Đoàn người Lục hoàng tử cải trang đứng từ xa yên lặng xem toàn bộ quá trình, hắn nói với người bên cạnh: "Lúc ta uống rượu với ngũ ca, thường nghe huynh ấy uống say mắng Triệu Bạch Ngư ma quỷ, lúc đó vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng thấy y rực rỡ như minh nguyệt, làm việc quang minh lỗi lạc thế kia, kì lạ chỗ nào chứ? Bây giờ ta mới biết, mở ra lối riêng, phá cách như y, lạ thì lạ, lại chẳng phải là bàng môn tà đạo."
Dừng một chút, Lục hoàng tử lại cảm thán: "Nếu như ta là... Là thượng sai của Triệu Bạch Ngư, nhất định sẽ trọng dụng người này." Hắn liếc nhìn người vẫn luôn im lặng không nói ở kế bên, bây giờ mới nhớ ra người đó và Triệu Bạch Ngư có ân oán, thế là sửa lại: "Có điều ta đã có nhị lang tương trợ, không khác gì hổ thêm cánh."
Triệu Trọng Cẩm: "Điện hạ quá khen."
"Kết cục đã định, chẳng có gì vẻ vang cả." Lục hoàng tử xoay người: "Đi thôi."
Triệu Trọng Cẩm dừng chân tại chỗ, lẳng lặng nhìn Triệu Bạch Ngư trong đám người, không cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần liếc qua thôi là đã có thể nhìn thấy y, có vài người trời sinh đã chói mắt, chỉ dựa vào bản thân mình mà vẫn có thể trở thành ánh sáng mà người khác không theo đuổi kịp.
Cảm xúc trong lòng hắn bỗng ngổn ngang.
Lương thương đình công, việc địch lương không thấy tiến triển tốt, quan lại Lưỡng Giang vạch tội, Khâm sai đến Giang Nam, từng chuyện từng chuyện nối đuôi nhau tới, hình thành cục diện vây chết Tào ty sứ, hắn có lòng muốn giúp đỡ, nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra được biện pháp gì có ích, thậm chí đến cuối cùng hắn còn định nâng bút cầu xin cha mình dùng thân phận Tế chấp để cứu cánh Triệu Bạch Ngư.
Chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, Lục hoàng tử nhậm chức Khâm sai đã đến Giang Tây, nói cho hắn biết Triệu Bạch Ngư là người đưa ra thượng sách tiện địch.
Triệu Trọng Cẩm nghĩ về thượng sách tiện địch, dần dần tỉnh táo lại, cảm xúc phức tạp trong lòng khó mà nói thành lời.
Lúc này, cho dù Triệu Bạch Ngư có là một người xa lạ, hắn cũng sẽ sinh ra lòng chung chí hướng, huống chi y còn có khả năng chính là tiểu đệ của bọn hắn, làm sao hắn có thế không thương yêu? Làm sao có thể không đau xót cho được?
Nghĩ về chuyện xưa, lương tâm Triệu Trọng Cẩm khó an.
Hắn nhắm chặt mắt, đến khi mở mắt ra, tầm mắt Triệu Trọng Cẩm rơi vào người nữ quan đang rời đi, ả là nữ quan thiếp thân của Xương Bình công chúa, sự việc đổi con năm đó, tất nhiên là ở đây rõ nhất.
Phải bắt được ả, buộc ả chính miệng xác nhận sự tàn độc của Xương Bình, lấy lại thân phận cho Triệu Bạch Ngư trước mặt người trong thiên hạ.
***
Nữ quan hồi phủ, cẩn thận miêu tả lại cảnh tượng so chiêu của Cán thương và Triệu Bạch Ngư, cố gắng tránh một vài từ ngữ quá tâng bốc Triệu Bạch Ngư, đỡ phải kích thích Xương Bình công chúa.
Nhưng Xương Bình vẫn bị kích thích.
Bà ta nằm trên giường, ấn huyệt thái dương nói đau đầu không chịu nổi, Lý Đắc Thọ châm cứu cho bà ta cũng không làm nó dịu đi chút nào.
Nữ quan thừa biết đó là do tâm trạng lên xuống quá mãnh liệt, trừ phi bình tĩnh lại, bằng không sẽ đau đớn khắp người, nhưng ả không dám khuyên nhủ.
