Ninh Miễn lặng lẽ rút tay về, đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến bên cạnh Dư Tương, lạnh lùng đáp: “Tiết Đồng, cô vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi để gây sự, chúng tôi thiếu tiền cô sao?”

“Ninh Miễn, em, anh, anh thật sự không biết tấm lòng của em hay sao?”

Tiết Đồng luôn rất thích Ninh Miễn, hai nhà môn đăng hộ đối, mặc dù người lớn chưa từng nhắc đến chuyện này nhưng gia đình cũng không hề phản đối, vốn cô ta cho rằng trong vòng hai năm sẽ bàn đến hôn sự của hai người, nhưng giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, bị Dư Tương cướp đi mất! Chắc chắn là Dư Tương dùng thủ đoạn cướp lấy!

Ninh Miễn chau mày: “Tôi không cần biết, Tiết Đồng, mong cô hành động giống một người trưởng thành.”

Tiết Đồng ngây người, hung dữ trừng mắt với Dư Tương, quay người thút thít rời khỏi.

Lầu hai khôi phục lại sự yên tĩnh, dưới lầu là giọng nói tiễn Tiết Đồng rời đi của Dì Hạnh.

Dư Tương kéo khoảng cách ra với Ninh Miễn, vẻ mặt cẩn thận hỏi: “Có phải sau này cũng phải hợp tác như vậy không? Cố định phải như vậy sao? Biểu hiện của thế nào?”

Sắc mặt Ninh Miễn khó lường nhìn cô rồi gật đầu.

“Được thôi, em sẽ ngoan ngoãn.”

Dư Tương phản ứng chậm thêm vào chút mừng rỡ: “Tiết Đồng quá kiêu ngạo, chắc chắn em sẽ không để cô ta hỗn láo trước mặt mình đâu.”

Xém chút nữa thì quên, cô còn hình tượng si tình, bắt buộc phải biểu hiện ra chút chiếm hữu của một vị hôn thê.

“Đúng rồi Ninh Miễn, anh xuống lầu với em nhé? Em sợ em khiến Tiết Đồng tức giận bỏ đi thì bà nội sẽ tức giận, hay là anh giải thích với bà nội thử xem?”

Ninh Miễn ừm một tiếng, Dư Tương đặt quyển sách đã đọc về vị trí cũ.

“Em vẫn còn một vấn đề nữa?”

Ninh Miễn ngừng bước đợi câu hỏi của cô.

Dư Tương tò mò chớp mắt: “Bà nội Ninh nói tháng này anh không vui, tại sao vậy?”

Ninh Miễn đầy vẻ đăm chiêu, cuối cùng vòng vo không vào chủ đề chính: “Tôi cũng rất muốn biết.”

Câu nói có liên quan đến em không đã bị cô nuốt ngược vào bụng, có lẽ là vì bà cụ trêu chọc nên cô mới tự mình đa tình cho rằng chuyện này có liên quan đến mình, bây giờ nhìn lại, có thể là bà cụ phóng đại lên thôi.

Hai người một trước một sau bước xuống lầu, bà Ninh đã bảo Dì Hạnh chuẩn bị bữa trưa rồi, Chu Cầm Vận còn đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai món về, chính là muốn giữ Dư Tương lại nhà họ Ninh ăn cơm.

Còn về chuyện Tiết Đồng tức giận rời khỏi nhà, bà Ninh không hề có ý kiến gì, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Tính khí đứa nhỏ Tiết Đồng này quá nóng nảy, trong nhà chiều cô ta quá rồi.”

Chu Cầm Vận cũng không hề tức giận gì, còn mừng thầm trong lòng, Dì Hạnh nói Tiếu Đồng bảo tác phong của hai người có vấn đề vậy thì chứng minh quan hệ của hai vợ chồng son này không tệ, cô gái này không hề ngốc!

Các món ăn trên bàn rất phong phú, bát Dư Tương chất đầy đồ ăn, Chu Cầm Vận cứ sợ cô ăn không no nên đã thẳng tay đặt đĩa thịt dê xào củ hành trước mặt cô.

“Bác gái, con ăn không được nhiều vậy đâu, để lại cho Ninh Miễn ăn đi.”

“Chậc, được rồi, nó lớn như vậy rồi, chắc chắn không đói được đâu.”

Dư Tương vùi mặt vào bát, không phải cô sợ Ninh Miễn bị đói mà là sợ mình quá no.

Sau bữa cơm, bà Ninh và Chu Cầm Vận mới cho cô về nhà, không hề bất ngờ gì khi hai người bảo Ninh Miễn đưa cô về, còn có một số đồ ăn vặt và hạt sung khô cho cô mang về trường.

Cách nhà họ Bùi không xa, Dư Tương “chu đáo” nói: “Anh về đi, một mình em đến đó là được rồi, em sẽ nói với mẹ là anh đã đưa em về đến cửa nhà.”

DTV

Ninh Miễn đưa đồ đạc cho cô, hai người tách nhau ra, Dư Tương thở phào một hơi, vội vàng quay về.

Lâm Bảo Chi đang đợi Dư Tương ở nhà họ Bùi.

Dư Tương vừa vào nhà đã mặc cho bà quan sát, chắc chắc không có gì không ổn thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ còn tưởng con sẽ bị phơi đen chứ, bây giờ thì tốt, không làm lỡ chuyện, nếu không thì không còn xinh đẹp nữa.”

“Mẹ…”

Lâm Bảo Chi mặc kệ sự bất lực của cô, kéo cô vào phòng xem số vải mới mua về, các loại vải hỷ như uyên ương chơi đùa trong nước, chữ song hỷ đỏ vân vân, những thứ này đều là của hồi môn chuẩn bị cho Dư Tương hết.

“Mẹ Ninh Miễn có nói, đồ dùng trong nhà họ đều có sẵn, bây giờ thời gian chuẩn bị của hồi môn cho con rất gấp, chỉ còn đợi nhà của các con được chia xong là sẽ đưa toàn bộ những vật dụng này đến nhà mới, mẹ bảo đảm với con chắc chắn sẽ không ít đâu.”

Dư Tương cười không được khóc cũng không xong: “Mẹ, con không hề nghi ngờ mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play