Nhưng
bây giờ muốn làm lại cũng không được, vì hiện tại Vân Châu Ngọc đang bắt đầu
phát sốt. Mãi đến khi Dĩ Vân đưa tay sờ vào má của hắn thì nàng mới nhận ra
điều đó.
Thân
nhiệt của Vân Châu Ngọc đang rất cao, hơi thở thì nóng như lửa đốt và khóe mắt
của hắn đang rũ xuống.
Trong
trí nhớ của Dĩ Vân, lúc Vân Châu Ngọc bảy tuổi, tuy hắn gầy như que củi nhưng
sức khỏe lại cực kỳ tốt, thân thể thì cứng rắn. Hắn có thể chịu được cái lạnh
giá rét của mùa đông khắc nghiệt, thậm chí còn mặc những bộ quần áo rách tả tơi
nhưng lại rất ít khi ốm đau.
Lúc
đó, mùa đông ở thành Thanh Châu lúc nào cũng kéo dài và vô cùng rét.
Nhưng
hiện giờ, chỉ với một cơn gió lạnh thổi qua thì cũng là quá sức chịu đựng đối
với Vân Châu Ngọc.
Dĩ
Vân dùng chăn đắp lên người hắn, cố gắng hết sức để hắn có thể sử dụng thuật
trị thương nhưng vì sử dụng quá nhiều nên đã sinh ra hiện tượng bị “nhờn” và
không có tác dụng. Bây giờ, chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.
Nàng
pha cho Vân Châu Ngọc một bát thuốc đặc. Khi hắn uống vào thì biểu cảm trên mặt
cũng không thay đổi cho là mấy, dường như là đã quen với nó.
Hiện
tại, hình như Vân Châu Ngọc đang dần bị mê sảng do cơn sốt, dù đã chui vào chăn
mà vẫn không chịu ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào Dĩ Vân.
Nàng
thay khăn trên trán cho hắn nhưng lại sợ ngón tay còn đang mang hơi lạnh nên
định rụt tay lại nhưng không ngờ hành động của Vân Châu Ngọc là ghé sát và rồi
áp má vào đầu ngón tay nàng.
Giống
như đang tìm kiếm sự thoải mái.
Cho
dù hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt và hành động lại như đang vô cùng quyến
luyến.
Dĩ
Vân giúp Vân Châu Ngọc vén mái tóc ra sau đầu rồi khẽ thở dài, nàng hỏi: “Sao
thân thể của chàng lại thành ra thế này?”
Vân
Châu Ngọc thở ra một luồng khí ấm áp: “Như thế nào?”
Dĩ
Vân do dự một hồi lâu, nàng muốn nói là sao lại yếu ớt vậy, dễ bị trúng gió đến
vậy nhưng may mắn là nàng hiểu được tính tình của hắn nên nuốt ngược chữ “yếu
ớt” vào trong và chỉ nói: “Dễ trúng gió.”
Vậy
mà cuối cùng Vân Châu Ngọc vẫn đoán ra được nàng đang nghĩ gì, hắn nổi giận
định ngồi dậy và nói: “Ta không yếu.”
Dĩ
Vân vỗ lên người Vân Châu Ngọc một cái rồi đặt hắn nằm xuống: “Chàng không
yếu.”
Lúc
Vân Châu ngọc vừa chồm dậy thì đột nhiên cả người thấy choáng váng, sau đó hắn
lại tiếp tục vùi đầu vào trong gối và nắm chặt lấy tay nàng rồi nhắm mắt
lại.
Bày
ra bộ dáng không muốn nói về nó nữa.
Dĩ
Vân nói: “Lần sau, ta sẽ hỏi Lục Thanh.”
“Hỏi hắn làm gì?” Vân Châu Ngọc thì thào, hắn cảm thấy không vui nên cứ lẩm
bẩm: “Ta không nói thì nàng không thể hỏi thêm hai câu nữa sao?”
Cả
người đang phát bệnh khiến cho hắn cảm thấy càng lúc càng khó chịu hơn.
Dĩ
Vân lại tự nhủ trong đầu ba lần, rằng trêu chọc người bệnh là hành động vô cùng
thiếu đạo đức, sau đó nàng bày ra bộ mặt tươi cười rồi dỗ dành hắn: “Vậy nói cho
ta biết tại sao đi?”
Vân
Châu Ngọc suy nghĩ một lúc, hình như hắn đang cố đấu tranh với cái đầu đang còn
choáng váng của mình để chọn ra từ ngữ thích hợp nhưng cuối cùng lại không
được. Dĩ Vân nhìn thấy thế thì cố tự suy nghĩ ra lý do.
Vân
Châu Ngọc vốn là một người có nhiều thiên phú và chúng bùng nổ cùng lúc khiến
cho thân thể của hắn khó mà kịp thích ứng. Trong khi một bên đang dần bị bào
mòn thì bên còn lại đang không ngừng được sửa chữa bởi chính những thiên phú
đó. Nói chung là bù qua bù về, nhưng thay vì cố nghỉ ngơi và hồi phục thì hắn
lại không làm thế. Vân Châu Ngọc đã cho rằng hắn cần phải không ngừng phát
triển những thứ thiên bẩm của bản thân chỉ để có thể bù đắp vào những lỗ hỏng
của hắn.