Rắc!
Xương Bình ném mạnh chén trà xuống đất, cạch! Rắc! Đồ sứ có thể chạm tay đến đều bị bà ta ném đi vỡ thành năm bảy mảnh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
"Triệu Bạch Ngư, ngươi đến đây để đòi nợ phải không? Được, mặc kệ ngươi đến đấy... Để xem là cô trả hết nợ trước, hay là ngươi sẽ cuốn gói khỏi Lương Giang này trước!"
***
Lương thương bán sạch lương thực là để đình công, để Triệu Bạch Ngư không thể hoàn thành địch lương trước thời hạn, bây giờ kế hoạch thất bại, không có lương thực mà bán, trái lại khiến nó trở thành bùa đòi mạng.
Vựa gạo hai ba ngày không mở cửa cũng được, nhưng ba bốn tháng liên tiếp không mở, sau này còn ai đến mà mua gạo nữa?
Triệu Bạch Ngư mở kho lương, cho phép thương nhân buôn bán nhỏ lẻ trong phủ theo y đến chỗ đó nhập hàng, một thời gian nữa, e là sẽ cướp luôn việc kinh doanh của bọn gã mất.
Diêm Tam Vạn nhà lớn nghiệp lớn không lo ế ẩm, nhưng những lương thương khác vốn liếng chưa đủ dày không kham nổi, nếu không chạy đến phủ Diêm Tam Vạn thì cũng đến Hội quán Cán thương khóc lóc kể khổ, gào tới gào lui vẫn chỉ là những lời buộc bọn họ đến Tào ty, cúi đầu với Triệu Bạch Ngư.
Trần La Ô không muốn mất mặt, lấy cớ mắc chứng đau nửa đầu, lánh ở trong phủ không dám ra ngoài.
Ông chủ Bình đầu têu bày ý đồ xấu cũng trốn nhui trốn nhủi trong hoa lâu, cả phủ Hồng Châu này đầy rẫy nhân tình của gã, không ai tìm ra được gã trốn ở đâu.
Càng khỏi phải đề cập đến Xương Bình công chúa, ai kêu bọn họ tự tung tự tác bán hết lương thực đi cơ chứ?
Đến cuối cùng, tình trạng rối rắm này phải để cho Diêm Tam Vạn tới dọn dẹp, ngày đó gã rời khỏi Nha môn Tào ty thì bị bệnh nằm liệt giường, tĩnh dưỡng ba ngày mới kéo lê cái thân ốm yếu đến nhà thăm hỏi Triệu Bạch Ngư.
"Triệu đại nhân..."
Diêm Tam Vạn tiến lên muốn quỳ xuống, Triệu Bạch Ngư vờ làm động tác cầm tay vịn định ném ra nhưng không thật sự làm vậy, đến nỗi trong nháy mắt Diêm Tam Vạn quỳ xuống rồi mới bối rối.
Nói thẳng ra, gã làm lương thương lớn ở phủ Hồng Châu này nhiều năm rồi, các Tào ty tới nhậm chức trước giờ ai mà không nể mặt gã? Bao nhiên năm rồi gã chưa thật sự phải quỳ xuống?
Gã cứ nghĩ rằng Triệu Bạch Ngư chỉ ra vẻ một chút thôi, sẽ không làm cho gã bẽ mặt.
"Trước đây bổn quan có nghe một câu nói, thể diện thì phải cần người cho, nhưng mà có vài người lại tự đánh rớt mặt mũi của mình —— ông chủ Diêm cảm thấy có lý không?"
Diêm Tam Vạn cười giả lả: "Tất nhiên rồi. Đại nhân nghe nhiều hiểu rộng, lão hủ bái phục chịu thua."
Triệu Bạch Ngư chắp tay nói: "Thực ra bổn quan đến Lưỡng Giang này không muốn nhắm vào người nào, chẳng qua là phụng mệnh làm việc... Trước khi đến Lưỡng Giang nhậm chức, bệ hạ có nói nếu như ta không thể tra rõ vụ án Lưỡng Giang, thì để cho ta xách đầu về, ngươi nói xem quân lệnh trạng đã hạ trên đầu ta rồi, ta có thể không cố gắng hết sức giải quyết hay sao?"
