Du Thanh Vi dắt Lộ Vô Quy từ chỗ ngồi xuyên qua thông đạo đi đến khoảng trống giữa đại sảnh, bỗng nhiên Lộ Vô Quy giữ chặt nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lộ Vô Quy đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khẩu hoạch kia, đầy mặt khẩn trương, trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị.

Nàng ngưng thần vận khí vào đầu ngón tay, làm động tác kiếm chỉ rồi mặc niệm pháp quyết, đầu ngón tay quẹt qua mí mắt, một cỗ lạnh lẽo như băng thấm qua mí mắt lan tới tròng mắt, đôi mắt như được lau qua bạc hà mát lạnh, nàng thích ứng hai giây rồi mở mắt ra, cảnh tượng trong mắt bây giờ bất đồng rất lớn với lúc bình thường. Ngày thường nhìn bằng mắt thường cái thấy được chính là thế giới của người sống, giờ phút này nàng dùng âm nhãn, thấy chính là thế giới của âm linh quỷ vật.

Dương khí phát ra từ cơ thể của người sống hiện tại trong mắt nàng giống như một ngọn lửa bao trùm bên ngoài cơ thể. Nhiều người tụ lại đây như vậy, dương khí phát ra khí tràng khiến cho toàn bộ đại sảnh giống như một cái bếp lò. Âm linh quỷ vật bị dương khí của người sống làm nổi bật đến dễ dàng thấy được, không chỗ nào che giấu

Lộ Vô Quy trên người không có dương khí, cũng không có âm khí tầm thường của âm tà quỷ vật cùng quỷ khí, chỉ có một tầng nhàn nhạt mông lung ánh sáng phát ra từ ngọc trấn hồn bản mệnh bao vây lấy cô. Vầng sáng bao trùm Lộ Vô Quy làm cho Du Thanh Vi có cảm giác như thật như huyễn, thoạt nhìn rõ ràng là một cái người sống sờ sờ, rồi lại giống như quang ảnh đặc hiệu chế thành ảo ảnh trong mấy bộ phim nhựa. Giờ phút này Lộ Vô Quy thế nhưng làm cho nàng có một loại cảm giác xa hoa lộng lẫy, làm người tim đập thình thịch ảo giác. Nàng nhanh chóng dời đi tầm mắt khỏi người Lộ Vô Quy nhìn sang nơi khác, này liếc mắt một cái phát hiện không ít người trong nghề đều mang theo linh thể bên người, cũng có một ít người đem linh thể giấu trong quần áo hoặc balo. Những linh thể này có mạnh có yếu, có chút có thể xem nhẹ không cần để ý đến, có chút chỉ cần liếc mắt nhìn liền cảm thấy nguy hiểm.

Ở nơi dương khí trọng mở âm nhãn, giống như đem hai mắt của mình nhìn vào ánh sáng mạnh trong thời gian dài, tổn thương với đôi mắt vô cùng lớn.

Du Thanh Vi không dám trì hoãn thêm thời gian khai âm nhãn ngắn ngủi này, nhanh chóng nhìn hướng khẩu hoạch đang đặt giữa đại sảnh. Vừa nhìn một cái làm nàng sợ tới mức hít sâu một hơi, theo bản năng mà lùi lại phía sau mấy bước.

Nàng dùng âm nhãn trông thấy khẩu hoạch kia bị quỷ khí nồng đậm bao trùm đến không nhìn rõ bộ dáng, quỷ khí ngưng tụ ở trên hoạch hóa thành từng bộ thi thể chồng chất lên nhau, khiến cho toàn bộ hoạch nhìn như một tòa núi nhỏ làm từ thi thể người chết.

