Sau khi mọi chuyện bại lộ, Triệu Ngọc Tranh vẫn không hề sợ hãi, từ năm mười sáu tuổi biết được sự thật đổi con, cậu đã chấp nhận kết cục chết không yên ổn rồi.

Nửa đời trước cậu được ăn ngon mặc đẹp, được muôn vàn yêu thương, tự do bay nhảy, làm sao có thể chịu được cuộc sống sau khi rơi xuống đất chứ?

Biết rõ Đông cung và mẹ ruột sẽ lợi dụng cung yến cử binh mưu phản, thực tế triều thần mệnh phụ tham dự cuộc họp càng dễ trở thành bia ngắm hơn, Triệu Ngọc Tranh vẫn trơ mắt nhìn xe ngựa đưa Triệu Bá Ung và Tạ thị đi về phía hoàng cung.

Thật ra cậu đã cho Triệu Bá Ung và Tạ thị một cơ hội, cậu đã giữ họ lại, nếu như hai người vẫn nhìn cậu một cái, có thể đối mặt với cậu bằng biểu cảm ôn hòa, có thể khiến cho cậu cảm nhận được hai mươi năm bọn họ ở cùng nhau không phải duy trì nhờ dựa vào quan hệ máu mủ.

Thế nhưng người nhà họ Triệu lại khiến cho cậu thất vọng.

Thân thế của cậu, mẹ ruột của cậu chính là nguồn gốc tội lỗi, cho nên cậu cũng sẽ bị ghét lây giống như Triệu Bạch Ngư của những ngày trước khi sự thật bị vạch trần.

Những lúc triền miên trên giường bệnh, Triệu Ngọc Tranh đã vô cùng hận Triệu Bạch Ngư, hận mẹ ruột đã hại cậu sinh ra với số mệnh ngắn ngủi, hận Triệu Bạch Ngư có được thân thể khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, vì vậy nên từ nhỏ cậu đã học được cách lợi dụng cơ thể yếu ớt lắm bệnh của mình để dẫn dắt người bên cạnh mình giận cá chém thớt, ghét bỏ Triệu Bạch Ngư.

Triệu Trường Phong, Triệu Trọng Cẩm và Triệu Ngọc Khanh đều yêu thương và nuông chiều cậu, họ ấn tượng sâu sắc với sự ác độc của Xương Bình, cảm xúc đối với Triệu Bạch Ngư vốn rất phức tạp, lại bị dáng vẻ suy yếu, bất lực khóc lóc vì đau của cậu kích thích, hiển nhiên toàn bộ nỗi căm ghét Xương Bình đều bị chuyển lên người Triệu Bạch Ngư.

Ác ý của một đứa trẻ là thứ đơn thuần nhất nhưng cũng dễ gây tổn thương nhất, chỉ tiếc gia phong nhà họ Triệu vẫn sừng sững ở đó, cuối cùng không khiến Triệu Bạch Ngư chết ở sâu trong đại trạch, trái lại bình an lớn lên.

Ba con trai lớn của nhà họ Triệu đều được chọn trở thành thư đồng của hoàng tử, dù không ai từng đến tộc học dù chỉ một ngày, bởi vì hổ thẹn với nhà họ Triệu, Nguyên Thú đế và Thái hậu cũng vô cùng yêu chiều cậu, đặc biệt lệnh cho Triệu Ngọc Tranh tuổi còn nhỏ vào cung làm thư đồng.

Thực tế là muốn đi hay không tùy vào ý cậu, đến đó rồi cũng chỉ được các hoàng tử vây quanh tâng bốc mà thôi.

Trong cung ngoài cung, trong phủ ngoài phủ đều không có ngoại lệ, những người có quyền thế nhất trên đời này đều thiên vị cậu, ai dám không cưng chiều con trai út của nhà họ Triệu chứ?

Có ai không yêu Triệu Ngọc Tranh?

Đến tuổi hiểu chuyện biết lễ, cơ thể không còn lúc nào cũng bệnh tật nữa, Triệu Ngọc Tranh nhìn Triệu Bạch Ngư cũng không còn thấy ghét, không còn trút giận lên y hay tìm cớ kiếm chuyện nữa, mặc dù không thể thông cảm cho những việc mà 'mẹ ruột' của y làm, nhưng cậu vẫn rộng lượng buông tha cho Triệu Bạch Ngư.

Tình cảnh của đối phương khó khăn, hình phạt nên nhận cũng đã nhận đủ rồi.

Chờ đến khi cậu trở thành con trai út nhà họ Triệu không ai trong phủ Kinh Đô này không biết, cưỡi ngựa đỏ thẫm, giơ cao roi ngựa mang theo thắng lợi lâm trường từ ngoài tỉnh trở về, băng qua những con đường sầm uất trong thành, sau lưng mãi mãi có một đám thanh niên trẻ tranh nhau đi theo, phong thái sáng sủa, khí thế hăng hái, thân đeo vô vàn quang vinh, trên đời này không có thứ gì cậu muốn mà không chiếm được cả.

Cậu giàu có quá rồi.

Dù là về tinh thần hay vật chất đều dầy đủ thậm chí quá nhiều, vô cùng tôn quý, thế cho nên mới nảy sinh lòng đồng cảm dư thừa...

