Sau khi ăn xong cơm trưa, Du Thanh Vi mang theo Lộ Vô Quy ra cửa.

Bầu trời hôm nay một mảnh âm trầm, trong không khí tản mác nhè nhẹ hơi ẩm, có vẻ như trời sắp mưa.

Bởi vì không có ánh mặt trời, cho nên dù đang ở lúc chính ngọ, thời điểm dương khí mãnh liệt nhất cũng không có chút nào ảnh hưởng đến Lộ Vô Quy.

Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy đang ư ử hát một bài hát không rõ tên, ôm balo trong ngực vui sướng nhảy chân sáo ra cổng đứng chờ được lên xe đi ra ngoài chơi, một trận vô ngữ. Nàng cảm thấy Lộ Vô Quy là thật sự không có nửa điểm giác ngộ cùng bất an của một Đại Quỷ Yêu đang chuẩn bị đi gặp một đám đại sư chuyên bắt yêu trảo quỷ.

Tiệc trà sẽ bắt đầu lúc 3 giờ chiều, Du Thanh Vi đến Thính Vũ Lâu trước 10 phút.

Thính Vũ Lâu được xây dựng bên cạnh hồ, dựa núi gần sông, kiến trúc kiểu Trung Quốc phục cổ thấp thoáng trong cảnh non xanh nước biếc, rất là thanh nhã. Chỗ này chỉ dành riêng cho hội viên, hôm nay Hiệp Hội đã đặt bao hết, Tả Tiểu Thứ cùng Tiết Nguyên Kiền không có thiệp mời hay thẻ hội viên nên không vào được cổng lớn, tới bãi đỗ xe cũng không vào được, chỉ có thể ngừng xe ở bên đường chờ Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi lái xe ngang qua bọn họ thuận tiện ấn kèn xe hơi rồi chậm rãi lái xe đến cổng lớn. Nàng hạ cửa kính xe xuống, đem thiếp mời đưa cho người đàn ông giữ cổng, báo số đuôi bảng số xe của Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền: "Hai chiếc xe đó đi cùng với tôi."

Người đàn ông mặc trang phục Trung Sơn kiểm tra xong thiệp mời mới cho xe của Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền đi vào, ba chiếc xe theo sự sắp xếp của nhân viên công tác tiến vào bãi đỗ.

Tiết Nguyên Kiền ăn mặc phi thường chính thức, bỏ đi một thân đồ thể thao dùng để hằng năm đi âm, mặc vào bộ trang phục Trung Sơn, sau đó mới bi kịch phát hiện mình bị đụng hàng với người phục vụ ở đây. Cũng may là đã cuối tháng 5, thời tiết đủ nóng, anh bèn cởi áo Trung Sơn ở ngoài, mặc áo sơmi trắng xuống xe. Vốn nghĩ rằng chuyện mình bị đụng hàng với người phục vụ thần không biết quỷ không hay, kết quả vừa mới đi đến bên cạnh Du Thanh Vi liền nghe Lộ Vô Quy vừa hô vừa chỉ vào cửa lớn của Thính Vũ Lâu: "Vào đó còn cần phải cởi áo khoác hả?" Lại hỏi tiếp: "Tiết Nguyên Kiền, thanh đao chưa bao giờ rời khỏi người của anh đâu rồi?"

Tiết Nguyên Kiền câm nín nhìn nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Đao để ở nhà rồi." Lòng đầy cảm thán. Cũng may Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy đều ăn mặc rất tùy ý, bộ dáng không giống đi dự tiệc, anh mặc một thân áo sơmi trắng đứng cạnh các nàng cũng không bị lạc quẻ cho lắm.

Tả Tiểu Thứ vẫn như cũ, đầu đội mũ lưỡi trai, một thân y phục đen, balo đen khoác lên một bên vai. Cô đi đến bên cạnh Du Thanh Vi, mở miệng câu đầu tiên liền nã như súng máy: "Du lừa đảo, tôi mặc kệ tình huống như thế nào, cô nhất định phải làm một cái thẻ hội viên cho tôi. Mọe nó, tôi ở bên ngoài chờ cô hết nửa giờ."

