Cửa hàng bách hóa còn thừa chút kem dưỡng da rất nhanh đã bán hết sạch, công nhân nhà máy Tân Hoa rút thời gian đi tìm nhân viên thu mua, ai cũng sẽ không không từ chối tiền, nhân viên thu mua lập tức đồng ý nhập hàng, đồng thời tặng kèm xưởng làm biển quảng cáo đặt ở trước quầy, khách hàng vừa đến gần quầy là có thể thấy.

Dư Tương kiến nghị trong xưởng phái người đi cửa hàng bách hóa chụp bức ảnh, như vậy, có chứng cứ, cửa hàng tạp hóa khác cũng sẽ nhập hàng.

Đương nhiên quảng cáo cũng không thể thiếu, tiết mục TV đương thời không nhiều lắm, quay chụp quảng cáo TV tốn thời gian tốn sức tốn tiền, quảng cáo lên đài phát thanh, kem dưỡng da chính thức đăng ký nhãn hiệu, đại chúng dễ hiểu gọi là kem dưỡng trắng da ngọc trai.

Trong nhất thời, kem dưỡng trắng da ngọc trai đi lên, đến thành phố xung quanh Yến Thành cũng tới nhập hàng.

Dư Tương làm cổ động tinh thần kiêm cổ đông nắm cổ phiếu không hề bỏ lỡ cơ hội đề cử người bên cạnh, cùng Chu Tư Vi tự xuất tiền túi mua tặng cho người thân bạn bè, có điều cô nói chính với bên ngoài là tiến cử giúp Chu Tư Vi, cũng không nói toạc việc buôn bán với đối phương, chỉ nói cho người thân, xưởng trưởng Trương Phi cũng muốn cố hết sức không lộ ra bên ngoài, e sợ Dư Tương tiết lộ cho những người khác.

Bà Ninh và dì Hạnh vứt hết kem bảo vệ da nhãn hiệu khác trong nhà ra khỏi nhà, chỉ dùng kem dưỡng trắng da ngọc trai của nhà máy Tân Hoa, Dư Tương còn gửi qua cho Chu Cầm Vận một ít, để bà đề cử cho đồng nghiệp bạn bè.

Từ trước đến nay bà ngoại Lâm không thích dùng kem bảo vệ da đồ vật linh tinh, cảm thấy bôi lên rất kỳ quái, luôn miệng nói lớn tuổi không cần.

Dư Tương tự tay bôi một lần cho bà, để bà ở trước gương quan sát: “Bà ngoại, bà xem như vậy có phải rất đẹp không?”

Bà ngoại Lâm dở khóc dở cười: “Ai da, bà từng này tuổi rồi, còn có thể đẹp nữa?”

“Cháu mặc kệ, dù sao cháu cảm thấy thật xinh đẹp, rất đẹp! Ông ngoại, ông xem bà ngoại bôi kem có đẹp hay không?”

Ông Bùi cười khanh khách: “Tương Tương, không thể quảng cáo như vậy.”

Dư Tương hiểu ngay, vỗ trán: “Bà ngoại vẫn luôn đẹp, không bôi kem dưỡng trắng da cũng đẹp, nhưng mà, bôi mùa đông càng thoải mái, đúng không?”

Ông cụ gật đầu.

Trên mặt bà ngoại Lâm hơi hồng hồng, đánh yêu cô: “Con nhóc này, không được nói bậy!”

Dư Tương cười đắc ý, làm nũng nói: “Bà ngoại, bà để cháu hoàn thành nhiệm vụ đi, cần phải dùng.”

“Được được được, nghe cháu được chưa?”

Cô thỏa mãn, tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo.

Sau khi mở rộng nhà chồng còn có nhà mẹ đẻ, đưa qua cho Lâm Bảo Chi một hộp nhỏ thêm hai túi đóng gói riêng rẽ, Lâm Bảo Chi bảo đảm nhất định sẽ dùng mỗi ngày.

Lúc đến nhà họ Dư không thấy Dư Lộ và Dư Kiến Kỳ, Dư Tương cũng không hỏi nhiều, dạo này cô vô cùng bận, có một số việc vẫn sẽ tự động truyền đến lỗ tai, gần đây Dư Lộ vẫn luôn ở đơn vị ký túc xá không về nhà, Bùi Thừa Hãn bị ông Bùi dạy dỗ một trận, hiện giờ rất ít khi đến nhà họ Bùi.

Chu Tư Vi không hề hy vọng xa vời sau Lạc Hải Minh, nhà họ Lạc lại hy vọng hai người trẻ tuổi có thể hòa hợp, tiếp tục bàn chuyện hôn sự, đừng nói Chu Tư Vi không muốn, cha mẹ Chu Tư Vi cũng không vui con gái làm việc ngốc, trực tiếp từ chối đề nghị hôn sự, hai người cũng không gần gũi như lúc trước.

Lạc Hải Minh sang năm sẽ tốt nghiệp tiến vào cương vị công tác, hai nhà cường cường liên hợp, đối với tương lai của anh ta có lợi không hại, hiện giờ không thể toàn lực theo đuổi Dư Lộ, tương lai công thành danh toại lúc vợ c.h.ế.t mới có thể nhớ tới cô gái hiện giờ cầu mà không được, nói trắng ra Lạc Hải Minh chính là đung đưa không ngừng, thứ không chiếm được thì sẽ có lợi nhất với anh ta.

DTV

Đáng tiếc, Chu Tư Vi vội nên trực tiếp ở đơn vị, Lạc Hải Minh không hạ mặt xin lỗi, hôn sự giữa hai người không giải quyết được gì.

Lâm Bảo Chi hạn chế ngày thường lui tới của Dư Lộ, không dám để cô ta và hai người đàn ông này sinh ra bất kỳ liên hệ gì, bà không hồ đồ chút nào.

Dư Tương nhẹ nhõm một chút, tốt xấu trong cha mẹ có một người hướng về cô, trong lòng được nhờ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, uy lực ngày vào đông không phải đùa giỡn, kem dưỡng trắng da ngọc trai bán càng ngày càng tốt, Dư Tương không lo không nhận được tiền hoa hồng, cuối cùng cũng nỡ ăn vạ trong ổ chăn không rời giường trong ngày chủ nhật.

Ninh Miễn dậy từ sớm rồi, một mình cô độc chiếm giường lớn, ngủ đến mặt trời lên cao mới xoa mắt rời giường.

Dì Hạnh thấy cô xuống dưới vội hỏi: “Tương Tương, có đói bụng không? Cơm sáng nguội mất, dì chưng canh trứng cho con, con lót bụng trước được không?”

“Vâng, cảm ơn dì Hạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play