Do lúc trước đã làm bố trí phòng ngừa sát khí của Bạch trạch tiết ra ngoài, nên lúc đứng bên ngoài Du Thanh Vi vẫn chưa cảm thấy gì. Sau khi tiến vào bên trong Bạch trạch nàng mới cảm nhận được sát khí của nơi này cực kỳ nặng, chỉ mới qua một ngày mà cây cối trong sân đều chết hết, ngay cả cái hồ nhỏ bên cạnh dùng để bố trí phong thủy cục cũng nổi đầy xác cá và rùa đen.

Tại sao Bạch trạch lại có sát khí nặng như vậy?

Du Thanh Vi sợ bố cục phong thủy trong sân gây trở ngại cho Lộ Vô Quy nên quay đầu nhìn về phía em ấy, nàng thấy Lộ Vô Quy quả thật có chút không khỏe bĩu bĩu môi. Nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, em có ổn không vậy? Không có việc gì chứ?"

Lộ Vô Quy đáp: "Vẫn còn tốt."

Du Thanh Vi hoang mang đánh giá Lộ Vô Quy. Nàng nhớ rõ trước kia Lộ Vô Quy không sợ phong thủy pháp trận này nọ là do có Li Long bát quái bàn hộ thân, hiện tại em ấy cũng không sợ là vì cái gì? Nàng tinh mắt phát hiện chân của Lộ Vô Quy đang dán trên mặt đất, cũng không giống âm linh quỷ vật bình thường chân không chạm đất. Nàng thấp giọng hỏi: "Li Long bát quái bàn hỏng rồi đối với em có trở ngại gì không? Có cần chị giúp em tìm một vật khác gửi thân không?"

Lộ Vô Quy đáp: "Không cần nha, Li Long bát quái bàn hỏng rồi thì thôi." Cô thấy Du Thanh Vi vẻ mặt khó hiểu nhìn mình nên nhỏ giọng giải thích: "Trước kia em không thể rời khỏi Ly Long bát quái bàn là do trước khi chết máu của em thấm vào trong đó. Tinh huyết và hồn đều gửi vào đó nên em mới cần dùng Li Long bát quái bàn trấn thân."

Du Thanh Vi bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Vậy hiện tại thần hồn của em là trực tiếp ký thác trong tinh huyết đúng không?"

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nói: "Những người hại em sẽ dính huyết khí của em. Huyết khí dính trên người bọn hắn để càng lâu sẽ thấm càng sâu, đến khi huyết khí thấm vào bên trong trái tim và cốt tủy thì tinh huyết của bọn hắn sẽ hòa tan với huyết khí của em, nếu em thu hồi lại huyết khí thì tinh huyết của bọn hắn bị sẽ bị em rút ra luôn. Chết sẽ rất thảm nha." Cô nói tiếp: "Những người này bị chết thảm nên oán khí và sát khí rất nặng, em còn hạ oan nghiệt huyết chú với bọn hắn nên nếu bọn hắn tiếp xúc với những người thân thuộc thì huyết chú sẽ thông qua huyết thống gần gũi lây lan cho những người thân bên cạnh bọn hắn, cho nên, khi chết đều sẽ chết cả một nhà."

Du Thanh Vi buông tiếng thở dài: "Nhân quả báo ứng." Thiếu nợ máu với Lộ Vô Quy còn thảm hơn là thiếu nợ máu với Đại Bạch. Hai người vừa đi vừa nói chuyện thật nhanh liền xuyên qua sân vườn có bày Cửu Cung Bát Quái Trận, nhìn thấy hai chiếc xe xúc đất đang khai quật tòa nhà bị nổ sập hôm qua. Du Thanh Vi đứng xa xa nhìn sang thấy bọn họ đã đào đến tầng hầm, hiện tại đang đem mảnh vụn xi măng và gia cụ bị nổ vỡ thành từng mảnh che lấp cửa tầng hầm đào ra.

Đột nhiên có người hô to: "Dừng lại! Có thi thể!"

Du Thanh Vi nghe vậy chạy nhanh về phía trước. Nàng thực mau bước vào trong đống phế tích kia, chỉ thấy phía dưới rơi rụng đầy tàn thi toái cốt. Có một khối thi thể khô khốc chỉ còn lại đầu và bả vai lộ ra ngoài. Bên cạnh chỗ cửa tầng hầm bị xi măng che khuất còn có một cánh tay và một cái chân, bộ phận thi thể nào cũng đều khô quắt giống hệt nhau. Từ thi thể vỡ vụn tới xem, có thể khẳng định đây là bị nổ nát rồi mới bị hút khô. Du Thanh Vi biết trạng thái của những thi thể này có liên quan đến Lộ Vô Quy nên quay sang nhìn em ấy.

