Phủ kinh đô.

Kỵ binh mang tấu chương ngự sử Giang Nam tấu lên, sáu trăm dặm khẩn cấp về gõ mở cổng thành, nhảy xuống khỏi tuấn mã, bắt lấy cánh tay của người truyền lời nói vội: "Tào ty sứ Giang Tây Triệu Bạch Ngư tra rõ quan trường đông nam, thẩm tra sát sao tại Nha môn Hồng Châu, chém đầu ba trăm hai mươi lăm quan lại đông nam! Máu quan trường đông nam chảy không ngừng nghỉ, mà oán hận cũng chất chồng đầy núi sông, khóc than động trời đất, nhất thời người người đều cảm thấy bất an, gặp trên đường chỉ biết đưa mắt ngó. Chữ quan (官) có hai cái miệng, có khổ cũng không dám nói."

Trong lòng người truyền lời sợ hãi, vội vàng chạy lên ngự tiền tấu bẩm.

Bàn tay run lên một cái, mực đỏ tươi đặc dính nhỏ xuống tấu chương, Nguyên Thú đế vốn bát phong bất động*, ung dung điềm tĩnh ngẩng phắt đầu lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thất thanh nói: "Ai chém ba trăm quan... "

(*) Bát phong bất động (八风不动): Trong Phật giáo, "bát phong" là chỉ tám chuyện lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, nhạc, (, , , , , , , ) bốn thuận bốn nghịch, thuận lợi thành công là lợi, thất bại là suy, vụng trộm gièm pha là hủy, ngấm ngầm tán thường là dự, khen ngợi trước mặt là xưng, chỉ trích mắng chửi thẳng mặt là cơ, đau đớn là khổ, vui sướng là lạc. Phật gia dạy, phải tu dưỡng đến độ gặp phải một "phong" nào trong "bát phong" mà tâm trạng không bị lay động mới gọi là "bát phong bất động.

Triệu Bạch Ngư?

Y thật sự quấy lật trời Lưỡng Giang luôn sao?

Không, y không chỉ quấy lật trời mà là chọc thủng, giết sạch quan trường bốn tỉnh đông nam!

"Chiếu trở về..."

Giọng nói rất nhỏ, lời truyền ra người bên dưới nghe không rõ, nhưng đại thái giám bên cạnh thì nghe không sót một chữ, nhưng lão cũng đã bị thông tin lúc nãy làm cho hoa mắt chóng mặt, hồi lâu sau lấy lại tinh thần mới nghe thấy Nguyên Thú đế dần dần tăng cao âm lượng: "Chiếu... Chiếu Triệu Bạch Ngư về kinh đô cho trẫm —— truyền chiếu chỉ gấp, mau chóng chiếu Triệu Bạch Ngư về kinh, không được làm lỡ! Nếu như có kẻ dám cản, giết chết bất luận tội!"

***

Vào cung bái kiến Thái hậu xong, Khang vương thuận đường tìm đến chỗ Nguyên Thú đế đánh cờ nói chuyện trời đất suýt nữa là đụng phải quan truyền lời, khiến cho hắn lập tức thỉnh tội.

"Cấm địa hoàng cung, sao mà ngươi đi vội vàng thế? Là cấp báo từ Tây Bắc à?"

"Hồi bẩm vương gia, là sổ gấp ngự sử Giang Nam vạch tội tố cáo Tào ty sứ Giang Tây Triệu Bạch Ngư."

"Ngự sử Giang Nam ăn no rửng mỡ tố Triệu Bạch Ngư tội gì?" Khang vương mắng đám Ngự sử Gián quan rỗi việc suốt ngày gây khó dễ cho người khác trước như một phản xạ tự nhiên, sau đó hỏi: "Lẽ nào chuyện lương thương đình công vẫn còn chưa giải quyết xong?"

Quan truyền lời tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi thật thà đáp: "Vậy là vương gia vẫn chưa biết, Triệu Bạch Ngư kia không quyền không chiếu, chém chết ba trăm quan quan trường đông nam!"

"Nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Khang vương chợt biến, "Tai ngươi không nghe nhầm đấy chứ? Miệng ngươi không có truyền bậy đấy chứ? Ngươi mà nói sai một chữ hại Triệu Bạch Ngư bị hãm hại thì coi chừng cái đầu của ngươi!"

Quan truyền lời vội vàng giải thích: "Đại sự đã thế, ti chức có ăn gan hùm gan báo cũng không dám truyền bậy truyền bạ." Hắn nhìn quanh hai bên, thấy không có ai chú ý tới bèn tiến lên phía trước thì thầm: "Thật ra Ngự sử Giang Nam vạch tội muộn hơn một chút, hai ngày trước chủ quán rượu ở phủ kinh đô có thuê một khách thương từ Giang Nam đến tạm thời làm tiên sinh kể chuyện, kể rằng Triệu đại nhân vì dân chờ lệnh, phẫn nộ chém chết ba trăm quan ác. Già trẻ trong phủ đều thích nghe những chuyện này, hôm đó trong ngoài quán đều có người, đến cả tên ăn mày cũng đứng bít chặt cửa, có đuổi thế nào cũng không đi."

"Hai ngày trước việc này đã xảy ra, vì sao ngươi không nói?"

"Còn chẳng phải vì ti chức tưởng rằng chuyện kể là chuyện hư cấu hay sao ạ? Thật sự chém chết ba trăm quan... Đúng là li kì, đừng nói chi ti chức, lúc ấy nửa số người trong quán rượu là thư sinh đều cảm thấy không thể nào, Triệu đại nhân không phải là Khâm sai, không phải đại ngục, cũng không phụng chỉ tra quan trường Giang Nam, lấy quyền đâu ra để dám tư hình xử quyết mà không trình lên Hình bộ và bệ hạ trước? Chém thật... Y đang muốn tạo phản phải không?"

Khang vương không khỏi nghi ngờ, lại hỏi bệ hạ phản ứng như thế nào.

