pháp gì.”

Hệ thống: "Quá đĩ, cáo từ.”

“Khi nào chân nữ chủ xuất hiện?” Dĩ Vân hỏi.

Hệ thống nhìn tập tin nói: "Vào thời khắc hoàn thành nhiệm vụ đã chọn ra được chân nữ chủ rồi, nàng ta là quận chúa, thân phận cùng nam chủ môn đăng hộ đối, bởi vì thân thể yếu ớt, nên luôn ở ngoài kinh điều dưỡng, đợi đến tháng sau, Hoàng đế gọi chân nữ chủ trở về Kinh Thành, chủ tuyến của nam nữ chủ sẽ bắt đầu, ngươi phải rời khỏi sân khấu rồi.”

Còn có một tháng, trong mắt Dĩ Vân lộ ra một tia giảo hoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play