Ám vệ ngạc nhiên nhíu mày, gã được bổ nhiệm bảo hộ tiểu Triệu đại nhân, chưa từng nghe đến quân lệnh trạng gì cả.
Diêm Tam Vạn kinh ngạc: "Tra vụ án gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Vụ án gì trong lòng ngươi không rõ ràng ư? Trong lòng Cán thương các ngươi không rõ ràng ư? Bệ hạ trăm công ngàn việc, ngươi nói xem là vụ án gì mới khiến cho lão nhân gia ngài ấy để mắt đến thủy vận Lưỡng Giang của các ngươi?"
Diêm Tam Vạn: "Là, là Kỷ Hưng Bang?" Gã suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Không đúng lắm, lẽ nào là chuyện một trăm tám mươi quan của bốn tỉnh ba mươi tám phủ liên danh bảo vệ Ma Đắc Dung? Ta đã nói là phách lối quá rồi mà, không nên đồng ý với Xương Bình công chúa!"
Hóa ra là một khoản giao dịch.
Triệu Bạch Ngư thở dài: "Không phải liên danh bảo vệ, cũng không phải Kỷ Hưng Bang, mà là việc hai chuyện này đều diễn ra ở cùng một nơi. Ngươi nói thử xem quan lại bốn tỉnh ba mươi tám phủ các ngươi chân trước tụ tập lại bảo vệ Ma Đắc Dung, mười ngày nửa tháng đã giúp gã mua đủ hai triệu thạch quan lương rồi, đến cả bệ hạ cũng không dám đảm bảo bản thân ngài ấy có thể ra tay mạnh như vậy, chân sau các người lật đổ Kỷ Hưng Bang mà bệ hạ đưa đến Lưỡng Giang. Các ngươi bạo tay qua cả trời, ta không thể không phục."
Diêm Tam Vạn sốt sắng hỏi: "Bệ hạ... Bệ hạ thật sự nghi ngờ Lưỡng Giang sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Đầu tiên là ta, sau là Khâm sai, huyên náo Lưỡng Giang không một ngày bình yên, nhưng trọng điểm của vở kịch này là Khâm sai. Các người cho rằng Khâm sai đến đây là để tra ta sao? Ngây thơ quá."
Trần La Ô và Xương Bình công chúa đều đã từng nói Khâm sai đến đây thực tế là để tra Lưỡng Giang, Triệu Bạch Ngư nói thêm những lời này nữa, Diêm Tam Vạn đã tin rồi, cán cân tiểu ly trong lòng thoáng nghiêng về phía Triệu Bạch Ngư một chút.
Triệu Bạch Ngư lừa đảo mà mặt không đổi sắc: "Thật ra ta không muốn đối nghịch với Cán thương các người, càng không muốn đối phó với Xương Bình công chúa, ta nghĩ rằng các ngươi cũng hiểu lý do rồi."
"Đã hiểu." Giọng nói Diêm Tam Vạn nặng thêm: "Nhưng không hiếu hết ạ."
Triệu Bạch Ngư: "Ban đầu ta đã nói rồi, chỉ cần các ngươi thông minh hơn một chút, đừng làm khó dễ ta, ta sẽ báo cáo tốt công việc với bệ hạ, các ngươi vẫn có thể tiếp tục làm việc của mình không phải sao? Kết quả là các ngươi bắt tay đối phó với ta, ta chỉ đành phải đánh trả mà thôi."
Diêm Tam Vạn nghĩ một nửa đột nhiên dừng lại, nói cái gì mà bọn họ bắt tay đối phó?
Rõ ràng là Triệu Bạch Ngư hệt như con gà đá lật tung Lưỡng Giang lên trước, quậy cho Lưỡng Giang long trời lở đất, sao bây giờ vào trong miệng y trắng đen đảo lộn, thành ra bọn họ cố tình gây sự trước là sao?
Bấy giờ người ở bề dưới, Diêm Tam Vạn không thể không cúi đầu: "Đại nhân nói đúng, là do bọn ta không biết tốt xấu."
"Hầy, nói sớm như vậy không hay sao? Dĩ hòa vi quý mà." Triệu Bạch Ngư nhấp một ngụm trà lạnh, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sao ông chủ Diêm còn quỳ thế? Lên đây ngồi đi."
