Những ngày ở nước Mỹ cũng không hề nhẹ nhàng, ngay cả khi Dư Tương đã từng có kinh nghiệm ra nước ngoài trước đây, nhưng hầu hết thời gian đều là ở trong nước, trong một khoảng thời gian ngắn phải thích ứng được với nhịp điệu này.

Ninh Miễn đến sớm hơn cô nửa năm, thích ứng cũng coi như là không tồi, thỉnh thoảng có thể cho cô một chút kinh nghiệm của người đi trước, không đến mức bó tay hết cách.

Hai tháng trước khi đến Mỹ, hai người đã không gặp nhau, mặc dù Ninh Miễn đã đề nghị đến thăm cô ở thành phố của cô.

Bởi vì Dư Tương không có thời gian tiếp đãi, cô dường như không có thời gian nghỉ phép, cả ngày không phải ở phòng học thì chính là đang đọc sách, trong môi trường Trung Quốc học ngữ điệu tiếng Anh rất khó để thích ứng với ngữ điệu tiếng Anh thuần túy, huống chi đây còn là những thứ chuyên nghiệp tối nghĩa khó hiểu, cô phải dành nhiều thời gian hơn thì mới đạt được mong muốn.

Trình độ của sinh viên nước ngoài không đồng đều với nhau, một số người thì tiến bộ, có một số thì lại mơ màng, cũng có những người không thể thích nghi được với môi trường ở Mỹ, co lại trong một thế giới nhỏ mơ hồ sống qua ngày.

Thời gian giống như biển to đãi cát, Dư Tương không quan tâm được đến những người khác, cũng không quá cao thượng, ít nhất bản thân mình không thể nước chảy bèo trôi, mỗi ngày đều dụi mắt và bắt đầu suy nghĩ trong lớp vấn đáp.

Cuối tháng thứ ba tan học trở về căn nhà thuê, Dư Tương buồn bực đi bộ trên đường, bất giác ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa, tự nhiên cười rộ lên.

Ninh Miễn đi tới chỗ cô, ôm lấy phần eo của cô một cái và ước lượng, nhíu mày nói: “Gầy đi rồi.”

Dư Tương mượn cơ hội ôm bả vai anh: “Sao anh lại tới đây?”

Giây tiếp theo, người đó buông cô ra: “Nếu mà anh không tới thì em sẽ quên mất anh luôn rồi.”

Bây giờ không bằng như ở trong nước, ít nhất mỗi ngày đều có thể gọi điện thoại báo bình an, chứ hiện tại cũng phải hai ngày mới gọi điện thoại một lần, mỗi tuần một phong thư, ở riêng hai nơi cảm giác thật không dễ chịu.

Dư Tương tự tin nói: “Em quên anh khi nào vậy?”

Quả thật đúng là Ninh Miễn không phản bác được, nắm tay cô trở về nhà trọ, căn nhà anh thuê cho Dư Tương là thuộc sở hữu của một đôi vợ chồng người Hoa, trước khi thành lập nước đã di cư ra nước ngoài sinh sống, bọn họ lại có ít con cái, lại tưởng nhớ tới tổ quốc, cho nên vô cùng chiếu cố chăm sóc đối với du học sinh trong nước, ngày mai là cuối tuần, hai vợ chồng họ đã xuất phát đi thăm con gái và cháu ngoại, trong nhà chỉ có bọn họ.

“Anh làm chút đồ ăn cho em nha, đồ ăn ngàn dặm xa xôi mang đến đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-563.html.]

“Ăn cái gì?”

Ninh Miễn mở hộp cơm mang theo người ra, hai món ăn đơn giản, thịt kho tàu và cánh gà kho tàu, không có nước dùng, rất thuận tiện để mang theo, sau khi hâm nóng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Đáng tiếc, những món chính trong nhà có thể ăn không nhiều lắm, dưới ánh mắt c.h.ế.t chóc của anh Dư Tương lấy ra một túi bánh mì: “Dùng cái này làm đồ ăn thì sao, em cảm thấy nó rất ngon.”

“Ừ ừ.”

Anh liếc nhìn nghiêng cô một cái, rồi lấy rau cải và bắp cải từ trong ba lô ra, đi vào phòng bếp xào.

Dư Tương gặm cánh gà nói: “Cảm ơn anh yêu.”

Ninh Miễn bĩu môi, vẻ mặt không thể sung sướng hơn, anh và người yêu đều nguyện ý tiến tới, trong thời gian ngắn vất vả một chút cũng không có gì, nhưng vẫn sẽ đau lòng, đành phải dành ra chút thời gian đưa cơm cho cô.

Hai đĩa thức ăn lên bàn cộng thêm hai món thịt, là bữa cơm thịnh soạn nhất mà Dư Tương được ăn trong khoảng thời gian này, bận rộn cũng không nhớ ra nhẫn không gian có hoa quả, huống chi hai người bọn họ còn rất ăn ý cố gắng giảm thiểu số lần sử dụng ngón tay vàng, dựa vào bản thân mà sống qua ngày.

“Ăn nhiều một chút.”

Đồ ăn được gắp vào trong bát của Dư Tương hơn một nửa, cô ăn thật sự rất ngon miệng.

DTV

Buổi tối, Ninh Miễn có thể ngủ lại ở trong phòng của Dư Tương, đáng tiếc đến đây vội vàng, cái gì cũng không mang theo, anh vẫn nhớ rõ cô đã từng nói, nếu không có kế hoạch thì không làm, hiện tại càng không có khả năng mạo hiểm tạo ra một đứa bé.

Nhưng Dư Tương xấu xa đã trêu chọc anh.

Đôi mắt Ninh Miễn đỏ rực lên, cũng may là cô không xấu xa đến cùng, nên vẫn giúp đỡ.

Dư Tương nằm lên trên ngực: “Lần sau đi, lần sau em sẽ mua.”

Ninh Miễn hôn cô một cái: “Ừm.”

Không cần phải nói, lần sau anh cũng sẽ nhớ để mua, hôm nay đã ăn đủ thuốc hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play