Giờ thân ba khắc, Đường đề hình ở tương đối gần nên vội vàng chạy đến Nha môn Tri phủ, bước nhanh vào tiền viện, nhìn thấy Quản Văn Tân chuẩn bị ra ngoài đi cáo Khâm sai, bấy giờ chỉ thẳng mũi gã mắng chửi.

"Quản Văn Tân! Ngươi muốn kéo đồng liêu cùng chịu chết phải không?"

Hoắc Chiêu Vấn vốn định rời đi, phát hiện bóng dáng Đường đề hình xuất hiện bèn lui lại, trốn trong một góc khuất xem hai con chó cắn nhau.

Quản Văn Tân tự cảm thấy mình có Khâm sai, Khang vương và Nguyên Thú đế làm chỗ dựa, cũng đã tự cho rằng mình là Trấn an sứ Quảng Đông, cho nên chẳng thèm để thượng sai ngày xưa sớm muộn gì cũng ngã ngựa là Đường đề hình vào trong mắt, gã vươn tay gạt đi cánh tay đang chỉ vào mũi mình ra, ngạo mạn nói: "Đại nhân nói gì thế? Sao ta nghe mà chẳng hiểu chữ nào?"

Đường đề hình: "Ngươi đừng có mà giả ngu! Ngươi muốn tra án, muốn làm thanh quan, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi không thể đụng vào vụ án của Dương thị!"

Quản Văn Tân biết còn cố hỏi: "Vì sao không thể? Bá tánh dưới quyền có người đến cáo quan, bổn phủ làm việc theo pháp luật, điều tra rõ chân tướng, nếu có tội thì phải định tội, nếu trong sạch thì phải trả lại trong sạch cho nàng ta, bổn phủ làm gì mà không đúng, xin thượng sai hãy chỉ dạy cho."

Đường đề hình nộ khí công tâm: "Ngươi thừa biết vụ án Dương thị là do ta và Đề hình sứ năm xưa, Trấn an sứ Quảng Đông đương nhiệm cùng chủ thẩm, nếu như lật lại án, há chẳng phải liên lụy đến chúng ta sao?"

Quản Văn Tân tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ ra: "Sao ta lại quên mất ấy nhỉ?" Rồi bỗng nhiên gã biến sắc, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đó chính là do thượng sai ngươi làm sai, vì sai lầm của ngươi mà phạm phụ Dương thị mới nhận hết khổ sở, lưng đeo oan khuất nặng nề, đã không thể báo thù cho người nhà đã uổng mạng, thậm chí gánh luôn cả tiếng xấu thông dâm hại người, suýt nữa đầu rơi xuống đất, đúng là thảm kịch thế gian, người nghe thương cảm, đúng là Đậu Nga tái thế mà! Nếu không phải nhận được đại xá, chẳng phải sẽ xuất hiện kỳ cảnh tháng sáu tuyết rơi, ba năm đại hạn như vậy sao? Đường đại nhân, không phải hạ quan nhằm vào ngươi, mà là do ngươi làm hại người ta trầm oan năm năm, khổ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, có phải cũng nên trả nợ rồi không?"

"Ngươi!" Đường đề hình giận run người.

Quản Văn Tân thì thoải mái nhàn nhã: "Đại nhân chớ tức giận, một lời nói một cử chỉ của hạ quan đều xuất phát từ góc độ luật pháp của triều đình, thân làm quan phụ mẫu một phương, tất nhiên là phải giải oan cho bá tánh rồi."

Đường đề hình tức cười: "Quản Văn Tân à Quản Văn Tân, rốt cuộc là ngươi đã ăn gan hùm gan báo gì hay là dính phải bùa mê thuốc lú của Khâm sai vậy, lại còn nói mình là quan phụ mẫu, ngươi thử sờ lương tâm của mình tự hỏi xem ngươi có xứng không? Bao năm qua tiền vào tay ngươi ít ỏi lắm sao? Có biết bao nhiêu oan án, người qua đời vì sự ngu dốt và sai trái của ngươi hay không? Thế nào? Khoác lên mình lớp da quan thì thật sự coi mình là con người à? Ngươi đã quên bản thân mình những năm nay làm con chó vẫy đuôi chạy tới chạy lui chỗ Xương Bình công chúa và Cán thương như thế nào sao?"

Quản Văn Tân thẹn quá hóa giận: "Dù ta có là con chó thì cũng sạch sẽ hơn các ngươi!"

"Sạch sẽ ở đâu? Bổn quan còn muốn nghe ngươi giải thích hay tới nỗi nào đây."

***

Cuối giờ thân, vó ngựa lộc cộc, một hàng binh sĩ chầm chậm chạy đến vây quanh Nha môn Tri phủ Hồng Châu, quán rượu, sạp hàng và tiệm cơm gần đó thấy tình thế không ổn, đã kéo kín cửa sổ đóng chặt cửa chính từ sớm, giả câm giả điếc.

Sơn Kiềm, Thủy Hồng Lãng và các quan viên Lưỡng Giang nghe tiếng mà đến, mọi người nhìn nhau, nhao nhao bước vào Nha môn, có nha địch đến hỏi: "Các ngươi là ai?" Một giây sau bị Sơn Kiềm nóng nảy đá một cước văng ra xa, cả buổi trời cũng không bò lại nổi, những kẻ khác đều không dám đến cản đường nữa.

Đám người bước nhanh vào sân trước, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu gào của Quản Văn Tân.

Sơn Kiềm không nhịn được hỏi gã sạch sẽ ở đâu, Quản Văn Tân nhìn thấy Sơn Kiềm, người có binh quyền trong tay, rốt cuộc cũng sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt, lui lại hai bước chắp tay: "Hạ quan bái kiến Soái sứ đại nhân."