Diêm Tam Vạn cười xòa: "Mấy ngày trước lão hủ thất thố, đắc tội đại nhân, ở đây xin khấu đầu lạy ngài ba cái, bồi tội với ngài."
"Đừng, không nhận nổi." Triệu Bạch Ngư đưa tay ngăn lại, "Ta không giống như các ngươi, không thích nhìn người khác dập đầu."
Diêm Tam Vạn lúng túng đứng dậy: "Vậy ngài xem, Tào ty có còn bán lương thực không?"
"Tất cả đều mua bán như thường, bổn quan làm việc không trả thù riêng. Còn việc tăng giá, không lý nào bổn quan đã nói ra lại thu hồi lời lại được, ông chủ Diêm cũng không hy vọng bổn quan mất thể diện đúng chứ?"
"Tất nhiên. Tất nhiên rồi." Diêm Tam Vạn không cười nổi nữa.
"Ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi không nhằm vào bổn quan, bổn quan sẽ không cố tình gây phiền toái cho các ngươi. Dù sao thì bây giờ có Khâm sai ở đây, ta sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ."
Diêm Tam Vạn quanh tới quẩn lui trong lòng, nửa tin nửa ngờ Triệu Bạch Ngư.
Người này quá quỷ quái, không thể tin tưởng hoàn toàn được.
"Ông chủ Diêm còn có việc gì không?"
"Không có, hết rồi."
"Bổn quan còn có việc phải làm, không thể ở lại thêm nữa."
Diêm Tam Vạn nhanh miệng: "Vậy thì lão hủ xin cáo lui." Nói xong định rời khỏi phòng trước.
Triệu Bạch Ngư liếc mắt nhìn Nghiên Băng ra hiệu một cái, Nghiên Băng vội tiễn người đi.
Lúc đi ra đến sân trước, thấy từ cửa nhỏ bên trái hành lang có ba người đi ra, hai nô bộc và một người ăn bận chỉnh tề... Ma Đắc Dung?
Diêm Tam Vạn lau hai mắt, đưa ánh nhìn theo ba người đang vòng qua hành lang bước vào một cánh cửa nhỏ khác, xác định không có nhận lầm, đúng là Ma Đắc Dung vốn đang bị giam trong tù.
Gã đưa tiền cho Nghiên Băng, hỏi có chuyện gì với Ma Đắc Dung vậy.
Nghiên Băng nhìn thỏi bạc áng chừng, ngó quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói: "Vị đó ấy hả, trước đây là Thông phán Hồng Châu, phạm vào đại tội mất đầu, nhưng sau lưng người ta có quý nhân chống đỡ, cứ thế mà vớt vát được đường sống."
Diêm Tam Vạn trợn tròn mắt: "Ta nghe nói Triệu đại nhân có danh thanh thiên, cớ sao lại làm việc thiên vị trái pháp luật như thế?"
Nghiên Băng: "Hầy, đều là vì trung hiếu lưỡng nan mà thôi."
Trung hiếu... chà, là Xương Bình công chúa mở miệng cứu vớt Ma Đắc Dung sao?
Bấy giờ Diêm Tam Vạn đã thật sự tin rằng hiềm khích lúc trước giữa Xương Bình công chúa và Triệu Bạch Ngư đã tiêu tan rồi, đã nói mẹ con nào có thể qua đêm thành thù rồi mà.
Kết quá bên bị thương vẫn là Cán thương bọn gã thôi!
Cẩn thận quan sát nỗi bực dọc trong đáy mắt của Diêm Tam Vạn, Nghiên Băng mím môi cười trộm, tiễn người ra về xong, quay lại nói hết chuyện thỏi bạc và phản ứng của Diêm Tam Vạn.
Triệu Bạch Ngư duỗi eo xoay cổ: "Tốt lắm, bây giờ sáng đã chuyển vào tối rồi, đến lượt chúng ta tọa sơn quan hổ đấu."
***
Hội quán Cán thương.