Triệu Ngọc Tranh đồng cảm với nỗi bất hạnh của Triệu Bạch Ngư, thương hại cho tình cảnh của y, cũng đã từng có một thời gian cậu đối xử với Triệu Bạch Ngư rất thân thiện, không hề có chút ác ý nào.

Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, mẹ ruột phái người đến báo cho cậu biết sự thật đổi con.

Triệu Ngọc Tranh không chịu nổi đả kích, bệnh nặng một trận, cơ thể gầy đi, nhìn thấy sự lo lắng của Triệu Bá Ung, Tạ thị và ba anh em họ Triệu, suy nghĩ muốn nói cho bọn họ biết về thân thế của mình hiện lên trong đầu cậu, nhưng nhanh chóng bị dập tắt.

Một khi sự thật bị phanh phui, liệu rằng người nhà họ Triệu có lấy lại tất cả tình thương không thuộc về cậu, đồng thời đáp trả lại sự hận thù và ghê tởm mà cậu từng gây ra cho Triệu Bạch Ngư với mức độ lớn hơn thế nữa hay không?

Triệu Ngọc Tranh vừa sợ hãi vừa tham lam, không nỡ bỏ, cậu không buông bỏ được thân phận có được vô vàn yêu thương này, dù trở thành một con tu hú chiếm tổ vẫn khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ trong lòng. Bởi vì cảm thấy tội lỗi, cho nên cậu càng để ý Triệu Bạch Ngư hơn.

Để ý càng lâu lòng càng kinh sợ trước sự thông minh ưu tú của Triệu Bạch Ngư, không cần nhờ quan hệ của nhà họ Triệu hay sự giúp đỡ của tộc học, chỉ dựa vào chính mình mà y vẫn có thể được nguyên lão ba triều Trần Sư Đạo dốc lòng chỉ dạy, đến cả những người không học tập xem bài văn Triệu Bạch Ngư làm cũng đều nhìn ra được trình độ của y.

Triệu Ngọc Tranh lén lút sao chép sách luận mà Triệu Bạch Ngư viết, giấu tên tìm một thầy giáo nổi tiếng bình phẩm, cuối cùng có tú tài tự thẹn không bằng, nói thẳng cả đời hắn cũng không thể nào viết ra được tác phẩm tốt như vậy, hẳn là người viết nó phải có tài trạng nguyên.

Những người này không biết thân phận của cậu và Triệu Bạch Ngư, chứng tỏ lời họ nói hoàn toàn chân thật.

Triệu Bạch Ngư giỏi giang khiến cho Triệu Ngọc Tranh cảm thấy sợ hãi, lòng đố kị, ghen ghét mai danh ẩn tích mấy năm lặng lẽ ngóc đầu, đi theo lâu ngày lâu năm trưởng thành khỏe mạnh, rắc rối khó gỡ, trở thành tâm bệnh không thể chữa khỏi được.

Cậu lại dùng những thủ đoạn nhỏ chèn ép Triệu Bạch Ngư lần nữa, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bạch Ngư có thể mặc kệ và gạt bỏ đi mọi lời ác ý nhằm vào mình của người ngoài, cùng với dáng vẻ tự nhiên không thèm để ý của y, Triệu Ngọc Tranh càng căm ghét y hơn.

Người nhà họ Triệu càng tỏ thái độ tốt với Triệu Bạch Ngư hơn chừng nào, lòng Triệu Ngọc Tranh sẽ càng nóng hơn chừng nấy, tìm cách làm tăng mâu thuẫn giữa bọn họ, ví dụ như cố gắng nhắc đi nhắc lại những chuyện buồn nôn mà Xương Bình đã làm.

Nhà họ Triệu vì cậu, vì Xương Bình mà khắc khe với Triệu Bạch Ngư, vô hình trung cũng tăng nỗi sợ hãi trong lòng cậu lên.

Cậu rất sợ một ngày nào đó bản thân không thể nói đối được nữa, Triệu Bạch Ngư của lúc này sẽ là cậu của ngày ấy.

Làm kẻ xấu sẽ không được chết yên lành. Triệu Ngọc Tranh chấp nhận tất mọi kết cục không tốt đẹp, và cái kết tệ nhất chính là đầu rơi xuống đất.

Nhưng mà Triệu Bá Ung đã nói gì?

"Ngươi hãy mở to mắt mà nhìn những gì thuộc về ngươi, những vật không phải là của ngươi, cả những gì ngươi quý trọng hoặc không bị tước đoạt đi từng thứ một."

Triệu Ngọc Tranh bị giam lại vẫn còn cười khẩy, chết còn không sợ, có gì đáng sợ hơn chứ?

***

Ác mộng trở thành sự thật nhưng lại không cảm thấy sợ hãi, mấy ngày đầu, Triệu Ngọc Tranh không hề sợ sệt mà còn có tâm trạng mỉa mai người nhà họ Triệu làm bộ làm tịch.