Nếu chỉ là như vậy, tự nhiên sẽ không dọa đến Du Thanh Vi. Nàng nhìn thấy chính là dưới đáy hoạch những thi thể được tưới dầu đốt cháy, thi thể người giống như củi bị thiêu đốt đến vặn vẹo tụ thành một đoàn, có thi thể bị thiêu tới nỗi bụng nổ tung phun ra thi dịch, đầu của người trưởng thành bị đốt đến chỉ còn to bằng nắm tay, thi thể cũ chưa thiêu xong lại thêm vào thi thể mới. Dưới đế hoạch, người chết là củi, thiêu đến mỡ người chảy ra xèo xèo kêu vang. Trong hoạch, người sống là canh, sống sờ sờ bị nấu đến chết hầm nhừ. Bọn họ sống sờ sờ mà bị quẳng vào hoạch chỉ cao bằng thân người trưởng thành, hầm chín đến thịt xương chia lìa. Nước canh hầm trắng bệch chỉ cao đến bụng của họ, nửa thân người bọn họ bị đun trong nước sôi nóng bỏng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thống khổ quay cuồng vùng vẫy giãy giụa, cuối cùng còn chưa bám được vào thành hoạch thì thịt đã bị hầm nát, cốt tủy bị nấu tan vào canh, làm cho nước canh càng đậm. Hầm chết một đám, lại có một đám khác bị đẩy mạnh vào, có thanh niên trai tráng, có trẻ em, thậm chí còn có trẻ sơ sinh, thai phụ, có người phụ nữ bị đẩy vào hoạch, giãy giụa nhìn nàng lớn tiếng kêu: "Cứu tôi, cứu tôi, trong bụng tôi có hài tử, cứu hài tử trong bụng tôi với..." Sau đó "A..." một tiếng rồi bị đẩy ngã vào thiêu đốt trong hoạch không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tâm Du Thanh Vi căng thẳng, hét to: "Không....." rồi bằng tốc độ nhanh nhất vọt qua, bỗng nhiên bên hông nàng bị siết chặt, có người ôm lấy eo nàng đem nàng túm lại, theo sát là một tiếng hét lớn trong trẻo vang lên: "Thái Cực vô cực, Càn Khôn mượn pháp, phong lôi sắc lệnh, tru tà!"

Thanh âm rơi xuống, một đạo Thái Cực đồ án thật lớn đường kính chừng sáu thước* xuất hiện, lấy lôi đình vạn quân chi thế đánh về phía khẩu hoạch quỷ khí nồng đậm quay cuồng kia.

1 thước của Trung Quốc = 33cm hay 0,33m

Trong đám quỷ khí một mảnh thê lương vang lên tiếng kêu la đau đớn, đám quỷ khí đang quay cuồng bị Thái Cực đồ án quét qua nháy mắt biến mất, lộ ra tướng mạo vốn có của khẩu hoạch.

Thái Cực đồ án giống như một đoàn gió vô hình đánh vào khẩu hoạch, ngay sau đó biến mất vô tung.

Du Thanh Vi bỗng chốc tỉnh táo lại. Khai âm nhãn thấy quỷ, cảnh tượng mà mắt nhìn thấy sẽ được đại não tiếp thu, rất dễ dàng bị quỷ mê hoặc, nàng vừa rồi nhất thời nhập thần bất tri bất giác liền mắc mưu. Cũng may nàng xuất thân là phong thủy học, không phải học trảo quỷ bắt yêu, bằng không mặt mũi này chắc bị ném đến mức chỉ có thể dẹp đường hồi phủ. Nàng nhanh chóng đóng lại âm nhãn, lại nhắm mắt một chút chờ thích ứng ánh sáng, lúc này mới mở mắt ra. Vừa mở mắt ra liền thấy Lộ Vô Quy đứng ở trước mặt, mắt trông mong nhìn nàng: "Không có việc gì chứ?"



Nàng nhẹ nhành lắc đầu nói: "Chị không có việc gì, nhất thời vô ý mắc mưu thôi."

Lộ Vô Quy chép chép miệng, có chút buồn bực nói: "Em còn chưa đánh chúng nó."

Một tiếng cười khẽ từ phía đối diện bên kia khẩu hoạch truyền đến: "Du Thanh Vi đại tiểu thư chỉ có chút điểm đạo hạnh này mà cũng muốn tranh chức Phó hội trưởng, thật đúng là không dễ dàng."

Du Thanh Vi ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy một người phụ nữ quyến rũ mặt mày như họa đầy mặt trêu chọc đang nghiêng người thăm dò nhìn về phía nàng, vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa. Du Thanh Vi tức giận liếc nàng kia một cái, đáp trả một câu: "Nói thì hay lắm, làm như chị có bản lĩnh bắt yêu trảo quỷ cao siêu vậy." Nàng giương quạt xếp trong tay nói: "Lại đây, có bản lĩnh thì chị cũng mở âm nhãn nhìn khẩu hoạch này thử."