Quan truyền lời: "Tám trăm dặm khẩn cấp." Hắn vừa thì thầm vừa quan sát nét mặt của Khang vương, liên tục do dự: "Vương gia, ti chức vẫn còn cần đi xử lí công việc, ngài xem..."

Khang vương phất phất tay, bấy giờ quan truyền lời mới bước nhanh rời đi, để lại một mình ông đứng tại chỗ suy tư, đột nhiên giật mình đấm vào lòng bàn tay mình, "Nguy rồi! Gây họa lớn rồi!" Khang vương vội vàng quay đầu xuất cung hệt như con kiến bò trên chảo nóng, gửi tin tức này đi Tây Bắc trước, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không ổn lắm liền nhân lúc đêm xuống đến thăm hỏi Trần phủ.

Trần Sư Đạo phủ thêm áo khoác ngoài, bình tĩnh ra mặt nói với người học sinh đang bối rối của mình: "Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng thật."

Đến cả phản xạ sợ hãi ân sư mà Khang vương cũng vô thức quên mất, kể lại dăm ba câu sự việc Triệu Bạch Ngư chém ba trăm quan: "Quan trường vốn chính là nơi thị phi trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, chưa nói đến ba trăm quan này có quan hệ dây mơ rễ má với biết bao nhiêu người trong ngoài triều đình, lại nói y không có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, cũng không có khẩu dụ của bệ hạ, sao có thể giết ba trăm quan? Trong đó vậy mà còn có bốn quan lớn nữa!"

Trần Sư Đạo kinh hãi im bặt, rất lâu cũng không phản ứng lại Khang vương.

Khang vương đang đắm chìm trong cảm xúc nóng nảy, không để ý thấy thái độ của ông cụ, vẫn luông miệng: "Trách ta, đều tại ta, vì sao lúc đầu ta lại thêu dệt rằng trong thánh chỉ có tùy cơ ứng biến? Vì sao lại nói tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc cách kia chứ?"

Rầm!

Trần Sư Đạo vỗ mạnh lên bàn, giận dữ trừng Khang vương: "Ngươi nói với ngũ lang là được tiền trảm hậu tấu?"

"Ta..." Khang vương nuốt nước miếng, không nhịn được lùi lại, khó nén vẻ xấu hổ: "Khi ấy trong lòng ta hổ thẹn, sợ trong tay y không quyền không thế, đến địa bàn khác bị người ta bắt nạt cũng không dám trả thù, cho nên mới thêm thắt một chút —— nhưng bệ hạ ủy nhiệm ngũ lang trở thành Tào ty sứ Giang Tây với ý đồ tra Lưỡng Giang là thật, nếu như gặp phải người dựa vào nơi hiểm trở chống đối, thì đều có thể tiền trảm hậu tấu, chắc chắn người làm cữu cữu như ta ở phía sau sẽ thay y lật tẩy... Chỉ là ta thật sự không ngờ rằng y không chỉ giết một quan lớn của quan trường bốn tỉnh đông nam, mà còn dám chém liên tục ba trăm quan, dù có là Khâm sai cũng không thể làm như thế."

Trần Sư Đạo trừng mắt nhìn Khang vương, trái lại không trách cứ ông nói ngoa, trong lòng ông lão biết rõ Triệu Bạch Ngư chém chết ba trăm quan không phải chỉ vì vài ba câu thổi phồng của Khang vương.

"Ngũ lang không phải là tiểu quan lại mới vào đời, nó có thể phân biệt thật giả trong lời nói của ngươi, quan trường là thứ nó luôn đắn đo, tiến lui đúng mực, chỗ nào nên thỏa hiệp cần nhượng bộ đều nhịn được, rất có chừng mực! Rõ ràng là thằng bé hiểu được chém giết hơn phân nửa quan trường Giang Nam sẽ mang lại hậu quả gì! Vậy nó đang làm cái gì thế kia? Nó muốn chết à! Chí hướng của nó là cái chết à!"

Trần Sư Đạo trợn mắt nói, lần đầu tiên trên khuôn mặt già nua mất đi ánh sáng quắc thước, tràn ngập mờ mịt: "Ta hiểu ngũ lang, dường như là nhìn thằng bé lớn lên, từ ngày nó chỉ mới tám, chín tuổi đã bắt đầu giao cho ta dạy dỗ rồi, ta hiểu nó, tiểu Bạch Ngư là người ấm ám, không thích dùng giết chóc để ngăn cản cái ác nhất, thằng bé chán ghét bất công, yêu dân như con, xử án như thần, thanh liêm như nước vô cùng thông minh, lúc đó ta đúng là hồ đồ khi đã giả thuyết nó chính là người trời xuống trần gian độ kiếp..."

"Khi đại án Hoài Nam diễn ra, thằng bé chán ghét tham quan ô lại, nhưng cũng bằng lòng bày mưu tính kế chỉ vì một vài quan lại sai phạm không đáng tội chết, khi ấy nó cứu được ba trăm quan, sao lần này lại giết ba trăm quan? Rốt cuộc là quan lại Lưỡng Giang đã làm gì mới có thể khiến cho ngũ lang phải ra tay chém chết ba trăm quan?" Lòng Trần Sư Đạo tràn đầy khúc mắc, lẩm nhẩm nói: "Ngũ lang là... Rõ ràng thằng bé có lòng dạ Bồ Tát cơ mà."

Khang vương mấp máy môi, chẳng biết vì sao mũi đột nhiên cay cay, người thầy vốn luôn nhân hậu, khôn ngoan và gian xảo ngay lúc này đã đánh mất dáng vẻ trầm tĩnh bày mưu nghĩ kế thường ngày, bấy giờ thật sự giống như ông lão tuổi thất tuần dãi dầu sương gió già nua và bất lực.

"Nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi thôi."

Suy cho cùng thì Trần Sư Đạo cũng không phải là ông già bình thường, nhanh chóng kiểm soát được tâm trạng, tiến vào trạng thái bình thường.