Trong vòng vài ngày không gặp người ngoài, bị nhốt ở một nơi chỉ đủ nằm, hoa phục hoa quan trên người bị cởi ra, đổi thành áo vải thô ráp cọ xước da thịt, bình thường cần người khác hối thúc nài nỉ mới chịu mở miệng ăn thức ăn ngon, bây giờ đói bụng chẳng ai thèm để ý, phải chịu chấp nhận ăn những thứ thức ăn kì lạ tra tấn ngũ giác và nội tạng.

Không có người hầu xếp thành hàng, cũng không được ăn ngon mặc đẹp, cậu cứ nghĩ sự tra tấn đáng sợ nhất đời này đã dừng lại ở đây rồi, nỗi phẫn hận cũng những tâm trạng phức tạp khác như mất mát và đau khổ hòa lẫn vào nhau, thúc đẩy Triệu Ngọc Tranh tức giận mắng chửi nhà họ Triệu, kể ra những chuyện xấu mà cậu và bọn họ đã làm với Triệu Bạch Ngư, cố gắng hết sức kích thích bọn họ.

Người nhà họ Triệu tổn thương càng nặng, nỗi đau trong lòng cậu càng được giảm bớt.

Cậu đắm chìm vào dáng vẻ đau khổ của nhà họ Triệu, đắm chìm vào sự ngoan cường cố chấp cùng với lòng kiên trì và dũng cảm quên cả sống chết của bản thân, cho đến khi một ngày ba bữa cơm đổi thành ngày một bữa, hai ngày một bữa thậm chí là đưa đồ ăn thiu tới.

Triệu Ngọc Tranh cho rằng cậu sẽ chết vì bảo vệ danh dự của mình, kết quả là cậu bóp mũi ngăn mùi thối ăn thức ăn thiu chỉ được tổng cộng năm ngày.

Cậu khóc rống lên, rơi nước mắt thỏa hiệp, cầu xin tha thứ, phát hiện người nhà họ Triệu thờ ơ, cậu bèn chửi ầm lên, có lúc không nhịn được nữa lại nghĩ đến cái chết.

Ngay khi cậu đã chuẩn bị tinh thần chịu chết xong xuôi, Triệu Bá Ung lại xuất hiện, đích thân dẫn cậu đi đến pháp trường, chứng kiến Xương Bình không ai bì nổi trở thành tù nhận, đường đường là đích trưởng công chúa mà lại mặc áo tù, tóc tai rối bù lên, quỳ xuống trước mặt dân đen trong thiên hạ... Keng! Đầu người rơi xuống đất.

Đầu người với hai mắt trợn tròn chết đứng lăn hai vòng trên đất rồi dừng lại, Triệu Ngọc Tranh nôn ra cả dịch mật.

Trở về từ pháp trường, Triệu Ngọc Tranh hồn bay phách lạc, cậu nghe thấy Triệu Bá Ung hờ hững hỏi một câu: "Còn muốn chết nữa không?" Thoáng chốc như bị đẩy xuống hầm băng, rốt cuộc cậu cũng hiểu được mình sợ chết đến nhường nào.

"Ngươi cảm thấy hiện tại ngươi đang ở địa ngục sao?"

"Ngươi chỉ quay về vị trí cũ, trả lại tất cả những thứ từ đầu đến cuối không hề thuộc về ngươi mà thôi. Suy cho cùng thì ngươi cũng tham gia mưu phản, vốn nên chịu tội chết, may mắn lắm mới giữ được cái mạng làm thứ dân."

"Thứ dân muốn ăn cơm thì phải dốc sức liều mạng, bán sức lao động mới kiếm được!"

Cậu khóc hỏi: "Mặc dù Xương Bình công chúa mới là mẹ đẻ của ta, nhưng chẳng phải ta cũng là con của ông sao?"

"Ta cũng rất muốn hỏi đấy, ngươi đã xem ta là cha, vì sao biết rõ sự thật rồi mà vẫn cầm dao cắt vào lòng ta? Ngươi nhìn đi, rõ ràng ngươi có thể dự đoán được kết quả sau khi sự thật bị phơi bày, rõ ràng ngươi biết được nhà chúng ta sẽ phải chịu nỗi đau đớn dày vò như thế nào, thế nhưng ngươi dù đã được nhà ta yêu thương suốt mười chín năm trời, vẫn không hề do dự đẩy nhà ta xuống địa ngục."

Triệu Ngọc Tranh không phản bác được.

***

Từ sau khi hiểu chuyện, Triệu Trường Phong không còn tham gia vào những hành động bắt nạt Triệu Bạch Ngư nữa, Triệu Trọng Cẩm thông minh từ nhỏ thì càng khó bị kích động hơn, chỉ có Triệu Ngọc Khanh sát tuổi cậu là tính tình sôi nổi, không thích động não, thân mật với cậu nhất và rất dễ bị khiêu khích.

Triệu Ngọc Tranh không nhịn nổi sự tra tấn này nữa bèn tìm Triệu tam lang đến giúp, cậu đau khổ cầu xin, chỉ mong có thể thức tỉnh được tình anh em giữa mình và gã.

