Văn Tuyên Tử vừa dứt lời, Vân Châu Ngọc đã ra tay.
Nếu đối với con cự thú kia, hắn sẽ thể hiện hết toàn bộ sức mạnh, nhưng đối với Văn Tuyên Tử, hắn cần phải thể hiện thực lực mạnh hơn cả chính bản thân mình.
Đương thời là đệ nhất thuật sĩ, chắc chắn không dễ đối phó, Dĩ Vân nghĩ điều may mắn nhất chính là hắn vẫn luôn ở trong cơ thể cự thú, cũng không có bùa chú gì, đối với vận dụng thuật phù, có lẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy đâu.
Nếu Vân Châu Ngọc ra tay, Dĩ Vân cũng sẽ không ngồi chờ chết. Dưới sự phối hợp của hai người, lấy thuật phù làm giáp, Văn Tuyên Tử bị ép lui về phía sau mấy chục bước.
Văn Tuyên Tử nghiêng đầu, lại cười rộ lên, luồn ngón tay vào mái tóc đen dài mượt mà của mình, đột nhiên, phù chú mà Vân Châu Ngọc bố trí tựa như bị mưa rền gió dữ thổi qua, đều trở thành phế thải hết.
Sắc mặt Vân Châu Ngọc rất khó coi.
Văn Tuyên Tử nói: “Thuật giả vốn có thể liên thông với trời và đất, là do các ngươi học hành không đến nơi đến chốn nên mới đành lợi dụng giấy để làm thành thuật phù.”
Hắn ta nghĩ ra gì đó, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt màu vàng kim: “Đã vài thập niên trôi qua rồi, ở ngoại giới của các ngươi, không ai là không hiểu được điều này hay sao?”
Đang nói chuyện, hắn ta tùy ý vẽ bùa trên không trung, quấy nhiễu thiên địa đạo thứ chín.
Hắn ta thảnh thơi nhàn nhã, Vân Châu Ngọc và Dĩ Vân chỉ biết né tránh công kích, gần như mất hết sự chú ý, đến khi Dĩ Vân vất vả lắm mới có chút thời gian, nàng nhắc nhở Vân Châu Ngọc: “Đừng so thuật với hắn nữa, cận chiến đi!”
Vân Châu Ngọc hiểu ra, cơ thể của Văn Tuyên Tử chắc chắn không được trẻ như vẻ bề ngoài, có được là nhờ thể thuật hoà thành một.
Cần phải nếm thử một cú trí mạng.
Hắn dẫm lên cục đá mượn phù Khởi Phong, nhảy về phía trước, bộc phát năng lượng trước giờ chưa từng thấy.
Trong chớp mắt, hắn tới gần Văn Tuyên Tử, khi miệng của Văn Tuyên Tử còn đang lúc đóng lúc mở thì đột nhiên bóp chặt cổ hắn ta, hai người đồng loạt ngã xuống đất.
Lúc này, Văn Tuyên Tử thật sự hơi kinh ngạc.
Hắn ta chuyển động đôi mắt, cười hì hì: “Không tồi, không tồi, ngươi làm được sao? Sức mạnh này, thật sự rất trẻ…”
Vân Châu Ngọc càng dùng sức, Văn Tuyên Tử lại càng hưng phấn, hắn ta nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng, lui về phía sau một cái mới phát hiện ra thứ mình đang siết chặt là phù sấm sét. Trong tích tắc tiếp theo, sấm chớp mưa bão nổi dậy, Vân Châu Ngọc chuyển mình né tránh, nhưng vẫn bị đánh đến cả người dính đầy tro bụi.
Văn Tuyên Tử thật sự đứng ở phía sau bọn họ, vân vê ngón tay, nói một cách khoa trương: “Oa, năng lực phản xạ này của người khá thật.”
Hắn ta lại hơi cảm khái: “Đánh nhau với ta qua một nén nhang rồi, ừm, thế mà còn chưa chết, giỏi lắm.”
Vân Châu Ngọc và Dĩ Vân lui sang một bên, định điều chỉnh hơi thở.
Văn Tuyên Tử cười khẽ, bỗng nhiên nhảy lên, chợt xuất hiện ở trước mặt Vân Châu Ngọc và Dĩ Vân, Vân Châu Ngọc bị một luồng năng lực rất lớn đẩy ra sau, đột nhiên ngã xuống mặt đất!
Dĩ Vân bỗng dưng mở to hai mắt: “Châu Ngọc!”
Văn Tuyên Tử đột nhiên dùng tay không khởi gió, dùng thuật khống chế, gắt gao ấn xuống cổ Vân Châu Ngọc!
Vân Châu Ngọc nhíu mày, trên mặt lộ ra sự đau đớn cùng với hít thở không thông, gió muốn bóp chặt yết hầu của hắn ta nhưng không bắt lấy được, trên cổ trống rỗng của hắn ta xuất hiện hai chấm màu đen, chứng tỏ đây là sinh mệnh dự trữ của hắn ta.
Dĩ Vân ngồi xổm bên cạnh, không sốt ruột, không chần chừ thêm.
Đột nhiên, hắn ta giãy giụa rồi chậm lại, ngoại trừ nhíu chặt mày, hai tròng mắt màu đen kia có chút mờ đi.
Đồng tử cũng từ từ co chặt lại.
Dĩ Vân không quan tâm, nàng di chuyển cực nhanh theo chương trình, chủ động tính toán giải pháp tối ưu cho mình.
Đối
mặt với sự chênh lệch về thực lực, Vân Châu Ngọc căn bản không có cách nào đánh
lại được, nhưng Vân Châu Ngọc không thể chết được, nà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.