Việc
bắt ép bản thân quá đà đã khiến hắn phải trả một cái giá nào đó.
Và
đây cũng chính là một cái nhìn thoáng qua về mười hai năm kia.
Dĩ
Vân luôn biết rõ rằng Vân Châu Ngọc đã phải hy sinh rất nhiều, nhưng khi trực
tiếp đối diện với những hậu quả để lại trên người hắn đã khiến lòng ngực nàng
nảy sinh ra một cảm giác tội lỗi đến cùng cực.
Dĩ
Vân nhìn vào đôi chân đang quấn trong chăn của Châu Vân Ngọc và nghĩ đến việc
hắn không thể đi lại được: “Chân của chàng có phải cũng là vì chuyện đó không?”
Vân Châu Ngọc nắm chặt cổ tay của nàng và kéo vào trong lòng ngực, hắn nói một
cách chậm rãi: “Không phải. Đi ngủ thôi.”
Dĩ
Vân cố gắng thoát ra nhưng lại không nhúc nhích được chút nào, vậy nên nàng
đành phải nằm xuống cùng hắn.
Hơi
thở của Vân Châu Ngọc vẫn còn rất nặng nề và còn mang theo một chút hơi nóng.
Qua một lúc sau, khi phát hiện ra ánh mắt của nàng nãy giờ vẫn đang đặt ở trên
người của Vân Châu Ngọc thì hắn mới từ từ mở mí mắt đang nặng trĩu ra, trong
đồng tử của hắn vẫn còn vương chút ánh sáng: “Chuyện của quá khứ thì hãy để nó
ở trong quá khứ.”
“Thứ
mà ta quan tâm là bốn mươi tám năm sau. Ta quan tâm đến từng năm, từng ngày và
từng giờ.”
“Và
ngoài ra, ta còn quan tâm đến cả những tâm tư của nàng.”
Có
lẽ là vì đang phát sốt nên mỗi câu nói của hắn đều kéo dài và phải dừng một
khoảng rất lâu khiến cho mỗi lời nói đều trở nên rất nặng nề.
Nói
xong câu cuối cùng thì Vân Châu Ngọc khẽ cười một tiếng, tiếng cười ấy không
mang theo chút ý tứ nào mà chỉ đơn giản là muốn cười thì cười.
Hắn
giống như một cây tùng đang xanh tốt, cho dù bên ngoài có rực rỡ nhưng bên
trong thì cũng đã sớm mục nát. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm này hắn lại tìm
được cách để thoát khỏi tình thế tuyệt vọng đó.
Vân
Châu Ngọc đang rất hạnh phúc và hắn còn truyền cả niềm hạnh phúc ấy sang cho Dĩ
Vân khiến nàng phải bất lực lắc đầu và mỉm cười theo hắn.
Dĩ
Vân nhắm mắt lại và tận hưởng giây phút yên bình này. Những nút thắt trong lòng
nàng cũng dần được gỡ ra và đang xếp lại một cách ngay ngắn. Loại cảm xúc này
chảy qua trái tim của nàng cứ như một con suối đang chảy róc rách.
Có
lẽ, đây chính là cảm động. Bởi vì cảm nhận được sự quyết tâm mà không hối hận
của hắn nên đã cảm động.
***
Cơn
sốt của Vân Châu Ngọc đến rồi lại đi một cách nhanh chóng, vào buổi chiều hôm
sau thì hắn đã gần như bình phục.
Sau
khi lấy lại được tinh thần thì Vân Châu Ngọc quyết định cố đứng dậy.
Nhưng
quá trình này rất khó khăn. Đôi chân của hắn bị ảnh hưởng bởi chính những tài
năng bẩm sinh của bản thân. Nó vốn đã mất cảm giác bởi vì những sợi gân đã đứt
lìa và không còn cảm nhận được những gì khác, kể cả những cơn đau.
Dù
vậy nhưng Dĩ Vân vẫn tin là nàng có thể giúp được hắn.
Nàng
đã lấy được thân xác này và không còn bị khống chế giống như khi còn ở trong
người tuyết. Mọi khả năng của nàng đã không còn bị giới hạn và nàng có thể sử
dụng gần như là toàn bộ tất cả mọi chức năng phù hợp của hệ thống.
Tuy
nhiên, vì không có nhiệm vụ cụ thể được giao nên Dĩ Vân không thể trực tiếp trú
ngụ vào trong đầu của Vân Châu Ngọc như ban đầu.
Nàng
dựa vào trán của hắn và hệ thống sẽ tự động hợp nhất năng lượng của hai cơ thể.
Với sự tin tưởng và hợp tác hoàn toàn của Vân Châu Ngọc thì nàng đã có được sự
ủy quyền và có thể lấy được những thông tin cần thiết.
May
mắn ngọn nguồn của vấn đề vẫn còn vậy nên đôi chân của hắn thực sự có thể hồi
phục. Nhưng quá trình đó rất khó khăn và vô cùng thử thách. Nếu như là một
người bình thường thì Dĩ Vân cũng khuyên người ta chỉ nên sống dựa vào xe
lăn.
Nhưng
đối với Vân Châu Ngọc thì nàng lại có một niềm tin là hắn sẽ làm được.
Ban
đầu, họ cần phải tận dụng tốt mọi khả năng của Vân Châu Ngọc, bao gồm khả năng
tiêu thụ máu của yêu thú có thể giúp cho hắn tái tạo xương, giống như khi nó
giúp cho bàn tay bị gãy của hắn lành lại.