Triệu tam lang không còn dễ gạt như ngày trước nữa, gã hỏi: "Ngươi đã biết thân thế của ngũ lang từ trước, vì sao lại giấu giếm mà không báo?" Thật ra đáp án đã được nói ra rất nhiều lần rồi, hỏi lại cũng chỉ có thể nghe được những lời như khoan vào tim thôi, gã thì thào chất vấn: "Vì sao? Rốt cuộc là bọn ta đã làm lỗi gì với ngươi? Nuôi một con chó nó còn biết ơn, huống chi cho đến lúc đó bọn ta vẫn đối xử với ngươi như trân châu bảo vật, sao ngươi có thể... Sao có thể lợi dụng sự bao dung mà bọn ta dành cho ngươi để tổn thương ngũ lang vô tội? Ngươi nói ngươi sợ sau khi bọn ta biết rõ sự thật rồi sẽ không cần ngươi, không yêu thương ngươi nữa, sẽ càng trả thù ngươi nặng nề hơn..."

Gã càng khó mà tin được: "Cho nên ngươi mới trơ mắt ra nhìn bọn ta gây tổn thương cho ngũ lang, người mà cả nhà mắc nợ rất nhiều, ngươi còn thờ ơ nhìn cha mẹ, nhìn ta và đại ca tham gia vào bữa tiệc mưu phản... Ngươi thật sự không biết nếu như Đông cung mưu phản, với tư cách là Tế chấp cha và mẹ sẽ đứng mũi chịu sào ư?"

Triệu Ngọc Tranh nước mắt giàn giụa: "Ta chỉ hy vọng mọi người đổi xử tốt với ta không phải là vì quan hệ máu mủ, mà chỉ vì ta là Triệu Ngọc Tranh thôi, ta sợ mọi người vứt bỏ ta, bởi vì quá sợ hãi, cho nên ta mới hồ đồ."

"Nhất thời hồ đồ có thể thông cảm, nhưng ta chưa từng thấy người nào hồ đồ đến tận bốn năm năm trời." Có lẽ là vì đả kích quá lớn, Triệu tam lang suy nghĩ rõ ràng hơn trước đây nhiều, lời lẽ cũng sắc bén hơn, "Ngươi một mặt trách nhà ta xem trọng huyết thống, tùy tiện vứt bỏ người thân ở bên cạnh suốt mười chín năm trời, mặt khác không chút do dự đầu quân vào nhà mẹ đẻ, tận dụng tài nguyên và quan hệ mà mẹ đẻ mang lại không hệ có chút gánh nặng nào, cũng không cảm thấy tội lỗi mà chiếm cứ thân phận của ngũ lang, làm tổn thương ngũ lang... Rõ ràng người chà đạp tình cảm mười chín năm giữa nhà họ Triệu và ngươi trước chính là ngươi, làm sao ngươi vẫn có thể không thẹn với lòng mà chỉ trích thẳng mặt nhà ta? Tự hỏi lòng mình đi, dù thân duyên có sâu nặng hơn nữa vẫn có thể chống cự lại được sự tiêu hao của ngươi sao?"

Gã nhẹ giọng hỏi: "Triệu Ngọc Tranh, ngươi xứng ư?"

Triệu Ngọc Tranh vô cùng đau đớn, ánh mắt đầy hối hận và áy náy hoàn toàn tan rã dưới dự thờ ơ lạnh lùng của Triệu tam lang, để lộ ra sự ích kỷ, ngang ngược cố chấp không còn thuốc chữa, gằn từng chữ một: "Ta có xấu xa thì cũng chỉ là người giật dây, còn người cầm dao đâm Triệu Bạch Ngư chính là mấy người."

Mặt Triệu tam lang biến sắc.

Triệu Ngọc Tranh tự tiếp lời: "Năm Triệu Bạch Ngư tham gia kì thi, ta chỉ giả vờ bệnh một chút thôi, rồi ở trước mặt huynh dẫn dắt vài câu, huynh đã không chờ được mà hành động, nhốt Triệu Bạch Ngư lại... Trước khi trách ta, huynh hãy tự giết bản thân mình để tạ tội với Triệu Bạch Ngư đi!"

Mặt Triệu tam lang trắng bệch, môi mấp máy, lúng túng nói: "Ta đã nghĩ ngũ lang không có tài học..." Dù sao cũng bỏ lỡ thời gian rồi, gã nghĩ có lẽ vẫn có thể tiến cử y làm một tiểu quan tiểu lại, không tính là bạc đãi.

Triệu Ngọc Tranh cười điên cuồng: "Huynh đã xem bài thi của Triệu Bạch Ngư rồi đúng không? Huynh vẫn luôn nghĩ rằng giám khảo cho y đậu là vì nể mặt Tế chấp sao? Bài làm bị phê đỏ đó là do ta tìm người khác viết, ta cố tình bày ra ván cờ đó, rồi để cho huynh lấy đọc được, khiến huynh hiểu lầm rằng y không có tài học... Có huynh là chứng cứ phụ, cha mẹ lòng mang thành kiến của chúng ta sẽ không bao giờ lãng phí thời gian để kiểm chứng thực hư! Vì thế, tam ca à, là do huynh lỗ mãng tự đại, tự cho mình là đúng, cắt đứt tương lai của Triệu Bạch Ngư!"

Cậu bước từng bước đến gần, sắc mặt dữ tợn: "Huynh hãy hận chính mình trước khi hận ta đi, cũng hãy trách phạt bản thân trước khi trách ta đi! Tam ca, người hại Triệu Bạch Ngư là huynh, huynh đáng tội, tội đáng chết vạn lần!"

