Đại tỷ hàng xóm nhìn thấy trên tường có một cái bóng trắng lóe qua, cũng không biết là bị dọa tới hay là như thế nào, chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược, lại nhìn phản ứng của Qua tiên sinh, sao có thể không rõ nhà ở này thật sự có vấn đề chứ. Chị ta thầm tính toán, nếu thỉnh Qua tiên sinh ra tay rửa sạch nhà ở, nói không chừng ông ấy sẽ ngại đắc tội với hàng xóm cách vách cũng là người trong nghề, không được vui mà ra tay. Lại nói, có thể rửa sạch một lần hai lần, chứ chẳng lẽ lại phải định kì đi rửa sạch sao? Một lần rửa sạch như vậy cũng mất mấy trăm ngàn gần cả triệu tệ, rửa vài lần cũng tốn một khoảng lớn đi. Vạn nhất đến lúc đó nhà kế bên lại xảy ra chuyện gì, tòa nhà này của chị ta có thành hung trạch hay không cũng khó mà nói. Chị ta nghe nói cuối năm trước, cả gia đình này tử thương cả đống người, con trai lớn không còn, cả nhà con trai thứ chết hết, chỉ dư lại một người con dâu cả và người cháu gái cùng một ít thuộc hạ của lão sư phụ.
Đại tỷ hàng xóm khách khách khí khí thỉnh Qua tiên sinh xuống dưới lầu, tặng cho ông một bao lì xì dày cộp và một tấm thẻ ngân hàng.
Qua tiên sinh thực thức thời, chắp tay hướng đại tỷ hàng xóm cáo từ. Ông ta nghĩ nghĩ, lại hướng Du Thanh Vi chắp tay rồi xoay người rời đi, một câu dư thừa cũng không nói.
Đại tỷ hàng xóm có chút sợ căn nhà này nên không dám ở lâu, bèn mời Du Thanh Vi đi ra ngoài uống trà.
Du Thanh Vi thấy đã sắp đến giờ cơm, nếu nàng đi ra ngoài uống trà, Lộ Vô Quy nhất định sẽ đi theo, đơn giản mời đại tỷ hàng xóm đến nhà nàng ăn cơm.
Đại tỷ hàng xóm nói: "Như thế này có ngại quá không?"
Du Thanh Vi đáp: "Đều là người cùng một quê nhà, không cần khách khí ạ."
Đại tỷ hàng xóm có điểm sợ bị mưu tài hại mệnh, lại nghĩ nghĩ, chị ta đâu phải không quen biết người, vì thế tráng lá gan đi xem thử nhà của phong thủy đại sư cùng nhà của người bình thường có cái gì không giống nhau.
Du Thanh Vi đem đại tỷ hàng xóm mời vào cửa, thấy Hạ Nhan Hi đang ngồi trong phòng khách bưng ly hồng trà thất thần suy nghĩ chuyện gì. Nàng mời vị đại tỷ kia ngồi xuống, hô thanh: "Dì Tiền, có khách đến." rồi đối với đại tỷ kia làm cái thủ thế xin mời cứ tự nhiên. Nàng đến gần Hạ Nhan Hi đánh giá khí sắc của chị ấy vài lần rồi nói: "Tỉnh hẳn chưa? Có choáng váng đầu hay chóng mặt gì không?" Nàng nhớ rõ lúc trước nàng nằm mấy ngày, tỉnh lại còn phải hôn mê thêm một hai ngày mới thật sự tốt lên.
Hạ Nhan Hi đáp: "Cũng còn tốt." Nàng buông chén trà, nói: "Mấy ngày nay thật cảm ơn em."
Du Thanh Vi nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, chị cũng không cần cảm ơn. Đúng rồi, chị đừng trì hoãn ở nhà tôi nữa, mau về nhà đi."
Hạ Nhan Hi vẫn còn choáng váng, một chút phản ứng đều không có.
Du Thanh Vi nói: "Ông nội của chị tự sát rồi, đem tất cả mọi chuyện nhận lấy hết, hậu sự của ông ấy không có ai xử lý, Yến Thính Vũ, Trần Vũ, Giang Vũ Hiên bọn họ đang đi qua 'hỗ trợ' kìa."
Hạ Nhan Hi sửng sốt hai giây, "tạch" một phát lập tức đứng lên, nói: "Cái gì?" Nàng đứng không vững, thiếu chút nữa lại quăng ngã ngồi trên ghế sofa.
Du Thanh Vi vội vàng đỡ lấy nàng: "Chuyện của nhà chị tôi không tiện xen vào, nên không tiễn chị." Nàng hô thanh: "Tiểu Thứ." Tả Tiểu Thứ từ trên lầu hai ló đầu ra. Du Thanh Vi nói: "Chị đưa Hạ Nhan Hi về đi. Tôi đoán chừng anh Đường và anh Kiền đều không rảnh, chị lưu lại bên người Hạ Nhan Hi mấy ngày để giúp đỡ chị ấy."
Tả Tiểu Thứ đang đi học nghề làm Quỷ Thần tiền với Lộ Vô Quy, có điểm không quá vui, cô vừa định nói không đi, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là nên đi thôi. Lúc trước Du lừa đảo ở thôn Liễu Bình gặp khó khăn, Hạ Nhan Hi không ít lần ở sau lưng giúp đỡ, nếu không có Hạ Nhan Hi tận hết sức lực đi tìm tài liệu phong thủy khắp nơi, hiện tại các cô chắc vẫn còn đang ở thôn Liễu Bình xây dựng mộ địa. Cô nói: "Đợi chút." rồi nhanh nhẹn về phòng thu thập đồ đạc của mình, còn đánh cướp một đống lớn bùa của Lộ Vô Quy, lúc này mới xách kiếm cõng balo đi xuống lầu. Cô đi đến bên cạnh Du Thanh Vi rồi hỏi: "Tôi qua đó là đại diện cho bản thân hay là đại diện cho em vậy?"
Du Thanh Vi quơ quơ quạt xếp đuổi người, nói: "Chị đi giúp đỡ chạy chút việc vặt là được rồi, nếu có việc gì Hạ Nhan Hi sẽ gọi điện thoại cho tôi."
Hạ Nhan Hi nói cảm ơn, cũng không trì hoãn thêm liền đi theo Tả Tiểu Thứ.
Du Thanh Vi vừa định đi tiếp đón đại tỷ hàng xóm bàn chuyện mua nhà thì thấy tiểu muộn ngốc nhà nàng đầy mặt không vui ghé vào lan can, nói: "Chị đem cu li của em kêu đi đâu mất rồi."
Du Thanh Vi tức giận liếc Lộ Vô Quy: "Để chị kêu Lý Tiểu Thất giúp em."
Lộ Vô Quy vội vàng nói: "Đừng đừng, em ấy thực ngốc, làm hư lá vàng của em hết trơn. Để em tự mình dán." Cô nói xong liền rụt trở về.
Du Thanh Vi bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh đại tỷ hàng xóm, mời chị ta uống trà.
Đại tỷ hàng xóm cũng không cùng Du Thanh Vi vòng vo, trực tiếp bàn chuyện mua bán nhà ở.
Du Thanh Vi trước đó đã lên mạng thăm dò giá thị trường nhà đất, lại hỏi qua giá mà đại tỷ hàng xóm muốn bán, thấy đại tỷ này cũng không phải muốn bán giá cao, chỉ là dựa theo giá thị trường ra giá, nên nàng tỏ vẻ nguyện ý chi trả hết phí giao dịch phát sinh.