Lộ Vô Quy giải thích: "Bọn họ đã chết nên tinh huyết đương nhiên sẽ bay về trên người em rồi." Cô nói: "Chết mười bảy tên, tất cả đều do chạy trốn chậm nên bị nhốt bên ngoài lối vào địa đạo."

Du Thanh Vi trong lòng phát lạnh. Bạch Thái Hoán vì thoát thân nên gài bẫy nổ chết nàng cùng với mấy người của Hiệp Hội, nhưng không nghĩ lão ta có thể nổ chết nhiều thuộc hạ của mình như vậy.

Nàng chú ý thấy trong sân có rất nhiều người, không chỉ có người của Đạo Tử Đường, Thượng Thanh Cung mà còn có khá nhiều cảnh sát mặc thường phục đeo súng và rất nhiều pháp y. Nhìn chung thì tòa nhà bị nổ mà nàng đang đứng tập trung nhân thủ ít nhất, chỉ có khoảng bảy tám người vây quanh bốn phía. Viên cảnh sát lúc nãy vừa phát hiện thi thể hô to dừng lại đang kêu mấy người của Đạo Tử Đường đến xem tình huống.

Du Thanh Vi tâm nói: "Loại sự tình này không phải cảnh sát mới là người cần đi tiên phong xem trước sao?" Nàng phỏng chừng lúc trước có thể đã xảy ra chuyện gì cho nên mấy người cảnh sát này mới không dám tùy tiện đi trước xem xét. Nàng trầm ngâm một lúc rồi đi đến chỗ đám người của Đạo Tử Đường và Thượng Thanh Cung đang tập trung đông nhất.

Nàng còn chưa đi đến tòa nhà nhỏ phụ cận thì đã ngửi thấy mùi xác chết thối rữa ập đến, đến khi bước vào bên trong tòa nhà thì nhìn thấy một loạt túi đựng tử thi xếp ngay ngắn đặt trong phòng khách. Trong phòng mặc dù trấn rất nhiều bùa nhưng âm khí vẫn vô cùng nặng, khiến cho ánh đèn trong phòng khách tối hẳn đi, phù lực của bùa chú cũng tiêu hao rất nhanh. Đệ tử của Thượng Thanh Cung đang hỗ trợ trong phòng cũng phải dựa theo trận vị của Bắc Đẩu thất tinh trận mà đứng.

Nàng vừa bước vào phòng khách thì người của Hiệp Hội liền tiến đến chào hỏi: "Du đại tiểu thư." Thái độ vô cùng cung kính làm cho Du Thanh Vi ngạc nhiên không thôi. Nàng nói thầm trong bụng: "Tôi không còn ở trong Hiệp Hội, cũng không hề giữ chức Phó hội trưởng nữa, sao mấy người lại khách khí với tôi như vậy nha?" Nàng nhìn thấy phía trước có mấy người đang đứng tụ lại nói chuyện với nhau, còn đều là người mà nàng quen biết. Du Thanh Vi bước đến, hô thanh: "Tần Tam thúc." Đây đúng là vị cảnh sát hình sự Tần Tam.

Tần Tam nhận ra giọng nói của Du Thanh Vi, kinh hỉ quay đầu lại kêu lên: "Là Thanh Vi à. Tới rất đúng lúc, vừa nãy thúc còn muốn muốn trở về tìm cháu đây." Ông quay sang chào hỏi với mấy người của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo rồi nói: "Tôi còn có chút việc."

Du Thanh Vi hướng Thanh Sơn đạo trưởng và Trần lão gia tử, Quý lão gia tử chào hỏi rồi đi theo Tần Tam tránh qua một bên nói chuyện riêng.

Tần Tam thấp giọng nói: "Tam thúc cũng không cùng cháu khách khí. Cháu biết đó, người làm trong nghề cảnh sát như thúc không thể mê tín dị đoan được, nhưng mà.... tình huống của tòa nhà này cháu cũng biết rồi, Tam thúc cũng chỉ vì an toàn của mọi người thôi." Giọng nói của ông càng lúc càng nhỏ: " Có cái gì có thể giúp bọn thúc an toàn chút không a?" Việc này ông không dám tìm người khác để hỏi, sợ bị người ta mượn cớ báo cáo lên cấp trên nói mấy người các ông mê tín, nhưng Du Thanh Vi thì khác, nhà của ông và nhà Du Thanh Vi đã có giao tình ba đời với nhau, tìm Du Thanh Vi là thích hợp nhất.