"Đều là một đám quạ đen tầm thường, chạy vào ổ gà nhặt được lông trắng dính lên người mà cũng tự cho là mình trong sạch sao, xem thường việc làm bạn với bọn ta sao?"

Quản Văn Tân nhìn một đám người từ quan lớn, cho đến quan huyện thất phẩm đều vây quanh, trong lòng biết người đến không thiện, không nhịn được căng thẳng đổ mồ hôi, run rẩy đáp lời: "Hạ quan không có ý đó..."

"Không có à? À, là không có, không phải xem thường việc làm bạn với bọn ta, mà chỉ xoay đầu ngắm dao trong tay vào đồng liêu ngày xưa thôi mà, ngươi muốn mạng của đồng liêu cũ đúng chứ!"

Quản Văn Tân hoảng loạn lắc tay liên tục: "Không không, ta không có..."

Sơn Kiềm bước từ xa tới gần, chỉ vào người đứng phía sau nói: "Nhìn xem, không phải là bộ hạ cũ của ngươi thì chính là thượng sai của ngươi, đều là người cùng đi qua phú quý, trong nhà có già có trẻ, thân tộc quá trăm người, nếu như bọn họ ngã xuống, thì phải hại chết bao nhiêu người? Quản Văn Tân, sao ngươi có thể nhẫn tâm giẫm thi thể của đồng liêu để trèo lên trên chứ?"

Quản Văn Tân méo mặt: "Hạ quan, hạ quan chỉ chấp pháp theo lẽ công bằng, đó, đó đều là án mạng, là thiên đại oan án —— "

"Là án oan cũng chẳng tới phiên ngươi làm thanh thiên."

Sơn Kiềm cướp lấy hai chứng cung trong tay gã, Quản Văn Tân vô thức muốn giật lại, không cẩn thận làm rơi bức thư giấu trong ống tay áo.

Sơn Kiềm nhanh tay lẹ mắt nhặt lên mở ra xem, đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là cho ngươi thăng quan tiến chức... Nhưng mà ngươi đừng có mà mơ, nếu như vụ án của Dương thị được rửa sạch, quan chủ thẩm ngày xưa phải đền trả biết bao nhiêu? Ngươi có bao giờ nghĩ tới, Bình Bác Điển bị bắt, Nha hàng tham dự vận chuyển muối lậu, buôn lậu thủy vận và buôn người sẽ sụp đổ hay không? Nha hàng sụp đổ liên lụy đến biết bao nhiêu đồng liêu? Hơn phân nửa quan trường Lưỡng Giang đều ngã nhào vào trong đó! Nhiều đầu người đến thể để ngươi đổi lấy một chức Trấn an sứ*, ngươi ngồi có thấy an tâm không?"

(*) Chỗ này trong raw dùng Phát vận sứ, nhưng vì ở chương trước tác giả để Trấn an sứ rồi nên có lẽ chỗ này bị nhầm thui TvT

Quản Văn Tân lúng túng không nói nên lời.

Sơn Kiềm nói tiếp: "Nếu như quan trường Lưỡng Giang đều bị kéo vào trong, ngươi cho rằng mình chạy trốn được sao?"

Quản Văn Tân vô thức phản bác: "Hạ quan không có phạm pháp —— "

"Ở đậy chỉ cần mỗi người nói ngươi một câu, không quan tâm thật giả, đã đủ cho ngươi nhận thiên đao vạn quả rồi."

Toàn thân Quản Văn Tân khẽ run rẩy, đã triệt để hiểu rằng gã không phá nổi đại án, cũng không bay lên được chức quan kia, những lời Sơn Kiềm nói đã trói chết gã ở ngục tù quan trường Lưỡng Giang này rồi, gã vốn không thoát nổi.

Cũng may gã chỉ là một cọng cỏ đầu tường rễ bám không chắc, không giãy giụa được bao lâu, nhanh chóng bày ra thái độ nghiêm túc, lập tức lấy lòng: "Hạ quan đã hiểu, hạ quan chỉ nhất thời hồ đồ thôi!" Từ lúc mở miệng là liên tục nói mấy lời hồ đồ, vội vã nhận sai: "Soái sứ đại nhân, hạ quan hồ đồ, hạ quan sẽ thả Bình Bác Điển ra ngay, sau đó tìm thời cơ giết chết Dương thị trong nhà lao, làm cho hai vụ án mạng này thành án treo cả, không ai có thể lật án lại nữa!"

Sơn Kiềm cười thõa mãn: "Bổn quan đã nói Quản đại nhân là người thông minh rồi mà."

Quản Văn Tân nhanh chóng cười bồi theo.

Đám người Đường đè hình nghe vậy đều lộ ra nụ cười mỉa mai, dù cho bọn họ cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, cũng khinh thường kiểu quan như Quản Văn Tân.

Hoắc Chiêu Vấn nấp mình trong bóng tối trầm lặng quan sát, phẫn nộ trong lòng đã mất, chỉ để lại đầy ngập sát phạt.

Khi Quản Văn Tân cho rằng nguy cơ đã được xóa bỏ, thì Sơn Kiềm đột nhiên vươn tay bóp lấy cổ gã, trong giọng nói tràn trề sát ý: "Ngươi đã biết quá nhiều, lỡ đâu lại không ngừng dao động thì sao, có phải ngày nào Khâm sai còn hứa sẽ cho ngươi làm quan nhị phẩm ở kinh thành, là ngày đó ngươi sẽ còn quay lưng lại bán sạch đám đồng liêu Lưỡng Giang chúng ta đây không?"

Quản Văn Tân lắc đầu nguầy nguậy.

Sơn Kiềm: "Để tốt cho mọi người, chỉ có thể hi sinh Quản đại nhân mà thôi. Ngươi yên tâm, gia quyến của ngươi đã có các đồng liêu chăm sóc, sẽ không làm khó gì nữa đâu, cứ an tâm lên đường đi."