Triệu tam lang mất hồn mất vía, lảo đảo rời khỏi đó.

Khi Triệu Ngọc Tranh cho rằng cậu đã đạt được chiến thắng toàn vẹn, thì Triệu tam lang bỗng xoay người lại, gã nhìn Triệu Ngọc Tranh rồi dõng dạc nói: "Ta đáng chết, nhưng ngươi cũng thoát không nổi đâu. Tương lai của ngũ lang bị hủy hoại bởi ta và ngươi, vì thế nên ta và ngươi đều phải trả lại."

Nụ cười tươi của Triệu Ngọc Tranh đông cứng trên mặt, trong mắt dần toát ra vẻ chấn động sợ hãi.

"Ngươi đã vượt qua thi Hương, kế tiếp là thi Tỉnh, đó chính là lối thoát duy nhất của ngươi."

Nhận ra được gã muốn làm gì, Triệu Ngọc Tranh nghẹn ngào: "Không... Huynh không thể..."

"Ngươi phải mở to mắt ra mà nhìn cơ hội để bản thân trở nên nổi bật bị cướp đi, giống như cách mà ngươi cố tình khiến cho tương lai của ngũ lang bị đứt đoạn năm đó vậy."

"Không!!!" Đột nhiên Triệu Ngọc Tranh gào lên, cậu định nhào tới nhưng Triệu tam lang đã tránh đi được.

Triệu tam lang lạnh lùng rời đi, nhìn thấy Triệu Trọng Cẩm ở cửa viện, hắn vừa trở về từ Lưỡng Giang, từ nãy giờ đã nghe hết toàn bộ mọi chuyện.

"Đệ tới đúng lúc lắm, ta có vài lời muốn nói với đệ."

"Năm đó Triệu Ngọc Tranh cố ý hay vô ý nhắm vào, sự thật là ta đã nhìn ra." Triệu Trọng Cẩm chỉ liếc một cái là có thể đoán được Triệu tam lang muốn hỏi gì, hắn thoáng nhìn mảng rêu xanh trên tường, nói đầu đuôi gốc ngọn: "Cậu ta giả vờ bệnh, cố ý dẫn ta và đại ca đi ngang qua viện nhỏ trong rừng ngoại ô, ta có thể nhìn ra chút dấu vết. Mặc dù không thích, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc uốn nắn cậu ta."

Nhắm chặt hai mắt, giấu nỗi hối hận vào sâu tận bên trong, vẻ mặt Triệu Trọng Cẩm bình tĩnh đến đáng hận: "Ta cũng khó thoát khỏi tội kia."

Thoáng cái mắt Triệu tam lang đỏ bừng lên.

"Đệ không thông minh, không chín chắn bình tĩnh như đại ca, cũng không thể nhìn thấu lòng người như huynh, đệ bị lợi dụng là đáng đời đệ, chuyện đệ làm sai đáng bị trừng phạt, nhưng nhị ca đã nhìn ra được mà vẫn để mặc sai lầm bành trướng... Chẳng trách những năm đó, đệ từng có cảm giác, cảm giác như huynh luôn xa lánh Triệu Ngọc Tranh, đệ còn tưởng mình hiểu lầm, hóa ra huynh đã nhìn ra bản chất của nó từ sớm. Không thích, cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vì có tình anh em ngăn trở nên vẫn để mặc nó, bởi vì dù có làm sao đi nữa thì người bị hại cũng không quan trọng, tai họa cũng không đến lượt huynh gánh có phải không? Bởi vì nhà họ Triệu có thể giúp nó phơi bày mặt trái giải quyết hậu quả, bên trên còn có cha mẹ và anh cả, không đến lượt huynh dạy dỗ nó, cho nên huynh mới lười vạch lá tìm sâu đúng chứ?"

Triệu tam lang che mặt, không nhịn được nghẹn ngào: "Bởi vì tính tình của phần lớn những kẻ thông minh như các người đều bội bạc, cho rằng dù có phạm sai lầm thì cuối cùng vẫn có cách bù đắp, thế nên mới không sợ phạm phải sai lầm có đúng không?"

Triệu Trọng Cẩm á khẩu không nói nên lời, vị đắng chát lan tràn từ trong lòng dâng lên cổ họng, lan đến tận khoang miệng, dù bây giờ có nói hắn hối hận rồi, chỉ sợ vẫn sẽ bị chỉ trích đó là một trong những lý do để bao che cho lỗi lầm mà thôi.

Giờ phút này, tấm lưng không hề khuất phục từ trước đến nay của Triệu tam lang bỗng nhiên sụp xuống, khí phách thiếu niên trong mắt lung lay sắp đổ: "Nhưng đệ không biết phải làm sao bây giờ nữa." Mờ mịt mất định hướng, sự hăm hở bị dập tắt chỉ trong một khoảnh khắc.

Triệu Trọng Cẩm liền hiểu được một Triệu Ngọc Khanh tuy lỗ mãng phá hoại nhưng khẳng khái trượng nghĩa, quyết chí trở thành một thiếu niên hào hiệp đã không còn nữa rồi.