Đại tỷ hàng xóm cũng có chút hiềm nghi Du Thanh Vi quấy rối để mua lại nhà của chị ta, nhưng tiểu cô nương này thành tâm thực lòng muốn mua, lại thanh toán hết một lần tiền mua nhà, vì thế nên chị ta cũng vui vẻ kết cái thiện duyên. Nếu không, tiểu cô nương đụng chút tay chân làm cho nhà chị ta biến thành quỷ trạch, bán ra không được hoặc là phải bán giá thấp cho tiểu cô nương này, hay là vẫn luôn bỏ trống như vậy, như thế nào chị ta cũng đều sẽ phiền lòng.
Chuyện mua bán rất thuận lợi, thực mau liền nói tốt. Hai bên kí hợp đồng, Du Thanh Vi thanh toán trước tiền đặt cọc, hẹn ngày mai đi làm giấy tờ chuyển nhượng.
Hợp đồng đã kí, tiền cọc cũng đã thanh toán, đại tỷ hàng xóm lại nổi lên bát quái chi hồn. Căn nhà kia của chị ta một năm cũng không ở được mấy ngày, lúc nào cũng vắng tanh, hàng xóm cách vách chỉ cần đáp cây thang leo qua, cạy cửa sổ vào bắt mấy con quỷ, rất thuận tiện nha. Như thế nào lại đột nhiên muốn mua nhà của nàng?
Du Thanh Vi nói: "Đại tỷ, nếu nhà tôi thực sự có gì liên lụy đến nhà của ngài, ngài có tìm tôi phiền toái không? Kia khẳng định là có, đúng không ạ?" Nàng sâu kín liếc nhìn đại tỷ kia: "Chị không có phát hiện cái tường viện giữa sân nhà tôi và nhà chị vừa mới được xây lại sao?"
Đại tỷ hàng xóm cũng rất thành thật: "Ủa vậy hả, thật đúng là không để ý."
Du Thanh Vi bồi đại tỷ hàn huyên trong chốc lát rồi mời đại tỷ cùng tài xế của chị ấy lưu lại ăn bữa cơm rau dưa.
Đại tỷ này nhỏ hơn mười tuổi so với Tả Nhàn, đều là người làm ăn, hơn nữa lại rất biết cách nói chuyện, chị ta cùng Tả Nhàn nói chuyện còn khá ăn nhịp. Nói qua nói lại liền nói tới chuyện Du Thanh Vi chưa có bạn trai, bà mai chi hồn thuật lại nổi lên, chị ta lập tức đem mấy người đàn ông độc thân hoàng kim mà mình biết đến vơ vét ra giới thiệu. Đang nói nói, chị ta đột nhiên phát hiện bên cạnh nhiều ra một bóng người, bị dọa cho nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn kỹ mới phát hiện là một tiểu nha đầu tầm mười tám mười chín tuổi đang xoa xoa cằm mắt lé liếc nhìn mình. Biểu tình kia, nói có bao nhiêu bất mãn liền có bấy nhiêu bất mãn.
Tả Nhàn nhìn thấy Lộ Vô Quy đột nhiên xuất hiện cũng bị dọa sợ, bà kêu lên: "Tiểu Quy Quy." rồi đón cô ngồi xuống, nói: "Đừng làm cho khách sợ chứ."
Lộ Vô Quy tức điên! Nhưng cô lại không biết mình vì sao lại tức giận, chỉ là nghe được người khác muốn giới thiệu bạn trai cho Du Thanh Vi, còn khen những cái tên được giới thiệu kia có bao nhiêu tốt, cô liền tức giận! Cô lại nghĩ, Du Thanh Vi cũng thật là tới tuổi nên tìm bạn trai, nhưng mà nghĩ đến cảnh về sau Du Thanh Vi cùng tên bạn trai kia nắm nắm tay, thơm thơm miệng, Lộ Vô Quy lại muốn phát điên. Cô cảm thấy mình tức giận như vậy là không đúng, nhưng cô lại thực tức giận a. Cô quay đầu nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Chị muốn tìm bạn trai sao?"