"Vấn đề cốt lõi nhất của việc chém chết ba trăm quan chính là đi quá giới hạn chưa tấu biểu bệ hạ, chưa được châu phê vượt quyền, tất nhiên trong triều có người kinh sợ trước thủ đoạn lôi đình của ngũ lang, có người vướng mắc lợi ích với Lưỡng giang, cũng có người có quan hệ với ba trăm quan bị chém chết, hơn nữa là những kẻ như Sơn Kiềm và Hồ Hòa Nghi, có thể ngồi vào vị trí quan lớn, chưa nói đến chuyện môn sinh cố lại ở khắp trong thiên hạ, thì chỉ cần một kẻ ngáng chân thôi cũng đã có thể bẫy chết ngũ lang rồi. Bọn họ nhất định sẽ bắt tay nhau, vạch tội ngũ lang không tuân theo kỷ cương, vượt quá chức phận, khiêu khích hoàng quyền quốc pháp."

Đế vương tuyệt đối sẽ không khoan nhượng trước việc bị khiêu khích quyền uy, nếu như Nguyên Thú đế còn có lòng riêng thiên vị Triệu Bạch Ngư, thì sẽ bị lên án là gây hại cho thiên uy quốc pháp, nếu như không dừng lại kịp lúc, ngày sau khó tránh khỏi có người bắt chước dùng tiền trảm hậu tấu để đạt mục đích diệt trừ đối lập.

"Đi mời Cao đồng tri, Đỗ đạc chi... Bỏ đi, phải để lão phu tự thân đến nhà thăm hỏi mới đủ thành tâm."

Khang vương: "Ta đi cùng với ngài."

Trần Sư Đạo không phản đối, chỉ nói với ông: "Có thể khiến cho ngũ lang xuống tay giết, quan trường Lưỡng Giang kia chắc chắn là u tối không thấy ánh mặt trời, chú trọng điều tra từ chỗ ấy, nhất định phải hướng hành vi chém chết ba trăm quan theo hướng ứng quyền thông biến, nghĩ đến lợi ích to lớn. Đến cùng ta chỉ sợ ngũ lang bướng bỉnh, sợ tra được mà không thể tra... Còn có, còn có khả năng làm văn chương, nhất định phải tranh thủ nắm bắt được..."

Ông lão nhìn về phía bầu trời bên ngoài phòng, giọng nói nghiêm nghị: "Lòng dân."

***

Tiễn Trần Sư Đạo và Khang vương về, Cao đồng tri và Cao phu nhân nhìn nhau.

Cao phu nhân thương xót: "Bồ Tát đê mi, cũng có kim cương nộ mục*, chỉ sợ quan trường Lưỡng Giang là một vũng lầy sâu không thấy đáy." Bà quay đầu hỏi: "Ông định làm sao?"

(*) Nguyên văn: 金剛怒目菩薩低眉 - Kim cương nộ mục nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. Còn Bồ tát đê mi nghĩa là Bồ tát lim dim đôi mắt, miêu tả vẻ hiền từ của người để nhiếp hóa người thiện lương.

Cao đồng tri cau mày cụp mắt, im lặng rất lâu.

"Xem tiếp đã. Rồi nói sau."

Cao phu nhân lắc đầu, trước nay chưa từng rơi vào khốn cục, tuổi còn trẻ mà sao đã đi đến đường cùng rồi?

***

Hơn nửa đêm, Hộ bộ Phó sứ leo tường gõ cửa phòng Đỗ Công Tiên, chưa đầy một lát sau, y phục, giày, áo khoác ngoài và bản thân Đỗ Công Tiên đã bị phu nhân của lão ném hết ra ngoài.

Đỗ Công Tiên lạnh lùng nhìn Hộ bộ Phó sứ, sau đó chắp tay ngắm trăng.

Hộ bộ Phó sứ ngượng ngùng: "Đã nhiều năm lắm rồi, vẫn như vậy à?"

Cả triều văn võ này không ai biết rằng Đạc chi sứ Tam ty nhỏ mọn nhất, cũng bỉ ổi nhất lại là ông chồng sợ vợ hai mươi năm như một ngày.

Sắc mặt Đỗ Công Tiên đầy bực tức, lười nổi giận với ông ta: "Đến vì Triệu Bạch Ngư sao?"

Vừa vào đến chủ đề chính, Hộ bộ phó sứ đã khẩn thiết: "Lúc trước ông có phần khuyến khích Triệu Bạch Ngư đến Lưỡng Giang, bây giờ xảy ra chuyện rồi, dù sao thì ông cũng không thể không đếm xỉa đến chứ."

Đỗ Công Tiên: "Kỳ lạ, đúng là ta có khuyến khích, nhưng mà bệ hạ đâu có nghe."

Hộ bộ phó sứ: "Ta mặc kệ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do ông khuyến khích trước, bệ hạ mới chú ý đến Triệu Bạch Ngư, mới lệnh cho y đến Lưỡng Giang, mới sẽ xảy ra chuyện như bây giờ." Lão già đanh đá nhảy choai choai lên như lưu manh phường chợ: "Ta cho ông biết này Đỗ Công Tiên, người trẻ tuổi có triển vọng, vừa cương trực công chính lại còn tri kỷ tâm thiện như thể gặp đại kiếp này, ông khó mà từ tội lỗi."

Đỗ Công Tiên: "Ông nói bậy nói bạ! Đó là tri kỷ của ông... Không phải, Triệu Bạch Ngư người ta có xem ông là tri kỷ hay không?"

Hộ bộ Phó sứ: "Vậy ông thử nói xem ông có quản hay không?"

Đỗ Công Tiên: "Dù sao thì người cũng đã đến đó rồi, ta cần hiểu rõ tình huống rồi mới biết phải bắt tay từ chỗ nào, quản như thế nào chứ? Ông nghĩ rằng chặt đầu ba trăm quan dễ giải quyết như chặt củ cải à?"

