Còn Dư Tương nữa, khi người đàn ông kia vừa đến đến, khí chất liền thay đổi ngay, thảo nào lại gọi người tới, nhất định là muốn ức h.i.ế.p người!

Lúc này, Lạc Hải Minh cũng từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Ninh Miễn, anh ta có chút kinh ngạc.

Lạc Hải Đường nhìn thấy anh đến, nước mắt liền không tự chủ chảy xuống, không đợi được nữa chạy lại nắm tay áo anh trai: "Anh ơi, bọn họ ức h.i.ế.p người!"

Lạc Hải Minh lập tức an ủi em gái một cách nhẹ nhàng.

Chu Tư Vi nhìn thấy có người đến, lập tức thu lại bàn chân đang dang ra của mình, và đứng lại tại chỗ.

Lạc Hải Minh thậm chí không nhìn cô ấy, có thể nói anh ta căn bản không cảm thấy mất mát không?

Ninh Miễn gật đầu: “Đồng chí công an, nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

Từ Tinh kể chuyện trước, nặng nề nhấn mạnh: “Là bọn họ vừa rời khỏi quầy hàng thì giày da liền biến mất, bây giờ được soát người chưa?”

Cô ta muốn cho người đàn ông này biết được Dư Tương là người như thế nào, một nữ nhân như vậy gả về nhà có ích lợi gì!

Dư Tương hừ lạnh một tiếng: "Cô cũng đâu phải là tận mắt nhìn thấy chúng tôi lấy đi. Lấy bằng chứng nào mà bảo chúng tôi lấy chứ, chính cô mới là người tự làm mất lại còn vu oan!”

Ninh Miễn khẽ cau mày, nói thẳng: “Đồng chí công an, hiện tại người bán hàng không có bằng chứng nói rằng họ lấy giày da, nhưng gia đình chúng tôi không thiếu mấy đồng tiền này nên không việc gì phải lấy. Nếu khám người xong chứng minh họ không lấy. Nhân viên bán hàng và bộ phận bảo vệ có phải nên xin lỗi không?"

Dư Tương lập tức áy náy nói: "Anh Ninh Miễn, ​​vừa rồi bọn họ không chịu xin lỗi mà!"

Cô lúc này như một bé con mở miệng khép miệng đều đang chờ đợi Ninh Miễn mở cánh cửa chính nghĩa.

Ninh Miễn dường như có ý sâu xa nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ ra tò mò cùng bất đắc dĩ, Lạc Hải Minh kỳ quái nhìn xung quanh, không ngờ Ninh Miễn lại để người yêu xưng hô với mình sến sẩm như vậy, nhưng anh ta vẫn nhớ nhiệm vụ làm chủ thay em gái, yêu cầu lạnh lùng và cương quyết: “Nói đến vậy rồi, muốn làm gì thì nói.”

Trưởng phòng Long nhìn rõ tình hình, anh ta làm việc ở Bách Hóa nhiều năm nên nhất định phải có tầm nhìn, vì để tránh xúc phạm nhiều người hơn, anh ta cũng hòa khí nói: "Tất nhiên, nếu nhân viên bán hàng của chúng tôi mắc lỗi trong công việc, tôi sẽ yêu cầu nhân viên bán hàng xin lỗi."

Anh ta không nói mình, mà ý rằng muốn đổ hết lỗi cho Từ Tinh.

Công an gật đầu đồng ý.

"Người bán hàng nói cái gì?"

Từ Tinh vặn cổ mình lại và nói: "Chắc chắn là họ đã đánh cắp nó! Tôi có thể đảm bảo với anh!"

Dư Tương và Chu Tư Vi nhìn nhau và nói thẳng: "Vậy chúng ta hãy khám xét cơ thể đi."

Từ Tinh có chút luống cuống, nháy mắt với người chị phụ trách khám người, nhất định phải tìm cho kỹ, nhất định không được bỏ qua!

Những người đàn ông có mặt ở đây theo lẽ lịch sự xoay người lại.

Người chị kia lục tìm Dư Tương đầu tiên, mấy chuyện này cô ấy đã thấy nhiều rồi, cửa hàng Bách Hóa kinh doanh nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng sẽ có người trộm đồ, còn có nữ trộm, vì bảo vệ là nam nên cô ta khắp nơi trên người đều cất giấu đồ đạc, bảo vệ không dám động cũng không có gì lạ, có những thứ cất ở thắt lưng, n.g.ự.c hoặc thậm chí ở đáy quần, nhưng hôm nay thứ họ muốn tìm kiếm là giày da, thứ này nói lớn cũng không lớn, nếu cho giày vào thắt lưng khi mùa đông, sẽ không có thể biết được vì quần áo dày che đi.

Nhưng cô gái trước mắt này dáng người lại thon thả, liếc mắt căn bản không biết đồ dấu ở đâu. Điều đáng ngờ duy nhất chỉ là chiếc áo khoác hơi rộng kia.

Dư Tương đi giày da, quần đen và áo khoác đỏ đệm mỏng bên trong, bên trong là áo len mỏng.

Phần lớn nhà ở Yến Thành đều có hệ thống sưởi ấm, ra ngoài thường mặc đồ thu đông, với cả hệ thống đã đổi bùa làm mát thành mùa đông ấm áp rồi nên cô mặc ít hơn người thường một chút nhưng cũng không cảm thấy lạnh, cùng lắm là trong mắt người ngoài thì thấy cô ấy mặc thì đẹp đấy nhưng lạnh quá.

Đầu tiên cái chị kia quỳ xuống vỗ vào ống quần, không có gì, sau đó nhìn vào eo, Dư Tương giơ tay sờ eo, có thể thấy eo của cô mảnh mai đến mức nào.

Nhưng dù vậy chị người làm kia vẫn phải kiểm tra theo đúng trình tự, cũng xác nhận là không có gì ở đó.

Từ Tinh ở bên cạnh lo lắng, muốn tự mình kiểm tra, nhưng còn chưa bước tới, Dư Tương đã trừng mắt đuổi về.

"Chị à, kiểm tra xem bên trong có cái gì không?"

Chị nhân viên kiểm tra, nhưng không phát hiện được gì, cô ấy lại đi kiểm tra Lạc Hải Đường có thân hình hơi tròn chịa, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của đôi giày da.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play