Du Thanh Vi bận rộn từ hôm qua cho đến giữa trưa, một đêm không ngủ, vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ, cố tình dì Tiền và Lý Tiểu Thất vẫn chưa đi
làm lại, nàng bèn đẩy Tả Tiểu thứ vào nhà bếp, vốn dĩ muốn bắt Tả Tiểu
Thứ đi nấu ăn nhưng nhìn thấy trong phòng khách vẫn còn nhiều người nên
chỉ đành gọi cơm hộp, đồng thời gọi điện thoại cho dì Tiền nói dì mau
chóng quay lại làm việc. Nàng ăn xong cơm trưa liền lên lầu rửa mặt đi
ngủ.
Hơn 9 giờ tối, Trang Hiểu Sanh tới.
Du Thanh Vi nhìn
Trang Hiểu Sanh vẫn còn đang mặc đồ công sở, hẳn là vừa tăng ca xong lập tức chạy đến đây không kịp đổi quần áo. Lúc trước còn làm việc chung
với Trang Hiểu Sanh, nàng tuy có kính trọng nhưng vẫn không thiếu khi dễ chị ấy, không biết là sau khi thăng chức lên vị trí cao nên Trang Hiểu
Sanh khí tràng ngày càng cường đại, hay là do quan hệ tới tiểu muộn ngốc mà mỗi lần gặp Trang Hiểu Sanh thì trong lòng nàng lại có chút nhút
nhát.
Cũng may có Tả Tiểu Thứ nhiệt tình mười phần tiếp đón Trang Hiểu Sanh nên Du Thanh Vi có thể tránh đi khí tràng lạnh lẽo của nàng
ấy, trốn trong phòng bếp chuẩn bị cơm cúng cho Lộ Vô Quy.
Đợi đến lúc ra cửa, Trang Hiểu Sanh nhìn Du Thanh Vi đeo balo, trong tay còn
cầm theo hộp cơm giữ ấm, rất là cạn lời mà đánh giá nàng từ trên xuống
dưới. Nàng nghe Tả Tiểu Thứ nói Du Thanh Vi tối nào cũng đi đưa cơm cúng cho Lộ Vô Quy. Trong tưởng tượng của nàng, đi đưa cơm cúng chắc cũng
giống như đi viếng mồ mả tiết Thanh Minh vậy, đem theo nhang đèn, giấy
tiền vàng bạc này nọ, nhưng không ngờ Du Thanh Vi thật đúng là đem hộp
cơm đi giao a. Phản ứng đầu tiên của nàng là: Các người đang chọc cười
tôi sao?
Nhưng nàng vẫn im lặng không để lộ ra cảm xúc gì, đi đến ngồi lên xe của mình rồi chạy theo sau xe Du Thanh Vi, lái xe gần một
giờ đồng hồ mới tới một cái sườn núi nhỏ, xe men theo con đường trên
sườn núi chạy lên trên, không bao lâu thì đi vào một khu đất diện tích
cực lớn được tường vây cao gần ba mét vây quanh, nơi này đèn đuốc sáng
trưng, nhìn giống như một hội sở nghỉ dưỡng tư nhân.
Trang Hiểu
Sanh thấy Du Thanh Vi dừng xe trước cổng lớn, phía trong có người mặc
quần áo giống như bảo vệ đang đi đến chỗ các nàng. Nàng thấy Du Thanh Vi bước xuống xe nên cũng tìm chỗ dừng xe. Sau khi bước xuống xe, Trang
Hiểu Sanh mới nhìn quanh một vòng đánh giá tình huống, nàng phát hiện
khu đất gần cổng lớn này hình như là nơi chuyên biệt để đỗ xe thì phải.
Nàng cất bước đi về phía Du Thanh Vi đang đứng, thấy Du Thanh Vi đang đánh
giá hai người bảo vệ vừa đi tới, còn trêu ghẹo hai người đó: "Đạo Tử
Đường các anh đi đâu kiếm được hai bộ đồ bảo vệ mà mặc thế?"