Du Thanh Vi "hả" một tiếng, tâm nói: "Không cần nha." Trước kia nàng cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, có thể chơi thêm mấy năm nữa, chung thân đại sự gì đó đều bị xếp xó chưa bao giờ suy xét qua. Ngay cả lúc này đại tỷ kia đột nhiên nhắc đến, nhưng cũng phải xem nàng đây có thời gian hay không. Nhưng mà nhìn phản ứng của Lộ Vô Quy, hình như có chút không đúng cho lắm. Chẳng lẽ Lộ Vô Quy là cong?
Lộ Vô Quy nhìn thấy ánh mắt Du Thanh Vi lóe lên, tức khắc càng giận, nhưng cô lại không có lập trường gì để phản đối, giận quá mà nói: "Chị nếu là tìm bạn trai, em.....em liền cùng Đại Bạch quay trở về thôn Liễu Bình, không thèm cùng một ổ với chị nữa!" Cô nói xong quay đầu đi thẳng lên lầu, nghĩ nghĩ một chút rồi đi trở về, chỉ vào Du Thanh Vi nói: "Em sẽ đóng lại cửa mộ, hạ đoạn long thạch, không cho chị đi vào nữa!" cô nặng nề "hừ" một tiếng, quay đầu đi lên lầu.
Tả Nhàn bị phản ứng lớn của Lộ Vô Quy làm cho choáng váng. Tiểu Quy Quy hình như là tức giận? Con bé mà cũng biết tức giận sao! Ủa, không đúng, con gái của bà tìm bạn trai, Tiểu Quy Quy tức giận cái gì nhỉ?
Đại tỷ hàng xóm cũng có chút há hốc mồm. Cái gì gọi là đóng lại cửa mộ, hạ đoạn long thạch? Chị ta nhìn nhìn trên lầu, lại nhìn nhìn Du Thanh Vi, cảm thấy người trong nhà này đều thật là quỷ dị. Có thể nào không phải là người sống không trời? Ai nha, bữa cơm này ăn xong sẽ không có vấn đề gì chứ? Nhà bên kia nên sớm bán sớm yên ổn, mô Phật.
Du Thanh Vi phản ứng lại, tức khắc vô ngữ. Nàng quay đầu nhìn lên trên lầu rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, chị không tìm bạn trai chẳng lẽ lại làm cẩu độc thân cả đời sao?"
Lộ Vô Quy tức giận đi về thư phòng dán kim bạc tiền, kết quả trượt tay, dán hỏng hết một tấm, thật là tức muốn điên. Cô chạy xuống lầu, nói: "Chị nói muốn chiếu cố tốt cho em, nói trăm năm sau còn muốn cùng em táng chung một mộ, chị nói chuyện không giữ lời, kẻ lừa đảo!"
Đại tỷ hàng xóm bừng tỉnh đại ngộ, nha, thì ra là tiểu tình nhân. Sinh cùng khâm chết cùng huyệt a. Chị ta thật sự lau mắt mà nhìn Tả Nhàn! Con gái nhà ngài như vậy, ngài còn có thể bình tĩnh được, thần kinh thép nha.
Du Thanh Vi thiệt hết chỗ nói rồi: "Chị kết hôn sinh con cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện chị chiếu cố cho em, hay là cùng em chôn chung một chỗ đâu? Huống hồ, huyệt mộ dự lưu cho hai chúng ta tuy cùng một tòa mộ nhưng không phải chung một huyệt, ở giữa hai huyệt của chúng ta còn cách mấy cái tường phong thủy nữa mà."
Còn cùng người khác sinh em bé! Lộ Vô Quy tức muốn nổ não, bụng đầy ủy khuất. Cô hỏi: "Vậy về sau chị sẽ cùng ai ngủ chung hả?"
Du Thanh Vi: "....."