Căn
cứ vào những điều đó thì cả hai người đã chọn một ngày để xuống núi bắt yêu
thú. Sau đó, họ cố thực hiện nhiều cách khác nhau để hấp thụ.
Dĩ
Vân cũng thử nếm thịt của các yêu thú, dù sao nàng cũng không phải người bình
thường nên không cần sợ bị bọn chúng làm ảnh hưởng đến cơ thể. Sau vài ngày, Dĩ
Vân đã có thể xác định được loại thịt nào ngon, loại nào bình thường và loại
nào cực kỳ tệ. Và để không lãng phí những trải nghiệm đắt giá này thì nàng đã
biên soạn nó thành một cuốn sách.
Trong
tương lai, khi mà hiến pháp của các nơi được sửa đổi và mọi người bắt đầu ăn
thịt yêu thú thì có họ thể tìm đến cuốn sách có tên “Bạch cẩm sách dạy nấu ăn”,
nó sẽ đóng một vai trò to lớn.
Tất
nhiên, việc ăn thịt của yêu thú cũng chỉ là bước đầu tiên. Tiếp đó, họ còn phải
xoa bóp các huyệt và kích thích phản ứng của chân trong quá trình nắn lại xương
khớp.
Dĩ
Vân khá lo lắng cho việc này. Mặc dù những ưu điểm khác của nàng không được
biểu hiện rõ ra bên ngoài nhưng sức mạnh lại là thứ đem lại rất nhiều lợi ích.
Chỉ có điều là nàng không ngờ đến Vân Châu Ngọc lại lợi dụng điểm này để bắt
đầu trả thù.
Hắn
nói: “Chắc chắc từ lâu nàng đã rất muốn đánh ta.”
Dĩ
Vân: “...” Sao hắn đoán được?
Hai
bước làm trên cứ lặp đi lập lại cho đến khi họ gần như đã bắt được toàn bộ yêu
thú ở núi Bạch Cẩm thì chân của Vân Châu Ngọc cũng đã dần lấy lại được cảm
giác.
Nhưng
điều này cũng đã khiến cho hắn trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Để
chữa lành vết thương thì những phần thịt bị hoại tử cũng phải được loại bỏ hoàn
toàn. Cơn đau đạt đến đỉnh điểm và lan rộng khắp hai chân của hắn, mặc dù không
còn cảm giác đau đớn như lúc bị thương nhưng vẫn rất tê dại.
Nhưng
ngay cả khi khó chịu đến như thế mà Vân Châu Ngọc vẫn ít khi phát ra bất kỳ
tiếng rên nào. Chỉ có thể nhìn thấy thông qua những giọt mồ hôi đổ đầy trên
trán và lưng của hắn mới biết rõ cơn đau ấy lớn đến ngần nào. Nếu không phải vì
Dĩ Vân đưa tay sờ lên tấm lưng đẫm mồ hôi của hắn thì nàng cũng không biết điều
đó.
Đáng
tiếc là Dĩ Vân không có cách nào có thể giúp Vân Châu Ngọc giảm bớt cơn đau về
thể xác.
Có
lẽ là hắn cảm nhận được sự lo lắng của nàng nên đã cố nén cơn đau và nói: “Ta
không phải trẻ con, không cần nàng phải lo lắng.”
Bỗng dưng Dĩ Vân đứng dậy rồi lấy ra một quyển sách bất kỳ, sau đó nàng dựa vào
thành giường và bắt đầu đọc.
Trong
khi nàng đang đọc sách thì Vân Châu Ngọc lại nhắm hờ hai mắt và lẩm bẩm: “Nàng
đọc sai một từ.”
Dĩ
Vân đọc lại một lần nữa và hỏi: “Từ nào?”
Vân
Ngọc Ngọc đáp: “Từ vừa nãy.”
Hắn
cố tình không nói rõ là từ nào.
Dĩ
Vân tự tin rằng mình không hề đọc sai và chắc chắn là Vân Châu Ngọc nhớ sai mà
thôi. Hai người đùa giỡn nhau trong căn phòng với ánh sáng lập lòe, chỉ với một
ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu nhỏ lại trở thành một nguồn sáng ấm áp trong đêm
tối.
Mấy
ngày sau đó, gân trên đôi chân của Vân Châu Ngọc cuối cùng cũng có thể tái tạo
lại và hắn đã có thể nhấc nó lên theo ý muốn của mình. Vân Châu Ngọc bắt đầu
bước sang giai đoạn thứ hai.
Hắn
chống nạng, những bước đi khập khiểng và khiến cho hắn suýt chút nữa thì ngã.
Nhưng với sức mạnh của cánh tay thì Vân Châu Ngọc cũng có thể đỡ cơ thể của
mình lên và từ từ đứng dậy.
Dĩ
Vân vô cùng ngưỡng mộ sự quyết tâm của hắn. Trong mắt nàng, hắn đã đạt được đến
cường độ phục hồi mà người bình thường không thể thực hiện được, mọi người đều
bị hắn hạ thấp khi đặt trên cùng một cân đo.
Khi
đã vạch ra được một ý tưởng vững chắc thì Vân Châu Ngọc luôn cố gắng lấy lại
cảm giác giữa đôi chân của mình với cơ thể, hắn cố gắng từng ngày một.