Một
người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười cười đáp: "Du đại tiểu thư nói đùa.
Này là do sợ chọc tới ánh mắt của người khác đem đến phiền phức không
cần thiết nên mới phải mặc quần áo như vậy a."
Đường Viễn đầy
người tro bụi cũng chạy ra chào đón Du Thanh Vi và Trang Hiểu Sanh.
Người của Đạo Tử Đường thấy vậy liền lên tiếng: "Vậy không quấy rầy các
ngài nữa." rồi lui xuống.
Đường Viễn nói: "Người của Đạo Tử Đường có kiểm tra các em không? Xe xúc đất làm việc ngày đêm không nghỉ, đào
được không ít đồ vật dưới nền nhà của Bạch gia. Chúng tôi đã báo với bên cảnh sát hình sự, bọn họ cũng đang ở bên trong điều tra. Để tránh cho
có người gây rối nên người của Đạo Tử Đường mới mặc đồ của bảo vệ canh
giữ ngoài đây."
Du Thanh Vi nhíu mày, hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: "Chị Hiểu Sanh."
Trang Hiểu Sanh nghe thấy giọng nói này theo bản năng quay đầu lại, nhưng
không nhìn thấy bóng dáng của Lộ Vô Quy đâu, nàng kêu: "Nhị Nha, là em
sao? Em ở đâu?"
Du Thanh Vi lúc này mới nhớ Trang Hiểu Sanh dương hỏa rất vượng, khí vận cao, nói là bách tà bất xâm cũng không quá, vì
vậy đôi mắt của nàng rất khó nhìn thấy được âm linh. Nàng đốt một lá bùa che lại dương hỏa cho Trang Hiểu Sanh, sau đó đốt thêm một lá giúp
Trang Hiểu Sanh mở âm nhãn.
Âm nhãn vừa mở, Trang Hiểu Sanh liền
nhìn thấy Nhị Nha nhà nàng mặc một bộ quần áo đỏ thẫm đang đứng cách
nàng chừng ba mét cười hì hì. Nàng biết Nhị Nha không bao giờ mặc quần
áo màu đỏ, khi còn nhỏ xem phim ma em ấy còn nói với nàng mấy con ma mặc đồ màu đỏ đều là lệ quỷ, vừa lúc bộ phim ma đang xem có tên là . Tim nàng đập lỡ mất hai nhịp, lo lắng hỏi: "Nhị Nha, em không sao chứ?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em không có việc gì nha! Chị Hiểu Sanh chị biết không,
người ta hay nói phúc họa liền kề với nhau thật rất có đạo lý, nhờ xảy
ra chuyện này mà bây giờ em nhớ ra được ít chuyện trước kia, mấy bản
lĩnh trước kia học được suýt quên mất giờ em cũng thành thạo sử dụng tới nè."
Trang Hiểu Sanh thấy Lộ Vô Quy trừ bỏ quần áo có chút quái
dị, thân thể có chút trong suốt ra thì cũng không khác gì trước kia,
nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng nói: "Không thôi em về nhà ở đi? Chị cho em...." Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy Lộ Vô Quy liều
mạng lắc đầu.
Trang Hiểu Sanh có chút tức giận. Nhìn xem, Lộ Vô
Quy bị Du Thanh Vi nuôi thành cái dạng này rồi mà vẫn còn muốn đi theo
Du Thanh Vi!
Du Thanh Vi nghe Trang Hiểu Sanh nói như vậy cũng
không dám lên tiếng, sợ bị Trang Hiểu Sanh mắng thêm cho một trận. Nàng
yên lặng mở bàn gấp, bày cơm cúng cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nói:
"Chị không có học phong thủy để làm thầy Âm Dương, dính vào em thì không tốt. Chị nhớ lại xem, mấy năm đầu lúc em mới đầu thai á, chính là trước khi ông nội nhận nuôi em, nhà chúng ta tới nuôi con gà cũng không sống
nổi, đều nghèo tới suýt nữa thì chết đói hết cả nhà. Lúc em bị bệnh sắp
chết, mọi người tới tiền mời thầy lang cũng không có. Lúc em chết, Trang Phú Khánh cũng chỉ có thể lấy quần áo của ông ấy bọc em lại, không có
tiền để mua một tấm chiếu nha. Em không muốn về nhà ở đâu, sẽ làm hại
mọi người đó."