Diêm Tam Vạn đập bàn thề thốt: "Chính mắt ta nhìn thấy đấy! Ma Đắc Dung bị bắt giam ở đó, theo lý mà nói, lẽ ra là tội nặng chém đầu, nhưng hắn không chỉ không chết, mà còn ăn mặc đàng hoàng sạch sẽ, tự do ra vào, tiểu tư bên người Triệu Bạch Ngư nói là do Xương Bình công chúa lên tiếng... Rõ ràng là mẹ con họ đã bắt tay nhau, không, nói trắng ra chính là ý đồ của Xương Bình công chúa, là do bà ta liên tiếp bày ra bẫy rập cho chúng ta!"
Sắc mặt ông chủ Bình trở nên khó coi, nhưng thành kiến của gã đối với Triệu Bạch Ngư đã ăn sâu bén rễ, vẫn cảm thấy không thể quá tin tưởng y.
Trần La Ô thì không ngừng bóp trán: "Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Triệu Bạch Ngư đang bày trò gì, hả? Đến cùng là y đang bày trò gì? Lúc đi nhậm chức thì khí thế hùng hổ, quan trường người người ngã ngựa, diêm thương bị chém đầu, đến cả lương thương cũng bị chỉnh đến mình đầy bùn đất, kết quả y chẳng thèm nghĩ ngợi một câu nào, phủi mông một cái rồi mặc kệ sao? Bây giờ định ném hết vấn đề ở Lưỡng Giang cho Khâm sai ư? Cuối cùng Khâm sai kia tròn dẹp thế nào, tên họ ra sao, hoàn toàn không biết, sao mà lòng ta thấy hoảng thế này?"
Ông chủ Bình: "Không thì, đi hỏi Tam gia thử xem?"
"Có thể hỏi ta đã hỏi rồi. Đợt rét mùa xuân vừa qua, Tam gia cứ đau ôm liên miên, đến tận bây giờ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, ta nào dám làm phiền ông ấy?" Trần La Ô rầu rĩ nhíu mày: "Thôi, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, đi một bước nhìn một bước vậy."
Gã chầm chậm nhìn Cán thương quanh phòng, dùng lời thành khẩn nói: "Chư vị đều chú ý cẩn thận một chút đi, thời thế bất lợi, nếu không muốn chết thì đừng gây chuyện. nhất là Bình Bác Điển, vấn đề của Nha hàng nhà ngươi không nhỏ, tuy nói rằng có vài chuyện đầu xuôi đuôi lọt, cũng có thâm niên, nhưng khó tránh khỏi người có lòng bới móc. Nếu như bới ra được, cải trắng dính bùn đen, có thể sẽ không dễ gạt như những vụ án trước nữa đâu."
Ông chủ Bình bị nhắc tên không để bụng: "Biết rồi."
***
Lương thương kinh doanh trở lại, nhiệm vụ địch lương đến cuối tháng thì hoàn thành, tất cả đều được chuyển lên thuyền hàng, chở đến Phát vận ty đông nam lục lộ để xác nhận, sau đó chuyển về kinh đô, nguy cơ mà Lưỡng Giang tận sức nhắm vào Triệu Bạch Ngư lần này coi như là được giải quyết êm đẹp.
Lúc này tại Triệu phủ ở kinh đô.
Triệu Bá Ung đứng bên ngoài phòng thăm Triệu Ngọc Tranh miệt mài học tập, đứng một lát thì thấy có bóng dáng ai đến gần, nhìn lại mới thấy đó là Tạ thị đang cầm chén canh đi tới.
"Mấy ngày trước bà còn bệnh nặng một trận, mấy chuyện nấu cơm nấu canh này giao cho người hầu trong nhà làm đi, không cần đích thân làm những chuyện này đâu." Triệu Bá Ung cầm chén canh, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Tạ thị nở nụ cười gượng gạo, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Tranh trong phòng: "Lúc nhỏ ngũ lang thường mắc bệnh nặng, ta cứ sợ là có người hại nó, vừa sợ quỷ thần sẽ đến lấy mạng nó, cho nên mới ngày đêm trông nom, nấu thuốc cho ăn đều không cần đến tay người khác... Ta dụng tâm lương khổ như vậy, sao ông trời có thể phụ lòng cho được?"
"Là tứ lang." Triệu Bá Ung nhỏ giọng nhắc nhở, "Cho nên bây giờ cơ thể của tứ lang mới khỏe mạnh như vậy, đều là nhờ có bà dốc lòng săn sóc."