Hoàn
toàn không có bất kỳ một lời than oán hay sự suy sụp nào mà chỉ có những giọt
mồ hôi không ngừng rơi xuống cổ áo hắn.
Dĩ
Vân nghĩ rằng nàng đã trải nghiệm được ý nghĩa của cái gọi là dốc hết sức dựa
trên con người thiên tài kia.
Trên
nền tuyết dày, không chỉ có dấu chân mà còn có cả những dấu vết hình tròn của
những chiếc nạng. Nó phát ra âm thanh “Cộc cộc”, trở thành một âm thanh đặc
biệt vang vọng khắp ngọn núi Bạch Cẩm vốn đang rất tĩnh lặng này,
Chờ
đến khi Lục Thanh quay trở lại ngọn núi này một lần nữa thì Vân Châu Ngọc đã có
thể tự đi lại bằng nạng.
Hắn
ta kinh ngạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vui mừng nói: “Quả nhiên là người đã
có vợ, tinh thần và động lực cũng thay đổi hẳn, khả năng phục hồi của ngươi khá
ấn tượng đấy.”
Dĩ
Vân định nói rằng nàng không đóng góp được gì nhiều thì Vân Châu Ngọc đã nhanh
chóng thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, sư phụ nói đúng.”
Lúc
này, Dĩ Vân thậm chí còn đang nghi ngờ rằng hắn vừa bị ma nhập.
Nhưng
mãi đến tối nàng mới hiểu được lý do vì sao.
Vân
Châu Ngọc ôm Dĩ Vân vào lòng, lông mày cong lên, hớn hở nói: “Chân ta gần lành
rồi.”
Dĩ
Vân còn định đáp là vì hắn đã cố gắng như thế nào thì nửa câu sau lại tuột ra
khỏi miệng của hắn kèo theo đó là một khuôn mặt bắt đầu hồng hồng: “Vậy nên
chúng ta có thể thử thêm những tư thế khác.”
Nàng
nghe thấy thế thì kêu lên: “Chàng cố gắng chỉ vì như vậy thôi có đúng không?”
Vân
Châu Ngọc quay đầu lại nhìn Dĩ Vân. Tuy rằng hắn không mở miệng ra nói câu nào
nhưng ý tứ đều đã lộ rõ trên mặt, nếu không phải vì vậy thì còn vì cái gì?
Dĩ
Vân: “...”
Cái
động lực kiểu chó má gì thế. Sau đó, nàng chủ động vòng tay qua cổ Vân Châu
Ngọc rồi hôn lên khóe môi hắn và khẽ cười. Nhưng dù sao, nàng cũng không ghét
nó cho lắm.
Năm
đầu tiên nhanh chóng trôi qua và đến khi họ kịp nhận ra thì cũng đã bỏ lỡ thêm
một vài tháng. Tuyết trên núi Bạch Cẩm cũng đang dần tan chảy và mùa xuân thứ
hai đang lặng lẽ đến.
Dĩ
Vân quan sát thấy tuyết ở trên núi Bạch Cẩm sẽ không tan khi gần đến tháng tám
vào mỗi năm. Nhưng bốn tháng còn lại sẽ ấm hơn chút, khi đó nước suối trong núi
cũng đã bắt đầu chảy xiết, cây cối thi nhau đâm chồi nảy lộc, tô điểm cho những
con đường núi vẫn đang còn in dấu vết của tuyết trắng.
Nó
thường được gọi là “sự trở lại của mùa xuân.”
Khi
nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp và tuyết đang tan dần thành những giọt nước khiến
cho Dĩ Vân cảm thấy khá thú vị. Và lúc sau nàng đã thấy những người tuyết nhỏ
đang chạy xung quanh thành từng nhóm và dán những chiếc lá cây lên người.
Lúc
đầu, Dĩ Vân còn thắc mắc với hành động đó nhưng khi nàng nhìn thấy thành phẩm
thì mới ngạc nhiên. Vào ngày tuyết tan, những người tuyết trắng tinh giờ đây
lại phủ đầy lá rụng, trông giống như những người dân hoang dã đến từ một nơi
hoang vu nào đó.
Nhưng
việc đó khiến cho người tuyết bị giảm đi khả năng hoạt động và việc chơi đùa
dần trở nên khó khăn hơn.
Lúc
đó Dĩ Vân đã nghĩ nên thử làm một thứ gì đó khác cho chúng thì bỗng dưng nghe
thấy tiếng của Vân Châu Ngọc: “Nếu người tuyết di chuyển khó khăn thì hãy thử
tìm một thứ khác để làm nô lệ.”
Hắn
chỉ cần tùy ý làm một động tác đơn giản là đã khiến cho một vài hình người nhỏ
bằng đất sét xuất hiện trên mặt đất, chúng có cùng kích thước với những người
tuyết nhưng chân tay có vẻ hoàn chỉnh hơn. Bọn chúng giũ sạch bùn đất trên
người, dù nhìn có hơi bẩn nhưng cũng không đến nổi nào.
Tuy
nhiên, không thể cầm bọn chúng trên tay rồi chơi đùa giống như đối với người
tuyết.