Nghe ông nói lời này, Hộ bộ phó sứ an tâm rồi, lập tức quay đầu rời đi.

Đỗ Công Tiên: "Ông đi đâu đấy?"

Hộ bộ Phó sứ: "Mượn hơi nhà tiếp theo."

Đỗ Công Tiên: "..." Có bệnh à. "Hừ!"

***

Đông cung.

Lục phủ ngũ tạng của Ngũ hoàng tử vẫn còn đang run sợ, gã thất thần lẩm bẩm: "Mẹ ông đây, Triệu Bạch Ngư có còn là con người không vậy? Sao y dám làm thế? Không phải đầu y hỏng thật rồi đấy chứ? Chém chết ba trăm quan... Đây chính là dùng sức một người hưng khởi đại ngục gió tanh mưa máu, y muốn như thế nào?"

Dù đã biết rõ Triệu Bạch Ngư không bình thường, khi biết được đại án Lưỡng Giang, Ngũ hoàng tử vẫn vô cùng bàng hoàng và khó hiểu, gã thật sự hoàn toàn không có cách nào đồng tình với Triệu Bạch Ngư, không hiểu nổi sự lựa chọn của y.

"Nếu như thu thập được bằng chứng thích hợp, phụ hoàng sẽ không nhân từ nương tay, cần gì phải đưa bản thân mình vào chỗ chết? Triệu Bạch Ngư không phải là một người ngu xuẩn, cũng không phải là người có lòng dạ độc ác như vậy mới đúng."

Đừng thấy Ngũ hoàng tử thường xuyên ăn trái đắng từ chỗ Triệu Bạch Ngư, đánh giá trong nội tâm hắn vẫn còn rất cao.

Sắc mặt Thái tử nghiêm nghị: "Triệu Bạch Ngư không phải kẻ ngu, người có lòng dạ độc ác không hẳn là y."

Ngũ hoàng tử: "Nghĩa là sao?"

"Y chỉ là người đội nồi!" Giọng điệu của Thái tử âm u: "Đệ không nhận ra lão Lục đã mất tích hơn một tháng rồi sao?"

Ngũ hoàng tử nghĩ tới nghĩ lui một phen mới phát hiện: "Lão Lục là Khâm sai? Không đúng, hắn không thể bóp cổ Triệu Bạch Ngư ép buộc y chém ba trăm quan được... Vậy vì sao Triệu Bạch Ngư lại cam tâm tình nguyện thay lão Lục thanh lý quan trường Giang Nam? Không phải, y từ chối chiêu dụ của chúng ta, bày ra dáng vẻ cô thần*, kết quả đi một chuyến đến Lưỡng Giang thì nhập vào bè cánh của lão Lục sao?"

(*) Cô thần (孤臣): Bầy tôi trơ trọi một mình không ai giúp đỡ hoặc bị vua quên bỏ không trọng dụng nữa.

Gã thở gấp: "Triệu Bạch Ngư không biết tốt xấu!"

Trong lòng gã rất giận, hiếm khi yêu thích một người như y, liên tục chiêu mộ, có thể sánh ngang với tam cố mao lư* rồi.

(*) Tam cố mao lư (三顾茅庐): ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia CátLượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)

Nếu như thật sự là cô thần còn được, ai ngờ quay đầu gióng trống khua chiêng nhập vào môn đảng của phe đối địch, đặt ai trong lòng ai mới có thể cân bằng được đây?

Thái tử: "Mặc dù y không biết tốt xấu, nhưng bước chân bước lớn quá. Chém chết ba trăm quan, làm sao y dám? Y đúng là coi thường kỷ cương, coi thường triều đình, tâm như hủy dịch, tính như sài lang*! Triệu Bạch Ngư là vì dân chờ lệnh, nộ sát ác quan, hay là chắn trước mặt lão Lục giúp hắn diệt trừ phe đối lập, cũng còn chưa biết."

(*) Tâm như hủy dịch, tính như sài lang (心如虺蜴, 性如豺狼): Câu này ý nói lòng dạ độc ác như rắn, tính tình hung dữ như sói rừng.

Phúc đến thì lòng sáng ra, Ngũ hoàng tử đáp: "Vu khống Triệu Bạch Ngư diệt trừ phe đối lập, là vì lòng riêng, nhờ vào những chuyện liên quan tố cáo y và lão Lục kết bè kết phái, nếu như thuận lợi, nói không chừng còn có thể kéo luôn cả Hoắc Kinh Đường xuống ngựa."

"Đừng nghĩ xa như vậy. Sải chân quá dài, dễ thất bại." Thải tử nói: "Mượn Triệu Bạch Ngư giải quyết lão Lục trước, hắn là Khâm sai, đến tận Lưỡng Giang rồi mà vẫn có thể để Triệu Bạch Ngư cướp đi quyền lên tiếng, dù có thế nào cũng không thoát khỏi liên quan."

Ngũ hoàng tử: "Đã hiểu."

***

Triệu tam lang vừa bước ra khỏi quán rượu đã hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, đón đầu gã là Triệu Trường Phong vừa tan ca trực về: "Đại ca?"

Triệu Trường Phong: "Nghe thượng sai của đệ nói hôm nay đệ về sớm?"

"Đệ..." Triệu tam lang úp úp mở mở đáp một tiếng, chợt nhớ ra: "Hình như bây giờ cũng không phải là giờ tan ca của đại ca mà, huynh cũng về sớm sao?"

Triệu Trường Phong không trả lời, bước chân không ngừng nghỉ, nhìn hướng đi thì thấy là đang đi về phía thư phòng của Triệu Bá Ung, Triệu tam lang dường như đã thông suốt, ánh sáng chợt lóe một cái, gã vỗ đầu mình rồi nói: "Đại ca, huynh cũng biết chuyện Triệu Bạch Ngư nộ sát ba trăm quan ở Lưỡng Giang sao? Huynh đang đến tìm cha nhờ giúp đỡ ư?"