"Ối ối... Tha, tha mạng... Cứu, cứu —— "

Rắc một tiếng, Sơn Kiềm vặn gãy cổ Quản Văn Tân, ném người xuống đất rồi khoát tay nói: "Làm giả thành hiện trường chết cháy, bao nhiêu người bên trong cũng phải giết sạch. Còn có Dương thị kia nữa, cũng thiêu chết trong Nha môn đi, về phần Bình Bác Điển... Có lẽ Hội trưởng Nha hàng cũng nên thay người khác lên đứng đầu rồi."

Đường đề hình lo lắng nói: "Tam gia có đồng ý không?"

Dù là Trần La Ô, hay là Bình Bác Điển thì đều là người của Tam gia, mà thực sự bọn họ chẳng có tài trí gì để làm chuyện lớn, toàn bộ đều nhờ có Tam gia đứng phía sau bày mưu tính kế.

Sơn Kiềm: "Tam gia già rồi, bệnh nặng nên không còn minh mẫn nữa, việc buôn bán của Cán thương cũng ngày càng sa sút, không đến một năm nữa chắc sẽ nghèo thành cái dạng gì luôn chẳng biết? Đầu tiên là Triệu Bạch Ngư, sau là Khâm sai, bọn họ không ra tay, chúng ta tự đấu mới kịch tính." Lão cảm thán nói: "Thương nhân kia, suy cho cùng thì đều là một đám thiếu hiểu biết, công việc của thủy vận, Nha hàng rơi vào trong tay chúng ta sẽ an toàn hơn."

Đường đề hình và các quan viên nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ tán thành trên mặt đối phương.

Thế là cả bọn đồng thanh nói: "Soái sứ anh minh."

Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, có người đến báo: "Đại nhân, không tìm thấy Bình Bác Điển đâu."

Sau đó có người đến báo: "Đại nhân, không thấy phạm phụ Dương thị."

Sơn Kiềm nổi giận: "Tìm! Vây chặn hết phủ Hồng Châu này cho ta, có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra Bình Bác Điển và phạm phụ Dương thị."

Đường đề hình do dự: "Khâm sai còn ở trong phủ..."

"Bổn quan đang tra án truy nã phạm nhân, làm theo việc xông, Khâm sai có đến đây, ta cũng dám nói như vậy!"

Sơn Kiềm giận dữ, lại lệnh cho người đuổi bắt Trần La Ô, nghĩ tới nghĩ lui lại đến phủ Xương Bình công chúa.

***

Hoắc Chiêu Vấn đã mang Bình Bác Điển đi trước một bước, vốn còn định đến vớt Dương thị theo, không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng dâu, hắn không kịp nghĩ ai là người đã đưa Dương thị đi, nhanh chóng mang Bình Bác Điển về quán trọ, giao cho người khác trông giữ, xoay người hỏi Triệu Trọng Cẩm việc hắn dặn đã làm như thế nào rồi.

Triệu Trọng Cẩm: "Đã bắt được nữ quan bên cạnh Xương Bình, thương thế rất nặng, vẫn còn đang tra khảo. Yến đô úy đã đến Kinh Bắc điều binh, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải đến giờ Hợi mới có thể đến kịp đây."

Hoắc Chiêu Vấn: "Từng đấy thời gian cũng đủ rồi. Lệnh cho người đi ngăn chặn, bắt Trần La Ô đưa đến đây cho ta."

Triệu Trọng Cẩm: "Vâng."

"Chờ chút đã." Hoắc Chiêu Vấn gõ bàn như đang suy nghĩ gì đó, "Đừng kinh động Sơn Kiềm, trong tay lão có binh, tính cách sát phạt quyết đoán, không thích dây dưa dài dòng, nếu như lão phát hiện ép vào đường chết, nói không chừng đến cả ta lão cũng dám giết."

Triệu Trọng Cẩm: "Sơn Kiềm đúng là kiêu hùng." Hắn vừa nói vừa đưa sổ sách cướp được từ trong tay nữ quan , "Là sổ ghi chép doanh thu vào ra trong một năm của mỏ đá, trang giấy bị xé rách là doanh thu bán một nhóm cô nương trẻ tuôi vào tháng năm năm nay."

Hoắc Chiêu Vấn quay đầu nhìn ánh nến lay động, trong nét mặt như có điều khó hiểu: "Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối nhưng vẫn không có lời giải."

Triệu Trọng Cẩm không đáp lời, chỉ yên lặng nghiêng tai kính cẩn lắng nghe.

"Vì sao cô ruột của bổn vương lại phải làm những việc này? Mặc dù bị giáng chức đến Lưỡng Giang, nhưng Lưỡng Giang này giàu có, phủ Hồng Châu nối liền năm sông bốn biển, là nơi có lắm thứ mới lạ từ nước ngoài du nhập vào, đến cả phủ kinh đô cũng phải nhìn thấy chúng muộn hơn một bước. Mặc dù phụ hoàng không tỏ vẻ gì, nhưng những năm gần đây nhìn như không thấy việc hoàng tổ mẫu tiếp tế cho bà ta, khoảng thời gian được được thưởng trăm ngàn mẫu ruộng tốt, vạn lượng hoàng kim, thậm chí bà ấy đã chia đều kinh doanh thủy vận Lưỡng Giang với Cán thương rồi kia mà —— "

Trong giọng nói Hoắc Chiêu Vấn tràn ngập ý không dám tin, hoang đường và chút chán ghét.

"Vì sao còn muốn dùng địa vị công chúa tôn quý của mình để tham dự vào việc buôn người của Nha hàng?"

