"A!"
Cảm giác mất trọng lượng khiến Đỗ Dĩ Vân gấp gáp kêu lên một tiếng, bàn tay Sở Thừa An đặt ở sau gáy nàng, ấn nàng vào trong ngực mình, lấy thân thể mình làm tấm đệm cho Đỗ Dĩ Vân ngã lên trên.
Vừa vặn dốc này có độ cong, hai người từ trên ngựa ngã xuống như thói quen, một đường lảo đảo ngã xuống, nếu như là một mình Sở Thừa An, còn có thể bắt chút cỏ hoặc tảng đá, để cho mình dừng lại, nhưng hắn lại đang che chở Đỗ Dĩ Vân trong lòng.
Thân thể Đỗ Dĩ Vân rất mềm mại, khắp cơ thể có một mùi thơm thanh nhã, trong hương thơm của đồng cỏ này đặc biệt rõ ràng.
Lúc này hắn từ bỏ quyết định cho một bàn tay nắm lấy tảng đá, cứ như vậy siết chặt eo nhỏ của nàng ôm thật chặt, hắn nhắm mắt lại.
Hắn nghĩ, nếu chỉ có thời khắc này thật tốt.
Thậm chí hắn còn có một ý nghĩ điên cuồng hơn, hắn tình nguyện vì thời khắc này mà hy sinh mạng sống của mình.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, con ngựa phát cuồng kia không biết chạy đi đâu, hồng y của hai người đều bị làm cho bẩn thỉu, cuối cùng dừng lại trên bãi cỏ bằng phẳng, Đỗ Dĩ Vân nằm sấp trên người Sở Thừa An, nàng ngoại trừ bị hoảng sợ ra, thì cả người lại không có một chút vết thương nào, thậm chí ngay cả vết trầy xước cũng không có.
Ngược lại Sở Thừa An, vết thương trên mặt làm cho hắn có chút chật vật, lúc này hắn nhắm chặt mắt, mi dài rũ xuống, giống như không có tri giác. Từ trán đến hàm dưới, đường cong gần như được ông trời khéo léo tạo ra, làm suy yếu cảm giác sắc bén của hắn, cả người có vẻ hiền lành vô hại.
Khoảng cách gần như vậy, Đỗ Dĩ Vân thậm chí có thể nhìn thấy đường vân trên môi hắn, thiếu chút nữa sửng sốt, nàng cắn cắn môi, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra tay Sở Thừa An còn đang siết chặt eo mình.
Nàng thử gỡ ngón tay của Sở Thừa An ra, nhưng chẳng những không lay động, mà còn bị nhiệt độ hơi cao của ngón tay kia làm cho nóng đến rụt tay lại.
"Này." Nàng bất đắc dĩ gọi hắn: “Đứng dậy!”
Lông mày Sở Thừa An nhắm chặt, lại không mở mắt ra.
Lúc này Đỗ Dĩ Vân mới phát hiện có điều gì đó không đúng, nàng cẩn thận quan sát Sở Thừa An, phát hiện trên cổ hắn có một vết máu nhỏ chảy xuống từ sau gáy, nhất định là vừa mới lăn xuống đụng phải, máu đỏ thắm dính vào vạt áo, cùng quần áo tân lang quan đỏ thầm trộn lẫn cùng một chỗ, nếu như không lưu ý, quả nhiên sẽ bỏ qua.
Nàng vươn ngón tay ra chạm vào vết máu vừa nóng vừa trơn, sợ tới mức nín thở: "Vũ An Hầu?”
Nàng dùng hai tay đẩy hắn, nhưng hắn không nhúc nhích, nàng chỉ có thể đưa tay chạm vào gáy hắn, lại không tìm được vết thương kia ở đâu, vừa nghĩ đến Sở Thừa An bị thương đến hôn mê bất tỉnh, cho dù có bao nhiêu tức giận trong lòng, lúc này cũng không khỏi sốt ruột: "Sở Thừa An!”