Bởi
vì khi Dĩ Vân vừa chạm tay vào chúng thì đã dính chút đất bẩn lên tay. Nàng
phủi phủi tay rổi nói: “Ta không muốn chúng ở dạng những bức tượng nhỏ bằng đất
sét.”
Vân
Châu Ngọc nghe thấy thế thì hỏi: “Vậy nàng muốn thế nào?”
Dĩ
Vân nghĩ rằng người tuyết thì quá cứng, vậy nên nếu họ có thể đổi thành có gì
mềm hơn thì tốt. Vậy nên nàng đã nói: “Cái gì đó mềm mại.”
Nghe
thấy thế thì Vân Châu Ngọc vẫy tay triệu hồi ra một hình người bằng bùn ngay
lập tức, tuy nó mềm thật nhưng lại cực kỳ bẩn và còn có hơn buồn nôn. Dĩ Vân
không dám động vào nó.
Nàng
xua tay, nói: “Không, không.”
Vân
Châu Ngọc đáp: “Yêu cầu cao như vậy thì ta dạy thuật tụ linh cho nàng tự làm.”
Dĩ
Vân vừa định nói rằng nàng không thể học được thuật tụ linh nhưng chợt nhận ra
rằng ngay cả những người bình thường thì cũng có thể học được những kỹ thuật
đơn giản. Vậy nên, nàng không cần phải cho rằng bản thân mình không thể học
ngay cả khi chưa bắt đầu như thế.
Nghĩ
xong thì nàng gật đầu ngay lập tức.
Mặc
dù nhìn Vân Châu Ngọc có thể dễ dàng thực hiện những kỹ thuật đó nhưng thật ra
nó cũng đòi hỏi những thuật sĩ phải tạo ra các trận pháp cực kỳ phức tạp. Dĩ
Vân cố gắng ghi nhớ những thuật pháp ấy nhưng chúng không có hiệu lực ngay khi
nàng vừa thử lần đầu tiên.
Vân
Châu Ngọc thấy thế thì giả vờ nói: “Không tệ, tốt hơn nhiều so với lần thử đầu
tiên của ta.”
Dĩ
Vân: “...” Hắn quên là hắn đã thành công ngay từ lần đầu tiên vẽ trận pháp hả?
Bây giờ hắn có thể đọc suy nghĩ của nàng được không?
Tất
nhiên, Vân Châu Ngọc vẫn rất kiên nhẫn. Hắn tiếp tục dạy cho Dĩ Vân thêm lần
nữa, họ đã dành ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu trận pháp.
Cuối
cùng, trước khi kết thúc bốn tháng xuân thì Dĩ Vân cũng đã học được thành thạo
thuật tụ linh.
Những
linh hồn mà nàng triệu hồi được tạo ra từ không khí và vải trắng vậy nên chúng
rất mềm khi chạm vào.
Nhưng
việc bọn chúng cứ đi lang thang khắp tòa nhà đã khiến cho những người tuyết cảm
thấy khó chịu. Và sau đó đã diễn ra một trận chiến giữa những người tuyết và
các linh hồn. Mãi cho đến khi Dĩ Vân đảm bảo với những người tuyết rằng linh
hồn chỉ tồn tại trong bốn tháng thì bọn chúng mới thôi.
Dĩ
Vân gõ nhẹ vào một trong số những linh hồn. Ban đầu, nàng chỉ muốn tiện tay tạo
ra một linh hồn nhưng bây giờ lại nảy sinh ra niềm yêu thích mãnh liệt với ma
pháp. Và may mắn hơn nữa, Vân Châu Ngọc lại là một lão sư rất xuất sắc. Ngay cả
khi những kỹ thuật của Dĩ Vân không tốt bằng hắn nhưng nàng cũng đã dần dần
hiểu được một chút về thuật phù.
Vào
năm thứ năm, cuối cùng Dĩ Vân cũng có thể học được cách vẽ thuật phù và cách
lần theo dấu vết của nó. Nàng cẩn thận vẽ một lá bùa và học theo cách của Vân
Châu Ngọc, thắt nút bằng một sợi dây màu đỏ và đeo nó vào cổ của hắn.
Nhưng
Vân Châu Ngọc lại có vẻ không hài lòng cho lắm, hắn nghịch sợi dây trước gương
và nói: “Sao lại làm vậy, ta không bị lạc đâu.”
Hắn
còn cố nén cười: “Hừ, giống như xích chó.”
Sau đó, khi Lục Thanh lên núi lần nữa thì Vân Châu Ngọc ngồi đối diện với hắn
ta cứ không ngừng kéo cổ áo ra để lộ sợi dây màu đỏ ấy.
Sau
một vài lần thì Lục Thanh cũng không chịu được nữa mà phải nhẹ giọng hỏi:
“Trước đây, ta chưa từng thấy trên cổ của ngươi có đeo sợ dây đỏ này…”
Nghe
thấy thế thì Vân Châu Ngọc đứng dậy và ho khan mấy tiếng ngay lập tức: “Ồ, vợ
ta cứ nhất quyết phải đưa nó cho ta bằng được mới chịu.”
Hắn
tự hào dùng ngón tay chỉ vào tấm phù chú hình tam giác và nói: “Nàng ấy sợ rằng
bản thân sẽ không thể tìm thấy ta, nàng ấy khá bám người.”
Lục
Thanh: “...” Đem con chó này vào đi, nếu không hắn ta sẽ không nhịn được mà
giết đồ đệ của mình.
