Tuệ Hòa sinh
ra trong một ngôi làng.
Đêm hôm ấy trời mưa như trút nước, mưa
lớn suốt ba ngày ba đêm.
Mưa trút xuống đất làm ngập hàng chục
nghìn héc-ta ruộng màu mỡ, dòng bùn đất cuồn cuộn trên sườn đồi nhấn chìm mấy
gia đình, đến vỡ đê.
Nhưng những người lực lưỡng ấy đều đã đi
lính, nhìn lên thì toàn là những người già yếu, bệnh tật và tàn tật, muốn chuyển
đi mà không biết đi đâu.
Bọn họ không
nơi nương tựa, quỳ trên mặt đất, cầu xin ông trời đừng tức giận.
Từ khi thiên
hạ đại loạn tới nay, dân chúng thân bất do kỷ.
Vào một đêm như thế, trong túp lều tranh
âm u, một người phụ nữ gầy gò cuối cùng cũng sinh được đứa con trước khi sức
cùng lực kiệt.
Khoảnh khắc đứa bé rơi xuống đất, trong chốc lát, cơn mưa lớn ba ngày ba đêm không ngớt dần chuyển thành mưa
phùn, rồi kỳ diệu hơn nữa, tạnh mưa.
Có người chạy như điên trên đường quê,
kêu to: “Tạnh mưa rồi, tạnh mưa rồi!”
Bầu trời như được Nữ Oa lấp đầy bằng đá
ngũ sắc, bóng đen lâu ngày tan biến, vầng trăng tròn vành vạnh như viên ngọc
sáng, ánh trăng sáng bỗng chiếu khắp nơi, kèm theo mây trắng mờ sương.
Nếu là ban ngày, không khó để hình dung
sẽ có cầu vồng rực rỡ.
Bà đỡ ôm đứa
bé, nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm kinh ngạc.
Ngày hôm sau, trên con đường đất lầy lội,
một ông lão mặc áo cà sa đi tới, chắp tay trước mặt, vái đứa trẻ trong lòng bà đỡ: “A Di Đà Phật”.
Về sau, ba ngày trời trong xanh lạ
thường, mùa màng còn vớt vát được, sông không còn vỡ đê.
Mọi người đều nói rằng cô con dâu này đã
sinh ra một bảo bối, một bảo bối có thể cứu thế giới.
Đương nhiên,
vị bảo bối này đã được vị tăng già đổi lấy một chuỗi hạt đàn hương và một thùng gạo.
Một đứa trẻ
bảo bối, có quan trọng bằng ăn no không? Trước khi đổi đi, gia đình thậm chí còn không nghĩ
nên đặt tên gì cho đứa trẻ.
Vị tăng già đặt pháp hiệu cho hắn là Tuệ Hòa.
Ngay từ khi bắt đầu có ký ức, Tuệ Hòa đã
biết rằng cuộc sống của mình được dùng để cứu người, bởi vì thế giới bị chia
cắt và thống nhất, chiến tranh không ngừng, linh hồn của những người bị oan
khuất không yên, nỗi đau vẫn còn trong thế giới, và các linh hồn xấu xa đang
chờ cơ hội để làm điều ác.
Hắn rất quan trọng, nếu thế giới không
thể hòa bình, hắn không thể quay trở lại.
Tuy nhiên, Tuệ Hòa không biết "quay
về" này sẽ quay về đâu, trong lòng hắn trống rỗng và hắn luôn cảm thấy
thiếu một thứ gì đó.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ đó là nhân duyên của
Đức Phật.
Cho đến một ngày, hắn bị một cảm giác
xuyên thấu bầu trời chấn động, cái mõ cũng nứt ra một khe hở, hắn trải qua thời
gian dài mới chậm rãi tiêu hóa cảm hứng không có cơ sở này, cuối cùng mới chắp hai tay lại.
Hắn biết rằng tai họa lớn nhất trong đời
mình sẽ sớm xuất hiện.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của mình, hắn
thậm chí không biết số phận này là gì.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một cô gái bước
ra từ phía sau bức tượng Phật.
Cô gái nhìn hắn, hơi sửng sốt.
Ngay lúc đó, Tuệ Hòa nghĩ rằng hắn sợ là không thể hoàn thành lời dặn dò của sư phụ, không
thể gánh vác kỳ vọng thiên hạ, không biết vì sao, tựa như đến từ linh hồn nỉ
non, nói cho hắn biết, thiếu nữ này là tới lấy đi tính mạng của hắn.
Không cần biết hắn có sẵn lòng hay không,
trong tiềm thức hắn cảm thấy rằng tất cả những điều này nên được thực hiện.
Tuệ Hòa vươn bàn tay về phía nàng, dịu
dàng nói: “Bần tăng không biết thí chủ là ai, nhưng biết thí
chủ đến tìm ta
đưa ta đi.”
Cô gái chậm rãi bước đến ngồi xuống đối
diện với hắn.
Nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn,
đầu ngón tay hơi mát lạnh, áp vào lòng bàn tay hắn, nhưng g ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.