Lộ Vô Quy giận dỗi, đóng cửa phòng không ra, cũng không cho Du Thanh Vi vào phòng.

Du Thanh Vi đi gõ cửa rất nhiều lần vẫn không được, cũng bắt đầu nổi tính tình giận ngược lại, nàng kêu dì Tiền cùng Lý Tiểu Thất giúp đỡ thu dọn phòng của ông nội rồi dọn qua ngủ ở phòng ngủ chính của ông.

Tả Nhàn thấy hai nàng cãi nhau, ở ngoài ban công phòng ngủ của Du lão gia tử tìm được Du Thanh Vi đang ngồi xếp bằng trên ghế hờn dỗi, bà khuyên nhủ: "Tiểu Quy Quy chỉ là trẻ con thích ồn ào thôi, con cùng với con bé giận dỗi cái gì." Bà ngồi xuống cái ghế vuông nhỏ bên cạnh Du Thanh Vi rồi nói tiếp: "Mẹ nghĩ là con bé sợ con có bạn trai rồi sẽ vắng vẻ con bé, con cùng con bé nói rõ ràng rồi dỗ dành một chút là được."

Du Thanh Vi tức giận nhìn mẹ mình, trong lòng nàng đang rất bực bội.

Tả Nhàn lại nói: "Tiểu Quy Quy không phải là người không nói đạo lý, con cứ nói rõ cho con bé, con bé sẽ hiểu thôi."

Du Thanh Vi cả giận nói: "Việc này là do con sai trước hay sao?"

Tả Nhàn cạn lời. Bà nói: "Con cứ để con bé phát giận một chút là được rồi, con còn đi theo giận ngược lại làm chi?"

Du Thanh Vi chán nản. Nàng có còn là con ruột của mẹ nàng không vậy?

Nàng dứt khoát không thèm nghĩ đến việc này nữa, đứng dậy đi sửa sang lại di vật của ông nội. Ông nội nàng mất cũng đã nửa năm, căn phòng này cũng không thể bỏ trống mãi như vậy được, đơn giản sửa sang lại mới tốt.

Phòng ngủ của ông nàng rất lớn, có một thư phòng và một nhà kho nhỏ, hơn một nửa đồ vật mà ông nàng sưu tập đều đặt ở đây, một ít đồ cổ quý giá cùng với pháp khí và thư tập cũng cần cẩn thận sửa sang lại. Quần áo và đồ dùng hằng ngày cũng cần dọn dẹp rồi phân loại ra xử lý.

Nàng liên tục sửa sang hết ba ngày mới đem phòng của ông nội sắp xếp xong xuôi, rồi lại lau chùi trong ngoài một lần nữa.

Nàng bận rộn ba ngày, Lộ Vô Quy đóng cửa ở trong phòng ba ngày, liền cơm cúng hay nhang đèn cũng không dụ dỗ được em ấy ra ngoài.

Du Thanh Vi tìm được chìa khóa, đem cửa phòng mở ra, nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ghé vào trên giường, tức giận phồng má chống cằm nhìn đầu giường, không thèm liếc nàng lấy một cái. Nàng cởi giày leo lên giường, ngồi xuống bên cạnh Lộ Vô Quy rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, tuy rằng chị đáp ứng sẽ chiếu cố em cả đời, cũng nói tốt sau khi chết chúng ta sẽ chôn cùng một huyệt. Nhưng chị cũng có cuộc đời của riêng chị, em xem, năm nay chị mới có 27 tuổi, còn có hơn nửa cuộc đời phải trải qua, em không thể bởi vì những chuyện chị đã đáp ứng với em mà khiến cho chị phải từ bỏ nhân sinh của chính chị, đúng không? Chị biết em là muốn cùng chị ở bên nhau, nhưng là, loại sự tình này không phải là chuyện từ một phía, phải là cả hai bên tình nguyện mới được, có đúng không?"

Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Chị không nghĩ cùng em ở bên nhau sao?"

Du Thanh Vi nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, đôi ta như bây giờ, ăn ngủ đều ở bên nhau, chị không hề thấy phản cảm, chỉ cảm thấy thực thân thiết. Nhưng là, những chuyện này không giống với tình yêu."

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, cô ngồi dậy xếp bằng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Du Thanh Vi: "Vậy tình yêu là cái dạng gì?"

Du Thanh Vi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hẳn là gặp được sẽ thực vui vẻ, không thấy sẽ rất nhớ, làm gì cũng đều nghĩ đến đối phương, thực ngọt ngào đi? Đại khái là như vậy." Nàng nhún vai rồi nói tiếp: "Chị cũng chưa yêu đương bao giờ."

Lộ Vô Quy đôi mắt sáng lên, nói: "Em gặp chị liền rất vui vẻ, không thấy sẽ nhớ, em cũng vì chị mà suy nghĩ, cũng cảm thấy thực ngọt ngào nha."

Du Thanh Vi tâm nói: "Chị biết em rất tốt với chị a." Nàng hỏi: "Còn Trang Hiểu Sanh thì sao? Em gặp chị ấy em có vui vẻ không, không gặp có nhớ không, có vì chị ấy mà suy nghĩ không?"

Lộ Vô Quy "ách" một tiếng, đáp: "Có!" Cô lại nói; "Không đúng nha, đó là chị Hiểu Sanh, em sẽ không muốn thơm thơm miệng chị ấy, sẽ không mỗi ngày đều tưởng thơm thơm miệng chị ấy, sẽ không canh chị Hiểu Sanh ngủ rồi trộm ôm chị ấy, mỗi lần chị Hiểu Sanh ngủ rồi em liền chạy nhanh cách xa ra."

Du Thanh Vi: "....." Nàng sửng sốt kêu lên: "Em đứng lên cho chị, thành thật nói cho rõ ràng, sau khi chị ngủ say em làm cái gì hả?" trong bất tri bất giác, nụ hôn đầu tiên đã không còn! Không chừng trên dưới còn bị sờ đủ!

Lộ Vô Quy có điểm mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng lại: "Hiện tại chúng ta đang nói chuyện chị muốn tìm bạn trai mà. Em đang tức giận nha."

Du Thanh Vi cả giận nói: "Chị tìm bạn trai chứ có phải em tìm bạn trai đâu, em tức giận gì chứ." Nàng nghiêm khắc cảnh báo: "Về sau không được trộm hôn chị, không được đụng chạm vào chị. Chỗ nào có quần áo che lại thì không được chạm vào chỗ đó." Nàng nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Lộ Vô Quy ngơ ngác nhìn Du Thanh Vi đi ra khỏi phòng, cảm thấy trong lòng nghẹn khuất đến khó chịu. Cô thấy Đại Bạch lại từ trong tường chui ra tới liền quay đầu sang, đáng thương hề hề nhìn Đại Bạch.



Đại Bạch dừng ở trên giường, đem thân hình lớn gần một trượng của mình vòng lấy Lộ Vô Quy, ghé vào bên cạnh lười biếng ngủ gật.

Lộ Vô Quy giơ tay quát lên một trận gió âm, đóng lại cửa phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu nhập định. Nhưng lòng cô có tạp niệm, không thể nhập định được, trong lòng lại phiền lại loạn, không biết phải làm sao bây giờ. Cô nghĩ nghĩ, dứt khoát đi tìm chị Hiểu Sanh. Cô cảm thấy chị Hiểu Sanh thông minh nhất, nhất định sẽ có biện pháp.

Cô không biết đường, nhưng trong balo có tiền nha, cô cõng balo đi ra cửa, đứng chờ ở cổng lớn của tiểu khu nửa ngày mới bắt được chiếc taxi, cô kêu taxi chở thẳng đến công ty của chị Hiểu Sanh, trực tiếp đi đến văn phòng của Trang Hiểu Sanh tìm chị ấy, cô thở phì phì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của Trang Hiểu Sanh rồi nói: "Chị Hiểu Sanh."