Dĩ
Vân vừa đi pha trà và khi quay lại thì thấy một màn như thế. Bấy giờ Lục Thanh
mới hiểu rõ, rốt cuộc Dĩ Vân đã khó khăn đến nhường nào.
Năm
thứ tám, Lục Thanh đã mời Vân Châu Ngọc xuống núi.
Trong
hai mươi năm qua, giới thuật sĩ đang không ngừng hỗn loạn. Sự kiện cảnh giới
thứ chín bị ép mở đang được hơn một trăm thuật sĩ cấp cao giữ bí mật. Tuy
nhiên, kể từ đó đã có mười ba thuật sĩ cấp cao phải rút lui vì nhiều lý do khác
nhau và thêm hai mươi mốt thuật sĩ cấp cao nữa lại xuất hiện. Lục Thanh cũng
không còn là “Vãn bối” nữa mà đã trở thành người dẫn đầu của toàn bộ phủ Tinh
Thiên.
Trong
hội nghị của các thuật sĩ hiện tại, đã có một cuộc đấu tranh gay gắt giữa các
thế lực mới và cũ, và lúc này lại có những nghi ngờ về năng lực của phủ Tinh
Thiên bắt đầu nảy sinh. Điều này đã dẫn đến xung đột nội bộ và rủi ro tiềm ẩn
giữa các thuật sĩ cấp cao.
Còn
về tình hình hiện tại của phủ Tinh Thiên thì với vị trí của thuật sĩ đứng đầu
đang bị bỏ trống hơn hai mươi năm đã khiến cho mọi người đều háo hức muốn tranh
giành lấy nó để có được quyền lực tối thượng.
Đây
là mâu thuẫn giữa một tập thể của các thuật sĩ lâu năm. Trừ khi phủ Tinh Thiên
bị giải thể hoàn toàn thì Lục Thanh cũng không dám hành động liều lĩnh. Hắn ta
gánh vác trách nhiệm về việc phải tăng cường sự đoàn kết giữa các thuật sĩ và
không thể giải thể phủ Tinh Thiên. Giờ đây, Lục Thanh đang vô cùng chật vật và
không còn cách nào khác ngoài việc nhờ đến sự giúp đỡ của Vân Châu Ngọc.
Hắn
ta biết rằng, một khi Vân Châu Ngọc xuống núi thì mọi xung đột đều sẽ chấm dứt.
Và
hắn cũng đã đồng ý.
Vốn
dĩ, ý định ban đầu của Dĩ Vân là ở lại núi Bạch Cẩm nhưng Vân Châu Ngọc lại
nhìn nàng như thể đang nhìn một đứa ngốc và nói: “Sao nàng có thể không đi cùng
ta cho được? Nàng không sợ ta bị những người phụ nữ khác quyến rũ hả?”
Dĩ
Vân: “...” Nàng đúng là không sợ thật, với cái tính cách giống như chó kia của
hắn thì không cần nàng phải ra mặt làm gì.
Nhưng
Dĩ Vân cũng không dám nói ra mà chỉ gật gật đầu: “Được, vậy đi, ta đi cùng
chàng.”
Nàng
và Vân Châu Ngọc đi xuống núi rồi đi về phía thị trấn.
Mặc
dù hai người họ đã không đi đến một thị trấn nhộn nhịp như thế này trong nhiều
năm nhưng họ lại không hề cảm thấy lạc lõng chút nào. Đến Linh Khê của phủ Tinh
Thiên thì bọn họ được sắp xếp nghỉ ngơi tại viện Đan Đồng.
Lục
Thanh đã có sự chuẩn bị khá là thú vị, bọn họ vẫn ở trong một gian phòng như
cũ, ngay cả phong cảnh nhìn từ cửa sổ cũng giống nhau.
Vào
ngày hội nghị thuật sĩ bắt đầu, một vị đại thuật sĩ đã gây sự chỉ bởi vì một
bảng xếp hạng, khi nhìn thấy Lục Thanh không có phản ứng gì thì vị này đã lôi
phù chú của mình ra nhưng sau đó thì phát hiện ra nó không có tác dụng.
Ngay
lúc đó, các loại phù chú đột nhiên bay hỗn loạn trong khắp gian phòng dù xung
quanh không hề có một ngọn gió nào, nó cứ bay tứ tung cho đến khi dần trở nên
vô dụng.
Mọi
người đối mắt nhìn vào nhau và khi nhìn ra bên ngoài thì họ mới phát hiện ra
nguồn cơn của sự náo động này.
Phía
bên ngoài là một người đàn ông có khả năng kiểm soát các tinh linh một cách dễ
dàng. Chỉ với một đòn duy nhất được kết hợp giữa linh khí của trời và đất đã
khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều phải bất lực và bắt đầu cảm thấy
kinh ngạc.
Thực
sự có một thuật sĩ có khả năng điều khiển tinh linh dễ dàng đến vậy sao?
Ánh
nhìn của bọn họ đều bị người đàn ông đó thu hút.
Nhìn
vẻ ngoài của hắn thì cũng chỉ mới ba mươi tuổi, dáng người cao lớn và dung mạo
như ngọc. Thậm chí, xung quanh hắn còn được bao bọc bởi một vầng hào quang cao
quý và ai ai cũng có thể nhìn thấy rõ rằng hắn đã từng đạt được những thành tựu
đáng nể trong giới thuật pháp, chính nó đã khiến cho hắn toát ra một phong thái
rất lôi cuốn.
