Cả phòng hội nghị bất chợt trở nên yên tĩnh, không một ai lên tiếng.
Nhà lãnh đạo quân sự, Mạch Trại Khả vẫn còn khá hài lòng sau khi nói ra những lời nhận xét mang đầy sự xúc phạm của mình. Ông ta gõ ngón tay lên bàn và hỏi: "Có chuyện gì vậy? Các người có muốn phản đối gì không?"
Mọi người trao đổi ánh mắt và lắc đầu.
Ba từ "vô nhân đạo" cuối cùng cũng không được nói ra vì các thực thể năng lượng vốn không phải là con người. Chúng là sản phẩm cho sự diệt vong của con người trong thế giới nhỏ. Từ sâu trong tiềm thức, mọi người đều chọn im lặng.
Một lúc sau, cuộc họp kết thúc và các nhà nghiên cứu kéo ghế đứng dậy.
Dĩ Vân cũng khống chế bản thân và từ từ thu lại chương trình của mình, xóa sạch mọi dấu vết xâm nhập của cô.
Khi nghe quyết định của nhóm nghiên cứu quân sự, Dĩ Vân không cảm thấy tức giận hay thất vọng nhưng cô cũng sẽ không ngồi yên phó mặc cho số phận của mình. Dĩ Vân đã có dự tính từ lâu – cô phải mang theo Vân Châu Ngọc và rời đi. Tức là bây giờ phải đẩy nhanh tốc độ của mình.
Lúc này, Cục xuyên không đã có được nguồn lý thuyết cơ bản mà họ muốn nên việc tìm ra một phương pháp chỉ là vấn đề thời gian. Dĩ Vân sẽ không bao giờ cho phép Vân Châu Ngọc bị đối xử theo cách này.
Ngay cả khi hắn chỉ còn là một thực thể năng lượng nhưng vẫn là Vân Châu Ngọc có nhận thức và ý thức của chính bản thân.
Cô phải hành động trước khi Vân Châu Ngọc bị chia thành hàng vạn phần.
Sau vô số tính toán, kế hoạch của Dĩ Vân đã được hình thành. Cô phải đợi Vân Châu Ngọc quay trở lại dòng ion, sau đó nắm bắt các lỗ hổng trong phòng thí nghiệm, mở khóa thiết bị du hành không-thời gian và sử dụng nó để chìm vào một thế giới khác. Sau đó, dựa vào khả của chính mình để vượt qua. Khi ấy, cô sẽ không còn phụ thuộc vào thiết bị du hành không-thời gian để đi vào bất kỳ thế giới nào nữa.
Chỉ cần cô không ở thế giới này là được.
Lúc này, Dĩ Vân đang lơ lửng trong ống nghiệm dòng ion, mặc một chiếc áo choàng trắng. Cô vẫn đang bất động và cụp mắt xuống, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng.
Mạch Trại Khả bước đến gần và nhìn cô một lúc rồi tặc lưỡi. "Người máy này khá giống con người."
Các nhà nghiên cứu ấp úng một hồi nhưng vẫn im lặng.
Dữ liệu về sự thức tỉnh của Dĩ Vân đã tạm thời bị khóa và ẩn khỏi hệ thống của quân đội.
Mạch Trại Khả vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Dĩ Vân và lẩm bẩm một mình: “Tại sao tôi cảm thấy hình như nó thực sự có ý thức?"
Các nhà nghiên cứu nói: “Đội trưởng, ông đùa không vui đâu."
Mạch Trại Khả xoa tay và nhìn người vừa lên tiếng: "Được, người máy này còn có cả chương trình hệ thống sao?"
Các nhà nghiên cứu nói: "Không. Theo định lý i-on, chương trình trong dòng ion sẽ không thể kết nối với các chương trình khác." Điều này đúng, nhưng Dĩ Vân lại không chỉ là một chương trình.
"Tất nhiên, chức năng hiện tại của nó là tương tác với thực thể năng lượng lớn nhất, Inf."
Inf là tên mà họ dùng để gọi Vân Châu Ngọc
Mạch Trại Khả nói: “Nó cũng chỉ nguồn sạc cho thực thể năng lượng lớn nhất mà thôi."
Bỗng dưng có ai đó đi đến chào hỏi và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, sau đó nói: "Đội trưởng, mọi thứ đã sẵn sàng. Thực thể năng lượng inf vừa hoàn thành thí nghiệm. Chúng ta có nên để thực thể năng lượng inf liên lạc với Hệ thống-a không?"
Con ngươi của Dĩ Vân chợt run lên nhưng vẫn rất khó để nhận ra khi cô hiểu được nội dung từ chuyển động môi của họ. Vân Châu Ngọc đang cạn kiệt và cần được kích thích để phục hồi năng lượng.
Hắn đã được chấp thuận để trở lại dòng ion.
Dĩ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.