Đỗ Dĩ Vân đưa tay véo má hắn: "Đứng lên, Sở Thừa An mau đứng lên!”
Cũng không biết người này sau khi ngất đi sao còn có thể ôm chặt nàng như vậy, Đỗ Dĩ Vân hít sâu một hơi, nàng muốn tránh thoát khỏi ràng buộc của Sở Thừa An trước, liền xoay người.
Nhưng xoay trái phải, ngoại trừ làm cho xiêm y của hai người càng biến thành loạn ra, cũng không có tác dụng gì khác.
Đỗ Dĩ Vân có chút nhụt chí, lại sốt ruột, nàng cắn cắn môi, thấp giọng mắng: "Nếu ngươi chết đi rồi, vậy chỉ có thể trách ngươi, là ngươi đáng đời.”
Vì sao hắn phải ôm chặt như vậy, lại không để cho nàng bị nửa phần thương tích.
Thế nhưng, nàng bỗng nhiên phát hiện có một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Sở Thừa An, sau khi nhận ra đây là nước mắt của chính mình, Đỗ Dĩ Vân lấy mu bàn tay lau đi chút nước mắt này.
Nàng chưa bao giờ khóc nức nở khi gặp chuyện, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy bất lực.
Rõ ràng là hắn lừa nàng thành thân, còn nhất định phải che chở nàng, nàng cũng không cầu hắn bảo hộ nàng, cho nên cho dù thế nào cũng là Sở Thừa An đáng đời, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm này của hắn, hô hấp của Đỗ Dĩ Vân có hơi khó khăn.
Nàng chợt nghĩ đến cái gì đó, thiếu chút nữa cả người lạnh như băng, nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần lồng ngực hắn, bên tai còn có một tiếng lại một tiếng tim đập mạnh.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Đỗ Dĩ Vân làm những động tác này, mí mắt Sở Thừa An run lên, bàn tay hắn thoáng buông ra một chút, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Đỗ Dĩ Vân thở dốc: "Đứng lên?”
Không đợi Sở Thừa An đáp lại, nàng lại cười lạnh nói: "Không quăng ngươi ngã chết, thật đáng tiếc.”
Sở Thừa An hơi nheo mắt lại, lúc này sau khi trải qua giày vò như vậy, tóc mai Đỗ Dĩ Vân đều tán đi, trang điểm trên mặt cũng hoa nở, son môi đều bôi lên hai má, làm cho hai gò má hồng nhuận thêm một chút mị sắc.
Đáng lẽ đó sẽ là một ngày hạnh phúc, nhưng lại khiến nàng chịu ủy khuất như vậy.
Ánh mắt Sở Thừa An tối sầm lại, hắn giơ tay lau son môi trên má nàng, vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng.
"Làm cái gì vậy, đừng đụng vào ta." Đỗ Dĩ Vân thừa dịp khe hở trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng muốn thoát ra ngoài.
Sở Thừa An nói: “Đừng chạy loạn, rất nguy hiểm.”
Đây là khu săn bắn hoàng gia, sau khi săn bắn qua đi, đã bổ sung rất nhiều con mồi, không có tính công kích ví dụ như thỏ, hươu con, nhưng còn có tính công kích gấp mười lần như sói xám, ngày thường tướng sĩ luyện binh là một đám người, hơn nữa đều là nam nhân trẻ tuổi cường tráng, đương nhiên không cần lo lắng, nhưng Dĩ Vân là một nữ tử tay trói gà không chặt, nếu như chạy loạn, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mà lúc Sở Thừa An lăn xuống đụng phải gáy, cũng không phải không có ảnh hưởng gì, ví dụ như hắn chỉ cử động như vậy, đã cảm thấy có chút hoa mắt, có loại cảm giác buồn nôn chấn động qua lại trong lồng ngực hắn, cho nên chỉ có thể nằm trên mặt đất xoa dịu trước.