Du Thanh Vi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Tình huống không biết như thế nào mà có thể bức cho Tần Tam đường đường là phó cục trưởng cục cảnh sát lại túng đến nông nỗi này. Nàng nói: "Tần Tam thúc, mê tín dị đoan khác, tập tục khác, không thể nhập làm một. Chuyện ở đây a, chiếu theo tập tục thì nên tặng mỗi người một bao lì xì đỏ lấy hên, nhưng mà mọi người đều là nhân viên chính phủ nên cháu sợ mọi người sẽ bị đồn là thu bao lì xì nhận hối lộ gì đó, vì vậy cháu sẽ cho mọi người một ít bùa xem như là mọi người theo tập tục truyền thống xin một chút cát lợi nha."

Một người cảnh sát trẻ tuổi đứng gần đó nghe vậy liền nói chen vào: "Đúng đúng đúng, xin chút cát lợi ấy mà. Phó cục trưởng, xin chút cát lợi không sao đâu." Nơi này thật sự tà môn đến làm lòng người phát hoảng.

Du Thanh Vi lấy ra hai xấp bùa thật dày do Lộ Vô Quy vẽ đưa cho viên cảnh sát trẻ tuổi kia, nói: "Phiền toái anh phân phát cho mọi người, có chút tập tục vẫn là...."

Viên cảnh sát kia nhanh chóng đáp: "Hiểu rõ." Hắn nhìn cô gái trẻ xinh đẹp này vừa ra tay đã đưa tới hai xấp dày cộm nên có chút không yên tâm hỏi: "Có tác dụng thật không?"

Du Thanh Vi cầm hai xấp bùa giảng giải: "Anh xem phim ma thấy trong đó có lệ quỷ đúng không, đây là bùa tụ dương, loại bùa này có thể trực tiếp đốt lệ qủy thành tro bụi. Còn đây là bùa phá ma trấn tà, cấp bậc Quỷ Vương đều sẽ bị nó đánh bay! Hai xấp bùa này nếu đem bán cho người trong nghề của chúng tôi, không trả nổi 800 ngàn hay một triệu thì không mua được đâu."

Viên cảnh sát kia nói: "Cảm ơn nhiều." rồi quay đầu lại hét to: "Nhập gia tùy tục mọi người ơi, này gọi là thâm nhập tìm hiểu tập tục của quần chúng nhân dân, mỗi người được hai tấm, không cần tranh giành nha." Hắn trước tiên đưa cho Tần Tam hai tấm rồi mới cầm đi chia cho các đồng sự còn lại.

Tần Tam thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Lúc chiều này Tiểu Vương suýt chút nữa là xong đời, may mà có Trần Vũ rót một chén nước bùa cứu trở về." Ông vừa mới nói xong thì nhìn thấy khóa kéo của túi đựng tử thi gần đó đột nhiên bị kéo ra mặc dù không hề có người nào tác động đến, tuy ông kiến thức rộng rãi nhưng nhìn thấy tình huống này cũng sợ tới mức cả người run run, vừa chỉ vào cái túi đựng thi thể vừa kêu: "Thanh Vi, mau nhìn kìa!"

Du Thanh Vi nhìn theo ánh mắt của Tần Tam, thấy Lộ Vô Quy đang ngồi xổm kéo khóa túi đựng tử thi, nàng bước vài bước đi đến bên cạnh, hỏi: "Có phát hiện gì sao?" Nàng vừa dứt lời thì nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch lộ ra khỏi túi đựng xác, ánh mắt của nó oán độc nhìn chằm chằm nàng làm cho nàng sợ tới mức la lên một tiếng, quạt xếp trong tay cũng rơi xuống đất.

Lộ Vô Quy vung tay tát một cái lên mặt của cỗ oán thi kia, mắng: "Trừng ai vậy hả!"

Tần Tam đi theo phía sau lưng Du Thanh Vi, vừa ló đầu nhìn sang thì thấy cỗ thi thể chết không nhắm mắt kia đột nhiên nhắm mắt lại. Ông sợ tới mức suýt chút nữa la to "Thu đội" bỏ chạy lấy người, để mặc cái chỗ nháo quỷ nháo ma này cho Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo thu thập. Nhưng là chết quá nhiều người, còn có rất nhiều án mất tích có thể liên quan đến chỗ này nên ông không thể nào mặc kệ được. Tần Tam lấy tay dùng sức xoa xoa mặt mình, mạnh mẽ ổn định lại tinh thần, hỏi: "Thanh Vi, sao.... sao lại thế này? Mắt... đôi mắt sao tự nhiên nhắm lại thế kia? Không thôi cháu cho thúc thêm hai lá bùa nữa đi."

Du Thanh Vi lúc này mới nhớ tới việc người thường không thể nào nhìn thấy Lộ Vô Quy, nàng nói: "Không có việc gì đâu Tần Tam thúc, Tiểu Lộ đang ở đây đó mà. Em ấy xảy ra chút chuyện nên hiện tại thúc không thể nhìn thấy được em ấy."

Tần Tam biết được là Lộ Vô Quy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu Lộ cũng ở a."

Du Thanh Vi nhìn thi thể trong túi đựng xác mà Lộ Vô Quy vừa mới mở ra, chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy không thích hợp. Nàng tập trung nhìn kỹ mấy lần rồi nói: "Kỳ quái, tại sao oán khí lại nặng như vậy? Trên thi thể hình như còn bọc một tầng sáp, có vẽ bùa phong ấn nữa."

Lộ Vô Quy kéo khóa túi lại, nói: "Lúc còn sống bị ngược đãi, bị người dùng bùa phong ấn thất khiếu rồi hành hạ đến chết, sau khi chết còn bị lấy sáp nến bọc lại thi thể tinh luyện thi du. Trong não của cô ta còn bị đóng định hồn châm, hồn phách bị phong trong cơ thể nhận hết dày vò....." Cô nhìn Du Thanh Vi, nói: "Người này còn thảm hơn cả mấy con oán quỷ trong khẩu hoạch lúc trước nữa."

Du Thanh Vi đứng dậy hỏi Tần Tam: "Tần Tam thúc, mấy cỗ thi thể này được phát hiện ở đâu vậy ạ?" Nàng nghe thấy Tần Tam đáp "Ở dưới tầng hầm" thì nhìn về phía đó, thấy người của Đạo Tử Đường đang nâng thêm mấy cái túi đựng thi thể lên.



Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta xuống tầng hầm nhìn thử xem."

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, đi ở trước mặt Du Thanh Vi hướng về phía tầng hầm.

Du Thanh Vi theo sát sau lưng Lộ Vô Quy.

Càng tới gần cầu thang đi xuống tầng hầm, sát khí và oán khí càng nặng nề.

Bởi vì sát khí và oán khí quá nặng nên vách tường bắt đầu ngưng tụ thành giọt nước, từng vệt nước ẩm ướt giống như oan hồn lệ quỷ đang đeo bám trên vách tường. Du Thanh Vi cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chui vào trong người, nàng vội vàng đốt một lá bùa tụ dương xua tan oán khí và sát khí quanh thân.

Viên cảnh sát đang đi bên cạnh Du Thanh Vi thấy nàng cầm một lá bùa, vừa vung tay một cái lá bùa lập tức cháy lên hóa thành một ngọn lửa ấm áp bay trước người nàng khoảng một mét, nàng di động thì đám lửa cũng di động theo, viên cảnh sát nhìn cảnh tượng này đôi mắt đều thẳng lăng lăng.

Du Thanh Vi men theo cầu thang đi xuống tầng hầm, vừa bước xuống hầm thì thấy hai người của Đạo Tử Đường đang thu thập những cái bình phong quỷ, những cái bình này đều là loại mà Hiệp Hội thống nhất định chế ra tới, chuyên dùng để phong ấn những con đại quỷ và lệ quỷ khó tiêu diệt vào bên trong.

Lộ Vô Quy vừa nhìn thấy mấy cái bình phong quỷ liền "oa" một tiếng, giơ ngón tay cái lên ngậm vào miệng rồi chép chép miệng nói: "Tỉ lệ thật đủ, nhất định ăn rất ngon." Cô nhìn về phía Du Thanh Vi, nói: "Mấy con đại quỷ lệ quỷ này đều là do người cố tình dùng thi du lấy được từ oán thi dưỡng ra tới, rất bổ nha."

Du Thanh Vi chỉ cảm thấy dạ dày co rút một trận, thiếu chút nữa ói ra. Nàng giờ quạt xếp chỉ về phía Lộ Vô Quy, nói: "Không cho ăn!" Đôi mắt nhỏ của Lộ Vô Quy sống thoát thoát mà viết "Em sẽ ăn vụng", nàng cả giận mắng: "Ăn vụng cũng không được!" Cảm thấy lực uy hiếp của lời nói này còn chưa đủ, Du Thanh Vi nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Nếu em dám ăn mấy con quỷ này, về sau chị sẽ không cho phép em thơm thơm chị nữa!"

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, so sánh giữa việc ăn quỷ đại bổ và việc thơm thơm Du Thanh Vi, cô cảm thấy mình thích thơm thơm Du Thanh Vi hơn một chút. Cô nói: "Được rồi, em sẽ không ăn quỷ." Nhưng vẫn thầm bổ sung một câu trong bụng: "Vậy em chỉ hút oán khí và sát khí của nơi này thôi." Oán khí và sát khí càng nặng thì quỷ càng lợi hại, sau này cô chỉ cần ăn nhiều nhang đèn một chút rồi luyện hóa oán khí và sát khí thành quỷ lực tẩm bổ cho bản thân là được. Lộ Vô Quy gõ bàn tính trong bụng gõ đến kêu vang, sau đó nhanh chóng bay tới chỗ ngọn nguồn nơi phát ra oán khí và sát khí. Cô nói thầm trong bụng: "Khó trách lão Bạch kia ngăn mình ở bên ngoài không cho vào, nguyên lai nơi này có nhiều thứ tốt như vậy."

Du Thanh Vi đi theo bên cạnh Lộ Vô Quy đang "chạy" vô cùng nhanh nhẹn kia, hai người các cô đi đến góc trong cùng của tầng hầm, nhìn thấy một cái cửa hầm khác được mở ra, bên dưới là một dãy cầu thang thật dài.

Người của Đạo Tử Đường đang canh giữ trước cửa hầm thấy Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đi đến liền tiến lên chào hỏi rồi nhường đường cho hai người đi qua.

Du Thanh Vi thấy vách tường nơi này ẩm ướt đến chảy ra nước, nhiệt độ thấp hơn mặt đất những hai mươi độ.

Thực hiển nhiên những con oán thi và oán thi thi du mà Lộ Vô Quy nói là đại bổ đều từ nơi này dưỡng ra.

Nơi này âm khí rất nặng, đèn điện cũng không thể dùng được nữa, nguồn sáng duy nhất đều phát ra từ du phù và phù hỏa.

Có hai nhân viên pháp y đang ở đây, bọn họ cũng không có tự mình động thủ mà chỉ dán bùa khắp người đứng một chỗ chỉ đạo cho người của Đạo Tử Đường dựa theo lời bọn họ phân phó đi vớt thi cốt.

Nơi bọn họ đang vớt thi cốt là một cái ao nhỏ, nước bên trong ao đen đặc, âm khí và sát khí chính là từ nơi này bốc lên, đi kèm theo là cỗ mùi xác thối nồng nặc không thể chịu đựng nổi.

Du Thanh Vi bóp chặt mũi vẫn không ngăn được cỗ buồn nôn mãnh liệt dâng trào. Nàng vọt tới một cái bình gốm màu nâu ói lấy ói để, chờ ói đến một nửa mới phát hiện cái bình gốm này chính là cái bình phong quỷ. Du Thanh Vi tức khắc muốn ói cũng ói không ra, muốn nhịn xuống cũng không nhịn được, ngàng nghẹn một lúc lâu, nước mắt chảy dài, trong lòng hỏi thăm tổ tông tám chục đời của Bạch Thái Hoán mấy vạn lần. Tổ tiên nhà họ Bạch đẻ ra đứa con đứa cháu tai họa như Bạch Thái Hoán, biết sớm như vậy nên bóp chết lão ta ngay từ khi mới đẻ a!

Du Thanh Vi ói đến ra mật xanh mật vàng, cái mũi đã bị mùi xác thối tra tấn đến không còn ngửi được gì nữa, lúc này nàng mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Khuôn mặt nhỏ của Du Thanh Vi tái nhợt, chậm chạp đi đến cạnh bờ ao. Nàng vốn tưởng rằng mình đã ói xong hết rồi không còn gì để ói nữa, nhưng vừa nhìn thoáng qua đồ vật trong ao liền vọt tới một góc tiếp tục ói ra mật xanh mật vàng.

Cái áo nước đen ngòm kia... Nước màu đen chính là máu loãng hỗn hợp với vô số dịch thi thể và tàn toái của xác chết, trong ao không biết còn nuôi cái gì, những thứ đó đang ào ạt thổi bọt nước sùng sục lên.

Phía mặt trên của cái ao được lưới bùa bao bọc chặt chẽ, bùa dán đến rậm rạp.

Người của Đạo Tử Đường đang cầm cây sào dài có gắn lưới ở đầu vớt thi thể, nhân viên pháp y đứng bên cạnh chỉ đạo bọn họ đem những thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, thậm chí có thi thể đã rữa nát chỉ còn xương cốt phân loại sắp xếp đặt ở bờ ao. Thi thể chỉ còn lại xương cốt, dựa theo màu sắc của xương phân biệt ra niên đại rồi xếp ở từng túi đựng thi thể khác nhau. Còn những mô mềm của cơ thể người thì dựa theo mức độ thối rữa đặt ở những túi khác.....

