Dì Hạnh nói không phải cảm ơn vội vàng đi phòng bếp, động tác của bà rất nhanh, mười phút sau một chén canh trứng được bưng lên, Dư Tương ngửi thấy mùi hương bụng thầm thì kêu, cầm lấy muỗng không màng canh trứng còn nóng, nhanh ăn một ngụm, quả nhiên bị bỏng rồi.

Ninh Miễn từ bên ngoài vào liền nhìn thấy cô mặt ủ mày ê, rất không vui.

“Làm sao vậy?”

“Bị bỏng rồi.”

Trong mắt Ninh Miễn hiện lên biểu tình bất đắc dĩ rõ ràng: “Uống nước, nếu không em bưng canh trứng đi bên ngoài đứng chốc lát, rất nhanh sẽ nguội xuống.”

Dư Tương bừng tỉnh đại ngộ: “Vẫn là anh thông minh.”

“Đúng rồi, bà đâu?”

“Đi ra ngoài phơi nắng, có lẽ đang nói chuyện với người ta.”

Dư Tương gật gật đầu, bưng canh trứng trực tiếp đến cạnh ổ Quyển Quyển, vừa ăn vừa chơi với nó.

Ninh Miễn ngồi trên sô pha phòng khách phát ngốc.

Dì Hạnh nhặt rau đi ngang qua, tò mò hỏi: “Tiểu Miễn, sao con không ra chơi với Tương Tương? Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, hai người các con không đi công viên đi dạo?”

Hai vợ chồng không phải người rảnh rỗi, lại đang là tân hôn, vậy mà không dính bên nhau, nhưng nhìn biểu tình Ninh Miễn rõ ràng rất nhàm chán mà.

Ninh Miễn ho khan một tiếng: “Buổi chiều còn có việc.”

Dì Hạnh à một tiếng cũng không hỏi chuyện gì, bưng rau hẹ đi ra ngoài ngồi dưới ánh mặt trời chậm rì rì nhặt.

Ninh Miễn đi đến cạnh sân thấy một màn như vậy, im lặng quay lại, còn có thể nghe thấy Dư Tương ở trong sân nói chuyện phiếm với Dì Hạnh, còn có tiếng Quyển Quyển gâu gâu, anh xoa xoa trán, đứng dậy đi thư phòng trên lầu.

Nhưng lúc cầm sách vở lại thất thần.

DTV

Dư Tương ăn xong lên lầu, dì Hạnh và cô nói hôm nay thời tiết tốt, nên phơi chăn, cô đồng ý, ôm chăn chuẩn bị xuống lầu, có máy sưởi nên chăn cũng không tính là dày, nhưng cô tham, chuẩn bị cùng ôm cả hai cái chăn xuống, đi hai bước còn chưa tới ngoài cửa phòng, Dư Tương liền hối hận, tính mang từng cái xuống, đang định quay người lại, Ninh Miễn xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

“Em làm gì vậy?”

“Phơi chăn!”

Nghĩ đến thói ở sạch của Ninh Miễn, Dư Tương chần chờ hỏi: “Sao vậy, không cần em phơi giúp anh?”

“Không phải, để anh đi.”

Dư Tương nghe vậy đưa chăn cho anh, nhưng không chú ý tới có một góc chăn bị kéo ra, cô đi về phía trước vừa hay dẫm phải, không tự chủ ngã về phía trước.

Ninh Miễn theo bản năng duỗi tay tiếp được cô, ôm người vào lòng.

“Em ——”

Anh còn chưa hỏi ra lời, liền nghe thấy cửa phòng ngủ có một tiếng ui cha, quay đầu lại nhìn, là dì Hạnh đang vội vàng xoay người rời đi, để lại một câu rất ngượng ngùng: “Dì chỉ là tới hỗ trợ lấy chăn thôi!”

Dì Hạnh cho rằng mình đã nhìn thấy chuyện khó lường gì rồi.

Ninh Miễn ý đồ ôm chăn và Dư Tương đứng thẳng, Dư Tương buông chăn ra đưa hết cho anh, mượn dùng lực tay anh đứng lên, hoài nghi mình lại có thể ngã trên đất bằng đồng thời khom lưng nhặt chăn rơi xuống đất lên.

“Em không sao, mỗi người chúng ta mang một cái xuống đi?”

Ánh mắt Ninh Miễn dừng ở gương mặt hồng nhuận hơn bình thường của cô, ừ một tiếng.

Hai người khiêng chăn một trước một sau xuống lầu, Dì Hạnh tự cho là đã phá vỡ chuyện không nên thấy ảnh hưởng tình thú của đôi vợ chồng nhỏ, tránh ở phòng bếp bận việc không xuất hiện nữa.

Phơi chăn xong, mặt trời cũng càng ngày càng sáng ngời, Ninh Miễn nhớ tới gì đó mở miệng nói: “Ăn cơm xong đến phòng tân hôn xem đi, giờ cũng trễ rồi.”

Dư Tương sửng sốt, mới nhớ tới anh nói chính là phòng phúc lợi đơn vị cho, từ lần trước anh vẽ thiết kế đến bây giờ đã một thời gian, cô biết Ninh Miễn thỉnh thoảng sẽ đi sắp xếp một chút, vẫn chưa chú ý tiến độ.

“Được.”

Phòng tân hôn cách thuộc viện một khoảng, lúc hai người đi đều ngồi xe giao thông công cộng, cũng vừa vặn có một chiếc xe chở cả đến viện người nhà và phòng tân hôn, Dư Tương chưa bao giờ thấy phòng tân hôn, nhưng biết miêu tả của nguyên văn với nó, nguyên thân ở nhà họ Ninh làm mỗi người đều chán ghét, vì để bà Ninh an tâm tĩnh dưỡng, Ninh Miễn và Dư Tương dọn ra ở.

Nhà ở giữa cái sân, xuống xe từ cửa lớn đi vào phải đi một đoạn, phòng mới chưa từng có người ở, Ninh Miễn được phân đến một bộ này ở lầu 3, tổng cộng là sáu tầng, từ thang lầu đi lên, một đơn nguyên cũng chỉ hai hộ.

Thiết kế ba phòng ngủ, còn có ban công phong bế nho nhỏ, ở hiện giờ thuộc về tiêu chuẩn không tồi, trong phòng trang hoàng đơn giản, tường trắng, nơi nơi đều rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà Lâm Bảo Chi cho Dư Tương làm của hồi môn cũng đã đưa tới, phòng khách có nhiều thêm một bộ sô pha, hẳn là Ninh Miễn bỏ tiền mua, nhà mới đã thu xếp thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể xách đồ vào ở.

“Anh mua hai cái giường, bên trong phòng ngủ chính là giường lớn, trong căn phòng nhỏ giường nhỏ chút, có lẽ ba mẹ sẽ qua xem, đến có cách ứng phó bọn họ.”

Dư Tương gật đầu: “Em có thể ngủ giường nhỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play