Tuy
nhiên, đôi mắt của hắn ta có màu sắc rất kỳ lạ, màu vàng ròng khác thường ấy
khi nhìn vào bất kỳ ai cũng có thể khiến cho người khác sinh ra một cảm giác ớn
lạnh.
Nhưng
lại không có ai ở trong đại sảnh dám hô lên một tiếng “mắt vàng”. Bọn họ đang
sợ và cũng đang bày tỏ sự tôn kính với hắn, những gì mà ta có thể nghe lúc này
cũng chỉ là tiếng thì thầm to nhỏ: “Đây có lẽ chính là người mang họ Vân đã mất
tích hơn hai mươi năm…”
“Hắn
khi đó đã xuất đạo từ Cửu Đạo, xem ra chính là một đại thuật sĩ cấp cao.”
“Hắn
đến đây làm cái gì? Lục Thanh là sư phụ của hắn?”
Vân
Châu Ngọc bước lên bậc thềm và Lục Thanh tự mình đi đến để nghênh đón hắn, sau
đó hắn ta quay đầu lại và giải thích với mọi người: “Đây là đệ tử của ta, Vân
Châu Ngọc. Như mọi người đã thấy, hắn có đôi mắt dị sắc nhưng không phải là
người vô dụng.”
Sau
lời giới thiệu đó là hàng loạt các lời bàn tán nổ ra ở bên dưới.
Vân
Châu Ngọc nghe thấy thế thì cười khẩy: “Ta sẽ tham gia đại hội thuật sĩ này,
nếu không phục hay có ý kiến gì thì cứ lên và đánh với nhau một trận.”
Có lẽ là vì thái độ của hắn quá khinh thường nên một số đại thuật sĩ cũng đã
bước lên đài.
Vân
Châu Ngọc giật giật khóe môi: “Ta tiếp nhận khiêu chiến.”
Đây
là hội nghị đầu tiên trong suốt bảy mươi năm qua của hội nghị thuật sĩ có một
người dám đứng ra để thách đấu một ai đó trên đài, và đó cũng khoảnh khắc nhục
nhã nhất của các thuật sĩ trong suốt bảy mươi năm qua.
Sau
này mỗi khi nhớ lại, bọn họ sẽ xem câu “Ta tiếp nhận khiêu chiến” của Vân Châu
Ngọc như một câu nói để khởi đầu cho cơn ác mộng của bọn họ.
Hắn
chỉ cần một chiêu là đã có thể khiến cho những thuật sĩ kia phải bước xuống
đài. Dễ dàng đánh bại hết chín người mà trong đó còn có một thuật sĩ xếp hạng
thứ bảy mươi.
Tuy
rằng bây giờ sắc mặt của mấy tên đại thuật sĩ kia có hơi khó nhìn nhưng bọn họ
cũng không dám hó hé thêm bất kỳ một lời nào nữa. Nhìn qua cũng biết rõ là thực
lực quá khác biệt, Vân Châu Ngọc năm đó đã có thể bước ra từ Cửu Đạo thì hiện
giờ hắn đã vượt xa khỏi trình độ mà bọn họ có thể với tới.
Tất
nhiên, mọi quy tắc vẫn cần phải được tuân theo.
Vân
Châu Ngọc đã đi qua tám Đạo đầu tiên và cuối cùng, người dám đứng ra để so tài
với hắn chính là kẻ có thứ hạng hai trên bảng xếp hạng.
Chỉ
cần thắng thêm một Đạo nữa thì hắn đã có thể xếp thứ nhất và trở thành đệ nhất
thuật sĩ.
Kẻ
xếp thứ hạng hai lại là một tên thuật sĩ gầy gò nhưng lại có khả năng cũng
không tầm thường. Ban đầu, mọi người vẫn cho rằng Vân Châu Ngọc quá kiêu ngạo
và không biết tự lượng sức mình dù cho có mạnh đến đâu, ngay lúc đó tất cả bọn
họ đều đang đứng chờ để được xem kịch vui.
Nhưng
khi trận đánh qua đi, những người đó không thể vui mừng nổi vì người chiến
thắng không phải tên hạng hai kia.
Tên
đó đã bị thua một cách cực kỳ thảm hại.
Có
thể nói rằng khoảng cách giữa hạng hai và Vân Châu Ngọc là quá lớn, khác biệt
tựa như giữa trời với đất. Hắn đã có một màn phô diễn sức mạnh áp đảo một cách
tuyệt đối ở trước mặt nhiều người.
Ngay
bây giờ, những tham vọng đang rục rịch sâu bên trong những tên thuật sĩ kia đã
dần chìm xuống, tâm thế của họ đã không còn tràn đầy hy vọng như trước.
Hoàn
toàn chỉ bằng thực lực của chính hắn, tuyệt đối không có ai khác ngoài Vân Châu
Ngọc có thể xứng đáng với vị trí thứ nhất. Chỉ có hắn mới có thể mang danh hiệu
là thuật sĩ đứng đầu.