Người khác trưởng thành trong đau khổ, Triệu Ngọc Khanh lại trưởng thành trong một thoáng tâm trạng day dứt, quãng đời sau này đã định là sẽ khó mà tìm được niềm vui.

***

Ngày thi Tỉnh đến, Triệu Ngọc Tranh bị Triệu Ngọc Khanh áp giải đến trước cửa trường thi nhìn các học sinh ngồi vào bàn, nhìn giám khảo gạch bỏ ba chữ tên "Triệu Ngọc Tranh" trên sổ điểm danh, nhìn cửa lớn ngoài trường thi đóng lại, nghe lời tuyên bố u ám cắt đứt tương lai cậu của gã: "Cơ hội trở nên nổi bật của ngươi không còn nữa rồi, tâm trạng thế nào?"

Triệu Ngọc Tranh chết lặng, từ cầu xin tha thứ đến khóc nấc đau đớn, nước mắt lăn dài thảm thiết nhận sai, cũng không nhận được lòng thương cảm, lúc này trong lòng cậu hối hận không thôi.

Không phải hối hận vì ngày xưa đã cản trở Triệu Bạch Ngư đi thi, mà hối hận là vì mấy ngày trước đã mất kiếm soát kích thích Triệu Ngọc Khanh.

Nhìn mặt Triệu Ngọc Tranh, Triệu tam lang nở nụ cười.

"Khoa khảo ba năm, bỏ lỡ lần này thì ba năm nữa thi lại, có rất nhiều người đến gần năm mươi tuổi mới đậu Tiến sĩ, ngươi còn trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi..." Triệu tam lang giết chết suy nghĩ của Triệu Ngọc Tranh, lời nói xoay chuyển: "Có lẽ ngươi sẽ trúng cử, toàn bộ là nhờ có cha sửa bài, giảng bài cho ngươi, cha chính là Thái phó Hoàng tử, tể tướng đương triều, Trạng nguyên tam nguyên cập đệ! Dù là cái đầu heo cũng có thể trúng cử được! Nhưng về sau này ngươi sẽ phải tự lực cánh sinh, rồi ngươi sẽ nhận ra chỉ sống thôi cũng đã rất khó khăn rồi, làm sao có thể chuyên tâm chuẩn bị tham gia kì thi nữa chứ? Sẽ không còn ai giảng bài cho ngươi, không có giấy bút và mực, không có sách vở, chẳng học được cái gì đến nơi đến chốn..."

"Trong người ta vẫn có công danh!" Bỗng nhiên Triệu Ngọc Tranh ngẩn đầu lên, ánh mắt ngập thù hận.

Giọng Triệu tam lang nhẹ bẫng: "Triệu gia tứ lang Triệu Ngọc Tranh, bệnh hiểm nghèo đột phát, chết rồi."

Triệu Ngọc Tranh sững sờ: "Ta còn sống mà..."

Bất thình lình có tia sáng xẹt qua, cậu nhớ đến những lời mà Triệu Bá Ung từng nói: "Thân phận, tên, cơ hội vượt trội của ngươi, bao gồm danh dự làm người, sự tồn tại của ngươi, kể cả quyền muốn được sống và được chết..."

Từng thứ một sẽ lần lượt bị tước đoạt.

Muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Đây chính là sự trả thù cực kì cao siêu và ác độc của Triệu Bá Ung.

***

Bốn năm sau, ma ma Triệu phủ bất thình lình nhét một cái túi vải vào ngực Triệu Ngọc Tranh, đưa cậu đến cửa sau, chỉ ra còn đường bằng phẳng phía bên ngoài rồi nói: "Ngươi đi đi."

Khi đó Triệu Ngọc Tranh đã cam chịu số phận, những tưởng cậu sẽ mãi mãi sống trong chiếc lồng giam mà người nhà họ Triệu dựng nên cho đến khi lặng lẽ chết đi, không ngờ chỉ mới bốn năm thôi, bọn họ đã thả cậu đi rồi.

Cậu nghi ngờ mình bị lừa, do dự rồi bước ra bên ngoài, phát hiện ma ma chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay người vào phủ, cửa sau đóng chặt, từ đây về sau sẽ chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.

Bước chân của Triệu Ngọc Tranh từ chậm rãi thành nhanh dần, sau đó là chạy băng băng, cậu chạy như điên về phía mặt trời mọc, cứ nghĩ sắp sửa đón chào hy vọng, nhưng rời khỏi Triệu phủ rồi, trở thành tầng lớp dân chúng bình thường mới nhận ra lời Triệu tam lang nói không sai.

Người bình thường để nuôi sống bản thân thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi, huống chi cậu không xu dính túi, không có người thân, lại chẳng giỏi giang gì chuyện học hành, cùng lắm chí thi đậu công danh với tài nguyên bằng một phần ngàn lần thứ người thường có cầu cũng không cầu được mà thôi, mất đi sự che chở của Triệu phủ, cậu lập tức trở thành đồ vô dụng tệ hại.

