Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 145


9 tháng

trướctiếp

Tuệ Hòa kéo mũ xuống rất thấp, chỉ để lộ cằm và đôi môi đang mím lại.

Hai tay chắp sau lưng, Dĩ Vân lui về phía sau muốn quan sát vẻ mặt của hắn: “Ngài tức giận sao”

Tuệ Hòa dừng lại, dựa vào cây trúc tiếp tục đi, thấp giọng đáp: “Không”

Dĩ Vân: “…”

Nàng vốn cho rằng người đàn ông trước mặt này là một người ôn nhu nhàm chán, dễ bề cho nàng lợi dụng nhưng hóa ra không phải vậy, vì hắn dường như là người có tính tình nóng nảy.

Bằng không, vì sao khi nàng vừa nói xong “đầu trọc” hắn không đáp một lời mà đã vội vã lên đường?

Dĩ Vân nghẹn cười nói: "Đại sư, Đức Phật đã dạy rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng phải không?"

Nghe nàng bàn về Phật Pháp với mình, lúc này Tuệ Hòa mới từ từ ngẩng đầu, dưới vành mũ đen lộ ra con ngươi sâu thẳm “giếng cổ cũng không hề gợn sóng” trong đôi mắt ấy.

Hắn đáp: “Ừm”

Thấy vậy, Dĩ Vân tiếp tục bày trò và hỏi những câu không liên quan: “Người đang tức giận với những kẻ nam tử muốn lừa ta trước đây hửm?”

Lấy lại bình tĩnh, Tuệ Hòa đáp lại: “Bần tăng chưa bao giờ tức giận với bọn họ.”

Thôi nào, Dĩ Vân mở tay ra: “Chính là như vậy, nếu như ngài không giận khi bị người khác gọi là con lừa, thế tại sao ta nói đầu ngài rỗng tuếch, ngài lại tức giận?”

“Ngươi đây không phải là đã vi phạm quyền bình đẳng chúng sanh sao?”

Tuệ Hòa: “…”

Bắt được chuyện cười, Dĩ Vân không để ý đến vẻ mặt hắn hiện tại mà nói tiếp: “Cho dù ngài nói không tức giận nhưng ta nói cái gì ngài cũng mặc kệ ta. Theo ta thấy, ngài là đang tức giận!”

Nàng nói xong liền lùi về phía sao, không may chân vấp vào hòn đá, nhưng nhờ có thị lực tốt và đôi tay nhanh nhẹn, Tuệ Hòa đã ngay lập tức đưa tay về phía nàng, đỡ lấy nàng trong gang tấc nhưng rồi lại nhanh chóng buông ra.

Bàn tay hắn đặt trước người, người hơi cúi nói: “Như thế cũng được, bần tăng có tức giận hay không, toàn bộ đều dựa vào lời thí chủ nói.”

Những lời này thừa nhận, không phải không tình nguyện, chỉ là hắn không muốn tranh cãi với nàng nên buộc phải thừa nhận mình "tức giận".

Thoạt nhìn hiền lành nhưng thực tế con người hắn lại rất bướng bỉnh.

Dĩ Vân nói: “Con lừa bướng bỉnh”

Sau đó, nàng bỏ lại hắn và chạy một mình xuống con đường núi.

Tuệ Hòa nhìn theo bóng dáng đang xa dần của nàng, hắn bất chợt tiến thêm một bước nhưng rồi nhanh chóng lùi lại, chỉ để lại dấu giày đang hằng trên mặt bùn.

Không thừa nhận cũng không được, thừa nhận cũng không xong. lần này ngược lại, bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất trong bụi rậm.

Tuệ Hòa mới khẽ thở dài và niệm một câu Phật hiệu.

Hắn cứ như vậy, vừa niệm kinh nhẹ nhàng vừa điềm tĩnh mà bước đi.

Trời rất nhanh đã tối mịt, vì muốn đến thủ phủ Ngọc Châu càng sớm càng tốt, hắn không đi đường bộ mà đi đường vắng vẻ hoang vu. Khi trăng leo ngọn cây, tiếng sói tru yếu ớt vang vọng ở mọi góc ngách.

Tuệ Hòa vốn định nhắm mắt lại, bỗng dưng mở mắt.

Hắn đứng dậy nhìn về phía khu rừng nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng.

Trong rừng sâu hoang vắng, hắn không biết nàng có tìm được người hay không, nếu như không có, nàng có một mình chịu qua đêm dài đằng đẵng hay không. Tuy rằng nàng xem ra là người có võ công, có thân thủ nhưng dù gì cũng là một nữ nhân, nếu thật gặp phải lang, hổ, báo hay những người có ý đồ thâm hiểm, thì nàng có thể thoát ra được chăng? 

Tuệ Hòa vừa nghĩa đến đã lập tức thu dọn y phục và bắt đầu đi về hướng mà nàng đã chạy.

Đi khoảng ba bốn bước, hắn bắt đầu chạy. Nếu nàng mất mạng chỉ vì cuộc cãi vã với mình, thì hắn…hắn không dám nghĩ đến điều đó. Lúc này, lông mày nhíu chặt lại, hắn điên cuồng chạy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, quan sát tất cả mọi dấu vết xung

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp