Chỉ là nhìn từng đường kim mũi chỉ số vải hỷ đó, đáy lòng Dư Tương khó tránh khỏi hổ thẹn, cô vẫn luôn không xem mối hôn sự là thật, nhưng người lớn người thân lại không ai làm qua loa cho có lệ, trong lòng họ đều là những mong chờ đầy tươi đẹp, hy vọng cô và Ninh Miễn sẽ là một đôi vợ chồng ân ái sống hết quãng đời còn lại.

“Mẹ, nếu như con sống không tốt thì phải làm sao?”

Lâm Bảo Chi bị hỏi đến sững sờ: “Gì gọi là không tốt? Nghĩ nhiều vậy làm gì, người lớn hai nhà không cần con bận tâm, cả hai đứa đều có công việc hết nên không cần lo lắng gì cả, chỉ cần không làm là có thể sống cuộc sống yên ổn rồi, đến lúc đó Ninh Miễn dám đối xử tệ với con thì con cứ nói cho nhà biết.”

Dư Tương thở dài đáp lại.

Bà ngoại Lâm thấy vậy thì bật cười: “Cháu mới lớn ngần này thì có gì phải phiền lòng chứ, người lớn họ còn không thở dài nhiều bằng cháu.”

Dư Tương ôm lâu cánh tay của bà ngoại tiếp tục than thở, cho đến khi bị búng một cái vào đầu mới chịu ngừng.

Trời chập tối, Lâm Bảo Chi phải quay về, bà nhớ ra gì đó nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhật tuần sau có về nhà không? Cha con ở nhà hỏi con đấy, Dư Lộ cũng không thường ở nhà.”

Bà đưa Dư Lộ về nhà mẹ cùng, sau đó Dư Tương mãi không về nên Dư Lộ tìm lý do để rời đi, hai đứa này không đứa nào chịu gặp được nào, nhưng Dư Tương cũng không thể mãi không về nhà được.

Dư Tương suy nghĩ một lúc: “Về chứ, con còn phải về lấy quần áo cho mùa thu nữa.”

Lâm Bảo Chi rất vui mừng.

Lúc vừa định rời đi thì Ninh Miễn đến, được dặn dò là phải đưa Dư Tương về trường nên Lâm Bảo Chi càng yên tâm hơn, bà căn dặn hai người vài câu rồi vui vẻ rời đi.

Đã được trải nghiệm ngồi trên xe anh một lần nên Dư Tương hoàn toàn không còn sợ nữa, cô ngoan ngoãn ngồi ra sau, cũng không nói chuyện khiến anh phân tâm, đến trước cửa đại học Yến Thành thì xe dừng lại, trời đã bắt đầu tối.

Dư Tương lễ phép nói: “Anh quay về cẩn thận nhé.”

Ninh Miễn gật đầu, rất nhanh xe đã biến mất hút khỏi tầm mắt.

Gió đêm mùa thu hiu quạnh, Dư Tương đi trong gió lạnh nhưng lòng buồn bực không vui, hệ thống chủ động tìm đến cô.

“Có nhiệm vụ sao?”

Hệ thống Trường Phong: “Tạm thời không có nhiệm vụ phát sinh, tôi chỉ muốn hỏi cô bị sao vậy?”

Dư Tương không có sinh lực, buồn phiền đáp: “Không có gì, chỉ là tâm trạng hơi nặng nề mà thôi, tôi bắt đầu nghi ngờ ý nghĩ của của sinh mạng rồi…”

“Hả?”

“Trường Phong, cậu nói xem, nếu như người lớn biết chuyện kết hôn của tôi và Ninh Miễn là giả thì họ có thất vọng không? Hơn nữa tôi còn kết hôn giả, tôi là con gái đấy, hôn lễ đầu tiên trong đời đối với người khác mà nói đáng lẽ phải rất đặc biệt chứ nhỉ?”

Hệ thống Trường Phong: “Đây là số mệnh của cô, nhưng cũng có sai lầm của tôi, hay là tôi cho cô thêm một phần thưởng xem như bồi thường nhé?”

Dư Tương hiếm khi có được câu trả lời hợp ý mình đến vậy: “Cũng đâu phải tôi muốn đòi cậu bồi thường, chỉ là đột nhiên suy nghĩ như vậy thôi.”

Hệ thống Trường Phong vô cùng áy náy, kiên trì muốn bù đắp cho cô nên đã đưa cho Dư Tương cây d.a.o găm ngày trước cô từng chơi, bỏ thẳng vào không gian của cô.

“Cây d.a.o găm này c.h.é.m sắt như bùn, nó tên Xuân Thủy, vô cùng quý hiếm, cô phải trân trọng nó đàng hoàng đấy.”

Dư Tương chầm chầm đứng lên: “Cảm ơn cậu Trường Phong, tôi sẽ cất giữ cẩn thận.”

Hệ thống Trường Phong bắt đầu kiểm điểm bản thân xem có phải mình quá nhỏ nhen rồi không?

Sau khi cuộc trò chuyện chấm dứt, bước chân của Dư Tương dần trở nên nhanh hơn, lúc về đến ký túc xá vừa đúng lúc nhận được thông báo phải đến lớp họp, cô chia những món ăn vặt mang về cho bạn cùng phòng nếm thử, số còn lại thì đặt trong tủ.

Ngành khoa học máy tính có hai lớp, mỗi lớp hơn hai mươi người, tỷ lệ giữa nam và nữ khiến người ta cảm động, sau khi giới thiệu xong thì phát thời khóa biểu, cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.

Ký túc xá Dư Tương ở trăm hoa đua nở, chương trình học của mọi người không giống nhau nên đương nhiên thời gian lên lớp được chia thành từng nhóm nhỏ, Dư Tương không có bạn học cùng ngành nên lên lớp tan học gì cũng đi về một mình.

Kinh nghiệm ở ký túc xá của Dư Tương không nhiều, nhưng lúc ở phòng tập thể của thanh niên trí thức cũng như cá gặp nước, ở ký túc xá cũng xem như tự do, nhưng lúc trước huấn luyện quân sự Vương Thục Như đã xảy ra mâu thuẫn với Dư Tương nên không dám nói chuyện với cô nữa, ngay cả tần Mộc Lan cũng dần xa cách hơn với cô.

DTV

Phương Ngọc Khiết, cô gái Yến Thành ở cùng phòng nói với Dư Tương: “Họ không dám chọc vào cô đâu, cô, cô hơi phách lối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play