Đỗ Dĩ Vân lại không hiểu, nàng cố ý muốn đứng lên, đột nhiên thắt lưng bị đè lại, là bàn tay to của Sở Thừa An.
Đỗ Dĩ Vân tức giận đến mức vặn vẹo cánh tay của Sở Thừa An, mới phát hiện trên cánh tay hắn đều là cơ bắp cứng rắn, chút khí lực này của nàng căn bản vặn không nổi.
Nàng tức giận và hỏi: "Cuối cùng ngươi muốn làm cái gì?”
Sở Thừa An hơi ngước mắt lên, hắn nhìn nàng nhưng không nói gì.
Nàng rũ mắt nhìn thấy hồng y trên người hai người, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại bọn họ sớm nên bái đường xong... Nàng có thể mãi đến tận khi động phòng hoa chúc, mới phát hiện ra mình đã bị lừa gạt.
Nàng nuốt khan cổ họng, lạnh lùng hỏi: "Sở Thừa An, ngươi làm như vậy sẽ không sợ ta đi cáo quan sao?” Nhưng hỏi xong những lời này, nàng mới biết báo quan cũng vô dụng, thế nhân tin tưởng dân nữ bẫy Vũ An Hầu, tự dâng mình đưa đến trên giường của Vũ An Hầu, cũng sẽ không bao giờ tin Vũ An Hầu cường đoạt dân nữ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nàng cũng dời mắt nhìn bãi cỏ vô tận, cố gắng để cho lực chú ý của mình không nên ở trên mặt Sở Thừa An nữa.
Một lát sau, Đỗ Dĩ Vân lại hung dữ nói: "Ta không có trêu chọc ngươi đúng không?”
"Ừm, nàng không có." Sở Thừa An cười một tiếng, hơi có chút tự giễu: “Là ta trêu chọc nàng, nàng đã là phu nhân Hầu phủ rồi.”
"Ngươi." Đỗ Dĩ Vân giơ tay lên đánh hắn, nhưng nghẹn nửa ngày, lại chỉ nói một câu: “Không biết xấu hổ!”
Lòng bàn tay Đỗ Dĩ Vân mềm nhũn, hình như còn thơm ngát, có lẽ cố kỵ vết thương của hắn, nên căn bản không có sức lực gì, Sở Thừa An một tay nắm lấy lòng bàn tay nàng đặt lên má hắn, ấm áp nói:
"Ta sẽ bồi tội cho nàng, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất nữa, được không?"
Ở nơi trống trải như vậy, giọng nói Sở Thừa An càng thêm trầm thấp, giống như bám vào bên tai Đỗ Dĩ Vân, nghe được câu này vành tai nàng đỏ bừng lên, nàng quay mặt sang một bên, không biết phải đáp lại như thế nào.
Ai mà không muốn làm phu nhân Hầu phủ chứ?
Nhưng nàng cũng có trái tim, cũng sẽ sợ hãi. Sợ lời thề quá ngắn ngủi, sợ giữa bọn họ không thể vượt qua ranh giới, hắn cao cao tại thượng dùng một câu quyết định sinh tử của mình, sợ những lo lắng của mình cuối cùng sẽ thành sự thật, cuối cùng người trằn trọc trầm luân ở trong đó cũng chỉ có mình nàng.
Cho nên nàng nghĩ, đã như vậy, không bằng không cần, nàng chưa bao giờ đi cầu xin thứ mình không chiếm được, tình nguyện gả cho A Miêu A Cẩu không có danh tiếng, an ổn vượt qua phần đời còn lại, cũng không cần cảm nhận loại tâm tình mâu thuẫn đan xen này.
Nhưng bây giờ, Sở Thừa An sau lưng giở trò quỷ, đã hoàn toàn đoạn tuyệt đường lui của nàng rồi.
