Ninh Miễn hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, cùng cô tiến vào ký túc xá.
Vẫn còn vài người ở lại ký túc xá, có người vì nhà quá xa lại không mua được vé nên dứt khoát ở lại trường kiếm thêm ít tiền, mọi người vừa nhìn thấy Dư Tương đều không khỏi bất ngờ.
Dư Tương trước tiên bảo Ninh Miễn đứng chờ ở ngoài cửa: "Bạn trai tớ đến xách hành lý, có thể vào trong được không?"
Cả năm người sửng sốt một hồi, sau đó trưởng phòng liền đáp ứng.
DTV
Ninh Miễn lúc này mới tiến vào, thân hình cao lớn đẹp trai thu hút mọi ánh nhìn.
"Dư Tương, cậu không ở ký túc xá nữa à?"
"Ừ."
Kỳ thật bình thường thỉnh thoảng Dư Tương sẽ tới đây ngủ trưa, đồ đạc ở đây cũng không nhiều, thu dọn chăn mền cùng sách vở, Ninh Miễn cầm lên là có thể đi.
Trước kia Tần Mộc Lan từng có xung đột với Dư Tương, cô ta vẫn luôn tức giận không dám lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Miễn, trong lòng không rõ có tư vị gì, bỗng nhiên nói: "Tôi nghe nói cô sắp đi du học, vậy chẳng phải là sẽ rời xa người yêu hay sao? Bây giờ cũng có rất nhiều người ra nước ngoài cũng không trở về nữa, cô cũng giống vậy nhỉ?"
Khi danh sách du học sinh học bổng ngân sách nhà nước được công bố, tin tức về những người đứng đầu lúc nào cũng được chú ý nhiều hơn, Tần Mộc Lan đã từng thử tham gia, nhưng không biết vì sao lại rớt, vì vậy khi thấy Dư Tương có mặt trong danh sách, cô ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Dư Tương nhún vai: "Tôi có quay lại hay không thì liên quan gì đến cô?"
Tần Mộc Lan từ trước đến nay không dám chọc đến cô, trợn trắng lẩm bẩm: "Hừ, không trở về thì càng tốt, tôi thấy cô chính là..."
Nửa câu sau của cô ta cố ý hạ thấp giọng, nhưng vừa vặn lại để cho Ninh Miễn nghe được.
“Chính là có mệnh ly hôn, ngày nào cũng dụ dỗ nhiều nam sinh như vậy, muốn xuất ngoại thì nên ly hôn đi!"
Ninh Miễn nhíu chặt mày: "Bạn học, người yêu tôi như thế nào không liên quan đến cô, đừng có mà nói xấu sau lưng người khác, nếu không tôi sẽ báo chuyện này với thầy cô, để xem bạn gái của tôi có bị đối xử bất công ở trong đây hay không."
Tần Mộc Lan đỏ mặt, ôm thau giặt đồ đi ra ngoài.
Trưởng phòng thích làm người tốt, mạnh dạn giải thích: "Bình thường chúng tôi đều rất tốt, Mộc Lan chỉ là đang không vui, mong hai cậu đừng để trong lòng, Dư Tương cậu không ở đây nữa cũng nhớ phải thường xuyên đến thăm tụi này nha."
Dư Tương không trả lời, chỉ cười nhìn cô ấy.
Đồ để ở ký túc xá cũng không nhiều lắm, hai người thu dọn xong liền rời đi, xuống dưới lầu để hành lý lên xe đạp, chuẩn bị về nhà.
Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu, sinh viên tụm năm tụm bảy trong khuôn viên trường, hơn nữa lúc này mặt trời đã lên cao, mọi người đều đi dưới tán cây ven đường, cũng giống với bọn Dư Tương, đều là vì không muốn bị phơi nắng.
Ra khỏi khu ký túc xá, rẽ vào con đường dẫn ra cổng trường, hai người đồng thời nghe được tiếng khóc ở đằng trước.
Nữ sinh cực kỳ khổ sở: "Cậu đến một nơi xa như vậy, thực sự sẽ trở về sao?"
Nam sinh có chút mất kiên nhẫn, buông ra lời thề son sắt đầy khô khan: "Tất nhiên rồi, tớ sẽ quay về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-495.html.]
"Nhưng mà hai năm rất dài..."
"Văn Tú, hãy chờ tớ, khi nào trở về tớ nhất định sẽ cưới cậu."
Nữ sinh tên Văn Tú nghẹn ngào gật đầu, ngoan ngoãn giúp nam sinh cầm hành lý, chậm rãi đi ra ngoài cổng trường.
Dư Tương và Ninh Miễn cưỡi xe đạp, rất nhanh vượt qua bọn họ chạy ra ngoài.
Ninh Miễn như có điều suy nghĩ nói: "Dư Tương..."
"Sao vậy?"
"Anh…"
"Từ khi nào anh lại ấp úng như vậy, có gì thì cứ nói."
"Tại sao em không lo lắng chút nào vậy?"
Dư Tương khó hiểu: "Lo lắng chuyện gì? Lo lắng anh sẽ không quay lại sao? Điều đó có gì mà phải lo? Bà và cha mẹ đều ở Yến Thành, từ nhỏ anh đã lớn lên từ những câu chuyện xưa của ông nội, chắc chắn sẽ trở về cống hiến cho tổ quốc, còn em thì..."
Ngược lại có khả năng cô không trở về, những người mà cô còn vướng bận ở trong nước không nhiều lắm, nghĩ đến bản thân được đến đất nước mà ai cũng khao khát, chỉ sau vài năm nữa thôi, mọi người sẽ chen nhau lấy thẻ xanh để có thể định cư ở nước ngoài, vì vậy không quay về khẳng định thoải mái hơn so với ở đây.
Ôi, thiếu chút nữa đã không cẩn thận nói ra sự thật.
Ninh Miễn nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sâu xa nói: "Anh quả thật quên mất vấn đề của em."
Dư Tương cười hì hì: "Em chắc chắn yêu nước mà, anh yên tâm."
Đáng tiếc, lời này nghe nhiều chỉ cảm thấy càng có nguy cơ.
Về đến nhà liền mang đồ đạc lên lầu, Ninh Miễn như còn điều vướng bận, Dư Tương thì cảm thấy cả người dính dính không thoải mái, cô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, cửa chưa kịp đóng đã bị Ninh Miễn đẩy ra.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Đi tắm."
"Em vào trước nên được tắm trước, anh chờ một chút đi!"
"Cùng tắm để tiết kiệm nước."
"Bộ anh nghèo đến mức không trả nổi tiền nước sao?"
"Đúng vậy."
Dư Tương: "..."
Trả lại tảng băng chính trực lúc trước cho cô đi! Tốt xấu gì cũng có thể tránh nóng, còn người này chỉ toàn khiến cô phải toát mồ hôi hột!