Người phụ nữ kia dứt khoát trả lời một câu: "Không mở!" Nàng vừa dứt lời, biểu tình trên mặt bỗng nhiên thay đổi, kinh hỉ kêu lên: "Em có thể mở âm nhãn?" Nàng kia bước nhanh đến bên cạnh Du Thanh Vi xem xem đôi mắt nàng.

Du Thanh Vi chạy nhanh trốn kêu lên: "Ê ê ê, họ Quý, Quý Lưu Quân, đang trong trường hợp chính thức, chị đứng đắn giùm tôi một chút đi!" Thân hình nàng chợt lóe, linh hoạt từ bên cạnh Quý Lưu Quân trốn đến sau lưng Lộ Vô Quy.

Quý Lưu Quân thấy Lộ Vô Quy đứng che ở phía trước, không dám tiến lên. Nàng cười khẽ một tiếng, nâng ngón tay chỉ chỉ Du Thanh Vi: "Chờ chị đây lên làm Phó hội trưởng lại tìm em chơi." Sau đó nàng kia liền quay lại đứng chung với người nhà của mình.

Du Thanh Vi vỗ ngực thở phào một hơi, "ha hả" hai tiếng đáp lại Quý Lưu Quân.

Độ nhiên một giọng hét lớn trung khí mười phần vang lên: "Dừng tay!!!", thanh âm này vừa tức giận vừa gấp gáp, phát ra từ vị trí cách Du Thanh Vi không đến hai mét, vị trí kia, vừa vặn ở kế bên khẩu hoạch. Du Thanh Vi nghe âm thanh truyền đến từ vị trí đó liền biết không tốt, nàng tâm niệm vừa động thì nghe thấy một tiếng đánh vang, sau đó lại là một tiếng hô to: "Trịnh thúc!"

Du Thanh Vi nhận ra giọng nói này là của một người cũng đến tranh cử chức Phó hội trưởng - đại thiếu gia Trần Vũ của Trần gia. Nàng bước hai bước vòng qua, thăm dò tình hình, thấy được một vị đại sư bắt quỷ rất nổi danh ở Trần gia, họ Trịnh tên Kinh Nhân, biệt hiệu "Chính Nhân" đại sư, bị vỡ đầu chảy máu nằm trên mặt đất.

"Chính Nhân" Trịnh đại sư dùng tay che miệng vết thương trên trán, máu từ kẽ ngón tay chảy ra dính đầy mặt, chật vật đến không nói nên lời.

Đứng đứng đắn đắn trảo quỷ đại sư tài giỏi ngã chổng vó ở chỗ này, Du Thanh Vi nháy mắt cảm thấy chính mình vừa rồi cũng không có gì mất mặt. Nếu không phải cùng Trần Vũ quan hệ cũng không tệ lắm, nàng lại không dám tùy tiện nói giỡn giống Quý Lưu Quân như vậy, nàng thật muốn ha hả mà cười một trận, bất quá, lúc này nàng chỉ có thể nhịn. Nàng nhịn đến thật vất vả, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, dùng quạt xếp để ở khóe môi che giấu ý cười.

Khẩu hoạch này ước chừng cao bằng một người bình thường, vì phải ngăn cách địa khí nên nó bị lót lên. Bị nó ngăn trở tầm mắt, Du Thanh Vi không thể thấy những người đứng vây quanh ở mặt khác, bất quá, khoảng cách cũng không lớn, đủ để có thể nghe được người phía đối diện nhắc nhở lẫn nhau "Cẩn thận", "Hoạch này có cổ quái".

"Chính Nhân" Trịnh đại sư được Trần Vũ nâng dậy, hai nhân viên công tác của Thính Vũ Lâu cũng đến đỡ ông ta đi xuống.

Tổ tiên của Trần gia là đệ tử tục gia phái Mao Sơn, học chính là đứng đắn bản lĩnh bắt yêu trảo quỷ. Trước mắt bao người, đại sư bắt quỷ có danh hào đứng số một Trần gia bị đánh cho một mặt máu me, trong lúc nhất thời, nhiều tiếng thấp giọng nghị luận truyền ra từ phía gian uống trà.



Du Thanh Vi, Trịnh Kinh Nhân liên tiếp trúng chiêu, làm cho mấy nhà tham gia ứng tuyển cẩn thận hơn rất nhiều trong việc tẩy sạch khẩu hoạch này.