Trang Hiểu Sanh kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy phồng má như con ếch, hiển nhiên là đang tức giận, nàng hỏi: "Làm sao vậy?" rồi nhìn ra phía ngoài, chưa thấy bóng dáng Du Thanh Vi đâu. Nàng buông bút trong tay, hồ nghi nhìn Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi muốn tìm bạn trai."

Trang Hiểu Sanh kinh ngạc bật cười, nói: "Du tổng muốn tìm bạn trai? Nàng kia đôi mắt cao hơn đỉnh đầu thì có thể coi trọng được ai chứ."

Lộ Vô Quy: "....." Cô rầu rĩ nói: "Chị ấy đang muốn tìm bạn trai, không phải là có bạn trai."

Trang Hiểu Sanh "ờ" môt tiếng, tâm nói: "Muốn tìm bạn trai và có bạn trai là hai khoảng cách khá xa à nhen." Nàng lại tưởng tượng, lấy điều kiện của Du Thanh Vi, nếu muốn tìm bạn trai quả thật không khó. Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi: "Du Thanh Vi muốn tìm bạn trai thì có liên quan gì đến em?"

Lộ Vô Quy: "....."

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Chẳng lẽ em còn muốn chị hỗ trợ giới thiệu đối tượng cho em ấy sao?"

Lộ Vô Quy: "....." Cô nghẹn họng một hồi lâu mới khô cằn nói: "Chị ấy tìm bạn trai, về sau liền sẽ cùng người khác nắm tay, hôn môi, ngủ chung một cái giường, còn sinh em bé nữa."

Trang Hiểu Sanh đáp: "Đúng rồi. Này có vấn đề gì sao?"

Lộ Vô Quy ngồi thẳng thân mình, lớn tiếng nói: "Nhưng mà hiện tại em đang cùng chị ấy nắm tay, ngủ chung một cái giường, mỗi buổi tối em còn có thể trộm thơm thơm miệng chị ấy. Hôm nay chị ấy nói với em, về sau không cho em thơm thơm chị ấy nữa, không cho em sờ những chỗ được quần áo che lại nữa."

Trang Hiểu Sanh: "....." Nàng khiếp sợ nhìn Nhị Nha nhà nàng. Nàng sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: "Du Thanh Vi kia có đối với em làm cái gì hay không? Cô ta có thơm thơm miệng của em hoặc là.....cái chuyện kia kia?"

Lộ Vô Quy mờ mịt hỏi: "Chuyện kia kia là chuyện gì?"

Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút, nàng đánh một chữ, sau đó lục soát ra một đống lớn hình ảnh ở trên mạng đưa cho Lộ Vô Quy xem: "Như vầy nè."

Lộ Vô Quy nhìn hình ảnh hai người trống trơn ôm nhau thành một khối, nháy mắt cả kinh đến há hốc mồm, hai mắt trợn tròn nhìn thẳng, sau đó mới "a" một tiếng, kêu to: "Ù ôi, bọn họ không có mặc quần áo kìa!" lập tức che lại hai mắt của mình.

Trang Hiểu Sanh: "....." Em có cần phản ứng lớn như vậy không? Nàng nhìn về phía mấy người đồng nghiệp đang đứng xa xa nhìn vào văn phòng của nàng, đứng dậy đi đóng cửa văn phòng lại. Nàng hỏi: "Vậy hai đứa ngủ cùng một cái giường có làm gì không?"

Lộ Vô Quy có điểm chột dạ nhìn Trang Hiểu Sanh.

Trang Hiểu Sanh trấn an cô, nói: "Không có gì đâu, em cứ nói đi, chị sẽ giúp em phân tích."