Triệu Trường Phong đột nhiên dừng bước, Triệu Ngọc Khanh cũng vội phanh lại, suýt chút nữa là đụng vào hắn.

"Đệ nói xem, cha có còn giận cá chém thớt Triệu Bạch Ngư hay không?"

Triệu tam lang cũng mù mờ: "Đệ không biết, nhưng mà lúc nãy ở bên ngoài nghe được đại án Lưỡng Giang, trong lòng đệ dã có một suy nghĩ rồi, bất kể là như thế nào đi nữa, đệ cũng phải cầu xin cha giúp đỡ. Không cần biết y là ai, là ngũ lang, hay là Triệu Bạch Ngư, hay là con trai ruột của Xương Bình, đối với đệ, y chính là một thanh thiên vì dân giải oan, tru diệt tham quan ô lại, một người cao nghĩa như vậy, không nên chỉ vì thành kiến của bản thân mà đệ thấy chết không cứu được."

Triệu Trường Phong quay đầu lạnh lùng nhìn gã: "Đệ có cứu nổi không?"

Triệu tam lang đột nhiên thở ra thốt lên: "Có cứu được hay không là một chuyện khác, dù sao thì đệ cũng không thể không làm gì được." Gã kìm nén cơn giận nhanh chân bước về phía trước, lướt qua Triệu Trường Phong, "Trước đây đệ chính là đứa không có tiền đồ nhất trong nhà, võ công không bằng đại ca huynh, văn chương không bằng nhị ca và tứ lang, nhưng bàn về chính khí, bàn về nghĩa hiệp, mấy người các huynh chẳng thể sánh bằng đệ đâu!"

Tuy có chút tự tâng bốc mình, nhưng Triệu Ngọc Khanh giống như một hiệp khách hơn là thân phận Triệu gia tam lang của gã, bình thường gã thật sự vô cùng cao thượng, chỉ tiếc hữu dũng vô mưu, dễ bị cảm xúc lôi kéo, yêu ghét cực kì rõ ràng.

Triệu Trường Phong đi theo sau lưng Triệu tam lang, thấp giognj nói: "Không phải ta thấy chết không cứu, mà là..."

Mà là gì?

Hắn cũng không nói được, tâm trạng của hắn đang phức tạp đến nỗi không tài nào tìm được từ ngữ chính xác để mà miêu tả, khi nghe được chuyện chém chết ba trăm quan, quả thật suy nghĩ đầu tiên trong nội tâm của hắn là hoang đường, theo sau đó là không dám tin, sau khi xác nhận rồi thì chính là chấn động kéo dài đến tận bây giờ.

Đó là Triệu Bạch Ngư sao?

Đó là Triệu Bạch Ngư.

Là Triệu Bạch Ngư vừa chào đời đã bị bọn họ phán tội chết, bây giờ cũng là Triệu Bạch Ngư bức kẻ đầu sỏ từng hại cha mẹ anh em của hắn thê thảm đến bước đường cùng.

Bêu đầu thị chúng, treo trước cửa phủ công chúa, đối với Xương Bình công chúa mà nói là nỗi nhục nhã đến mức nào chứ?

Đầu óc Triệu Trường Phong cũng rối bời như trái tim của hắn vậy, đến giờ đã nhiều lần suy nghĩ mơ hồ, hắn chỉ nhớ là khi vừa nghe được đại án Lưỡng Giang thì lập tức tìm người đến thay ca trực, còn chưa kịp thay công phục ra đã chạy đến gặp cha ngay.

Hai người một trước một sau bước vào chủ viện của Triệu Bá Ung, cách đó không xa là Triệu Ngọc Tranh vì đọc sách phiền chán nên ra hóng gió, cậu trông thấy hai người, vừa định chào hỏi đã phát hiện ra Tạ thị cũng đang bước vội vào trong, sắc mặt vô cùng khó coi, là biểu cảm mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Cánh tay giơ lên chào của Triệu Ngọc Tranh buông xuống, vô thức âm thầm đi theo sau.

Triệu Trường Phong và Triệu tam lang vừa định báo ý đồ đến, cửa thư phòng đã đột ngột bị đẩy ra, Tạ thị sợ hãi xông vào, dường như không trông thấy hai con trai của mình, bà cứ nhìn chằm chằm Triệu Bá Ung, rít từng chữ một qua kẽ răng.

"Cứu ngũ lang." Tạ thị chống hai cánh tay lên bàn làm việc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay siết chặt lại đến nỗi trắng bệch ra, "Cứu thằng bé!"

Triệu Bá Ung thấy thế, sao còn có thể không rõ kia chứ? 

Khi dùng hình tra khảo Ngô ma ma, đối phương cắn chặt hàm răng không chịu hé nửa chữ, tiếp tục nhấn mạnh hành động của Tạ thị đúng là điên rồ, không hỏi ra được bất kì tin tức gì hữu dụng, nhưng Ngô ma ma bị cực hình tra tấn mà vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh để suy nghĩ, cắn chết không thay đổi lời khai, đủ để chứng minh chuyện có khúc mắc.

Triệu Bá Ung hỏi ngược lại ám vệ.

Ám vệ nói khi Tạ thị tra khảo Ngô ma ma, bởi vì liên quan đến chuyện riêng nên sẽ lệnh cho bọn hắn ra khỏi địa lao, có điều thính lực của bọn hắn phi phàm, có thể nghe loáng thoáng nội dung cuộc tra khảo, thế là nói ra một vài chỗ vụn vặt mà hắn nghe được ra.

Ví như trong viện của tứ lang còn có bao nhiêu người của bọn họ, rốt cuộc là năm đó là đổi người tù khi nào, còn ai biết được chuyện này vân vân, kết hợp với thái độ kì lạ của Tạ thị gần đây, trong lòng Triệu Bá Ung mơ hồ đoán ra được.