Cuộc sống gian nan hoàn toàn làm phai mờ đi thái độ kiêu ngạo của Triệu Ngọc Tranh, mài mòn cậu thành một người bình thường như bao người bình thường khác, để có được mấy đồng tiền, có được một phần cơm ăn mà phải làm lụng vất vả, tính toán chi li, hoặc chửi ầm lên với người khác, một bước cũng không nhường, hoặc là khúm núm khép nép, cúi đầu khom lưng, lúc rơi vào vũng lầy, không chịu nổi nữa cũng không có gan để mà tự sát, chỉ đành phải kéo lê xác thịt mệt mỏi tiếp tục sống tạm bợ trong thân thể này.

Khó có được đêm khuya thanh tĩnh thì cũng sẽ đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn mộng, trừng mắt nhìn thấy trần nhà đầy mạng nhện, nhưng đầu óc thì vẫn còn đắm chìm trong những ngày niên thiếu tươi đẹp đi thăm thú vườn tược, gọi bạn dẫn bè, ra roi thúc ngựa ra phố đông nườm nượp.

Một lát sau mới giật mình hoàn hồn, xoay người lại ngủ say, nửa đêm về sáng không mộng mị, rốt cuộc cũng không bị chuyện xưa quấy nhiễu nữa.

Thỉnh thoảng vẫn sẽ tự hỏi lòng mình, rằng có từng hối hận hay không?

Đã đến nước này rồi còn làm gì được nữa, hối hận cũng vô ích thôi.

***

"Mười năm vui buồn như giấc mộng, vỗ tay nói với nhau đôi lời, chuyện cũ qua rồi tựa khói bay."

Bên cạnh cầu Cô Tô, phía đầu mui thuyền đen có một hiệp sĩ áo vải đang ngồi xếp bằng, tay ôm thanh kiếm hỏng, phơi mình dưới nắng, thấp giọng đọc thơ khiến cho các nữ ngư dân đang giặt đồ gần đó hướng ánh mắt tò mò đến đánh giá.

Nữ ngư dân nọ đánh bạo hỏi: "Câu thơ mà huynh đọc có nghĩa là gì?"

Hiệp sĩ kia quay đầu lại nhìn, vẻ ngoài sa sút khó giấu được tướng mạo tuấn tú, gã cong môi cười, trái lại có hơi thoải mái.

"Ý bảo người ta đừng hoài niệm quá khứ ấy mà."

Nữ ngư dân ôm chậu gỗ đựng quần áo đứng dậy, nghe vậy thì đáp: "Cơ mà những người ngoài miệng nói đừng bận tâm đến quá khứ, thường là những người bị mắc kẹt trong quá khứ và không thể thoát ra khỏi nó. Thiếu hiệp miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đấy à."

Nói xong cô nàng cười rồi rời đi, hiệp sĩ ở lại, cũng chính là Triệu gia tam lang Triệu Ngọc Khanh đang sững sờ, một lúc sau mới để lộ nụ cười khổ, gã tự cho rằng mình không vướng bận gì, kết quả đến một nữ ngư dân cũng nhìn ra được gã đang mua dây buộc mình.

Năm đó dẹp loạn chuyện Đông cung mưu phản xong, triều cục ổn định, nhưng nhà họ Triệu lại chia năm xẻ bảy, ai nấy đều tự thẹn với lòng, Tạ thị khóa cửa viện, làm bạn với thanh đăng cổ Phật, Triệu Bá Ung tóc đổi màu hoa râm, chỉ vì muốn được ngũ lang tha thứ, Triệu Trường Phong thì lập tức tự thỉnh đến biên cương ngay sau đó.

Dù về sau Đại Hạ đã bị diệt, biên cương ổn định, Triệu Trường Phong vẫn không chịu quay về.

Tính tình Triệu Ngọc Khanh trở nên trầm ổn hơn, làm việc đáng tin cậy, chỉ trong vài năm đã thăng liền mấy cấp, khoảng thời gian đó gã cũng từng thử rất nhiều cách để bù đắp sai lầm với mong muốn chữa lành tình thân với ngũ lang, nhưng người trước không giải quyết được vấn đề gì, người sau nỗ lực không có tác dụng.

Gã sẽ mãi mãi không thể quay trở về quá khứ, không thể ngăn cản Triệu Ngọc Khanh mười chín tuổi làm ngũ lang tổn thương, cũng không có cách nào tha thứ cho Triệu Ngọc Khanh đã phạm phải sai lầm, gã không thể tha thứ cho bản thân mình, vĩnh viễn bị nhốt lại viện nhỏ trong rừng sâu năm mười chín tuổi.

Triệu Ngọc Khanh đã nằm mơ thấy vô số ác mộng, trong mộng "gã" đứng ở bên ngoài viện, đối diện với cánh cửa bị khóa chặt, gã biết rõ phía sau cánh cửa kia là ngũ lang, biết rõ đã sắp đến giờ vào trường thì rồi.

Gã chỉ cần bước lên đá văng cửa ra, ôm ngũ lang lên ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa y đến trường thi, sau đó chờ, chờ đến khi y thi xong, gã sẽ nghiêm túc lấy bùa linh cầu từ chùa Tướng Quốc ra treo vào bên hông ngũ lang, nói với y rằng, nói với y rằng...

"Xin lỗi đệ."

Thế nhưng "gã" ở trong mộng chỉ đứng trước cửa viện, lắng nghe động tĩnh bên trong rồi không chút do dự mà xoay người rời đi.