Du Thanh Vi vừa mới ói xong thì nghe thấy Lộ Vô Quy đang đứng ở bờ ao hô to: "Bên trong có huyết anh, thật nhiều huyết anh a!"

Người của Đạo Tử Đường đang vớt thi thể nghe thấy vậy liền run tay quăng luôn cây sào, cả đám người nhất trí lui về phía sau bảy tám mét rút kiếm ra bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Cái ao máu đen ngòm vốn dĩ đang cuồn cuộn sôi sục lập tức an tĩnh lại, phảng phất giống như vừa nghe thấy tiếng la của Lộ Vô Quy liền sợ tới mức im lặng ngay lập tức không dám tiếp tục quấy phá nữa.

Du Thanh Vi thì bị câu nói "thật nhiều huyết anh" làm cho đứng hình.

Huyết anh là một loại tà thuật vô cùng đáng sợ, chính là bắt ra đứa trẻ mới bảy, tám tháng tuổi vừa thành hình nhưng còn chưa đủ tháng để sinh ra từ trong bụng mẹ, sau đó dùng máu thịt của người mẹ nuôi dưỡng nó, phối hợp với mấy loại tà thuật khiến người nghe thấy đã giận sôi luyện chế nó thành quỷ vật. Cái này giống như dưỡng tiểu quỷ, nhưng là loại tàn ác nhất.

Nàng không thể nào tưởng tượng trong nhà của Bạch Thái Hoán lại có thể có những thứ này!

Mà lão ta còn là thành viên của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo! Này quả thật là làm ác ngay giữa thanh thiên bạch nhật!

Lộ Vô Quy vớt lấy cây sào mà người của Đạo Tử Đường ném ra, chọc xuống ao máu kia rồi la lên: "Đi lên đây!" Cô nắm cây sào chọc chọc mấy cái, sau đó vớt lên một đứa trẻ gầy ốm chỉ cao chừng 30cm, cả người nó đầm đìa máu tươi được bao phủ bởi lớp quỷ lân, mỏ nhọn răng nanh dài, móng tay sắc bén như câu. Đứa bé kia được vớt lên khỏi mặt nước, nó nhìn thấy Lộ Vô Quy thì sợ hãi tới cực điểm, "oa oa" khóc rống lên, tiếng khóc của nó giống như đinh thép đâm vào trong óc mọi người, đau đến tất cả những người đang có mặt trong căn hầm ngầm đều ôm đầu hét lên. Người của Đạo Tử Đường tới kiếm cũng ném đi.

Trên người của Du Thanh Vi nổi lên một tầng lân quang màu trắng, nàng nhanh chóng niệm Thanh Long trấn thân ấn bảo vệ bản thân.

Con huyết anh kia khóc đến thảm, miệng ngoác ra thật lớn, trong miệng nó không chỉ lộ ra hàm răng bén nhọn mà còn có một cái đầu nhỏ xíu của một người phụ nữ. Đây chính là mẹ của nó bị chính nó ăn thịt nên biến thành lệ quỷ. Giờ phút này đối mặt với Lộ Vô Quy, con quỷ mẫu cũng không dám nhào ra mà trốn trong cổ họng của huyết anh, sợ hãi nhìn cô.

Tử mẫu huyết anh!

Du Thanh Vi chấn kinh tột đỉnh! Hàn ý bao phủ cả người nàng. Nếu không phải phía trên có lưới bùa bao phủ, nếu người vớt ra tử mẫu huyết anh này không phải là Lộ Vô Quy thì phỏng chừng giờ phút này người ở trong căn hầm đã chẳng còn ai sống sót.



Lộ Vô Quy nhíu mày nói: "Thiệt là ồn ào!" rồi tiện tay ném con huyết anh kia trở lại trong ao máu.

Con huyết anh vừa rơi vào trong ao liền nhanh chóng lặn xuống đáy.

Du Thanh Vi bị chấn kinh một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Mấy con huyết anh này hình như rất sợ hãi em?"

Lộ Vô Quy bộ dáng đương nhiên đáp: "Bởi vì đạo hạnh của em cao hơn chúng nó nha. Con lúc nãy tỉ lệ khá đủ, nhưng đạo hạnh cao lắm cũng chỉ khoảng hai mươi năm thôi." Cô nói xong, quay sang nhìn hai nhân viên pháp y khoảng hơn bốn mươi tuổi, kỳ quái hỏi: "Sao bọn họ lại bò trên mặt đất vậy nhỉ?"