Tạ thị chần chừ, dường như không vui nổi: "... Ta?"
Triệu Bá Ung nhíu mày, lo lắng nhìn bà: "Hôm nay bà làm sao vậy?"
Tạ thị còn chưa đáp lại, ma ma trong phòng đã đi ra, hành lễ với hai người, "Tham kiến lão gia, phu nhân, sáng nay tiên sinh có giao đề thị, quy định tứ lang phải hoàn thành trong thời gian quy định, e là không thể ra đây..."
Triệu Bá Ung không nghĩ gì nhiều, chỉ nói ông đến xem, không làm chậm tiến độ học tập của tứ lang.
Trái lại, Tạ thị dùng ánh mắt kì lạ nhìn ma ma, cha mẹ đến gặp, từ khi nào mà đến lượt một ma ma ra ngoài từ chối rồi?
"Phu nhân?"
Tạ thị lấy lại tinh thần, giấu kín tâm trạng, cầm lấy chén canh trong tay Triệu Bá Ung đưa cho ma ma: "Đây là dược thiện nấu cho tứ lang, ngươi cầm vào trong cho nó uống bồi bổ cơ thể —— " Động tác của bà vội vàng, khiến cho chén canh hơi trượt xuống lòng bàn tay, nhưng chỉ trong chớp mắt trước khi nó lọt khỏi, ma ma đã nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Chén canh không nghiêng ngả, càng không hề có một giọt nước canh nào bị sánh ra ngoài.
Đồng tử Tạ thịt thít chặt lại.
Mãi đến khi rời khỏi sân viện của Triệu Ngọc Tranh, Tạ thị mới thấp giọng hỏi: "Ngô ma ma bên cạnh tứ lang vào phủ khi nào vậy?"
Triệu Bá Ung: "Ta còn nhớ là khi tứ lang khoảng năm tuổi, nhờ người ta giới thiệu, nói là bà ta am hiểu điều trị người già trẻ nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh, trị từ gốc rễ. Từ khi bà ấy vào phủ, thân thể của tứ lang thật sự có chuyển biến tốt."
Tạ thị bóp lòng bàn tay, ý cười trên môi hơi lạnh lẽo: "Ta thấy Ngô ma ma đó đã hơn năm mươi rồi mà cơ thể vẫn còn săn chắc, thân thủ cũng không tệ."
Triệu Bá Ung: "Bà ta nói mình có tập võ, đến bây giờ vẫn còn không ngừng luyện tập... Những thứ này không phải đều là do bà nói cho ta biết sao?"
Tạ thị day huyệt thái dương: "Lớn tuổi rồi, không nhớ nổi nữa." Bà cười một tiếng, nói sang chuyện khác: "Nghe nói Lưỡng Giang sóng to gió lớn lắm, ta lo nhị lang bị liên lụy..."
"Phong ba là do Tào ty dẫn tới, không liên quan gì đến Diêm thiết ty."
Tạ thị nắm chặt cổ tay Triệu Bá Ung, vội vàng hỏi: "Tào ty thế nào? Ngũ lang —— ý ta là, ta muốn hỏi vậy đứa nhỏ kia đến Lưỡng Giang, không nhận lại mẹ đẻ của thằng bé à? Nó không được bảo vệ sao?"
Triệu Bá Ung yên lặng nhìn Tạ thị, chậm rãi nói: "Lòng dạ người đàn bà đó cứng như sắt đá, không quan tâm hai mươi năm trời, thì làm sao còn thèm để ý đến đoạn tình cảm mẹ con này nữa chứ."
Tạ thị đột nhiên kích động: "Trên đời này làm gì có người mẹ mà nào không thèm quan tâm đến con cái của mình chứ?"
"Rốt cuộc là hôm nay bà bị làm sao vậy?" Triệu Bá Ung ôm vai Tạ thị, "Không tập trung tinh thần, tâm trạng bị kích động, đã có chuyện gì hay sao?"
Tạ thị tránh ra, giọng điệu hết sức bình tĩnh: "Buổi chiều gặp ác mộng, nhớ về chuyện xưa, thấy không dễ chịu lắm." Bà lại hỏi: "Sóng gió Lưỡng Giang có gây họa gì cho Triệu Bạch Ngư hay không?"