Dưới ánh mặt trời, rừng cây xanh tốt, móng ngựa lộc cộc, Triệu Ngọc Tranh ngu xuẩn kia đi rồi.

Triệu Ngọc Khanh của tuổi hai mươi ba mỗi lần bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bên gối đều sẽ ướt đẫm, không chịu nổi đau khổ, bốn năm sau đó lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc Tranh bị vứt bỏ nơi cõi tục giãy giụa tìm đường sống, gã cũng từ quan rời kinh, hủy bỏ tương lai rộng mở, trở thành một hiệp khách lang bạt nay đây mai đó.

Mấy năm nay gã từng cứu người, cũng từng giết kẻ ác, đi qua vô số địa phương, để được no bụng và kiếm lộ phí, những việc cực khổ gã đều đã từng làm, một ngày nọ bỗng nhiên giải thích được vì sao ngũ lang lại chém đầu ba trăm quan, bỗng nhiên hiểu ra vì sao đêm cung yến năm ấy ngũ lang lại một lòng muốn chết.

Việc xưa chẳng còn dấu vết, đừng bận tâm quá khứ, nếu như lòng đã hổ thẹn, cớ sao không hỏi lại chuyện cũ?

==

Min:

"Người nhà họ Triệu càng tỏ thái độ tốt với Triệu Bạch Ngư hơn chừng nào, lòng Triệu Ngọc Tranh sẽ càng nóng hơn chừng nấy"

Trách nhà họ Triệu bị hận thù che mờ mắt, nhưng họ cũng đáng thương vì bị lừa gạt suốt hai mươi năm trời. Họ cũng đã từng đối xử tốt với Triệu Bạch Ngư, ngẫm lại, đâu phải họ không cho Triệu Bạch Ngư đi học đâu, em bé còn được thầy giỏi dạy dỗ cơ mà, nhưng chỉ vì Triệu Ngọc Tranh quá lo được mất, muốn làm những điều có lợi cho bản thân mình, cộng thêm một Triệu Ngọc Khanh yêu ghét rõ ràng, tính tình xốc nổi và sự hiểu lầm tai hại bởi trò vặt của Triệu Ngọc Tranh xấu tính, mọi chuyện mới đi vào đường cùng.

Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, trong suy nghĩ của mình, mình cảm thấy ít nhiều gì nhà họ Triệu cũng có tình cảm với Triệu Bạch Ngư, không có tình thân thì cũng có tình người, nhờ tình người đó, họ mới giữ em lại nuôi lớn, cho em cái ăn cái mặc và chỗ ở, thậm chí dù chỉ là một chức quan thất phẩm nhỏ tẹo thôi họ cũng cho, bởi lẽ nếu như ghét bỏ em và hận lây từ "mẹ ruột" của em, thì nhà họ cứ việc âm thầm hãm hại em đến chết là được rồi, dù gì Xương Bình cũng chẳng quan tâm đến em, cần gì phải để em lớn lên khoẻ mạnh trong khi "con ruột" của mình ôm bệnh trong người sống chết không rõ chứ?

Ở đây mình không tẩy trắng cho nhà họ Triệu, bởi vì bên cạnh những việc nêu trên, không thể phủ nhận bọn họ còn làm ra những chuyện tồi tệ hơn thế nhiều, nhưng mà ta thường nói "Ác giả ác báo", những người làm chuyện xấu đều phải gánh chịu hậu quả, ngay cả nhà họ Triệu được mệnh danh là "gia đình hạnh phúc nhất Kinh Đô" cũng tan đàn xẻ nghé rồi, những điều này tuy không đủ để bù đắp lại cho những gì họ đã làm với Triệu Bạch Ngư, nhưng kết cục của mỗi người nhà họ Triệu đều là những gì mà họ đáng phải chịu.

Trong ngoại truyện 3, "Triệu Bạch Ngư" có nói với bé Cá rằng cậu ấy đã cảm thấy thoả mãn rồi, bởi vì cậu ấy biết trên đời này vẫn còn có người yêu thương mình, cậu ấy nhìn ra được điều đó, gần như đồng nghĩa với việc cậu tha thứ cho nhà họ Triệu. Cho nên đối với mình, em bé Cá của mình có tha thứ cho nhà họ Triệu hay không thì đó vẫn là sự lựa chọn của em ấy, và mình tôn trọng quyết định đó.

Mọi người đọc cũng thấy thái độ của em đối với mẹ Tạ trong ngoại truyện rồi đúng không? Nhà họ Triệu khom mình lấy lòng suốt mấy năm trời chỉ mong được em nhìn đến, nói chuyện với họ, chỉ cần nói một câu thôi họ cũng đã mừng rơi nước mắt rồi chứ chẳng cầu chi đến chuyện được em tha thứ, nước chảy đá mòn, lòng người cũng giống vậy thôi, huống chi em Cá còn là một bé bi cực kì dễ mềm lòng, và bản thân em cũng tự khẳng định mình không hề hận nhà họ Triệu đấy thôi, có lẽ em sẽ không nhận lại gia đình nhưng vẫn hoà hoãn với họ, đó đã là một kết thúc đẹp cho cả hai bên rồi ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play