Trường Phong: "Ban ngày lúc tôi đang ngủ, cô lấy vòng bạc của Dư Lộ ra để làm gì?"
Nó đã cảm nhận chiếc vòng bạc không còn ở trên người Dư Tương.
"Tôi ném nó vào bãi rác của trường rồi, làm sao vậy?"
Trường Phong: "... Không, ném thì tốt."
Sợ là sẽ không có ai muốn chiếc vòng bạc này nữa.
"Còn gì nữa không?"
DTV
Dư Tương không tin rằng cái thứ này lên mạng cả ngày lẫn đêm chỉ để nói chuyện phiếm với cô.
Trường Phong hắng giọng một cái, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "Cô không cảm thấy gần đây thời tiết đang bắt đầu trở lạnh sao?"
Dư Tương rụt cổ lại trước gió lạnh, cười lạnh: "Cậu muốn nói là tôi không có giác quan của người bình thường à? Hay là muốn nói bùa làm mát mà cậu đưa có thể nghịch thiên thay đổi nhiệt độ xung quanh?"
Trường Phong im lặng một lúc: "Có phải là dì cả của cô sắp đến rồi không?"
"Cậu biết rõ thế à?"
Trường Phong kiên quyết lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ là tùy tiện hỏi một câu thôi, ý tôi là khí trời lạnh rồi, không phải cô nên đan khăn len hay gì đó cho Ninh Miễn à?"
Dư Tương đột nhiên nhớ đến lời tối qua Ninh Miễn nói, ồ, hóa ra là đang ám chỉ.
Ninh Miễn vừa vào cửa liền nhìn thấy trên sô pha có một cuộn len màu xám đen, anh sửng sốt đứng đó một lúc, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc khi vào cửa cũng dần hiện lên vẻ vui mừng.
Quay người đóng cửa lại, khom lưng thay giày, xách rau thịt lúc tan tầm tiện đường mua về vào phòng bếp, rửa tay rồi mới đi đến sô pha cầm lấy cuộn len, mềm mại ấm áp.
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy cặp sách của Dư Tương trên tủ, nhưng lại không thấy cô trong nhà.
Đi đâu rồi?
Có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, trong lòng Ninh Miễn hoảng hốt, đặt gói len về chỗ cũ, đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, đi được nửa đường thì thấy Dư Tương đẩy cửa bước vào, liền cười dịu dàng hỏi: "Tại sao bây giờ mới trở lại?"
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, bình thường lúc này Dư Tương đã ở nhà rồi.
Dư Tương huơ huơ cái túi trong tay: "Đi mua chút đồ."
Bây giờ kỳ kinh nguyệt của cô cực kỳ chính xác, nhưng khi ra khỏi trung tâm thương mại thì lại quên mua băng vệ sinh, về đến nhà thì bà dì đã tới rồi, băng vệ sinh còn lại không nhiều, chỉ phải đi ra ngoài lần nữa.
Ninh Miễn cũng không hỏi gì, anh biết Dư Tương không thích người lo đông lo tây, lúc… trước đây sự tương tác lớn nhất của hai người là ăn sáng, cùng với khi đi ngủ, Dư Tương đơn phương vượt qua vĩ tuyến 38.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-391.html.]
"Anh mua cần tây và đậu hũ, buổi tối ăn thế nào?"
"Tùy ý anh."
Ninh Miễn ừ một tiếng, đeo tạp dề vào bếp nhặt cần tây, bản thân anh cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn, ăn cái gì cũng được, Dư Tương không thích ăn lá cần tây xào, nhưng cắt ra rồi thêm một chút vào bánh trứng chiên thì cô lại rất thích, nhặt lá cần tây để lại cho sáng mai dùng. Đậu hũ thì hai người thích nhất là chiên lên ăn. Hai món một canh như vậy là đủ cho hai người ăn tối.
Đậu hũ cắt miếng, cần tây thì cắt thành từng đoạn, cuối cùng mới cắt thịt ba chỉ thành từng lát mỏng.
Những việc này bây giờ Ninh Miễn đã xử lý rất trôi chảy, có điều hương vị của các món xào rất tầm thường cùng với việc không kiểm soát tốt nhiệt độ của lửa, cho nên nấu ăn vẫn là do Dư Tương phụ trách.
Đúng lúc, Ninh Miễn đã chuẩn bị xong, Dư Tương liền bước vào phòng bếp, cô đảm nhận việc nấu nướng, anh đứng phía sau cô, quan sát từng hành động của cô, xung quanh người là mùi thơm của đậu hũ và dầu nóng lượn lờ.
Dư Tương cảm thấy ánh mắt kia quá rõ ràng, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Bình thường giờ này Ninh Miễn đã đi dọn chén đũa, rất ít khi ở lại trong bếp cùng nhau hít khói, anh không quá thích khói lửa, nhưng từ khi bắt đầu phân công hợp tác, anh đồng ý xong thì nuốt lời.
Ninh Miễn sờ mũi, như vậy là đang ngại anh đứng đây cản đường à?
"Anh quan sát một chút. Có thể anh nấu ăn không ngon, chỉ là do thiếu cơ hội luyện tập."
Dư Tương đưa mắt liếc xéo anh, tự tin từ đâu tới vậy?
Lập tức nhường chỗ nấu: "Đây, cho anh cơ hội luyện tập, em ở đây trông chừng."
Ninh Miễn đương nhiên đến, sóng vai đứng trước bệ bếp với cô, khóe mắt có thể nhìn thấy ánh đèn tỏa sáng dưới mái tóc đen của cô, hai mắt nghiêm túc nhìn món ăn trong chảo, lại không nhìn anh.
"Đến lúc lật rồi."
"Được."
"Rắc chút muối, nửa thìa cà phê là được rồi."
"Ừm."
Khi đậu hũ chiên ra khỏi chảo, Dư Tương gắp một miếng, độ mặn vừa phải.
Ninh Miễn nhìn thấy cô gật đầu hài lòng thì liền bắt đầu làm món cần tây xào thịt, được nửa đường cũng gắp một miếng đậu hũ giống cô, đắc ý nhướng mày.
"Có phải rất có thiên phú không?"
"Đúng vậy, tiếp tục chăm chỉ."
"Sáng mai ăn bánh trứng?"
"Được."