Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, những ngày tháng như cũ cứ liên tục kéo dài, chậm rãi quen thuộc, Dư Tương cũng sẽ đến thành phố của anh tìm anh, chịu đựng đến khi nghỉ hè chương trình học sẽ bớt đi một ít, thời gian ở bên nhau sẽ nhiều thêm một chút.
Chi phí sinh hoạt của du học sinh không đủ dùng nên đã bắt đầu lên kế hoạch làm công việc vặt để kiếm tiền, Dư Tương và Ninh Miễn dùng phần lớn thời gian để tiếp thu kiến thức, cũng không làm những công việc bán thời gian, đến học kỳ thứ hai, Dư Tương thậm chí còn nhận được học bổng toàn phần.
Cuộc sống dần dần trở nên thoải mái hơn, Dư Tương mua một chiếc máy ảnh, thỉnh thoảng cùng với Ninh Miễn đi ra ngoài tham quan các kiến trúc đặc sắc, sẽ chụp một vài bức ảnh sinh hoạt của hai người bọn họ, sau này về nước có thể mang cho các trưởng bối xem xem.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã đến tết Nguyên Đán, hai người ở trong căn phòng đi thuê gói sủi cảo, sủi cảo trắng trẻo mập mạp quay cuồng trong nước sôi, sau khi nấu chín thì cắn một miếng, là hương vị của sủi cảo không quá thuần khiết.
Dư Tương ăn uống rất vui vẻ, cô rất thích ăn tết, được ăn một đống, còn có cả bao lì xì.
Có điều ngoại trừ năm đầu tiên kết hôn thì có trưởng bối cho lì xì, còn lại đều là Ninh Miễn cho.
“Chúc mừng năm mới.”
“Cung hỉ phát tài.”
Ninh Miễn xoa xoa đầu cô, dẫn cô đi ra ngoài b.ắ.n một ít pháo hoa nho nhỏ, anh nói: “Đây là lễ hội của chúng ta, phải để cho em đón lễ náo nhiệt một chút.”
Tết Nguyên Đán đầu tiên từ khi đến nước Mỹ diễn ra vô cùng rộn ràng, giống như thể năm đó chưa từng trôi qua, và được kết nối ở đây, là đêm giao thừa chính thức.
Dư Tương chụp ảnh: “Anh cũng vậy.”
Ninh Miễn chỉ cười không nói, nhìn cô, cũng đã thực sự rất náo nhiệt rồi.
Đến mùa xuân năm sau, cũng gần tốt nghiệp, hai người đều đã thuận buồm xuôi gió, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn một chút, thời gian ở lại thì không nhiều lắm, hai bên cứ chạy tới chạy lui, xem thêm một chút phong tục tập quán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-564.html.]
Mùa hoa đào nở, nhẹ nhàng thoải mái, cũng có một chút phiền não nhỏ.
Dư Tương ở bên này có thêm một người theo đuổi, là một người đàn ông Trung Quốc, lớn hơn cô một tuổi, học cùng trường nhưng chuyên ngành thì lại khác nhau, mặc dù là diện mạo của người châu Á, nhưng trong xương cốt là người Mỹ vô cùng cởi mở, mới gặp qua hai ba lần liền bắt đầu thổ lộ.
“Dư Tương, anh thích em, chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò không?”
Ngay cả tiếng Trung còn nói không được tốt cho lắm.
Dư Tương cũng thẳng thắn: “Xin lỗi anh, tôi đã kết hôn ở trong nước, đây là năm thứ tư tôi kết hôn.”
Đúng vậy, cô đã kết hôn Ninh Miễn được bốn năm rồi.
Từ người lạ rồi quen biết nghi ngờ lẫn nhau, đến bây giờ trở thành cặp vợ chồng yêu nhau.
Người đàn ông Trung Quốc tên là Levis Tư, tên hỗn hợp giữa tiếng Trung và tiếng nước ngoài, đôi mắt đào hoa không dám tin tưởng, suy tư một lát rồi lại thêm phần tự tin: “Anh nghe nói em không có ý định về nước, em ở lại Mỹ và ở bên anh thì rất nhanh có thể lấy được thẻ xanh, đến lúc đó chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi, anh sẽ không chê em đã từng kết hôn đâu.”
Dư Tương nhịn cười: “Anh có biết là bây giờ tôi đang rất là khó xử không? Tôi chưa từng nói là không muốn về nước, cũng không có hứng thú đối với thẻ xanh, hơn nữa tôi với chồng tôi thực sự rất yêu nhau, giữa tôi và anh bất luận thế nào cũng không có khả năng đâu, mong anh hiểu rõ.”
Tiếng Anh của cô rất lưu loát, biểu đạt ý nghĩ lại rất rõ ràng.
Levis Tư vẫn có chút không cam lòng, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy được thôi, đợi thêm một thời gian nữa tính tiếp.”
Du học sinh từ trong nước tới đây có rất nhiều thủ đoạn muốn ở lại Mỹ, nghe nói Dư Tương học tập xuất sắc, giáo viên giảng dạy lại vô cùng tán thưởng, mời cô ở lại Mỹ tiếp tục nghiên cứu, từ bỏ tất cả những thứ ở đây để trở về nước quả thực là hành vi không thể ngu xuẩn hơn, ở nước Mỹ một thời gian dài như vậy, khi trở về Đại Lục bế tắc lạc hậu, làm sao có thể quen được?
Dư Tương tỏ vẻ nghiêm túc: “Cho dù tôi lựa chọn như thế nào, mong anh từ nay về sau đều không cần đến tìm tôi nữa.”
DTV
Levis Tư nhún nhún vai: “Được thôi.”
Lúc trước anh ta vẫn luôn không thích tìm người trong nước kết hôn, chính là chướng mắt bộ dạng vụng về của bọn họ, anh ta thích con gái tóc vàng mắt xanh, coi trọng Dư Tương là lần đầu tiên, anh ta thì không muốn, nhưng vì cha mẹ bắt anh ta cưới một người ở trong nước, vậy nên mới muốn cố gắng thêm một chút.
Levis Tư bảo bạn bè hỏi thăm tình hình gần đây của Dư Tương, hỏi thăm tên họ của chồng cô là gì, sau khi tan học thì cứ đi theo cô.