Du Thanh Vi lúc này mới nhận ra hai nhân viên pháp y kia đang run thành cái sàng, phỏng chừng là bị dọa sợ tới mức chân mềm nhũn không đứng dậy nổi nhưng lại không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, nên chỉ có thể bò đi ra ngoài. Nàng vội vàng kêu người của Đạo Tử Đường đưa bọn họ ra ngoài trước.

Người của Đạo Tử Đường vừa đưa hai nhân viên pháp y ra ngoài thì Trần lão gia tử, Quý lão gia tử, Thanh Sơn đạo trường và Tần Tam cùng nhau đi xuống.

Trần lão gia tử hỏi: "Có huyết anh?"

Du Thanh Vi nói: "Là tử mẫu huyết anh."

Lộ Vô Quy tiếp lời: "Có tổng cộng 36 con tử mẫu huyết anh, đều là sinh âm thai. Đạo hạnh cao nhất cỡ hai mươi năm, kém cỏi nhất cỡ bảy tám năm."

Trần lão gia tử, Quý lão gia tử, Thanh Sơn đạo trưởng đều đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Quý lão gia tử ôm quyền nói: "Tiểu Lộ đại sư, tôi xin được nói thẳng. Huyết anh loại tà vật này chúng tôi cũng chỉ nghe qua chứ chưa thấy qua bao giờ, gặp phải một con đều khó lòng đối phó, tử mẫu huyết anh càng là chưa nghe nói đến, hiện giờ có tới 36 con, sợ là.... Còn thỉnh Tiểu Lộ đại sư ra tay giúp đỡ."

Du Thanh Vi suy ngẫm hồi lâu mới lên tiếng: "Bạch Thái Hoán tạo ra nhiều tử mẫu huyết anh như vậy chắc chắn muốn dùng để làm gì đó quan trọng." Nàng nhìn thấy Tần Tam vẫn còn đứng ở đây bèn nói: "Tần Tam thúc, mấy cái này rất nguy hiểm, tốt nhất.... thúc và mọi người nên tránh đi." Nàng hơi trầm ngâm một lúc mới nói tiếp: "Mấy cái oán thi và thi thể, hài cốt kia phải đợi người của Hiệp Hội làm pháp sự thanh trừ sạch sẽ rồi các thúc hãy mang đi, tránh cho xảy ra tai họa về sau." Nàng biết những cỗ thi thể kia sau khi được phân loại sắp xếp ra tới nhất định sẽ cần báo cho người nhà đến nhận lãnh.

Tần Tam tuy trong lòng đã thầm đồng ý nhưng ngoài miệng vẫn không thể dễ dàng đáp ứng được, ông nói phải về thảo luận lại với cấp trên rồi mới quyết định, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài. Sau khi ra khỏi căn hầm, ông kêu nhân viên công tác trong đội chỉ nên đứng bên cạnh hỗ trợ ghi chép hồ sơ, còn chuyện động thủ vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp trong nghề đến làm đi.

Du Thanh Vi thấy có lưới bùa bao bọc lại ao máu, tử mẫu huyết anh bên trong không dễ dàng thoát ra được nên mời mấy người Quý lão gia tử đi ra khỏi căn hầm. Nàng không đáp ứng việc bọn họ nhờ Lộ Vô Quy hỗ trợ mà gọi điện thoại cho ba người quỷ đạo, hỏi ba người đó có thể xử lý hay không.

Quỷ Nhất vừa nghe nói là "tử mẫu huyết anh" liền kích động đến không được, hắn rống to: "Nha đầu, giữ lại đó cho các anh đây! Anh đây phải đem chúng nó đến thủ mộ!"

Bởi vì quá mức kích động nên giọng nói của hắn chuyển thành tiếng rống, khiến cho Quý lão gia tử, Trần lão gia tử và Thanh Sơn đạo trưởng đang đứng bên cạnh cũng nghe được rõ ràng rành mạch. Ba người bừng tỉnh đại ngộ liếc nhìn nhau.

Du Thanh Vi nghe thấy Quỷ Nhị hỏi Quỷ Nhất: "Lại có thứ tốt à? Cái gì thế?"

Quỷ Nhất kêu: "Mấy anh đây lập tức tới ngay, là tử mẫu huyết anh a!"

Sau đó là tiếng Quỷ Nhị và Quỷ Tam ngao ngao kêu to truyền ra.

Du Thanh Vi yên lặng ngắt điện thoại, nhìn ba vị Quý lão, Trần lão và Thanh Sơn đạo trưởng rồi nói: "Chút nữa ba người quỷ đạo sẽ đến đây."

Trần lão gia tử ho khan một tiếng rồi đáp: "Vậy phiền toái bọn họ." Ông nói thầm trong bụng: "Khẩu vị của ba anh em nhà đó cũng thiệt là độc đáo!" rồi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này giao cho ba anh em quỷ đạo giải quyết thì ông cũng yên tâm. Ba anh em kia tuy rằng tu quỷ đạo, làm việc có chút tà hồ nhưng chưa bao giờ làm gì ảnh hưởng đến người bình thường, cho dù là người trong nghề cũng rất ít tiếp xúc, chỉ giao lưu với quỷ quái tà vật mà thôi. Ông nhớ rõ bọn họ hình như điên cuồng làm việc để tích trữ cho việc tu quỷ đạo sau khi chết, do đạo thống của bọn họ rất khó tìm đồ đệ, bộ dáng thì giống quỷ hơn giống người nên cũng không thể cưới được vợ sinh con đẻ cái, hương khói sau này không có người kế thừa hay cung phụng, chỉ có thể nhân lúc còn sống tận lực tìm kiếm tích trữ cho sau này.

Trần lão gia tử não bổ bộ dáng của ba người kia liền thấy toàn thân nổi một trận ác hàn. Ông đột nhiên cảm thấy già rồi chết đi, một phen lửa đốt là xong chuyện, sạch sẽ như vậy cũng không tồi.

Lộ Vô Quy thấy 36 con tử mẫu huyết anh kia đã bị ba người quỷ đạo nhận thầu không có phần của cô, lại nhìn bộ dáng vô cùng ác cảm của Du Thanh Vi nên cũng không dám lên tiếng nhắc tới, cô nói thầm trong bụng: "Mình trở về bồi dưỡng cho 16 con tiểu quỷ kia nhất định cũng không kém nha. Ít ra chúng nó còn lớn lên đẹp hơn so với mấy con tử mẫu huyết anh kia, không có tướng ác quỷ như vậy, rất dễ dạy dỗ." Cô đánh bàn tính xong liền hào phóng để lại 36 con tử mẫu huyết anh cho ba người quỷ đạo.

Du Thanh Vi thấy chuyện bên này đã bàn bạc giải quyết xong, quay qua hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, không phải em còn muốn đi đào nền nhà sao?"

Lộ Vô Quy bừng tỉnh, đáp: "Đúng nha." Cô đếm đếm đầu ngón tay, nói: "Chị chờ em một chút, để em tính tính lại vị trí đã." Cô nói xong, dùng chân ước lượng tầng đất. Trước tiên trừ bỏ ra nơi Bạch Thái Hoán luyện quỷ, sau đó tính phạm vi, phương hướng, chiều sâu này nọ, xong xuôi cô la to với Du Thanh Vi: "Đây đây đây, mau tới đây, ở bên này nè!" Lộ Vô Quy vừa nói vừa chạy như bay ra phía ngoài sân vườn.

Mấy người Trần lão gia tử thấy Lộ Vô Quy kích động tới mức vừa nhảy nhót vừa kêu, tâm nói: "Sẽ không đào ra thêm cái gì nữa chứ?" sau đó kêu người đi theo sau Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy đứng ở giữa sân, khoa tay múa chân nói: "Đào!"

Quý lão gia tử hỏi: "Đào ở đâu?"

Lộ Vô Quy chạy một vòng quanh chỗ muốn đào rồi nói: "Đào ở chỗ tôi vừa chạy một vòng nè, đào xuống ba trượng*!"

1 trượng = 3,33 mét

Quý lão gia tử hỏi: "Đào xuống ba trượng có cái gì sao?"

Lộ Vô Quy đáp: "Không biết nữa! Nếu tôi biết thì còn kêu các người đào làm gì nha!"

Quý lão gia tử nghe Lộ Vô Quy nói "Không biết nữa" liền nghĩ "Không biết mà còn kêu chúng tôi đào làm gì", nhưng chờ nghe Lộ Vô Quy nói thêm câu sau thì ông lại cứng họng không tìm được lời phản bác, ông sai người lái xe xúc đất đến đây đào hố.

Hiệp Hội vì tránh cho đêm dài lắm mộng nên an bài rất nhiều công nhân. Người điểu khiển xe xúc đất chia làm ba ca trực thay phiên làm việc nên buổi tối vẫn có người vận hành, mấy người đang đào tầng hầm bên kia cũng đã sắp xong việc nên có thể phân ra một chiếc xe xúc đất đến đây.

Dù sao cũng không phải nhà của mình, có đào lên hết cũng không cảm thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play