Lúc Đông Phương Thiên Nguyệt ngưng luyện đan bước ra khỏi phòng, đã là xế chiều.
Từ phía Tây lộ ra một nữa mặt trời, đỏ như một hòn than đang cháy rực, lại tựa như bị bao trong một ngọn lửa lớn.
Chân trời cũng là tựa như một thế giới của lửa, đỏ đến chói mắt! ráng chiều cũng mang theo sắc đỏ của mặt trời mà hoá thành sắc kim hồng.
Từng áng mây ánh lên sắc nắng ban chiều, từng tia nắng yếu ớt vấn vương lại trên mái tóc đỏ rực của Phong Lam Thiên càng thêm chói mắt.
Hắn vốn đang luyện kiếm, vừa thấy Đông Phương Thiên Nguyệt bước ra, liền hạ xuống động tác trên tay, đứng nơi đó lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.
Đông Phương Thiên Nguyệt thẫn thờ nhìn Phong Lam Thiên trong giây lát, trái tim bất giác rung động, chỉ là nàng cũng không có phát hiện ra.
Rất nhanh, nàng đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là lúc đối diện với Phong Lam Thiên, trong lòng bất giác lại có cảm giác mất tự nhiên.
Phong Lam Thiên cũng là mơ hồ nhận ra sự mất tự nhiên của nàng, cũng là không rõ lý do vì sao, cuối cùng vẫn là không có lên tiếng hỏi.
Hắn bước lên mấy bước về phía nàng, lúc đến trước mặt nàng, lại là dang tay muốn ôm nàng.
Đông Phương Thiên Nguyệt hiểu hành động của Phong Lam Thiên, lách người tránh đi cái ôm của hắn, nàng biết rất rõ, khoảng cách giữa hai người là bao xa, từ thực lực đến cả thế lực xuất thân, tuy nàng không biết rõ xuất thân của hắn, nhưng vẫn có thể đoán được là không tầm thường.
Hiện tại nàng trong tay chẳng có gì, đứng ở vị thế chỉ có thể ngước lên để nhìn hắn, tuy nàng có niềm tin vào bản thân mình, nhưng là nàng không biết, phải mất bao lâu mới có thể đứng ngang hàng với hắn.
Thêm nữa là, Đông Phương Thiên Nguyệt không chắc được rằng, tình cảm của Phong Lam Thiên dành cho mình là một thứ tình cảm chân thành, là một thứ tình cảm mãi mãi không thay đổi.
Có lẽ, chỉ là hắn nhất thời hứng thú, qua một đoạn thời gian, có thể đã chẳng nhớ đến nàng là ai!
Nhưng cuối cùng, một lý do khiến nàng không chấp nhận hắn, cũng chính là lý do tiên quyết, con đường tình cảm của nàng đã từng gặp một lần vấp ngã, rơi xuống vực thẳm sâu vạn trượng của sự đau khổ.
Nàng sợ, sợ Phong Lam Thiên giống như Lưu Hoàng, chỉ dịu dàng mang ấm áp lúc ban đầu, khiến tâm nàng rung động rồi lại vì một người khác mà tự tay đâm ngực nàng một con dao, đau đến cháy lòng!
Đông Phương Thiên Nguyệt không muốn mở lòng yêu bất kì ai, nàng đơn giản chỉ là muốn, đứng trên vị thế khiến người khác không dám khinh thường, bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ, phụ mẫu, ca ca, mọi người trong Đông Phương Gia này.
Nàng không mong muốn, kiếp này lại phải chịu đựng những thứ cảm xúc đau đớn mà nàng sớm đã chán ghét kia, nàng không muốn lại một lần nữa phải vấp ngã, phải chịu từng cơn đâu từ thân xác đến linh hồn kia!
Đông Phương Thiên Nguyệt thừa nhận, nàng là người ấu trĩ, nàng luôn cho rằng điều mình làm là đúng, dù thứ suy nghĩ đó có là một loại suy nghĩ tiêu cực!
Nàng cũng thừa nhận, nàng nhát gan, nàng yếu đuối, phải! nàng không dám đối mặt với bất cứ thứ tình cảm nào ngoài tình thân gia đình, chỉ vì nàng sợ, có một ngày nó sẽ tan biến như bọt nước.
Đông Phương Thiên Nguyệt dặn lòng mình, phải mạnh mẽ! phải tỉnh táo! hãy luôn lý trí, đừng bao giờ gục ngã bởi một người nam nhân, không đáng đâu!
Phong Lam Thiên thấy Đông Phương Thiên Nguyệt suy tư, cũng không có động tác gì, chỉ là lẳng lặng đứng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của nàng.
Hắn không biết là, nàng đang là cố cự tuyệt tình cảm của hắn, đang là cố chối bỏ thứ tình cảm mà hắn dành cho nàng, bác bỏ đi không còn gì.
Hắn vẫn đang âm thầm vui vẻ, vì có thể được ở bên nàng, dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi.
Nếu như là để Phong Lam Thiên biết được, rằng nàng đăng cố đẩy hắn ra xa cuộc sống của nàng, có lẽ tâm hắn sẽ không cam, cũng sẽ là đau lòng, tức giận, có lẽ.......!không có bất kỳ ai hiểu rõ hết được!.