Nàng rút tay lại và nói một cách thờ ơ: "Nếu như ta nói không được thì sao?”
Ánh mắt Sở Thừa An lóe lên: "Thực xin lỗi.” Không được cũng phải được.
Sở Thừa An biết nàng đang mắng hắn cái gì, không thể không nói, hắn quả thật nóng lòng, chiêu trộm long tráo phượng này, là hắn bất chấp tất cả, nhưng chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội tự tay ghép những mãnh vụn vỡ lại trở về như ban đầu.
Hắn nhất định phải dùng những thủ đoạn này, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác được.
Đỗ Dĩ Vân thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thừa An bề ngoài khiêm tốn, thế nhưng kỳ thật lại là người lưu manh nhất, nàng lại một lần nữa hung hăng véo má hắn: "Rõ ràng là nói một không hai, lại ở trước mặt ta giả bộ lương thiện gì đó, không biết còn tưởng rằng là ta đổ oan cho ngươi!”
Sở Thừa An khẽ thở dài: "Nàng nói đúng.”
Hắn quanh năm hành quân, từ lúc mười sáu mười bảy tuổi đã có uy vọng trong quân đội, ở trong chiến trường có được quyền quyết định mỗi trận chiến với Nhung Địch phải đánh như thế nào, có muốn truy kích hay không, có muốn rút lui hay không, toàn bộ đều là do hắn nói.
Tựa như bây giờ, đối với Đỗ Dĩ Vân, từ khi bắt đầu đến khi thành thân, cũng là một tay hắn làm tất cả.
Hắn muốn gắt gao che chở nàng ở trong lòng bàn tay mình và trở thành viên minh châu trân quý nhất.
Cho nên hắn giơ tay lên, giữ chặt ót Đỗ Dĩ Vân, trong ánh mắt mở to của Đỗ Dĩ Vân, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Hắn không ép nàng, sau khi hoàn thành nụ hôn gần như không thể tính là hôn, liền buông tay ra.
Đỗ Dĩ Vân vẫn còn sững sờ.
Thời gian chạm vào quá ngắn, cho nên nàng cũng chưa lấy lại tinh thần được, ngoại trừ lạnh lẽo, thì những cảm giác khác cũng không có, ngay sau đó một mảng lớn hồng hà nổi lên gò má nàng, nàng giận dữ mắng: "Đăng đồ tử!”
Lồng ngực Sở Thừa An chấn động, hắn cười lên một tiếng, có điều trên mặt vẫn là một bộ dạng nghiêm túc: "Ừ, đăng đồ tử.”
Đỗ Dĩ Vân càng cảm thấy mình bị đùa giỡn, muốn thừa dịp Sở Thừa An không để ý đứng lên, lại không ngờ cho dù đầu Sở Thừa An bị thương nhưng phản ứng của hắn vẫn còn rất nhanh, lại một lần nữa đè eo bụng của nàng, không cho nàng đi lung tung.
“Ngươi, ngươi buông ta ra!” Đỗ Dĩ Vân xoay tới xoay lui, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Sở Thừa An thật vất vả mới đụng được đôi môi mình ngày đêm nhung nhớ, còn chưa kịp tinh tế thưởng thức, thì Đỗ Dĩ Vân đã phản ứng lớn như vậy, hắn không thể không thấp giọng khuyên: "Đừng nhúc nhích.”
Đỗ Dĩ Vân không nghe, hiện tại một khắc nàng cũng không muốn ở lại nơi này, giãy dụa càng lợi hại, động tác cũng càng lớn.
Vạt áo của hai người đang sột soạt trong bụi cỏ, bỗng nhiên Đỗ Dĩ Vân nghi hoặc, giống như có thứ gì đó cộm cộm vào nàng.
Chỉ thấy Sở Thừa An khẽ nhíu mày, ngay cả giọng nói cũng khàn lên: "Đừng nhúc nhích nữa.”