Những lời này vừa nói ra liền khiến cho hai mắt
của Trang Hiểu Sanh đỏ lên. Nàng ngẩn người một lúc lâu sau mới lên
tiếng: "Lúc đó em không phải bị lạc mất hồn nên trở thành đứa nhỏ ngốc
sao? Như thế nào biết được?"
Lộ Vô Quy đáp: "Lúc đó hồn vía em
lên mây, không có phách trấn thân, hồn không thao tác được thân thể. Hồn phách của em đều bay phía trên cơ thể, cái gì em cũng nghe thấy hết,
chỉ là do em thường xuyên quên mất chuyện này chuyện kia, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được thôi. Thiếu hồn tuy thoạt nhìn có chút ngốc
nhưng không phải là thật sự ngốc đâu nha. Hiện tại em chỉ còn dư lại ở
đây một chút xíu hồn nhưng em không có ngốc a, chỉ là thân thể nhìn hơi
mờ nhạt chút thôi." Cô nói xong ánh mắt liền sáng lên, quay đầu nhìn Du
Thanh Vi vừa cắm xong nhang thơm vào bát cơm. Cô bay nhanh đến ngồi
trước bàn gấp, hút một hơi đem cơm cúng có chan máu gà trống và nhang
thơm vào bụng, chỉ để lại chút tro cặn ở đáy bát.
Trang Hiểu Sanh tuy không sợ Lộ Vô Quy, nhưng nhìn thấy em ấy ăn cơm kiểu như vậy cũng
cảm thấy hè tháng bảy nóng bức tự nhiên sinh ra vài phần gió lạnh. Nàng ý thức được rằng Nhị Nha nhà nàng đã thành quỷ, cùng người nhà là hai thế giới khác nhau. Nhưng ba mẹ nàng không biết điều này, vẫn luôn thường
xuyên nhắc nàng kêu Nhị Nha về nhà ăn cơm, lèm bèm rằng Nhị Nha không
còn nhớ tới bọn họ nữa, bọn họ rất nhớ em ấy.
Lộ Vô Quy cảm giác
được Trang Hiểu Sanh đau lòng, cô nói: "Chị Hiểu Sanh, đừng đau lòng.
Vốn dĩ là em mạnh mẽ đầu thai vào nhà của chị, có thể làm người mười
chín năm em đã rất vui vẻ rồi." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Tất cả
đều có mệnh số, không thể cãi lại được ý trời."
Du Thanh Vi thấy
Lộ Vô Quy chỉ lo cùng Trang Hiểu Sanh nói chuyện nên lên tiếng: "Đã
khuya rồi, chị có cần tôi nhờ Tiểu Thứ đưa chị về không?"
Mới hơn mười một giờ, ngày bình thường giờ này Trang Hiểu Sanh vẫn còn đang
tăng ca, một chút cũng không cảm thấy trễ. Nàng vô cùng có kinh nghiệm
đối với việc bóc lột sức lao động đến tận cùng của Du Thanh Vi, thực
hoài nghi Du Thanh Vi đây là muốn đuổi nàng đi để thuận tiện sai khiến
Lộ Vô Quy làm việc, nàng nhanh chóng nói: "Còn sớm, bình thường một hai
giờ tôi mới ngủ."
Lộ Vô Quy thấy Trang Hiểu Sanh tựa hồ có ý muốn lưu lại ngồi xổm cả đêm tám chuyện với cô, mà Du Thanh Vi lại giống như muốn đuổi người, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị Hiểu Sanh về sớm một chút
đi, em còn có việc muốn nói với Du Thanh Vi."
