Toàn thân Vân Châu Ngọc từ trên xuống dưới đều không có một mảng da thịt nào lành lặn.
Sức mạnh cường đại không thể nào chất chứa nổi xương cốt máu thịt đang điên cuồng luân chuyển, đúng như Văn Tuyên Tử dự đoán, cơ thể hắn không chịu nổi thiên phú nhưng năng lực của thiên phú thì lại luôn trong tình trạng chữa trị những vết thương trong người hắn.
Giữa cơn đau đớn vì bị hành hạ luân phiên qua lại, hắn chỉ còn một hơi tàn, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ một là hoàn toàn ngất đi, không thì là đau đến chết.
Vân Châu Ngọc bỗng mở to mắt, một tay hắn túm lấy nệm, gân xanh trồi lên, hắn xé toạc rách hết chăn mền, còn một tay khác thì bị sấm sét thiêu đốt không ngừng, tuy thân thể luôn được tái tạo lại liên tục, rồi dần dần hồi phục, nhưng cũng không nhanh hơn là bao.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, đây là một căn phòng hơi u tối, không đúng, thay vì nói là phòng thì nói là một nhà tù thì đúng hơn, chỉ để nhốt những thuật sĩ cực kỳ hung ác.
Xung quanh hắn được bao phủ một lớp thuật phù dày đặc, khóa chặt hắn trong phạm vi hai ba bước.
Đại não trống rỗng một lúc, trí nhớ trước khi hôn mê dâng lên như thủy triều, hắn gọi ở trong tiềm thức: “Dĩ Vân?”
Không có tiếng trả lời.
Hắn nhớ rõ hắn đã ôm Dĩ Vân đi ra, nhưng mà nàng không ở bên cạnh hắn.
Mấy phế vật đó sẽ làm gì Dĩ Vân chứ?
Vân Châu Ngọc gọi tên nàng, vừa sờ soạng xung quanh, lớp thuật phù này nhắc nhở hắn không hoạt động được, sắc mặt hắn trầm xuống, đầu ngón tay dễ dàng vẽ ra một thuật phù, những thuật phù có thể cầm tù vị trí thứ hai sẽ biến thành phế thải ngay lập tức.
Hắn phá vỡ tầng tầng lớp lớp giam cầm, hai chân đạp lên mặt đất, suýt chút nữa ngã sấp xuống, sau đó hắn vịn lên tường, chống đỡ cơ thể đứng dậy, đi từng bước một đến cửa.
Chút động tĩnh này khiến hộ vệ ở ngoài cửa vô cùng lo lắng, quát lên: “Không được bước thêm một bước nữa!”
Vân Châu Ngọc tiếp tục bước về phía trước, không phải hắn không nghe thấy lời cảnh cáo, chỉ là biết bản thân mình có thể dễ dàng giết chết người hộ vệ kia.
Hắn đã trở nên cực kỳ cường đại.
Chỉ cần khiến cho tất cả những người này đi tìm chết thì không còn người cướp đi Dĩ Vân của hắn, hắn có thể yên tâm cải tạo cơ thể của Dĩ Vân…
Sát ý trên người Vân Châu Ngọc rất nặng.
Hộ vệ kia sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, hắn ta lấy ra một dây cung có thuật pháp, đồng thời bảo đồng bọn nhanh chóng chạy đi thông báo cho thuật sĩ.
Gần đây các thuật sĩ đang thảo luận nên trừng phạt vị mắt vàng này như nào, việc này khiến giữa các thuật sĩ có nhiều ý kiến trái chiều, bởi vậy đã qua nhiều ngày nhưng trừng phạt vẫn chưa được quyết định.
“Từ đã.”
Một giọng nói đầy uy nghiêm ngăn cản người hộ vệ lại, thấy người kia là một đại thuật sĩ, hộ vệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm bước sang một bên, cung kính nói: “Lục quân.”
Lục Thanh giơ tay bảo bọn họ lui ra rồi quay đầu nhìn Vân Châu Ngọc.
Vân Châu Ngọc nắm lấy lan can trước mặt, nhìn thấy sư phụ, hắn tỉnh hơn một chút, nói từng chữ một: “Dĩ, Vân, đâu?”
Lúc này, khuôn mặt hắn trắng bệch, môi khô ráp, xung quanh hốc mắt đỏ đậm, đồng tử màu vàng và màu đen ăn khớp nhau, cho dù ở dưới ánh sáng mờ mịt cũng vô cùng rõ ràng.
Đây là đôi mắt vàng khiến tất cả thuật sĩ đều sợ hãi.
Lục Thanh nhớ dáng vẻ lúc hắn vừa đi ra từ Cửu Đạo, cả người đầy máu tươi, chỉ biết gọi người tới cứu, bây giờ chỉ mới trôi qua gần nửa tháng, dáng vẻ hắn cũng không tốt hơn so với ngày đó.
Trong lòng hắn nảy sinh lòng thương hại, thấp giọng hỏi: “Dĩ Vân mà ngươi nói, là nữ hài… Ngươi ôm ra đúng không?”
Vân Châu Ngọc kích động nắm chặt lan can, khuôn mặt đỏ bừng một cách không tự nhiên: “Là nàng ấy, nàng ấy đang ở đâu?”
Cảm xúc của hắn vào giờ phút này rất dị thường, Lục Thanh có thể cảm nhận được nên nói trước: “Ta có thể nói cho ngươi biết nàng đang ở đâu, nhưng mà, ngươi không được làm bừa, bây giờ nghe ta nói giờ tình huống hiện tại, rồi hãy quyết định.”
Không được làm bừa.
Vân Châu Ngọc vừa định nói lại, đột nhiên hắn nhớ lại chính sự tự cao và cuồng vọng của hắn gần như là nguồn gốc của tình huống trước mặt.
Hiện giờ đã không còn ai ở trong đầu nhắc nhở hắn cẩn thận.
Hắn khẽ nhếch miệng, dường như đang muốn cười nhạo chính mình, nhưng lại khiến toàn thân đau đớn kịch liệt, một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng, sau khi thấy được một tia sáng trong Linh Đài, hắn bèn ngồi quỳ xuống.
Lục Thanh cũng ngồi xuống, hai sư đồ ngồi đối diện nhau.
Lục Thanh nói: "Ta chưa từng nghe nói ngươi có Kim Mâu Dị Đồng."
Những
người có Kim Mâu, chính là dấu hiệu của xác sống. Nói một cách đơn giản, bọn
chúng là cương thi, có thể dùng cơ thể như một phương tiện để sử dụng các kỹ
thuật đặc biệt, hơn nữa còn có thể giúp người ta trẻ mãi không già. T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.