Ông muốn mở miệng hỏi Tạ thị, cũng đã từng nghĩ nếu không thì chờ đến khi Tạ thị sẵn lòng chia sẽ lại nói đến, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn phái người đến điều tra người bên cạnh Tạ thị, lấy được thư gửi về từ Lưỡng Giang, cũng đã nhìn thấy câu "Mắt của ngũ lang giống bé con nhất" kia.

Giống hệt như sấm sét giữa trời quang, những ngày qua Triệu Bá Ung đều chưa thể trở lại bình thường, đêm đến không thể chợp mắt, cũng may sự hồi hộp bất an còn nhẹ, ông vẫn thượng hạ triều, làm việc như bình thường, chỉ là số lần thất thần đã tăng lên rất nhiều.

Lúc thất thần cũng không dám nghĩ đến, trong tiềm thức ông sợ hãi sự thật, mãi đến khi đại án Lưỡng Giang truyền đến, Tạ thị bình thường đã giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ đỏ mắt nghiến răng mở miệng nói muốn ông cứu ngũ lang.

Ầm một tiếng nổ vang, Triệu Bá Ung không còn cách trốn tránh phải rạch nát mọi sự thật khủng bố.

Sự hiểu ngầm của hai vợ chồng khiến cho người ngoài cảm thấy khó hiểu, trong lòng Triệu Trường Phong có cảnh giác, giống như có điều suy nghĩ, còn Triệu tam lang hoàn toàn lọt vào trong sương mù, không thể đoán nổi chuyện gì đang xảy ra.

Trái lại sắc mặt của Triệu Ngọc Tranh đứng nghe lén thì tái mét, vội vàng quay đầu rời khỏi, lệnh cho người dắt ngựa tới.

Tiểu tư dắt ngựa đến thuận miệng hỏi: "Tứ lang muốn đi đâu ạ?"

Triệu Ngọc Tranh nghe vậy cúi đầu nhìn hắn một cái, tiểu tư lập tức ngậm chặt miệng, mặt hoảng sợ, nhìn thấy người và ngựa đều đã biến mất trong tậm mắt rồi mới tát mạnh đầu mình mắng: "Ai bảo ngươi lắm mồm!"

Có điều ánh mắt của tứ lang quân khi cúi đầu nhìn xuống hắn vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ, cứ như có thể ra tay chém đứt đầu hắn bất cứ lúc nào, dù sao cũng là công tử vương tôn, tính tình thường ngày ấm áp cũng không phải là người để cho đám người làm trong nhà như bọn họ có thể tùy tiện bắt chuyện.

Tiểu tư nghĩ vậy, gật gù đắc ý rồi về chuồng ngựa.

***

Tây Bắc.

Hoắc Kinh Đường mặc thường phục, xoay mình lên ngựa, hờ hững nhìn Thôi quốc công đang chặn đường: "Tổ phụ, ông không ngăn được con đâu."

Thôi quốc công đã bảy tám mươi tuổi mà vẫn còn nhanh nhẹn khỏe mạnh như ông già năm mươi, mái tóc hoa râm, râu mép bạc phơ mọc đầy nhưng đã được cắt tỉa gọn gàng, ông cụ chỉ lẳng lặng nhìn huyết mạch duy nhất mà ái nữ đã mất sớm của mình để lại, cũng là đứa cháu ngoại duy nhất của ông, hồi lâu sau mới thở dài nói: "Chí nam nhi ở khắp bốn phương, không mưu cầu công danh thì cũng chinh chiến sa trường, nếu đã mở rộng đất biên giới, mang theo công danh, chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, tại sao lại không dòm ngó ngôi báu?"

Hoắc Kinh Đường nhìn về phía mặt trời đang lặn xuống hoang mạc, ánh chiều tà nguy nga tráng lệ nhuộm đất trời đến choáng váng.

"Tổ phụ, con thích Tây Bắc giống như mẹ, thích phóng ngựa phi nước đại trên sa mạc này, đuổi theo mặt trời lặn, chờ đồng hành cùng màn đêm và trăng sao, ngồi bên lửa trại nghe thương hành Tây Vực nói về những chuyện mà bọn họ chứng kiến khi đi khắp năm sông bốn biển. Con muốn cùng tiểu lang đến những nơi đó thăm thú, đi đến khi tóc trắng xóa."

Thôi quốc công: "Lần này con đến Lưỡng Giang, không chỉ khiến cho công sức bệ hạ bỏ ra thành công cốc, mà còn tự khiến cho bản thân mình rơi vào hiểm cảnh bị vạch trần đoạt đích, tất cả mọi người đều sẽ nhìn con."

Hoắc Kinh Đường cười đáp: "Con mà không đi, rất có thể tiểu lang sẽ không sống nổi. Con khó mà tưởng tượng được, tiểu Bồ Tát lòng dạ mềm yếu của con phải bị ép thành dạng gì mới sẽ lạnh lùng hạ sát thủ cơ chứ?" Hắn nói nhỏ dần, lời nói xoay chuyển: "Năm đó bệ hạ trúng mai phục, mẹ con chết vì cứu ông ấy, mẹ chưa từng hối hận, từ đầu đến cuối đều không trách bệ hạ, không phải vì thiên tính cha con, cũng không phải quân thần tương hòa, mà là vì một mai kia người trong lòng con rơi vào trong hiểm nguy như vậy, thì lựa chọn của con và mẹ đều giống nhau."

Khuôn mặt già nua của Thôi quốc công lộ ra vẻ đau thương rất dễ thấy.

"Huống hồ," Hoắc Kinh Đường giơ roi thúc ngựa, ngựa hí vang một tiếng, vung bụi đất lên chạy như điên về phía mặt trời lặn, lời trước khi chia tay tản ra trong gió: "Dưới bệ hạ, không phải không thể thay thế được con..."