Trang Hiểu Sanh
suýt chút nữa lên máu! Nàng lo lắng Nhị Nha bị người nào đó sai khiến,
Nhị Nha thì khen ngược, chính mình vội vàng muốn được người nào đó sai
khiến a.
Lộ Vô Quy không rõ chị Hiểu Sanh lại tức giận cái gì, vì thế không thèm để ý đến chị ấy nữa. Cô nói với Du Thanh Vi: "Du Thanh
Vi, em thấy mấy người đó đang đào xuống đất tìm kiếm đồ vật này nọ, em
đang đào một chỗ, chị kêu mấy người đó qua chỗ em đang đào đào tiếp đi." Cô vừa nói vừa đi về phía Bạch trạch.
Du Thanh Vi hỏi: "Phát hiện cái gì sao?"
Lộ Vô Quy nói: "Em cũng không biết nói sao, chỉ là cảm thấy dưới tòa nhà này hẳn là có cái gì đó."
Trang Hiểu Sanh nổi máu tò mò, muốn nhìn xem Lộ Vô Quy đang bận rộn chuyện gì nên cũng đi theo vào.
Tả Tiểu Thứ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trang Hiểu Sanh, nói cho nàng
nghe Bạch trạch là địa phương nào, nháo ra quá chuyện gì, bao gồm cả
việc chủ nhân của Bạch trạch đã từng dùng ngũ lôi oanh đỉnh phách nát Lộ Vô Quy cũng nói ra nốt.
Du Thanh Vi hỏi Lộ Vô Quy: "Tiến độ đào đất của bên em như thế nào rồi?"
Lộ Vô Quy đáp: "Còn chưa xong đâu! Chuột của toàn thành phố này đều bị em
đưa tới lòng đất bên dưới, phỏng chừng chắc phải đào mất một năm nha."
Trang Hiểu Sanh nhất tâm nhị dụng, một bên nghe Tả Tiểu Thứ nói chuyện, một
bên lưu ý lời nói của Lộ Vô Quy, kết quả bị câu "chuột của toàn thành
phố" làm cho cả người một trận ác hàn. Nàng không sợ chuột, nhưng nghĩ
đến hình ảnh chuột của cả một thành phố tụm lại một chỗ với nhau kia,
hình ảnh quá đẹp nên người nào nghĩ tới cũng phải rớt một thân da gà.
Nàng nói: "Nhị Nha, sao khẩu vị của em nặng quá vậy!"
Lộ Vô Quy
không thể hiểu được quay đầu lại nhìn Trang Hiểu Sanh, cô nghĩ nghĩ rồi
đáp: "Hiện tại em chỉ ăn cơm chan máu gà thôi, khẩu vị rất thanh đạm
nha."
Trang Hiểu Sanh: "...." Nàng đơn giản không thèm để ý đến
Lộ Vô Quy nữa, quay sang nhìn về phía bên trong tòa nhà. Hai chiếc xe
xúc đất lớn đang bận rộn đào bới một chỗ giống như là tòa nhà vừa bị phá hủy xong , trụ thép, bê tông, gạch vỡ và mảnh thủy tinh hỗn độn trộn
lẫn với nhau chất thành một đống cao cao. Phong cảnh trước mặt nàng
trước đây hẳn là một cái sân vườn, thời tiết tháng bảy vốn cực kì thích
hợp cho cây cối, hoa cỏ phát triển nhưng thực vật trong sân này lại
giống như bước vào mùa đông giá rét khắc nghiệt, khắp nơi đều là cành
khô lá úa, không nhìn tới một gốc cây nào còn sống. Tường viện, hòn non
bộ, cây khô ở trong sân đều bị dán bùa.