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng rồi nói: "Chính là sau khi chị ấy ngủ, em....em nhịn không được trộm thơm thơm miệng chị ấy, giống như lúc trước Trang Phú Khánh và Thái Phân yêu đương, Trang Phú Khánh cũng trộm thơm thơm Thái Phân vậy đó. Như vầy nè 'chụtttt'." Vì để thuyết minh cho rõ ràng, cô còn tự mình đứng ra làm mẫu.

Trang Hiểu Sanh: "......" Một lúc sau nàng mới hỏi: "Còn chuyện gì nữa không? Chẳng hạn như chuyện trong quần áo?"

Lộ Vô Quy tức khắc có điểm thẹn thùng: "Còn trộm sờ ngực chị ấy, mềm mại."

Trang Hiểu Sanh: "......" Em còn dám tập kích ngực của người ta! Nàng nháy mắt cảm thấy sâu sắc lo lắng cho an nguy của em gái mình. Tính cách của Du Thanh Vi cũng chẳng tốt hơn Tả Tiểu Thứ bao nhiêu, nàng sực nhớ đến chuyện Tả Tiểu Thứ đánh dê xồm trong thang máy, vội vàng nói: "Việc này em ngàn vạn lần đừng để cho Du Thanh Vi biết nhen chưa." Nàng sợ Du Thanh Vi đem tay của Nhị Nha nhà nàng băm cho chó ăn.

Lộ Vô Quy buồn bực nói: "Chị ấy biết rồi, còn cấm em từ nay về sau không được sờ mấy chỗ có quần áo che khuất nữa." Bỗng ánh mắt cô sáng lên, nói: "Đúng rồi, còn có thể sờ mặt nha." Lại bổ sung thêm câu: "Còn có cổ nữa!"



Trang Hiểu Sanh bị mạch não của Nhị Nha nhà nàng đánh cho bại trận. Nàng đột nhiên phát hiện, nàng bị Tả Tiểu Thứ tai họa so với Du Thanh Vi bị Nhị Nha tai họa, thiệt tình mà nói còn không bằng một góc! Nàng thu hồi suy nghĩ hơi có chút bay xa, đem tình huống của hai bạn nhỏ sửa sang lại rồi nói: "Nói cách khác, em thích Du Thanh Vi, nhưng Du Thanh Vi không thích em, nàng ấy muốn tìm bạn trai, có đúng không?"

Lộ Vô Quy dùng sức gật đầu: "Dạ dạ, chính là như vậy." Cô cảm thấy chị Hiểu Sanh thật là thông minh, mới đó mà có thể đem sự việc hiểu đến rõ rõ ràng ràng.

Trang Hiểu Sanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Bỏ qua lập trường của một người chị, chị cảm thấy em vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của Du Thanh Vi thì tốt hơn. Nhị Nha, tình cảm là chuyện của hai người. Nếu Du Thanh Vi cũng thích em, chị tự nhiên sẽ không có gì để nói, nhưng nàng ấy không thích em, nếu em miễn cưỡng, nàng ấy sẽ không vui." Nàng nói đến đây, lại không thể không suy xét đến hiện thực, tâm tình có chút trầm trọng nói tiếp: "Hơn nữa, em đã chết rồi." Nàng không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật.

Lộ Vô Quy phản đối: "Không đúng nha, tụi em hiện tại ở cùng một ổ, ngủ chung, ăn cơm cũng cùng nhau. Tuy rằng tụi em ăn uống không giống nhau....." Cô nói chuyện có chút kích động.

Trang Hiểu Sanh vội trấn an: "Nhị Nha, em đừng gấp."

Lộ Vô Quy ủy khuất nói: "Du Thanh Vi muốn tìm bạn trai. Em không muốn chị ấy cùng người khác nắm tay hôn môi sinh em bé."

