Không gian xung quanh rõ ràng là rộng lớn, chẳng hiểu vì sao đối với Đông Phương Thiên Nguyệt lại có vô hạn sự ngột ngạt, không được tự nhiên.

Hai người đứng đó nhìn nhau chẳng biết đã bao lâu, chỉ biết trời khi bọn họ rời đi đã là một sắc đen tựa mực.

Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không có quay về phòng mình ngay, nàng đi ra phố dạo một vòng, hưởng từng cơn gió mát lạnh phả vào má.

Trấn Thanh Phong lúc này, yên tĩnh chẳng bóng người, khiến không gian như càng thêm rộng lớn thoáng đãng.

Nàng đi rất lâu, phỏng chừng đã đi qua cả trấn Thanh Phong, khi tâm tình đã bĩnh tĩnh không gợn sóng, lúc này mới quay trở về phòng mình, bắt đầu tiến vào tu luyện.

Ban nãy trên cả đoạn đường, nàng đều cố nói với bản thân mình, nàng Phong Lam Thiên không hợp nhau, sẽ không thể tiến xa được, rất nhanh thôi hắn sẽ không còn hứng thú với nàng nữa.

Một chút rung động nhỏ đối với hắn, đã bị nàng không chút tiếng động dẹp yên, bấy giờ chỉ còn lại một trái tim lạnh nhạt.

Lúc về đến nàng phòng, Đông Phương Thiên Nguyệt liền tiến vào trạng thái tu luyện, thiên địa linh khí ào ạt lao vào cơ thể nàng, điên cuồng không dứt.

Sáng sớm hôm sau........!
Đông Phương Thiên Nguyệt tỉnh dậy từ sớm, vẫn như cũ hầm một nồi dược thiện lớn.

Hôm qua Hàm Nhất đã đi theo nàng nấu nước thuốc cho Phong Lam Thiên ngâm, hôm nay liền có thể tự mình nấu, nàng không cần phải nấu nữa.

Một lát Đông Phương Thiên Nguyệt châm cứu cho Phong Lam Thiên lần cuối nữa, sau đó ngâm mình trong nước thuốc là Xuân Nguyệt Độc Cổ trong cơ thể hắn liền có thể bài trừ hết, chỉ cần dùng dược thiện mấy ngày nữa để bồi bổ cơ thể lại liền không có gì đáng ngại.

Lúc hầm xong dược thiện, Đông Phương Thiên Nguyệt liền đến gian phòng hắn ở, chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Lúc vào đến bên trong, nàng liền nhìn thấy một cảnh khiến người ta phải nóng mặt tía tai, đó là đương thay đổi y phục Phong Lam Thiên!

Lúc này, trên người hắn không một mãnh vải che thân, tất cả phơi bày ra trước mắt nàng, làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn, vòm ngực mạnh mẽ cùng cơ bụng rắn rỏi, không phải kiểu cường tráng mãng phu, mà cơ thể hắn chỉ có thể dùng tỉ lệ vàng mới có thể đủ tả thực.

Đông Phương Thiên Nguyệt nhanh chóng lùi lại, tay cũng là thần tốc đóng lại cửa phòng, cả người tựa ở cửa phòng, mặt đỏ bừng bừng.

Hình ảnh khi nãy đánh sâu vào tâm trí nàng, dù nàng sống hai kiếp rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nam nhân khoả thân a, dù trầm tĩnh thế nào cũng không tránh được cảm giác ngượng ngùng!

Đông Phương Thiên Nguyệt cố xoá đi hình ảnh ban nãy, chỉ càng cố lại càng hiện rõ trong đầu nàng, bất giác lại cảm thán trong lòng, cơ thể hắn thật đẹp!

Xong lại tự mắng chửi bản thân háo sắc!

Phong Lam Thiên lúc thấy nàng đẩy cửa bước vào, cũng là liền ngơ ngẩn bất động, dù cho hắn mặt dày đến thế nào, thì đây cũng là lần đầu tiên từ khi có ý thức đến giờ, có một người nhìn hắn trong tình trạng trần trụi loã thể!

Nhưng là rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, động tác mặc y phục trên tay, cũng là có mấy phần chậm rãi, đến lúc nàng hoàn hồn chạy ra khỏi phòng, mới là tăng nhanh động tác.

Sau đó liền đẩy cửa bước ra, lại chẳng ngờ đụng phải nàng, Đông Phương Thiên Nguyệt bị lực đẩy cửa của Phong Lam Thiên đẩy ngã phía trước, vì đang ngơ ngẩn liền không có phản ứng kịp thời, chỉ nhắm chặt mắt chờ đợi cơ thể tiếp xúc với nền đất lạnh.

Phong Lam Thiên thấy nàng ngã, liền nhanh chóng đưa tay kéo lấy tay nàng, trực tiếp kéo nàng vào lòng mình.

Khi tiếp xúc với lòng ngực hắn, cuối cùng Đông Phương Thiên Nguyệt cũng hồi thần, nhanh chóng mở ra đôi mắt, phát hiện mình đã nằm trong vòng tay của Phong Lam Thiên!

"Sao có thể bất cẩn như vậy?!"Tiếng nói mang theo từ tính của Phong Lam Thiên vang lên trong không gian yên tĩnh, tựa như một câu hỏi, lại là một câu trách cứ!Trong giọng nói Phong Lam Thiên có bốn phần lo lắng, một phần hờn giận, năm phần là trách cứ, đến cả bản thân hắn cũng không có phát hiện ra.

Lúc bấy giờ, Đông Phương Thiên Nguyệt trong tai chỉ còn đọng lại tiếng tim đập mạnh mẽ của Phong Lam Thiên, nàng cảm nhận được, tim hắn rõ ràng đang đập rất nhanh, từng tiến tim đập mạnh mẽ như từng chút một đánh vào ranh giới cuối cùng của nàng, đánh vào bức tường thành kiên cố mà nàng xây dựng lên!

Đông Phương Thiên Nguyệt không có nghe câu nói của Phong Lam Thiên, nàng cũng không nói gì, đơn giản vì nàng không biết phải nói gì để đáp lại tiến tim đập mạnh mẽ xao lòng kia!

Tâm rối bời.............!
__________________

Xem đến đây, mọi người đừng nghĩ là hai người sắp xác định mối quan hệ, Cà Phê là tác giả, chưa cho hai người này sớm về bên nhau, tự nhiên là còn chưa về bên nhau được.

Bất quá cũng không phải là lâu lắm đâu, hi hi????

Chúc mọi người một ngày tốt lành nhá, bye bye..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play