***

Ngũ đô ngu bảo hộ Dương thị ra khỏi nhà lao, kể lại hết mọi chuyện xảy ra trong Nha môn cho Triệu Bạch Ngư nghe.

Triệu Bạch Ngư: "Khâm sai đã nhìn thấy hết rồi sao?"

Ngũ đô ngu: "Trốn ở một bên nhìn, còn lệnh cho người đến Kinh Bắc mượn binh."

"Xem ra là muốn tận diệt." Triệu Bạch Ngư bật cười: "Không hổ là người chuyên chém giết bước ra từ chiến trường, sát phạt quả quyết, tính tình cũng kiên định."

Nếu như hắn trở thành Hoàng đế, vậy thì sẽ trông ra dáng hơn Đông cung một chút.

Ngũ đô ngu: "Có cần giúp một tay không?"

"Không phải chuyện của chúng ta, không cần trà trộn vào người của Khâm sai, Bình Bác Điển nằm trong tay hắn, không giấu được chuyện Nha hàng buôn người, những ai có liên quan một kẻ cũng không sống nổi." Triệu Bạch Ngư khảy vòng Phật giữa cổ tay, tập trung suy nghĩ.

Chứng cứ quan thương Lưỡng Giang cấu kết ư?

Chưa nói đến chuyện vì sao cái nơi gọi là Tự Hiền cư kia lại chứa bằng chứng quan thương Lưỡng Giang cấu kết, mà là vì sao Triệu Trọng Cẩm lại nói cho y biết? Người cần tự đến lấy chứng cứ, phá đại án Lưỡng Giang không phải là hắn sao?

Được cha làm tể tướng che chở, không sợ bị quan trường Lưỡng Giang ghi hận, trái lại có thể thăng chức, được công nhận là lương thần năng lại, triệu về kinh đô thấp nhất cũng cất bước lên đến được chức quan tứ phẩm.

Tiền đồ vô lượng, vì sao lại chắp tay nhường lại?

Trong lòng Triệu Trọng Cẩm có ý đồ gì?

Hay Tự Hiền cư kia là đầm rồng hang hổ, cần có người xông pha phía trước chiến đấu, cho nên mới đấy lưỡi đao dễ sử dụng nhất là Triệu Bạch Ngư y ra?

Muốn chỉnh đốn quan trường Lưỡng Giang, tất phải hướng kiếm về phía Xương Bình, trải qua cảnh lương thương đình công, y và Xương Bình công chúa đã diễn một màn tình sâu nghĩa nặng, nhà họ Triệu không ưa gì Xương Bình, lẽ ra nên buồn nôn chết đi được rồi mới đúng.

Nghiên Băng vẫn không tiếc dùng góc độ xấu xa nhất để suy đoán về người nhà họ Triệu: "Ta không tin Triệu nhị lang, không ở quan trường ta cũng biết nếu như tìm ra được bằng chứng quan trọng của tội quan thương Lưỡng Giang cấu kết nhất định là một công trạng lớn, dù có là huynh đệ ruột thịt thì cũng sẽ nảy sinh tranh chấp thôi, người nhà họ Triệu có lòng tốt như vậy sao?"

Ngụy bá hùa theo khuyên nhủ: "Đừng tin tưởng Triệu Trọng Cẩm."

Triệu Bạch Ngư cũng không tin Triệu Trọng Cẩm, nhưng bằng chứng quan thương Lưỡng Giang cấu kết thật sự rất hấp dẫn.

Lục hoàng tử tra Lưỡng Giang, lẽ phải sẽ nhường bước cho tư tâm, y không đảm bảo mọi chuyện đối phương làm sẽ công bằng, cho nên phải chuẩn bị hậu chiêu mới được.

"Đến đó thôi." Lòng Triệu Bạch Ngư đã quyết: "Cứ đi thử xem, đảm bảo sẽ hay ho lắm đây."

***

"Phong cách đẹp tựa quân, tự kế tục tiền bối."

Triệu Bạch Ngư xuất hiện tại một nơi dân cư thưa thớt trong thành, đứng đối diện một sơn môn, bên trên có bảng hiệu viết ba chữ "Tự Hiền cư", phía trước là mười dặm đê dài, liễu rũ ao sen, hành lang chín khúc, vô cùng yên ả, mà sau lưng y, bên ngoài sơn trang, dưới cầu thang là cánh đồng ngàn mẫu phì nhiêu, rậm rạp xanh um.

"Là "Ngô quân từ xưa đã hiển đạt, công thành không lui ắt phải chết."

Đột nhiên có một giọng nói của trẻ con vang lên từ phía sau, Triệu Bạch Ngư, Ngụy bá và ám vệ đều quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu đồng khoảng chừng mười hai tuổi cõng rương sách nhỏ đang từ dưới bậc thang đi lên.

Tiểu đồng lau mồ hôi, dò xét người tới rồi hỏi: "Ngươi chính là Tào ty sứ tân nhiệm Triệu Bạch Ngư?"

Triệu Bạch Ngư: "Ngươi biết ta sao?"

Tiểu đồng tự đẩy cửa ra: "Tam gia nói, gần đây chắc chắn sẽ có người đến nhà thăm hỏi, không phải Triệu Bạch Ngư thì là Khâm sai, nhưng khả năng Triệu Bạch Ngư đến Tự Hiền cư trước tương đối cao hơn."

Thì ra Tự Hiền cư chính là chỗ ở của cao nhân đứng sau Cán thương.

Triệu Bạch Ngư bỗng chợt nhận ra, tiểu đồng đứng trước cửa nói: "Vào đi."

Đám người cất bước vào trong, vòng qua hành lang chín khúc, đi vào một đình đài thủy tạ, nghe được tiếng của một loại đàn cổ, tiếng đàn tịch mịch, từ chậm rãi đến vội vã, giống như giáo mâu tung hoành dọc ngang qua máu thịt, hơi thở sát phạt khó ngưng.