Du Thanh Vi liếc Tả Tiểu Thứ, chậm rì rì nói: "Hội phí 300 ngàn tệ* một năm, mỗi lần chi tiêu không được dưới 30 ngàn tệ, một ly trà giá khởi điểm là 1500 tệ, tôi làm thẻ cho chị rồi chị dám đến uống trà sao? Chị làm như không biết Yến Thính Vũ bá đạo cỡ nào." Nàng thấy Tả Tiểu Thứ đầy mặt không tin nhìn nàng, bồi thêm một câu: "Lấy thẻ hội viên làm gì, có tôi xoát mặt là được rồi." Nói xong nàng phất phất quạt rồi dắt bọn họ đi vào trong.

Nàng nghĩ mang theo Lộ Vô Quy, Tiết Nguyên Kiền, Tả Tiểu Thứ cũng đủ ứng phó trong trường hợp này rồi, kết quả vừa đi hai bước, Lộ Vô Quy liền đem balo treo trên vai nàng. Nàng quay đầu nhìn cái balo đang vắt trên vai mình, rồi nhìn cái tên vừa quẳng balo cho nàng đang tò mò nhìn bốn phía xung quanh, nàng đành yên lặng làm culi vác balo cho Lộ Vô Quy. Có thể xách balo cho Lộ Vô Quy là cỡ nào vinh hạnh nha! Toàn bộ gia sản của Lộ Vô Quy đều ở trong balo, Tả Tiểu Thứ bọn họ muốn sờ một chút cũng không được.

Du Thanh Vi mặc bộ Đường trang hưu nhàn rộng rãi, tay cầm quạt Thái Cực càn khôn, vai vác balo nặng gần 10 cân* chậm rì rì bước vào đại sảnh. Nàng đứng ở đại sảnh liếc mắt nhìn một vòng, thấy các bàn trong sảnh hầu như đều đã ngồi đầy người, không ít người đang nhìn về phía bọn họ, làm nàng có chút ngoài ý muốn. Thông thường mà nói, tiệc trà của Hiệp Hội bắt đầu lúc 3 giờ nhưng 4 giờ mọi người mới tới đủ đã là không tồi, bình thường ai tới trước thì uống vài chén trà, xào vài bàn mạt chược, đánh mấy ván bài Poker, hạ mấy bàn cờ là chính, chờ đám người tới không sai biệt lắm, lúc này mới dăm ba câu đem sự tình phân phó, sau đó tiếp tục uống trà đánh bài chơi cờ chờ tới giờ ăn cơm chiều.

*1 cân = 0,5 kg



Tiệc trà lần này người tới rất nhiều, hơn nữa có không ít gương mặt là khách hàng quen thuộc, thậm chí có người còn mang theo vệ sĩ tới đây. Những người này nhàn nhã ngồi uống trà, bộ dáng phi phú tức quý, phía sau đứng mấy cái vệ sĩ cao to cường tráng. Bất quá, thông thường mà nói, loại người này chân chính của cải cũng không phải do bọn họ biểu hiện ra bên ngoài, mà là trên trán bọn họ thường khắc hai chữ sáng ngời: Kim chủ!

Dễ hiểu hơn là: Thịt ta!

Trong đó không ít "Thịt ta" đã từng là khách hàng lớn của nàng. Hiện giờ thì nghe nói đã đầu tư sang nhà khác rồi. Thương nhân hay người làm chính trị thì da mặt tương đối dày, cho dù đã đổi qua nhà khác nhưng cũng không thể trở mặt thành thù, gặp mặt nhau vẫn phải cấp cho ba phần tươi cười.

Nhân viên phục vụ xem xong thiếp mời của Du Thanh Vi, đưa nàng đến bàn đã đặt trước phía trên cùng. Không chờ bọn họ điểm thực đơn liền có phục vụ bưng điểm tâm tới, còn có chuyên viên ở bên cạnh pha trà.

Du Thanh Vi đem balo của Lộ Vô Quy để trên ghế sofa mềm rồi lười biếng ngồi cạnh đó, nhận lấy trà người phục vụ đưa tới chậm rãi uống.

Tả Tiểu Thứ nhỏ giọng nói thầm một câu: "Bây giờ sao có chút không giống lúc trước nhỉ?"

Tiết Nguyên Kiền chưa đến đây bao giờ nên cũng không biết trước kia là cái dạng gì, im lặng không phát biểu ý kiến.

Du Thanh Vi khinh phiêu phiêu đáp: "Ai biết đâu." Nàng thấy Lộ Vô Quy đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trong đại sảnh, liền theo ánh mắt của cô nhìn theo, vừa nhìn liền thấy giữa đại sảnh có một khoảng trống lớn, một kiện đồ vật bị vải đỏ che lại đang đặt ở khoảng trống đó. Trước kia nàng chưa từng thấy đại sảnh có đặt đồ vật nào như vậy, phỏng chừng là cố ý đem tới vì tiệc trà ngày hôm nay.

Yến Thính Vũ lên đài, cầm microphone, khách sáo hai ba câu bày tỏ thương tiếc với sự ra đi của Phó hội trưởng Du Đạo Pháp, rồi vào thẳng chủ đề của tiệc trà hôm nay - Cuộc tuyển cử Phó hội trưởng mới.

Trong lúc Yến Thính Vũ bày tỏ thương tiếc đối với Du Đạo Pháp, liền có người nhìn về phía Du Thanh Vi, thời điểm nói đến việc tuyển cử Phó hội trưởng thì càng có nhiều người nhìn về phía nàng.

Du Thanh Vi vẻ mặt đạm nhiên, biểu tình không nhìn ra nửa điểm cảm xúc. Thời điểm nàng khó khăn nhất, khổ sở nhất đều có thể chịu đựng được, ánh mắt phỏng đoán của người khác thì có là cái gì?

Yến Thính Vũ công bố danh sách người được đề cử ứng tuyển Phó hội trưởng cùng lý do được đề cử.

Người được đề cử đều là những người có uy tín danh dự trong nghề, trong đó Du Thanh Vi là trẻ tuổi nhất, người đề cử nàng là Yến Hội trưởng, lý do đề cử vì nàng là cháu gái của Du Đạo Pháp, đương gia của Du gia. Mặt khác cũng có vài người đề cử con cháu trẻ tuổi ưu tú trong gia tộc của mình, tuổi không lớn hơn Du Thanh Vi bao nhiêu. Xuất phát từ đặc thù của ngành nghề, nên việc tuyển chọn Phó hội trưởng còn phải xem bản lĩnh của ứng viên có thật sự trấn được yêu ma quỷ quái, bảo hộ một phương thái bình hay không. Người được đề cử so tài với nhau, lấy ra bản lĩnh thật sự cho người khác xem, sau đó mới bầu chọn.

Tuyển cử tỷ thí có 3 trận, trận đầu tiên là trong tiệc trà ngày hôm nay.



Chính giữa đại sảnh của phòng trà chừa ra một khoảng trống khoảng ba mươi mét vuông, phù trận trong không trung vây quanh một vật hình tròn cao khoảng hai mét. Vật này bị vải đỏ che kín, không lộ ra chút gì, những người đến tham dự tiệc trà hôm nay đều suy đoán hết nửa ngày, không biết vật gì được giấu dưới lớp vải đỏ, ngay cả Lộ Vô Quy cũng tò mò mà nhìn một hồi lâu.

Trận đầu tỷ thí tranh tuyển Phó hội trưởng chắc chắn có quan hệ với đồ vật này.