Trang Hiểu Sanh đau đầu xoa xoa trán. Nàng thấp giọng khuyên nhủ: "Chuyện tình cảm, thích, liền theo đuổi. Nhưng Du Thanh Vi đã cự tuyệt, nàng ấy không muốn, em nếu cứ quấn lấy nàng thì rất không thích hợp. Huống hồ, theo như chị biết, hơn nửa năm nay em vẫn luôn ở cùng Du Thanh Vi, nếu thực sự có cái gì, đã sớm xảy ra rồi. Rõ ràng Du Thanh Vi không có tâm tư về phương diện kia đối với em." Nàng trực tiếp bỏ thêm một liều cực mạnh: "Du Thanh Vi không thích em, em nháo nàng, nàng sẽ thấy phiền. Lâu dần, nàng ấy sẽ chán ghét em."

Lộ Vô Quy đôi mắt đều trợn tròn. Cô nghĩ tới mấy ngày nay tính tình Du Thanh Vi đặc biệt khó chịu, rất hay bực bội, mỗi ngày đều phát hỏa. Cô khô quắt hỏi: "Vậy làm sao bây giờ ạ?"

Trang Hiểu Sanh nói: "Dọn ra khỏi phòng của nàng, đi phòng khác ở, không thì em về nhà ở một thời gian đi."

Lộ Vô Quy nghĩ đến Du Thanh Vi đem phòng ngủ của Du lão nhân thu thập dọn dẹp xong liền dọn vào đó ở, tức khắc cảm thấy bi ai. Cô dẩu miệng, yên lặng đứng dậy bỏ đi.

Trang Hiểu Sanh nhìn bóng dáng rời đi của Lộ Vô Quy, trong lòng một trận khó chịu. Nàng không nghĩ tới mối tình đầu của Nhị Nha nhà nàng lại kết thúc như vậy......

Đột nhiên nàng nghĩ đến Nhị Nha nhà nàng và Du Thanh Vi giận nhau như vậy, Du Thanh Vi sẽ đưa Nhị Nha đến đây sao? Không phải Nhị Nha tự mình đi đến đây chứ? Trang Hiểu Sanh chạy nhanh đuổi theo ra ngoài, phát hiện đã không thấy bóng dáng Nhị Nha đâu nữa. Nàng đi đến quầy tiếp tân hỏi: "Có thấy em gái của tôi đi ra ngoài không?"

Nhân viên lễ tân vẻ mặt mờ mịt đáp: "Không thấy em ấy đi qua ạ."

Trang Hiểu Sanh gọi điện thoại cho Lộ Vô Quy, kết quả điện thoại không có người tiếp. Nàng nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Du Thanh Vi, hỏi xem Du Thanh Vi ở đâu, ai đưa Lộ Vô Quy đến công ty.

Du Thanh Vi kinh ngạc hỏi: "Em ấy đi công ty à?" Nàng chạy nhanh lên lầu lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy Đại Bạch đang ngủ ngon lành trên giường, đại khái là bị nàng ồn ào làm phiền, còn không kiên nhẫn mà trở mình. Di động của Lộ Vô Quy còn đặt trên đầu giường, balo đựng pháp khí không thấy đâu. Nàng nói với Trang Hiểu Sanh: "Chị giữ em ấy lại giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đến đón, em ấy không biết đường về nhà."

Trang Hiểu Sanh vừa gọi điện thoại vừa đuổi theo xuống lầu, vẫn không tìm thấy Lộ Vô Quy. Nàng đi ra đường lớn tìm, vẫn không tìm được thân ảnh của Lộ Vô Quy. Nàng nói với Du Thanh Vi: "Nhị Nha đi mất rồi, tôi không đuổi theo kịp."

Du Thanh Vi chỉ hi vọng Lộ Vô Quy còn nhớ được đường về nhà. Nàng biết Lộ Vô Quy không nhớ rõ địa chỉ nhà nàng, nhưng em ấy từng nói qua có thể phái quỷ tìm đường. Cái này làm Du Thanh Vi hơi chút an tâm, nhưng lo lắng vẫn nhiều hơn.