***

Đại án Lưỡng Giang ồn ào đến long trời lở đất, chiếu kinh đô tám trăm dặm khẩn cấp đến triệu đám người Triệu Bạch Ngư về kinh, sau đó Nguyên Thú đế còn liên tục truyền thêm ba cấp chiếu nữa, còn nhắc đến việc triệu Xương Bình công chúa về.

Sau khi Triệu Bạch Ngư chém chết ba trăm quan, Hoắc Chiêu Vấn cũng đã chạy từ chùa về, im lặng một thời gian dài cũng chưa thể lấy lại tinh thần.

"Ta cứ nghĩ rằng nhiều nhất cũng chỉ giết hơn mười người thôi, không ngờ y nổi trận lôi đình chém chết ba trăm người." Lòng Hoắc Chiêu Vấn ngổn ngang cảm xúc, "Yến đô úy, ngươi nói xem tại sao trên đời này lại có một người như Triệu Bạch Ngư?"

Yến đô úy không trả lời, cũng không trả lời được.

Từ xưa đến này, không phải không có kiểu người như Triệu Bạch Ngư, chỉ là rất hiếm hoi, hiếm đến mức vô cùng quý giá.

"Từ khi Đại Cảnh khai quốc đến nay, chưa bao giờ có chuyện triều đình phát ra liên tục bốn cấp chiếu." Hoắc Chiêu Vấn vuốt ve lòng bàn tay, lặp đi lặp lại một vài lời vô nghĩa. "Chuyến này nguy hiểm, Triệu Bạch Ngư lành ít dữ nhiều."

Chưa bao giờ có tiền lệ, làm sao bảo vệ Triệu Bạch Ngư được? Ai có thể bảo vệ y?

Lúc này có người đến bảo, nói là chặn được không ít thư từ phủ kinh đô gửi tới, đều là thư gửi cho Triệu Bạch Ngư.

Hoắc Chiêu Vấn: "Để ta xem thử." Hắn cầm qua tay, do dự một chút nhưng lại không mở ra, phất tay nói: "Thôi, đưa sang đó đi."

***

Sau khi chém giết tham quan ác lại xong, Triệu Bạch Ngư cởi quan bào mũ cánh chuồn ra không mặc lại nữa, rồi ở lì trong phủ không ra ngoài, bên ngoài phủ có trọng binh trấn giữ, lấy danh nghe lệnh làm việc, để tiện sai phái, thực ra là đang trông chừng và theo dõi.

Triệu Bạch Ngư coi như làm ngơ không thấy, làm thinh không nghe, mỗi ngày đúng giờ vào bàn ăn, ăn xong thì dạo vài vòng quanh nhà, nhìn trúng một miếng đất vườn trồng hoa ở sân sau, nói là dùng để trồng trọt rất tốt.

Nghiên Băng nói trong kho củi có cuốc, muốn lập tức đi xới tung vườn hoa lên ngay.

Triệu Bạch Ngư chỉ cười nói: "Không có thời gian trồng, thôi được rồi. Dù sao cũng đều là giống hoa quý, để lại cho người đến sau đi."

Trong lòng Nghiên Băng cực kì hoảng loạn, cậu cũng biết những chuyện xảy ra lúc trước, quan binh bọc tầng tầng lớp lớp bên ngoài, không khí im ắng của quan trường đông nam bao phủ khắp phủ Hồng Châu, kinh đô gửi truyền liền tay bốn cấp chiếu, có ngốc cũng biết con đường phía trước đầy rẫy gian nan.

Đúng ngay lúc này Ngụy bá đi vào, cầm theo một xấp thư từ kinh đô gửi tới cho Triệu Bạch Ngư.

Triệu Bạch Ngư cầm lấy đi vào tiền thính, ném lên mặt bàn.

Nghiên Băng hỏi: "Không mở ra xem thử ạ? Nói không chừng Trần tiên sinh có thể nghĩ ra cách gì đó để cứu ngài thoát khỏi khốn cục đấy."

Triệu Bạch Ngư hớp một ngụm nước ấm, cười xòa nói: "Ta biết bọn họ muốn nói cái gì."

Người ở phủ kinh đô không hẳn hiểu rõ Nguyên Thú đế cũng liên lụy trong đó, nhưng nhất định có thể đoán ra được Xương Bình là con cá lọt lưới của đại án Lưỡng Giang, còn là con cá to nhất.

Chuyện sau khi y chém giết người xong xuôi, đem treo đầu người lên trước cửa phủ công chúa, chắc là đã có không biết bao nhiêu là bản vạch tội rồi, ai ai cũng đều biết rõ rằng rất có thể Xương Bình khó mà bị hỏi tội, còn hành động lần này của y là đang bức sát Xương Bình.

Nhưng làm sao có thể bức sát được?

Đến cả người đa trí cận yêu như Triệu Bạch Ngư cũng bị ép phải tự dồn mình vào đường chết, thì chỉ nghĩ thôi cũng thừa biết độ khó để xử quyết Xương Bình là rất lớn. Lưỡng Giang gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể Xương Bình còn chưa có việc gì, Triệu Bạch Ngư y đã bị hỏi chém trước rồi.

Đoán chừng nội dung trong thư kia đều là những lời nhằm vào lợi và hại, khuyên nhủ y lui một bước, bảo vệ được mạng trước đã rồi nói.

Nghiên Băng cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong lòng cậu khó chịu, thường ngày nếu như ngũ lang đã nói đến đây, cậu sẽ tự biết mà không tiếp tục thuyết phục nữa, nhưng mà lúc này cậu không nhịn được vượt quá bổn phận: "Xem thử một cái đi, ngũ lang, ngài xem thư, có thêm mấy người giúp đỡ ngài, chúng ta sẽ càng an toàn thêm mấy phần."

Ngụy bá cũng góp lời khuyên nhủ.

Triệu Bạch Ngư bất đắc dĩ, "Được thôi."

Y cầm lấy phong thư đầu tiên của Trần Sư Đạo, nội dung không khác mấy so với suy nghĩ của y.