Lộ Vô Quy nói: "Chị kết hôn, sẽ ngủ cùng người khác, cùng người khác sinh em bé. Giống như Trang Phú Khánh và Thái Phân kết hôn liền ngủ cùng nhau, còn sinh ra chị Hiểu Sanh. Em thì sao? Em sẽ ở đâu a!" Sẽ có người khác ôm chị ấy, thơm thơm miệng chị ấy, còn sinh em bé! Lộ Vô Quy càng nghĩ càng không bình tĩnh.
Du Thanh Vi: "......" Nàng sâu kín nhìn Lộ Vô Quy, tâm nói: "Thôi xong! Tiểu muộn ngốc cư nhiên là cong! Còn đem mình độc chiếm cho riêng em ấy!"
Tả Nhàn vội vàng dỗ dành: "Tiểu Quy Quy, ngoan, không tức giận. Trong nhà nhiều phòng như vậy, con muốn ở phòng nào thì ở phòng đó. Không tức giận, không tức giận nữa. Ai da, Tiểu Quy Quy, sao đầu tóc của con dựng đứng lên hết rồi."
Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Chị còn chưa xù lông, em đã xù lông trước rồi." Nàng nhanh chóng ép tóc tai Lộ Vô Quy nằm xuống rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta tâm sự." Nàng lôi kéo Lộ Vô Quy đi lên lầu, nói: "Tuy chị là học đạo, nhưng không phải là người xuất gia. Nếu chị không sinh em bé, em nói thử xem, trăm năm sau ai sẽ dâng hương hỏa cho em đây?"
Lộ Vô Quy sửng sốt, tâm nói: "Phải không đó." Cô lé mắt liếc Du Thanh Vi. Cô như thế nào cảm thấy không đúng cho lắm?
Du Thanh Vi nhướng mày hỏi: "Có đúng không?" Nàng nói tiếp: "Người sống cả cuộc đời này, ít nhất cũng phải trải qua chuyện yêu đương một lần mới không tính sống uổng phí."
Lộ Vô Quy nháy mắt thương tâm. Cô còn chưa có yêu đương thì đời này làm người của cô đã kết thúc rồi, nguyên lai mười chín năm nhân sinh của cô đều là sống uổng phí. Lộ Vô Quy không muốn nói thêm lời nào với Du Thanh Vi nữa, ủy ủy khuất khuất bẹp miệng đi về phòng.
Du Thanh Vi: "......" Nàng suy nghĩ một chút mới hiểu ra, tức khắc ảo nảo đánh miệng mình một cái, tâm tình có chút khẩn trương lên. Nàng thấy Lộ Vô Quy đi vào phòng đóng cửa lại, còn khóa chốt. Nàng vội gõ cửa, kêu: "Tiểu muộn ngốc."
Thanh âm Lộ Vô Quy thở phì phì từ trong phòng truyền ra: "Không thèm để ý đến chị nữa!"
Du Thanh Vi thấy Đại Bạch từ trong phòng chui ra tới, kêu Đại Bạch chui vào lại giúp nàng mở cửa.
Đại Bạch chầm chậm lắc đầu, vung cái đuôi rồi lùi về thư phòng.
Du Thanh Vi không biết làm sao để dỗ dành Lộ Vô Quy, bực bội nói: "Đâu phải hiện tại chị muốn tìm bạn trai đâu." Nàng nghĩ đến trong nhà còn có khách, bây giờ còn đang dùng cơm, đành quay trở về phòng ăn.
Lộ Vô Quy ủy ủy khuất khuất ghé vào trên giường, miệng dẩu đến cao cao, ủy khuất hỏng rồi, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ. Cô biết mình không nên ngăn cản Du Thanh Vi tìm bạn trai, nhưng mà cô thật sự không muốn Du Thanh Vi có bạn trai. Du Thanh Vi cùng cô trụ một ổ, ngủ một cái giường, hai cô mỗi ngày như hình với bóng thật sự rất tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT