Khi ra khỏi phòng tắm, Dư Tương đã bị ép phải đồng ý sang năm khi xuất ngoại sẽ để Ninh Miễn đi đón, sau khi ra nước ngoài dù không ở gần nhau cũng phải thường xuyên gặp mặt.
Ninh Miễn chỉ có một yêu cầu là hãy đảm bảo rằng vợ anh nhất định mãi là của anh, nếu cô không làm được, anh chỉ sợ trước khi cô xuất ngoại mình không thể nào yên tâm nổi.
Dư Tương đã hứa với anh.
Nhưng trong lòng Ninh Miễn luôn mơ hồ cảm thấy bất an.
Nghỉ ngơi không được mấy ngày, hai người liền đến lớp trao đổi đào tạo tiếng Anh, Ninh Miễn đã bắt đầu dạy Dư Tương hơn nửa năm trước, hơn nữa cô còn có nền tảng của kiếp trước, trình độ tiếng Anh ở mức có thể thoải mái trao đổi, thuật ngữ đều có thể nghe hiểu, kỹ năng viết thì kém hơn một chút, sẽ hay quên mất vài chữ.
Trình độ tiếng Anh của các lớp không đồng đều, hầu hết đều không đủ nền tảng, phần lớn người dùng giọng địa phương nói tiếng Anh, may mắn là các giáo viên giảng dạy cũng rất kiên nhẫn, Dư Tương và Ninh Miễn đến học là để tìm hiểu thêm về những tình huống du học sinh học bổng ngân sách nhà nước sẽ gặp phải.
Bởi vì đại đa số du học sinh đến lớp trao đổi đều có công việc riêng của mình, hiện tại còn chưa xuất ngoại nên cần phải lo cho công việc, lớp trao đổi chủ yếu bắt đầu vào chủ nhật và mỗi buổi tối, tính chất khá giống với Dạ đại, ngây người chưa đầy một tuần, Dư Tương đã làm quen với vài người bạn mới, cũng nghe được nhiều tin đồn khác nhau.
Tỷ lệ nam nữ ở trong lớp trao đổi là sáu bốn, nhà nước chọn ra phần lớn là những người trưởng thành đã kết hôn, trường học tuyển chọn đều là sinh viên trẻ chỉ tầm hai mươi tuổi, những người đang độc thân và chưa lập gia đình chưa tới ba mươi phần trăm, bởi vì nhìn Dư Tương khá là non nớt nên tự động bị các bạn học trẻ xếp vào nhóm chưa lập gia đình.
Vốn Dư Tương và Ninh Miễn sẽ ngồi chung, nhưng có một cô gái nhỏ nhiệt tình mời cô ngồi ở phía trên, nếu tiết lộ bọn họ là vợ chồng sẽ khó tránh khỏi bị coi là phách lối, Dư Tương vẫy tay đi lên bàn trên.
Ninh Miễn đang cố thủ chỗ ngồi còn trống bên cạnh: "..."
Sau đó trơ mắt nhìn Dư Tương cùng nữ sinh bàn trên nói chuyện rôm rả.
Tất cả mọi người đều ôm khát vọng đến các nước châu Âu có nền kinh tế phát triển, nhưng cũng có những vấn đề thực tế không thể không đối mặt, về điểm này, nếu chưa lập gia đình sẽ thoải mái hơn so với đã kết hôn, chỉ cần đối mặt với cha mẹ vừa vui mừng lẫn lo âu và đón nhận sự ngưỡng mộ của người khác.
Những ai đã kết hôn sẽ phải đối mặt với vấn đề gia đình, Dư Tương nghe bạn cùng bàn Hồng Mai Phương lải nhải, trong lớp chưa đến ba mươi người, đã có bốn nam sinh xảy ra mâu thuẫn với gia đình.
"Sao cậu biết?"
Hồng Mai Phương đắc ý nói: "Cậu nhìn đi. Trên mặt của người ngồi ở phía Tây Bắc kia có dấu tay, hàng đầu tiên bị năm dấu móng tay cào trên mặt, còn người có sống mũi cao bên kia, tan học tớ bắt gặp anh ta đang cãi nhau với vị hôn thê, vợ tương lai của anh ta không muốn hai năm sau mới kết hôn."
Dư Tương không ngừng thán phục: "Cậu tinh mắt thật."
"Đương nhiên, trước kia tớ rất thích ngồi xem người khác cãi nhau đấy."
Dư Tương: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-496.html.]
Sau khi tan học, bọn họ tình cờ đụng phải vị hôn thê của bạn học có sống mũi cao đến trường lần cuối cùng để cứu vãn, khóc lóc nói: "Mẹ em không cho phép em chờ anh, anh dẫn em đi có được không?"
Nam sinh sống mũi cao nhíu mày: "Anh làm gì có bản lĩnh mà dẫn em đi chứ?"
Vị hôn thê khóc không ngừng.
Dư Tương vốn là muốn nhìn thêm một chút lại bị Ninh Miễn kéo đi.
"Sao vậy?"
"Tuổi còn nhỏ sao lại hóng hớt như vậy? Về nhà thôi."
"Ừm."
Nữ sinh Hồng Mai Phương tình cờ đến chỗ bọn họ, chứng kiến tình cảnh này liền hiểu ra, tức giận nói: "Được lắm Tương Tương, tớ kể cho cậu nghe quá trời chuyện, nhưng cậu lại không nói với tớ mình đã kết hôn."
Dư Tương vô tội đáp: "Cậu không hỏi tớ mà."
Bọn họ ra khỏi trường, cũng có người đến đón Hồng Mai Phương, cô nhóc mới vừa rồi còn tùy tiện giờ lại dịu dàng cười ngọt ngào, trong lòng bất an, đi về phía vị hôn phu.
Dư Tương nặng trĩu trong lòng, vừa về đã không nhịn được than vãn: "Bây giờ trong lớp trao đổi đều tràn ngập không khí biệt ly."
Đương nhiên cũng không loại trừ một vài người cố tỏ vẻ hưng phấn để giấu đi cảm xúc trong lòng, đối với Dư Tương, cô vốn không nghĩ tới Ninh Miễn sẽ có ngày đột nhiên ra nước ngoài, bây giờ ngược lại có chút buồn bã.
Ninh Miễn xoa đầu cô: "Vậy em nghĩ sao?"
DTV
"Em sao? Chúng ta sẽ không xa nhau quá lâu đâu."
"Em đây là đang... Đánh trống lảng?"
Dư Tương lè lưỡi, đánh liều anh sẽ không tiếp tục truy hỏi.
Ninh Miễn quả thật không hỏi nữa, chạm vào chỗ khác trên người cô, sau khi phát hiện cô đã mất bình tĩnh, liền trực tiếp hôn tới.
Dư Tương tỉnh táo lại, lấy dây chuyền ở cổ trực tiếp ném xuống sàn nhà, có lẽ trước khi đi, bọn họ cần phải qua một cửa ải nữa, nhưng cô cũng không biết có vượt qua được hay không.