Trần Vũ một đường chạy
chậm đuổi tới bên người Trang Hiểu Sanh, kinh ngạc hỏi: "Sao em lại tới
đây?" Hắn giữ chặt lấy cánh tay của Trang Hiểu Sanh, kéo nàng đi về phía cổng lớn, vừa đi vừa nói: "Em đừng đi vào đây, coi chừng bị sát khí ở
chỗ này ảnh hưởng, nơi này sát khí rất nặng, tới cây cối trong sân cũng
bị chết hết."
Trang Hiểu Sanh vùng vẫy mấy cái nhưng không tránh thoát được, bị Trần Vũ sức lực lớn đến dọa người kéo ra ngoài.
Trần Vũ lấy mấy lá bùa đốt lên thành một cây đuốc, hóa giải những sát khí
bám vào trên người Trang Hiểu Sanh, sau đó lại cởi bỏ lá bùa che lại
dương hỏa của nàng, giúp dương hỏa cất cao lên. Hắn nói: "Em là tới thăm Tiểu Lộ đại sư à? Yên tâm đi, cô ấy không có việc gì đâu, cô ấy là
người....lợi hại nhất thành phố này a!" Chữ "hung" vừa tới bên miệng
liền bị hắn nuốt trở vào, đổi thành chữ "lợi hại". Hắn vừa nói chuyện
vừa cởi đạo bào khoác trên người ra đưa cho một người tùy tùng cầm lấy,
nói: "Để tôi đưa em về."
Tả Tiểu Thứ hắng giọng một cái, nói: "Trần đại thiếu, không cần phiền toái, tôi còn đang đứng ở đây nha."
Trần Vũ rất tức giận việc Tả Tiểu Thứ để cho Trang Hiểu Sanh bước vào hung
trạch như vậy, nhưng ngại mất phong độ nên không có hướng Tả Tiểu Thứ
phát tác, hắn nói: "Vậy cùng đi ăn khuya đi."
Tả Tiểu Thứ nhìn ra Bạch trạch sát khí rất nặng, cô cũng không muốn để Trang Hiểu Sanh lại
đi vào đó, nhưng thấy Trần Vũ đứng kề sát, săn sóc cho Trang Hiểu Sanh
như vậy khiến cô chướng mắt vô cùng, cô tức giận nói: "Hai người đi đi!" sau đó quay người đi dọn bàn gấp bày cơm cúng lúc nãy cho Lộ Vô Quy.
Trần Vũ biết Trang Hiểu Sanh rất độc lập mạnh mẽ, dưới tình huống chính mình lái xe thì nhất định sẽ không ngồi lên xe người khác, vì vậy hắn mặt
dày đi đến bên cạnh xe của Trang Hiểu Sanh ý đồ muốn đi nhờ, còn làm một cái thủ thế "mời".
Trang Hiểu Sanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, lấy ra chìa khóa rồi mở cửa bước lên xe. Nàng nghĩ Trần Vũ và Du Thanh Vi
đều là người trong nghề, tựa hồ đối với chuyện của Nhị Nha cũng khá rõ
ràng, nàng muốn từ phía Trần Vũ tìm hiểu thêm về tình huống của Nhị Nha, vì thế hỏi: "Đi đâu?"
Trần Vũ tâm hoa nộ phóng, cười nói: "Em làm chủ đi."
Trang Hiểu Sanh liếc nhìn ý cười không hề che giấu trên mặt của Trần Vũ, một
trận cạn lời, nàng giẫm chân ga, quyết định chở hắn đi ăn quán vỉa hè
ven đường!
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Trang Hiểu Sanh lái xe chở Trần
Vũ đi xa, trái tim bé nhỏ đều lạnh thấu, cảm thấy trong lòng mình có một đứa nhỏ đang gào khóc thảm thiết. Cô tự mình trấn tĩnh lại bản thân, tự nhủ sao lúc nãy không mặt dày một chút mà mạnh dạn trèo lên của Trang
Hiểu Sanh a! Nhưng là da mặt cô không có dày được như Trần Vũ, nên không làm được chuyện không biết xấu hổ như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT