Trước đó, Du Tương chỉ đơn giản xem đối phương như một người bạn khác giới bình thường, yếu tố bạn cùng cảnh ngộ lớn hơn yếu tốt bạn bè, nói bọn họ là bạn bè cùng hoạn nạn cũng không chính xác, dù sao thì Kỳ Thao đã trở lại thành phố từ rất sớm.

Trước khi chưa chia tay Ninh Miễn, ​​Du Tương vốn không có ý định tìm một người khác, cũng không thể nào là Kỳ Thao, cô có đủ việc phải làm, không muốn chuốc thêm phiền phức không vui.

Cho nên cách tốt nhất là giữ khoảng cách.

Du Tương đi thẳng đến lớp học, miễn cưỡng cũng không muộn, nhưng giáo viên môn chuyên ngành thích đến lớp sớm, kiểm điểm bài tập của học sinh, Du Tương vừa đến lớp liền bị gọi lên trả lời câu hỏi, vẫn may, trở lại phòng học thần thánh, nội dung bài học cô quên đã trở lại trong đầu.

Sau giờ học, Dư Tương đi thẳng đến nhà ăn, trên đường gặp Phương Ngọc Khiết và Lạc Hải Đường, hai người suýt chút nữa đã không theo kịp bước chân của Dư Tương.

"Cô gấp gáp như vậy làm gì?"

"Đói c.h.ế.t rồi."

Cô không ăn sáng, còn phải tăng cường vận động, Dư Tương cảm thấy có thể sống sót đi ra khỏi lớp đã là một kỳ tích vĩ đại, lần sau nếu lại bị đàn ông dụ dỗ nữa, thì cô sẽ —

Để cho Ninh Miễn ngủ dưới đất!

Dư Tương vừa nhìn vừa gọi cơm trưa, hôm nay hiếm thấy xuất hiện món đùi gà, cô gọi một phần, sau khi bưng cơm và thức ăn tìm một chỗ ngồi xuống, mới phát hiện hai người bọn họ nhìn mình rất kỳ lạ.

"Sao vậy?"

"Tương Tương, hôm nay cô ăn nhiều quá."

"Chưa có ăn sáng."

Lạc Hải Đường rất có phong thái của chị dâu: "Hay là tôi cho cô cái đùi gà này nhé?"

Dư Tương vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi ăn đủ rồi."

Vết sưng đỏ trên mặt Lạc Hải Đường đã đỡ hơn rất nhiều, có một chỗ bị rách da, còn để lại chút vảy máu, tróc ra rồi cũng không khác gì trước đây, cũng vì Dư Tương đã cứu được mặt của cô ấy, cho nên cứ không ngừng cố gắng đối xử tốt với cô một chút.

Nhưng mà, thất bại nặng nề.

Dư Tương rất khó nịnh, hoặc có thể nói là cô không cần vừa lòng ai, nhưng cũng không có nghĩa là khó hòa đồng, Lạc Hải Đường đã quen với có vị trí chủ đạo trong quan hệ bạn bè, sẽ hạ thấp bản thân khi có việc cần nhờ người khác, nhưng Dư Tương không thích như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-390.html.]

"Tương Tương, tan học chúng ta đi mua sắm đi? Nghe nói bây giờ các cửa hàng bách hóa đóng cửa rất muộn, đến lúc đó có thể đi mua sắm một lúc không?"

Dư Tương suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, mấy ngày trước tôi bận quá, bỏ dở một số buổi học, tôi muốn học bù trước, đợi đến chủ nhật rồi đi được không?"

Lạc Hải Đường vui vẻ nói đồng ý.

Một lúc sau, Lạc Hải Đường thận trọng hỏi: "Tôi nghe nói là Dư Lộ đã đến Côn Xuyên, phải không?"

"Ừm, bây giờ có lẽ vẫn chưa tới, cô hỏi chuyện này làm gì?"

Lạc Hải Đường liều mạng lắc đầu: "Không có gì."

Thật ra là hỏi thăm giúp anh trai của cô ấy một chút, sau khi tốt nghiệp năm ngoái Lạc Hải Minh được phân công đi công tác ở nơi khác, cách Yến Thành mấy trăm km, nhưng không biết sao anh ta lại nghe thấy hoàn cảnh của Dư Lộ nên đã gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình của cô ta.

DTV

Dư Tương ăn no được năm phần liền thả chậm tốc độ lại, nhàn nhạt nói: "Có lẽ là ngày mai mới tới."

Cho dù Lạc Hải Đường không nói thì cũng có thể đoán được cô ấy đang hỏi giúp ai, nhưng Lạc Hải Minh đang ở ngoài thành phố, cho dù có biết rõ thì cũng vượt quá tầm tay của anh ta, bây giờ anh ta cũng không có khả năng quan tâm đến chuyện của Dư Lộ.

Tan học, Dư Tương dọn sách chuẩn bị về nhà đọc, cô đạp xe nên cũng không ngại mang thêm mấy quyển sách.

Lạc Hải Đường rời đi cùng cô, trước cổng trường có người bán khoai lang nướng, Lạc Hải Đường vui vẻ chạy tới mua hai phần, nhiệt tình đưa cho cô một phần.

"Tương Tương, tôi đi đây, ngày mai gặp."

Dư Tương cầm miếng khoai lang nướng nóng hổi, sau khi dắt xe ăn xong, mới lên xe đạp đi, làm sao cô lại không biết phần lớn nguyên nhân khiến Lạc Hải Đường đối xử tốt với cô là vì Dư Uy, nhưng tính cách của hai người dường như không quá phù hợp.

Lúc này, Trường Phong đang nhàn rỗi không có việc gì kéo cô vào cuộc trò chuyện, nhưng câu đầu tiên mở miệng nói ra lại khiến người ta bất ngờ.

"Tương Tương, cô không thích Lạc Hải Đường?"

Dư Tương phản bác theo bản năng: "Không có."

Trường Phong lẩm bẩm: "Vậy tại sao tôi lại cảm thấy cô không thích cô ấy cho lắm? Nhưng mà kỳ lạ, kiếp trước cô ấy và Dư Lộ là chị em thân thiết, Dư Lộ có thể sở hữu nhẫn không gian, cô ta cũng không có chuẩn bị cái gì, thật sự đã trở thành người phàm cái gì cũng không biết."

"Cậu muốn nói cái gì? Có nói chuyện chính không?"

Dư Tương rất không thích bị người ta đoán suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play