Ngụy bá thấp giọng khen ngợi: "Cầm nghệ cao siêu."

Đến cả ám vệ không am hiểu gì về âm nhạc cũng gật đầu, đứng trong tiếng đàn như thể đang đứng trên chiến trường chém giết loạn xạ, tài đánh đàn của người này cao siêu hơn đám đại sư suốt ngày gảy phong hoa tuyết nguyệt ở phủ kinh đô nhiều.

Triệu Bạch Ngư có thể nghe ra trong tiếng đàn một chút uất ức oán giận vì thất bại, 'Ngô quân từ xưa đã hiển đạt, công thành không lui ắt sẽ chết' là câu thơ lấy từ "Hành lộ nan" của thi tiên tiền triều, diễn tả cảm xúc bùi ngùi vì hoạn lộ gian nan, cũng là lúc nên công thành lui thân, tự mình giải sầu để tránh họa cho hậu thế.

Mặc dù không biết rõ tên của khúc đàn kia, nhưng có thể cảm giác được nhạc khúc phức tạp và tình cảm nồng đậm hiếm hoi được rót vào trong đó, người và nhạc hợp lại làm một khiến lòng người rung động.

Tam gia mà Cán thương cung phụng như thần này, đúng là kỳ tài ngút trời.

Đàn xong một khúc, bên trong truyền ra một âm thanh vừa trong vừa ấm, trong đầu không khỏi xuất hiện hình tượng một vị quân tử tấm lòng rộng mở, có đức độ.

"Khách tới thăm nhà, thứ cho Vương mỗ không tiện di chuyển, không thể đứng dậy đón tiếp."

Tiểu đồng vén màn trúc rũ xuống thủy tạ, để lộ chân dung của Tam gia, đó là một người đàn ông chừng khoảng bốn mươi nhưng vẻ ngoài thanh tú trẻ trung, bừng bừng phong độ của người trí thức, hắn ngồi trên một chiếc xe lăn, đắp một tấm chăn che kín phần bụng, tuy sắc mặt bệnh tật nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, giống hệt như cao nhân lánh mình khỏi bụi trần, cũng giống như một quân sư trong lúc nói cười vẫn có thể quyết thắng ngàn dặm.

"Tam gia?"

"Mỗ họ Vương, tự Nguyệt Minh. Đã thôi nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, không còn nhớ đại danh nữa rồi. Ngày đó chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không tên không họ, người khác không tin tưởng mình, vẫn cứ hi vọng có được một ai đó tam yết mao lư*, đối xử với ta như tri kỉ, thế là lấy cái danh "Tam Yết" để tỏ vẻ uyên thâm, không ngờ truyền tới truyền lui biến thành Tam gia, xem ra cũng là một mối duyên khéo."

(*) Câu trên có nghĩa là "ba lần đến nhà tranh", sửa đổi dựa trên điển tích "tam cố thảo lư": Đây là một câu chuyện có thật kể về Lưu Bị khi dựng nghiệp mưu đồ khôi phục nhà Hán rất cần người hiền tài, ông đã cùng hai em kết nghĩa là Quan Vân Trường và Trương Phi, ba lần gội gió tuyết, mưa sa đến lều cỏ trên đồi Ngọa Long cầu người học trò cày ruộng là Gia Cát Lượng (Khổng Minh). Cảm mến ân đức của Lưu Bị, Khổng Minh đã xuống núi hết lòng trung quân ái quốc, bình thiên hạ giúp cho việc tạo lập nên Nhà Thục, tạo thế chân kiềng chống lại hai nhà Ngụy và Ngô ở Trung Quốc.

"Thương hải nguyệt minh, tự hiền tự đắc, tam yết mao lư, đều là tên hay chữ đẹp."

"Nhưng lại không dằn lòng được mà si mê hoang tưởng."

Lời nói đến đó thì dừng, tiện cho trong lòng đôi bên rõ ràng, vì vậy nên Triệu Bach Ngư chỉ cười một tiếng, không đáp lại lời kia.

Vương Nguyệt Minh lại tự giới thiệu: "Khoa khảo năm Nguyên Phong thứ chín, ta đậu tiến sĩ, nhưng rớt thi đình. Năm sau mở ân khoa, ta vẫn đậu tiến sĩ, lại tiếp tục rớt thi đình. Mười năm học hành gian khổ, thành thạo văn võ, bán cho nhà đế vương, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đế vương không cần đến ta." Trong mắt hắn như ẩn hiện ánh sáng trong hồi ức, "Giang Châu xuất hiện một trạng nguyên tam nguyên cập đệ... Cũng là cha ruột ngươi Triệu Bá Ung, nhờ đó mà thanh danh vang xa, người đời đều biết học trò Lưỡng Giang trí tuệ vô song."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Cha ngươi là trạng nguyên năm Nguyên Phong thứ bảy. ba năm sau kể từ khi bọn ta chia tay nhau, năm đó mấy học sinh Lưỡng Giang ta đều có chút tiếng tăm, còn đặc biệt đến thăm hỏi cha ngươi, gặp được Xương Bình công chúa đang dây dưa với Triệu tướng còn giải vây giúp cho Triệu phu nhân bị làm khó."

Triệu Bạch Ngư cụp mắt: "Thì ra ngọn nguồn bắt đầu từ đây."

Vương Nguyệt Minh cười vang đáp: "Kì thi hội năm đó, hơn nửa học sinh Lưỡng Giang đề tên bảng vàng, nhưng thoáng qua thi đình một cái, Lưỡng Giang lại chẳng có ai trúng tuyển. Học sinh trong thiên hạ đều biết quy củ thi đình, trông như kiểm tra tài học, kinh luận, thực ra là phải xem tâm ý của Nguyên Phong đế. Có điều khi đó còn trẻ, chỉ cảm thấy Thánh thượng anh minh, biển tĩnh sông yên, đám người bọn ta đều có khát vọng xuống nước làm cá lớn, lên trời hóa đại bàng, lại còn trẻ tuổi, lo gì không thể xuất tướng nhập tướng?"

Lòng Triệu Bạch Ngư rung động, ngoài mặt vẫn không thay đổi biểu cảm: "Cho nên các ông mới triệu tập học sinh Lưỡng Giang cùng đi tế Văn miếu, bị quan binh xua đuổi, người bị đánh chết, kẻ thì tàn phế..." Ánh mắt y chuyển lên hai chân Vương Nguyệt Minh, "Là tổn thương để lại từ lúc đó sao?"

Nói là tế Văn miếu, thực ra là xuống đường để biểu tình, huyên náo ầm ĩ một trận, lại thêm Nguyên Phong đế già cả không còn sáng suốt, tức giận xử lý những học sinh Lưỡng Giang trong lòng vẫn còn bất mãn này đại tội lợi dụng tạo phản.

Những học sinh kia đại diện cho học sinh trong thiên hạ, cũng có quan hệ mật thiết với quan văn trong triều, hoặc là môn sinh, hoặc là người thân, cũng có đồng tộc, đồng hương, Nguyên Phong đế đánh giết học sinh tay không tấc sắt không chỉ khiến lòng văn nhân trong thiên hạ nguội lạnh, càng chọc giận lòng chính trực sâu thẳm trong lòng họ hơn.

Bởi vì văn nhân khắp nơi tĩnh tọa kháng nghị, cơ thể và tinh thần của Nguyên Phong đế cũng ngày càng sa sút, lúc ấy Nguyên Thú đế vẫn còn là Thái tử, cùng Triệu Bá Ung giành được quyền giám quốc, trấn an văn nhân và học sinh Lưỡng Giang, quy định từ đó về sau, chỉ cần là trạng nguyên thì đều có thể làm quan.

Có thể nói, hành động tế Văn miếu của học sinh Lưỡng Giang hai mươi năm trước đã thay đổi thời cuộc của triều đình, giúp cho đảng Đông cung khó khăn bước tiếp khó khăn được trở mình, thành công lấy lòng của văn thần học sinh.

Vương Nguyệt Minh: "Ngươi biết sao?"

Triệu Bạch Ngư: "Từng nghe chồng ta nói."

"Tiểu quận vương?" Vương Nguyệt Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, thật ra là bởi vì Triệu Bạch Ngư đã không hề ngần ngại nói ra hai chữ 'chồng ta', "Các ngươi là một đôi vợ chồng thật đấy à! Ha ha ha..."

Thời gian hắn ngồi đây đoán mò về Triệu Bạch Ngư, có một dạo không thể thăm dò được tình cảm giữa Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường, kể cả với Xương Bình công chúa.

"Triệu Bạch Ngư, ngươi quả là khác biệt, ta chưa từng thấy người nào tài hoa cái thế mà lòng không kiêu ngạo, nam nhi bảy thước bị đồ ăn hại làm liên lụy đến tận đây mà lại chẳng oán trời trách đất!" Vương Nguyệt Minh vỗ tay vịn xe lăn cảm thán: "Đáng tiếc, đáng tiếc quá! Nếu như ngươi hận đời giống như ta, nói không chừng hai ta có thể bắt tay nhau lập nên công trạng vang danh sử sách tại Lưỡng Giang này rồi!"

Mấy giây sau Triệu Bạch Ngư mới nhận ra đồ ăn hại mà hắn nói chính là Triệu Ngọc Tranh, "Ta một không cầu danh, hai không ham tài, ba không yêu quyền, bốn không tham sân si những xa xỉ trên thế gian, để ông thất vọng rồi."

"Lòng không tham sân si, chi bằng xuất gia để làm hòa thượng!" Vương Nguyệt Minh cười lạnh: "Ngươi không thành thật, ngươi chưa từng cảm thấy thất vọng với Triệu gia sao? Không oán trách không mất mát cũng không hận? Ngươi có dám nói rằng ngươi không chết tâm hay không? Ngươi dám nói ngươi chưa từng có một giây phút nào oán hận thói đời bất công này, chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn trước quan trường nhơ nhuốc nát bét này hay không? Ngươi quay đầu nhìn lại đi, nhìn những người phía sau ngươi, người nhà họ Triệu thiên vị, đẩy hết những tội lỗi mà lẽ ra Xương Bình phải chịu lên đầu ngươi, ngươi cho rằng ân sư có dám ngự tiền đổ máu cứu ngươi hay không? Thiên tử mà ngươi thành tâm cống hiến sức lực cho, liệu có được như ý ngươi mong muốn không, là 'Vương chết nước tàn', là 'Yêu dân như con, quân thần như nước', hay là quân thần không đồng lòng, ngươi mưu ta tính, lục đục với nhau? Ngươi thử nhìn lại người mà mình gọi là chồng xem, liệu rằng Lâm An tiểu quận vương có hiểu thấu lòng ngươi, không giấu giếm điều gì với ngươi hay không?"

Triệu Bạch Ngư không phản bác nổi một câu nào.

"Cho nên ta rất ghét đám quan lại các ngươi, trong miệng không có lời nào là thật, lừa gạt cả bản thân mình."

"Nhưng có lẽ cả đời ông đều sẽ gắn với việc làm quan, ông chán ghét quan trường, mà lại khiến chính mình trở thành một trong những căn nguyên làm cho quan trường mục nát. Ông xem thường quân thần đấu đã lẫn nhau, nhưng phần lớn cuộc đời ông mắc kẹt trên con đường tế Văn miếu hai mươi năm trước bị đánh gãy chân, ràng buộc bởi tiên đế vì lợi ích của một người mà cắt đứt tương lai của ông rồi." Triệu Bạch Ngư cất tay vào áo, cụp mắt nói chuyện, dịu dàng nho nhã nhưng lời nói lại cay độc, "Chẳng phải ông cũng đang lừa mình dối người sao?"

Tế Văn miếu ồn ào một trận, kết quả những học sinh đi cùng đều có chức quan, trái lại hắn bị đánh gãy chân, không thể tiếp tục làm quan, ai có thể cam tâm tình nguyện chấp nhận vận mệnh độc ác này cơ chứ?

Vương Nguyệt Minh đột nhiên kích động: "Đúng là ta không phục! Ngươi có biết nguyên nhân vì sao suốt hai khóa trường thi Nguyên Phong đế đều không thu nhận học sinh Lưỡng Giang hay không? Là bởi vì lão không vừa lòng Triệu Bá Ung đầu quân vào Đông cung! Xương Bình công chúa quấn chặt lấy hắn, Tĩnh vương dùng lợi để cám dỗ hắn, đối đãi như tri kỷ, nhưng hắn vẫn kiên quyết lựa chọn Đông cung Thái tử. làm cho vô số tính toán của tiên đế vỡ nát! Mà bọn ta, học sinh Lưỡng Giang bọn ta vào kinh đi thi đều sẽ đến thăm hỏi Triệu Bá Ung, tiên đế sợ rằng bọn ta trở thành môn sinh của Triệu Bá Ung, coi bọn ta như môn đảng của Đông cung, thậm chí không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt, một động tác tay đã quét sạch công lao học hành gian khổ, một bầu nhiệt huyết của học sinh Lưỡng Giang ta rồi!"

Hắn lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười mỉa mai: "Chỉ vì lý do buồn cười ấy, chính là vì lý do buồn cười ấy mà thôi! Thiên tử một triều, mặc kệ tư tình quấy phá, chôn vùi cuộc đời vô số học sinh, vậy mà vẫn có thể an hưởng tuổi già, sau khi chết vào Thái miếu, hưởng thụ nhang khói muôn đời, được học sinh tán dương, làm đế vương như vậy có xứng không?"

Triệu Bạch Ngư yên lặng nghe Vương Nguyệt Minh nói, trong lòng không thể không xúc động, riêng việc bị ép bỏ thi thôi thì y có thể cảm động lây nổi đau đớn của Vương Nguyệt Minh được, nhưng y không đồng ý với những gì Vương Nguyệt Minh làm ra sau đó để trả thù.

"Ta trằn trọc về lại Lưỡng Giang... Ngươi sẽ chẳng muốn biết một thư sinh què chân, không quyền không thế, trong người chẳng có một đồng trở về Lưỡng Giang như thế nào đâu. Về đến Lưỡng Giang mới biết, vì ta tế Văn miếu mà gia đình cũng bị liên lụy, cha ta tán gia bại sản, bôn tẩu khắp nơi, kết quả là bị quan huyện lúc trước ghen ghét hối lộ quan lại lấy cớ dùng gậy đánh, sau khi về nhà bị bệnh, một tháng sau đưa tang, mẹ ta sợ hãi, đau lòng quá độ, không lâu sau đó cũng theo cha ta đến suối vàng... Ngươi nói cho ta biết đi, ta vốn chỉ tham gia một kì thi, vốn chỉ muốn thực hiện mong ước của ta mà thôi, sao lại suy bại đến nỗi cửa nát nhà tan vậy? Ta cũng từng cáo quan, từng cầu xin công bằng, nhưng triều đình có trả lại cho ta không?"

Vương Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào Triệu Bạch Ngư, nhưng không trông cậy vào câu trả lời của y.

"Ta thường xuyên ra bến thuyền Hồng Châu tĩnh tọa, lúc nhìn ngắm thuyền bè đi lại trên mặt sông, thấy những quan sai dưới đó nịnh nọt cấp trên, bóc lột cấp dưới, nhờ một giám quan ta từng giúp đỡ thăm dò mới biết chỉ cần tham ô tiền trên bến thuyền một ngày thôi, ăn được một chút ít chảy ra từ kẻ tay đại quan đại ngư là đã đủ cho một đại gia đình chi tiêu trong vòng hai ba năm, ta mới đột nhiên giật mình cảm thấy tiền là thứ tốt."

"Có tiền mua tiên cũng được không phải chỉ là lời nói suông. Tiền gắn với quyền, không thể tách rời." Vương Nguyệt Minh phủi phủi bụi rơi trên tấm chăn, cười nói: "Cho nên, đầu tiên ta cứu lấy Trần La Ô, sau đó giúp Bình Bác Điển, rồi lại nâng đỡ Phương Tinh Văn... Đừng nghĩ bọn họ tầm thường, tầm thường mới nghe lời. Một chưởng buôn lậu thủy vận, một chưởng muối lậu, một chưởng Nha hàng, sau đó dùng bạc kiếm được mở từng khớp nối ra, từ phủ Hồng Châu đến tỉnh Giang Tây, đến Lưỡng Giang, rồi đến Quảng Đông, Phúc Kiến, bốn tỉnh lục lộ, quan lại các nơi đều có người có thể lên tiếng thay ta!"

"Ta đã hoàn toàn thoát thân khỏi triều đình, mà mưa bão trong triều đều bắt nguồn từ ta."

"Ngươi cho rằng ta không biết chuyện phủ Trịnh quốc công bố trí ở Lưỡng Giang, Tần vương cấu kết Trần Chi Châu phủ xuống khoa trường tấm màn đen à? Thư sinh đào thoát khỏi tế Văn miếu, trốn được truy sát, lên kinh cáo ngự trạng kia, nếu không có người của ta âm thầm dẫn dắt để hắn và người của tiểu quận vương nhìn thấy, hắn đã chết trên đường từ lâu rồi."

Vì nói quá nhiều mà Vương Nguyệt Minh ho khan không dứt, đợt rét tháng ba khiến cho hắn sinh cơn bệnh nặng, dường như đã hao hết sức lực rồi.

"Ta biết hết tất cả!"

"Bao gồm cả việc tiểu quận vương thân trúng cổ độc, Tĩnh vương vì muốn cướp đi huyết phách ngàn năm mà đồ sát hoàng thương Giang Nam, ta đều biết cả!" Vương Nguyệt Minh cười, sắc mặt đã tái nhợt, mặc cho hắn có cười như thế nào cũng không thể lấy lại được sức sống đã đánh mất. "Tiểu quận vương trúng cổ độc, trả lại binh quyền, không bao lâu sau, Lục hoàng tử xin đi đánh giặt, đóng quân Định Châu... Ha ha ha... Quả nhiên là Thiên gia bạc tình! Cha truyền con nối!"

Triệu Bạch Ngư lạnh mặt: "Hoắc Kinh Đường trúng cổ độc có phải cũng có nhúng tay vào hay không?"

"Thủ đoạn của ta có tày trời đến nỗi nào đi nữa cũng sẽ không chen tay vào chiến tranh của Nam Cương và quân Tây Bắc, huống chi ta còn là con dân Đại Cảnh, sao có thể so sánh với tặc tử phản quốc Tang Lương Ngọc kia?"

Vương Nguyệt Minh tỏ vẻ xem thường.

"Tang Lương Ngọc?"

"Quốc sư Đại Hạ."

"Cũng là học sinh năm đó rớt thi đình đi tế Văn miếu sao?"

"Hắn là đồng môn, đồng khoa đồng bảng của ta."

"Nếu như cả hai đã là đồng vị điện thần, vậy hai mươi năm sau đó hẳn cũng có một đoạn giai thoại nhỉ."

"Đã bảo đừng so sánh ta với loại người đó rồi kia mà."

Tài cao như Vương Minh Nguyệt sao có thể không kiêu căng tự mãn cho được?

Nói chuyện xong, tinh thần của Vương Minh Nguyệt đã ỉu xìu, mệt mỏi nói: "Bằng chứng quan thương cấu kết mà ngươi muốn đều ở trong này." Hắn gọi tiểu đồng đến, đối phương bưng một cái hộp gỗ, bên trong là sổ sách được ghi chép lại trong vòng hai mươi năm qua.

"Quan thu hối lộ, giúp Nha hàng thay đổi tiện tịch để mua bán, quan giúp đỡ buôn bán muối lậu... Tất cả mọi giao dịch dơ bẩn đều nằm trong cái hộp này. Ngươi, cầm đi."

"Vì sao lại đưa cho ta?"

Cho đi quá thoải mái, như thể làm một việc thiện cuối cùng coi như di ngôn lúc lâm chung, nhưng Triệu Bạch Ngư không tin hắn không có tính toán gì.

Thư sinh thông minh nhưng vừa thương tật vừa nghèo túng lại có thể sừng sững ở Lưỡng Giang hai mươi năm trời, thật sự có thể hô mưa gọi gió, thậm chí ảnh hưởng đến triều đình, không thể nào tùy tiện nhận thua được.

"Ha ha ha... Triệu Bạch Ngư, ngươi rất thông minh, không thua gì cha ngươi —— không, ngươi còn thông minh hơn cả ông ấy, ngươi có lòng cảm thông với bá tánh và không thỏa hiệp với quan trường! Nhưng mà ngươi vẫn là người trẻ tuổi, thanh niên tâm cao khí ngạo, tất nhiên không sao chịu thua được, tự cho rằng có thể dùng sức của bản thân để rửa sạch bất bình cho thế gian, nhưng mà chuyện đâu có dễ dàng như vậy!"

Vương Nguyệt Minh nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư, máu đỏ tươi đã tràn ra khỏi khóe môi, dù đau đớn đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng mặt vẫn không biến sắc, trong cơ thể yếu đuối cất giấu linh hồn nam nhi bảy thước, có thể nói là một đời hào kiệt.

"Ta muốn nhìn xem ngươi sẽ đưa ra lựa chọn gì... Ngươi sẽ nhượng bộ, thỏa hiệp, mềm lòng, mặc cho quan trường này tối tăm không thấy ánh mặt trời, tiếp tục ung nhọt thối nát, hay là, hay là quyết đánh đến cùng —— "

Quay đầu nhìn về phía sắc trời trở nên âm u, gió ngày hè vô cùng oi bức, thời tiết thay đổi thật sự rất nhạy, bầu không khí dần ẩm ướt, mùa mưa dầm sắp đến, không còn nghi ngờ gì nữa, sắp sửa có một cơn mưa như trút nước, chấn động đất trời giáng xuống thế gian này.

"Ta không tin rằng trên đời này có công bằng..."

Hai mắt của Vương Nguyệt Minh dần mất đi ánh sắng, sắc mặt hoàn toàn xám ngoét như tro, Ngụy bá bước lên hai bước dò cổ họng của hắn rồi lắc đầu.

==

Tác giả muốn nói:

Tam gia không thuộc thế lực của ai cả, hắn chỉ là thư sinh nghèo túng một lòng đền đáp cho đất nước nhưng lại bị hoàng quyền đấu đá làm hại, vì phẫn nộ mà chống lại hoàng quyền, lường gạt quan trường, từ đó trở nên thờ ơ lạnh nhạt, tất nhiên cũng là thủ phạm sau mọi chuyện, là người khá hận đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play