Nàng ở nhà chờ, chờ đến tối vẫn chưa thấy Lộ Vô Quy trở về.

Trang Hiểu Sanh cứ cách nửa tiếng lại gọi cho nàng một lần, đến khi trời tối, hai nàng đều ngồi không yên, vội vàng ra ngoài tìm kiếm, kết quả tìm đến nửa đêm vẫn không tìm được Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy không nhớ rõ địa chỉ nhà Du Thanh Vi, cô lên taxi, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi không nhớ địa chỉ." Cô bắt đầu diễn tả nhà cô ở đâu, có cái gì xung quanh, tài xế không kiên nhẫn đuổi cô xuống xe. Cô dùng hai chân đi bộ về, kết quả, cô lạc đường.

Kỳ thật cô vốn dĩ không dễ lạc đường như vậy, cô biết xem tinh tượng, thông qua ngôi sao để nhận biết phương hướng, sau đó có thể tìm được đường về nhà. Chính là gần đây Hiệp Hội đang lùng bắt Yêu Linh, nơi nơi đều là pháp trận cấm chế, cô đi đi một hồi, bất tri bất giác lạc đường. Trời tối, mấy ngày nay đều không nhìn thấy ngôi sao nào, nơi nơi đều lộn xộn. Cô muốn tìm cô hồn dã quỷ giúp cô dò đường, nhưng mà chúng nó vừa được thả ra liền mất liên lạc. Cô muốn tìm người trong Hiệp Hội đưa cô về dùm, nhưng là trên đường cái nhiều người như vậy lại không có lấy một người cô quen biết. Cô đi đến đồn công an, báo với cảnh sát rằng cô lạc đường, cảnh sát hỏi nhà cô ở đâu, như thế nào để liên hệ người nhà, số điện thoại của mọi người cô đều quên mất, địa chỉ nhà cũng không nhớ rõ. Cảnh sát bèn kêu cô ở lại đồn công an chờ người nhà đến tìm.

Đồn công an sát khí nặng, dương khí đủ, cô ngồi có chút không thoải mái.

Cô ngồi chờ đến hơn nửa đêm, đều đã qua giờ Tý cũng không thấy ai đến tìm mình. Cô dứt khoát không đợi nữa, chính mình đi ra ngoài, tìm một chiếc taxi chạy tới công ty của chị Hiểu Sanh. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến công ty, liền cái bóng quỷ cũng chưa thấy, đừng nói tới người sống.

Lộ Vô Quy vốn là tưởng chờ đến ngày mai chị Hiểu Sanh đi làm, nhưng cô sực nhớ tới ngày mai là cuối tuần, chị Hiểu Sanh không có đi làm a. Ứng Âm Dương thì có đi làm, nhưng cô không thể nhìn ông ấy mà nói: "Ứng Âm Dương, cháu lạc đường, đưa cháu về nhà Du Thanh Vi giùm với." Cô nghĩ Ứng Âm Dương thế nào cũng sẽ mắng cô, đã mù đường còn khoái chạy ra ngoài. Cô lại nghĩ, Du Thanh Vi muốn tìm bạn trai, tới chị Hiểu Sanh cũng kêu cô đừng nháo Du Thanh Vi, nếu cô trở về, nhìn thấy bạn trai của Du Thanh Vi thì nhất định sẽ tức giận, tức giận thì sẽ bộc phát, Du Thanh Vi sẽ không vui vẻ. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đi đường Âm tìm ba người quỷ đạo thì tốt hơn. Tuy rằng cô không thể tìm được nhà của Du Thanh Vi, nhưng cô có thể tìm được giếng Âm Dương nha. Lộ Vô Quy thừa dịp trời còn chưa sáng, hướng địa phương có âm khí nặng nhất chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play