Dường
như hắn đã giữ vị trí này suốt bốn mươi năm. Và trong suốt khoảng thời gian đó,
dù cho hắn không làm bất cứ thứ gì nhưng giới thuật pháp vẫn rất bình yên. Tuy
nhiên, đây lại là một câu chuyện khác ở một thời điểm khác. Hiện tại, ở đại hội
thuật sĩ này, cuối cùng cũng đã chào đón một đại thuật sĩ mới.
Lục
Thanh vô cùng tự hào, khi được hỏi về Vân Châu Ngọc thì ánh mắt của hắn ta
không ngừng nhìn về phía hắn.
Còn
Vân Châu Ngọc thì không biết đang to nhỏ cái gì với Dĩ Vân nhưng ánh mắt của
hắn dành cho nàng dịu dàng đến nổi khiến cho những người phụ nữ khác đều phải
ghen tỵ.
Lục
Thanh cũng không nhịn được mà thở dài: “Vân Châu Ngọc ấy à, có thể xem hắn như
là một người anh em cùng cha khác mẹ với ta. Tuy rằng hắn đã từng trải qua một
thời gian khá là khó khăn nhưng hiện tại thì mọi chuyện cùng đều đã ổn hết
rồi.”
Sau đó, Lục Thanh vừa nâng ly vừa cảm thấy vui mừng.
Vân
Châu Ngọc dường như cũng nhận thấy điều gì đó nên hắn cũng nhìn về phía Lục
Thanh rồi nâng ly và cụng với hắn ta từ xa.
Sau
khi uống xong chén rượu thì tâm trí của Vân Châu Ngọc cũng dần trở nên mơ hồ.
Hắn kéo Dĩ Vân vào lòng rồi nói: “Ở bên kia có một tên nam nhân đang nhìn chằm
chằm vào nàng, ngồi yên ở đây, ta đi đánh cho hắn một trận nhừ tử.”
Dĩ
Vân vội vàng kéo hắn lại: “Thôi được rồi, ta không nhìn hắn là được mà.”
Vân
Châu Ngọc nghe thấy thế thì híp mắt và cười cười nói: “Đúng vậy, nàng chỉ nên
nhìn ta mà thôi.”
Sau
bữa gặp mặt thì Vân Châu Ngọc cũng đã say khướt.
Lúc
này, Dĩ Vân mới biết hắn là người không thể uống nhiều rượu. Nhưng khi say, Vân
Châu Ngọc cũng không làm loạn cho lắm. Hắn vỗ vỗ bên hông và nghiêng đầu nói:
“Nàng đến đây, làm ấm giường cho ta.”
Cổ
áo của Vân Châu Ngọc hơi nới lỏng khiến cho cần cổ và xương quai xanh bị lộ ra
và vô tình làm cho hắn trở nên trông giống như một khối ngọc bích lạnh lùng. Dĩ
Vân nhìn hắn rồi tiến tới. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt, chiếc mũi
cao và đôi mắt dịu dàng của hắn.
Bởi
vì tác dụng của rượu nên giờ đôi mắt ấy giờ còn ngân ngấn nước, hai má thì ửng
hồng. Nhưng những dấu vết đó không lưu lại trên khuôn mặt của hắn quá lâu. Hiện
tại, ở trong mắt của Dĩ Vân, dáng vẻ của Vân Châu Ngọc vẫn tựa như hai mươi năm
trước.
Dĩ
Vân nhìn đi chỗ khác và vắt một mảnh vải để lau mặt cho hắn.
Vân
Châu Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay Dĩ Vân, nàng còn đang lau người cho hắn thì vỗ
lên tay hắn mấy cái rồi nói: “Đừng đùa.”
Vân
Châu Ngọc cuộn người vào trong chăn và chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, sau đó hắn
nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Không sao, nếu nàng không sưởi ấm cho ta thì
ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”
Dĩ
Vân nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng rồi vén chăn lên và chui vào trong
lòng hắn.
Trên
đường khi hai người trở về núi Bạch Cẩm thì họ đã không chọn cưỡi ngựa mà chỉ
đi xe ngựa thông thường và từ từ đi về. Trên đường đi cả hai người còn tìm mua
được khá nhiều món hàng tốt và một vài thứ để trang trí cho tòa nhà trên núi
Bạch Cẩm.
Cuộc
sống êm đềm cứ trôi qua như thế này thật sự rất hạnh phúc.
Vào
năm thứ mười tám, khi Vân Châu Ngọc xuống núi cùng với Dĩ Vân thì đã có người
đi đến hỏi đường, phải sau một lúc lâu thì người đó mới có thể xác nhận được
rằng Dĩ Vân và Vân Châu Ngọc vốn không phải anh em cũng không phải chú cháu gái
mà là vợ chồng.
Sau
chuyến đi đó và trở về thì Vân Châu Ngọc đã rất không vui.
Ngoại
hình của Dĩ Vân luôn mãi ở tuổi mười lăm nhưng còn Vân Châu Ngọc đã chạm đến
ngưỡng tuổi trung niên. Mặc dù hắn chỉ mới ba mươi tuổi nhưng so với nàng thì
cũng đã trông già hơn rất nhiều. Nhưng đây cũng là việc khó tránh khỏi.
Cho
dù hắn không hề nói ra nhưng Dĩ Vân cũng có thể cảm nhận được.
Một
lúc sau, Vân Châu Ngọc đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và tựa vào trán của
nàng rồi nói: “Chắc họ ghen tỵ thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.