Yến Thính Vũ phất tay, lập tức có một người mặc đạo bào tay cầm kiếm gỗ đào tiến lên, hắn hô một tiếng rồi dùng sức kéo tấm vải đỏ, tấm vải đỏ bị kéo xuống, lộ ra một vật được làm bằng đồng ánh xanh. Vật bằng đồng này trông khá giống cái đỉnh, có 3 chân và 2 quai, kết đầy rỉ sắt, ở giữa còn dính đầy bùn màu vàng, như là mới đào ra từ trong đất.

Nhiều người trong tiệc trà khẽ hô, có người không kiềm chế được thất thanh la lên: "Đồ vàng mã."

Lộ Vô Quy há hốc miệng, mắt trừng tròn vo, kinh ngạc cảm thán: "Oa! Cái nồi hầm người thiệt là bự."

Hai người Tả Tiếu Thứ, Tiết Nguyên Kiền chậm rãi quay đầu nhìn về phía nước miếng đều mau chảy ra Lộ Vô Quy.

Tả Tiểu Thứ cạn lời hỏi: "Bộ em tính ăn thịt người hả?"

Du Thanh Vi nhìn thật sâu vào mắt Lộ Vô Quy, ho nhẹ một tiếng, kéo dài âm điệu chầm chậm hô thanh: "Tiểu muộn ngốc", nàng giơ quạt trong tay lên giả vờ làm động tác muốn gõ đầu.

Lộ Vô Quy nhanh chóng im miệng dùng sức lắc đầu, còn hàm hồ nói: "Em không có thèm, không có muốn ăn." Cô sợ Du Thanh Vi lại pha nước bùa bắt cô uống.

Yến Thính Vũ nói: "Vật này gọi là hoạch, đội khảo cổ của Tỉnh ủy thác cho Hiệp Hội tẩy sạch nó. Đây là cổ vật từ thời Tây Hán, có khắc phù chú, nó không chỉ có giá trị cực kì quan trọng trong khảo cổ, mà còn là văn vật cấp quốc gia, công tác rửa sạch không được phép tạo thành một chút thương tổn nào đối với văn vật này." Sau khi giới thiệu xong về hoạch, nàng ta nói tiếp: "Bây giờ mời các ứng viên tiến vào bàn."

Du Thanh Vi đứng dậy: "Tiểu muộn ngốc, em cùng đi với chị."

Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, cô nhìn thấy Du Thanh Vi còn đặt balo của cô trên ghế sofa, vội vàng ôm lấy rồi chạy theo sau Du Thanh Vi tiến vào bàn.

Lúc Du Thanh Vi đi vào bàn thì chỗ ngồi gần nàng cũng có người đứng dậy, cùng nàng tham dự cạnh tranh chức Phó hội trưởng còn có năm nhà khác, những người ứng tuyển đều có hai, ba người đi theo, những người đi theo hỗ trợ tuổi tác khoảng bốn mươi, năm mươi, đều là những người thuộc hàng tinh tráng đang ở thời kì cường thịnh trong nghề. So tuổi tác, tuổi nhỏ nhất chính là cô nhóc đang ôm balo đi bên cạnh nàng, thoạt nhìn vẫn là tuổi còn đi học đọc sách, Lộ Vô Quy vẻ mặt tò mò nhìn những người ứng tuyển của nhà khác và người đi cùng bọn họ, nhìn kiểu nào thì cô cũng giống như đang đi dạo chơi ngắm cảnh. Cô nhóc thoạt nhìn như đang đi dạo chơi ngắm cảnh kia còn tràn đầy tiếc nuối thở dài buông một câu: "Thiệt đáng tiếc Đại Bạch không theo tới."

Du Thanh Vi sâu kín mà liếc Lộ Vô Quy một cái, cảm thấy may mắn vì Đại Bạch súc ở thôn Liễu Bình không có chạy ra đây.

*Quần áo Trung Sơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play