"Vi sư đã từng nói quan trường không phải là nơi có thể làm bất cứ điều gì con muốn, ấy là nơi con phải biết tiến lui, cũng nên có vô số lần thoả hiệp."

"Có một số việc nên truy cứu, nhưng cũng có một số việc không nên đuổi tới ngọn nguồn, lúc nào nên tranh phải tranh, lúc nào nên nhịn thì dù có phải cắn răng nuốt máu cũng phải nhịn! Thời gian còn dài, quan trường cũng không phải là nơi có thể tranh đúng sai trong một sớm một chiều."

"Ngũ lang, con cần phải hiểu, tâm của con trong vắt sạch sẽ nhất, cũng là người tinh thông nhất."

Sau đó là thư của Khang vương, "Mặc dù không biết nội tình, nhưng có vài việc cũng có thể đoán được một hai, ngươi chớ sợ hãi, ta đã tìm nhiều người bàn bạc xem nên giải quyết khốn cục này thế này rồi. Đừng sợ, dù sao cũng luôn có nhiều cách giải quyết hơn khó khăn, ba thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng đấy!"

"Bất kể ra sao, phải sống được thì mới có thể làm nhiều chuyện hơn."

Đỗ đạc chi: "Chịu được nhục mới thành đại nghiệp."

Cao đồng tri: "Cho lão phu nói nhiều một câu nhé, ở đời hiếm khi hồ đồ, trong quan trường không thể hồ đồ, nhưng nhất định phải giả vờ hồ đồ."

"Lão phu vẫn chờ tiểu hữu về chơi một ván cờ đây."

Có lời nhẹ nhàng, cũng có lời nghiêm khắc, hoặc là bình tĩnh... Mặc dù không nhiều, nhưng đều nhắc y nhịn một chút, lui một chút, về đến kinh đô cũng đừng tranh sai đúng cùng ai, đừng lại gây thêm thị phi nữa, trước hết cứ nhảy ra khỏi khốn cục Lưỡng Giang đã, bảo vệ được mạng rồi thì mới bàn đến việc khác.

Triệu Bạch Ngư gấp thư lại cẩn thận, rồi lại cẩn thận thả xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía nền trời xanh thẳm rộng lớn, trên mặt không có biểu cảm gì.

Khoảnh sân bên dưới tường trắng ngói xanh sạch gọn, yên tĩnh đến mức khiến cho lòng người phát hoảng, gió thổi qua bên tai, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, từ xa đi đến gần, từ nhỏ biến thành to, bóng dáng ấy băng qua sân nhà vuông vức, bước vào cánh cửa tiền thính, khuôn mặt từ ngàn dặm xa xôi, gian nan vất vả hiện ra ngay trước mắt Triệu Bạch Ngư, đang vươn tay về phía y.

"Tiểu lang."

Triệu Bạch Ngư trừng lớn mắt nhìn hắn chăm chú, mi mắt run run, thứ mạnh mẽ chống đỡ để không gì có thể mạo phạm vào từ thân thể đến linh hồn y trong phút chốc sụp đổ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cái xác đầy đặn lộ ra ngoài...

"Hoắc Kinh Đường, ta không làm quan nữa."

==

Tác giả muốn nói:

Đối với Bạch Ngư, tâm tình của y phải là: Ta cố gắng hết sức để yêu thời đại này, chung tình với thời đại này, nhưng đến cuối cùng phát hiện thì ra ta và thời đại phong kiến này vẫn luôn không hợp nhau.

Con người bị một thời đại bài trừ, hoặc là bài xích một thời đại, đều sẽ sống trong đau đớn tột cùng, Bạch Ngư luôn đặt nỗi đau đớn này ở chỗ sâu nhất.

PS: Đừng xem thường bé Cá nha, dù cho em có phẫn nộ đến đâu, thì cũng sẽ không thật sự làm chuyện ngu xuẩn, bởi vì em đã đồng ý với Dương thị và đứa trẻ ở mỏ đá, từ giây phút em nói rằng nếu Xương Bình phạm pháp, em cũng dám giết, thì tất cả mọi chuyện mà em làm đều chỉ có chung một mục đích là: Bức sát Xương Bình.

PSS: Có người cảm thấy Bạch Ngư giết nhiều quan như vậy, có vẻ có quan cũng không nên giết... Nói cách khác, bạn có thấy những quan đó cơ bản đều đã từng giết người hay chưa? Chẳng phải Yến đô úy từng nói dù có đưa án này cho Hình bộ phúc thẩm, Nguyên Thú đế cũng sẽ phán tử hình sao?

Chứng tỏ những người bị giết thật sự đáng chết.

PSSS: Cảm thấy giết ba trăm quan mà không tấu thỉnh Hoàng đế, trong lịch sử không hề xuất hiện sự việc này... Trước đây tôi cũng định viết chủ nghĩa lý tưởng ó.

"Có một số việc nên truy cứu, nhưng cũng có một số việc không nên đuổi tới ngọn nguồn, lúc nào nên tranh phải tranh, lúc nào nên nhịn thì dù có phải cắn răng nuốt máu cũng phải nhịn!" Mượn từ lời thoại Vương triều Đại Minh: Có một số việc nên truy, có một số việc không nên truy xét tới ngọn nguồn, nên tranh thì phải tranh, nên nhịn thì nhất đinh phải nhịn!

Những lời này khiến tôi nghĩ đến án tham ô nào đó không thể nói, cũng vô cùng lớn, phía sau không giải quyết được gì, đúng là không thể truy xét đến ngọn nguồn.

==

Min: Định edit xong 2 chương rồi mới up, mà thấy chị em trông ngóng đoạn lão chồng em Cá về với ẻm quá (tui cũng ngóng) nên tui lên luôn =))) với lại chương sau khá dài, tui cũng hơi bận tí nên up trước 1 chương mng đọc nhe hehe ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play