Tuy nói Du Thanh Vi mắc mưu, nhưng là có Trịnh Kinh Nhân đại sư lót đáy cho nàng, nàng hiện tại một chút áp lực cũng không có, vẻ mặt thoải mái nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, chốc nữa trông cậy vào em." Nàng không yên tâm mà dặn dò thêm một câu: "Khẩu hoạch này rất quý, thời điểm ra tay em cẩn thận một chút, đừng có đem hoạch lộng cho hỏng, bằng không chị bán thân bán nhà cũng đền không nổi."

Lộ Vô Quy hỏi: "Có phải chị là muốn đem quỷ ở trong đó rửa sạch sẽ không?"

Du Thanh Vi cười đáp: "Thông minh."

Nghe được Du Thanh Vi khen mình thông minh, Lộ Vô Quy cao hứng đến lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn, dùng sức gật đầu "dạ" một tiếng.

Du Thanh Vi nghe bên cạnh có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, nàng vòng qua một bên, trông thấy Mặc gia thả ra một đám con rối nhỏ làm bằng gỗ đào, mấy con rối gỗ đang bám vào vách hoạch bò về phía miệng hoạch.

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ngũ quan sắc giống như được đao khắc ra đang đứng bên cạnh hoạch, hắn nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay niệm chú, trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ là niệm chú ngữ để thao tác con rối.

Mặc gia tinh thông cơ quan thuật và kỳ môn độn giáp, con rối gỗ do bọn họ chế tạo càng là nhất tuyệt. Du Thanh Vi từng nghe ông nội của nàng nói qua, con rối thuật của Mặc gia cùng thuật người giấy khá giống nhau, nhưng cao thâm hơn nhiều. Lấy bí thuật nuôi dưỡng vong hồn, sau đó phong ấn vào con rối gỗ, trừ bỏ không có hô hấp, không cần ăn uống, có thể không khác gì người thường.

Lần này Mặc Khuynh Triết thả ra đám tiểu quỷ cái đầu nhỏ xíu đi dò đường, nhưng chúng nó nhanh nhẹn không thua gì bộ đội đặc chủng, không tới vài phút liền bám vào vách hoạch bằng đồng xanh bò đến gần miệng hoạch.

Mặc Khuynh Triết sắc mặt đột nhiên biến đổi, miệng niệm chú ngữ càng nhanh hơn, hắn hét lớn một tiếng: "Sắc!", hợp nhất hai tay, chấp thành hình kiếm chỉ về phía miệng hoạch dùng sức, tựa hồ như đang phát lực, tiếp đó mặt hắn liền nghẹn thành màu đỏ tím, mấy con tiểu quỷ dò đường vừa leo đến miệng hoạch bùm một tiếng té hết vào trong hoạch. Mặc Khuynh Triết thân hình đột nhiên run lên, giống như bị động kinh quỳ ngã trên mặt đất, "phốc" một tiếng phun ra một búng máu.

Du Thanh Vi vốn dĩ đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp trong tay xem diễn, biến cố đột nhiên tới này làm nàng cả kinh tới nỗi quạt xếp trong tay cũng quên vẫy, ngơ ngác nhìn Mặc Khuynh Triết rõ ràng là bị phản phệ đến hộc máu. Từ trạng huống của Mặc Khuynh Triết cùng đám tiểu quỷ dò đường ở miệng hoạch kia, không khó để nhìn ra mười hai con tiểu quỷ kia phỏng chừng là bánh bao thịt đánh chó.

Lộ Vô Quy "A" một tiếng, vẻ mặt đồng tình nhìn Mặc Khuynh Triết: "Tiểu quỷ mà anh dưỡng ra đều bị chúng nó hủy đi ăn sạch, đến miếng bã cũng không chừa lại."

Mới vừa phun máu đang muốn đứng dậy, Mặc Khuynh Triết nghe Lộ Vô Quy nói xong câu này liền bị kích động, lại có máu từ khóe miệng trào ra. Thân hình hắn dừng một chút, lau máu ở khóe miệng, hắn đứng lên lấy một cái hộp trong balo, từ trong hộp lại lấy ra một tiểu kim nhân. Tiểu kim nhân kia trên cổ đeo Phật châu, ở giữa trán nạm một viên Xá lợi tử.

Lộ Vô Quy mắt lé liếc nhìn hình nhân, quyết đoán cách xa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play