Một người chị khác đã kiểm tra Chu Tư Vi và Dư Lộ, không có gì bất thường, hai người thành thật báo cáo với trưởng phòng Long: “Trên người bọn họ không giấu đồ ạ!”

Có lẽ đó thực sự là trách lầm rồi, chất lượng quần áo trên người cô ấy tốt như vậy, chị gái nhân viên cũng nhận ra rằng đôi giày da trên chân của Dư Tương là mẫu mùa đông năm ngoái được ưa chuộng nhất ở cửa hàng Bách Hóa, chị ấy muốn mua cho con gái nhưng thấy tiếc quá, bốn người này ai cũng không thiếu tiền!

DTV

Ninh Miễn lạnh lùng hỏi: "Trưởng phòng Long, anh bây giờ có gì muốn nói không?”

Trưởng phòng Long đột nhiên trở nên lúng túng: "Cái này... Có lẽ hiểu lầm thôi.”

Dư Tương đắc thắng nhìn qua, bá đạo nói: "Từ Tinh, mau đi xin lỗi đi!"

Hai người chị kia thấy tình thế không ổn rồi, họ chỉ nhìn nhau rồi lặng lẽ đi ra ngoài, đây không phải việc của họ.

Từ Tinh không tin, càng thêm lo lắng, khăng khăng nói: “Thật sự bị mất một đôi giày trên quầy. Sau này họ bỏ đi, chắc đã đánh cắp và giấu chúng ở đâu đó! Chắc chắn là họ!"

Công an cũng bất đắc dĩ nói: “Đó chỉ là suy đoán của cô, cố có chứng cứ không? Mấy người vẫn nên đi tìm đôi giày đó thì hơn!”

Dư Tương tiếp thêm dầu vào lửa: "Tôi có thể cung cấp lộ trình chúng ta đi qua, nhân viên bán hàng ở quầy thanh toát biết lúc đó chúng tôi mua thứ gì, họ có thể làm chứng cho chúng tôi."

Lạc Hải Minh cau mày nhìn cô, sau đó nhìn Ninh Miễn, ​​dường như không hiểu sao Ninh Miễn lại lấy được một người vợ đánh đá như vậy, so với Dư Lộ điềm tĩnh không phải là khác vừa thôi đâu.

Ninh Miễn lẳng lặng đứng bên cạnh, không nói lời nào, chỉ âm thầm ủng hộ cô.

Dư Lộ đứng gần Từ Tinh nhất, cô ta vươn tay vỗ vỗ cánh tay Từ Tinh: “Này, sao không nói gì đi!”

Từ Tinh như mộng tỉnh, chú ý tới vẻ mặt không vui của trưởng phòng Long, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dư Tương, không biết nữ nhân này dùng phương thức gì mà lấy đi đôi giày da kia, nếu không tìm được giày, trưởng phòng nhất định sẽ trách tội, yêu cầu cô ta đền bù tiền giày da!

Đau ví quá! Vô duyên vô cớ mất 3 nghìn đồng!"

“Không thể nào, làm sao lại làm mất đôi giày da đó chứ? Tôi đã luôn nhìn chằm chằm nó mà! Khi tôi đang nói chuyện với bọn họ, tôi vẫn đang đánh bóng đôi giày da đó, và đặt chúng trên quầy!"

Dư Tương hừ một tiếng: "Cô dài dòng làm gì nhiều vậy chứ, nói nhiều lần vẫn không có chứng cớ, hiện tại mau xin lỗi chúng tôi mau, nếu không chuyện này chưa kết thúc được đâu, tôi vẫn còn nhớ vừa rồi cô nói lời vu khống tôi rất to mà."

Lời nói của cô đều một ý là muốn Từ Tinh khó chịu.

Từ Tinh không cam lòng: “Các người ỷ đông h.i.ế.p yếu à, tôi cũng không phải người dễ bắt nạt đâu, dù sao đôi giày đó sau khi mấy cô rời đi mới mất, tôi không nói dối, tôi sẽ không xin lỗi bất luận kẻ nào, cũng sẽ không xin lỗi cô, cô không phải người tốt!"

Trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, dù có trả tiền mua một đôi giày cũng không muốn Dư Tương vui hơn, người phụ nữ này ở nông thôn lúc nào nổi tiếng hơn cô ta, cả nam nữ trường trung cấp chuyên nghiệp đều thích đi chơi với Dư Tương.

Người đàn ông cô ta thích từ chối cô ta nhưng lại cật lực lấy lòng Dư Tương!

Ở nông thôn không thể so sánh với Dư Tương cũng không sao, không có lý gì để bị Dư Tương lấn át khi đang ở Yến Thành được!

"Người yêu của Dư Tương này để tôi nói cho anh biết, Dư Tương không phải là người nghiêm túc, cô ta luôn thích lười biếng khi làm việc! Cô ta cũng thích ăn cắp vặt nữa! Cô ta cũng có bạn trai ở quê! Cô ta là một kẻ nói dối. Tôi cùng cô ấy học bốn năm, tôi quá hiểu cô ta là con người như thế nào!”

Nói xong câu này, trong phòng yên lặng một lúc, mọi người đồng loạt nhìn Ninh Miễn, lại nhìn Dư Tương mặt không đổi sắc: “Này cô, cô nói chuyện nhất định phải nghĩ đến hậu quả.”

Dư Tương khẽ cau mày, sau đó trừng mắt: “Từ Tinh, cô không được nói bậy, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, tôi nói cô bây giờ phải xin lỗi tôi!"

Từ Tinh càng nói càng tự tin: "Hừ, không tin có thể hỏi mọi người!"

Côn Xuyên cách Yến Thành xa như vậy, ai mà rảnh đi kiểm chứng chứ!

Cho dù Dư Tương có người giải thích, nhưng chồng cô nhất định trong lòng nghi hoặc, chỉ cần hắn nghi thần nghi quỷ Dư Tương sẽ khó xử!

Dư Lộ đứng một bên có biểu cảm giống như thể cùng chung mối thù, nhưng cũng không dám mở miệng.

Sau khi quan sát biểu cảm của mọi người, hoặc là kinh ngạc hoặc là đang xem kịch, chỉ có Ninh Miễn nhíu mày, im lặng, lộ vẻ tức giận.



Dư Lộ lúc này đi đến đứng bên cạnh Dư Tương, muốn kéo cô đi: “Chị…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play