"Tin tức mới nhất là gió lớn đã lặng, Triệu Bạch Ngư bình yên vô sự."
Mắt thường cũng có thể thấy Tạ thị đã thở phào nhẹ nhõm, bà không muốn nói nhiều với Triệu Bá Ung, chỉ bảo trong phủ còn có việc khác rồi vội vàng bước đi.
Ánh mắt Triệu Bá Ung nặng nề, vợ chồng sát cánh từ thuở thiếu thời, đến nay đã hai mươi năm, sao ông có thể không nhìn ra được trong lòng Tạ thị đang cất giấu chuyện gì đó?
Nỗi lòng vẫn còn mắc kẹt tại vụ hãm hại hai mươi năm trước, nhưng bà ấy lại đang quan tâm đến Triệu Bạch Ngư một cách lạ thường.
***
"Thanh Phong lữ quán... Khâm sai đang ở đây sao?" Triệu Bạch Ngư đang ngồi ở lều trà đối diện quán trọ, đè thấp mũ rộng vành che khuất mặt. "Bảo là cải trang vi hành, nhưng lại rêu rao để ai cũng biết hắn ở chỗ nào, cơ mà đã ở lâu vậy rồi vẫn không ai biết rõ dáng dấp hắn ra sao. Thú vị thật."
Ám vệ đột nhiên ra hiệu: "Có người xuất hiện."
Triệu Bạch Ngư quay đầu nhìn lại, thấy người đi phía trước là Triệu Trọng Cẩm: "Khâm sai không chịu để cho ai gặp, mà lại triệu đến một Phán quan Diêm thiết ư? Chà —— vậy thì thân phận Khâm sai chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn, đại quan nhị tam phẩm... hoặc là thượng sai lúc trước của Triệu Trọng Cẩm, hoặc là ân sư của hắn, triệu hắn đến hỏi vụ án. Có điều, còn có một khả năng khác nữa."
Triệu Trọng Cẩm đã đang trong đội ngũ của các hoàng tử, Khâm sai là một hoàng tử nào đó sao?
Y còn nhớ Triệu Trọng Cẩm là thư đồng của Thái tử... Khâm sai là Thái tử?
Không thể nào.
Triệu Bạch Ngư lập tức bác bỏ, Nguyên Thú đế đã không dễ dàng gì mới có thể thu thập được thế lực Hoài Nam mà Thái tử cắm rễ, nào có lý quay đầu lại cho hắn một Lưỡng Giang?
Không phải Thái tử, tất nhiên sẽ loại trừ luôn cả Ngũ hoàng tử, vậy thì chỉ còn lại một mình Lục hoàng tử đã từng trở thành lựa chọn của Nguyên Thú đế cho vị trí Thái tử, vừa vặn hồi kinh vào năm ngoái, tuy còn chưa đứng vững gót chân trong triều đình, nhưng phần lớn thời gian hắn đã ở ngoài kinh, có thể nhờ vào đó để củng cố thế lực.
Càng nghĩ sâu xa, trong lòng Triệu Bạch Ngư càng chắc chắn.
"Gần đây Khâm sai có động tĩnh gì không?"
Triệu Bạch Ngư liếc thấy trong đám người có không ít kẻ cũng theo dõi quán trọ, nhìn thấy Triệu Trọng Cẩm ra ngoài, bèn quay trở về truyền đạt thông tin.
"Sơn Kiềm và Quản Văn Tân đều đã từng tới thăm hỏi, nhưng đều bị từ chối gặp. Khâm sai phái mấy đợt người đi điều tra dân chúng, còn có người đến bến thuyền hỏi thăm đều trắng tay trở về, còn Khâm sai ấy hả, bản thân hắn chưa từng bước ra ngoài nửa bước."
Triệu Bạch Ngư: "Âm thầm điều tra kiểu này, trừ phi hắn giấu được hành tung đến mức không ai có thể biết được. Nửa chặn nửa che, nhưng hành động đều bày ra trước mắt người khác, hỏi ma cũng ra được. Đến đây nhiều ngày vậy rồi mà vẫn cứ lượn vòng một chỗ như thế, có lẽ phải nghĩ cách giúp hắn thôi."
Ám vệ: "Làm sao đây?"
Triệu Bạch Ngư: "Để ta nghĩ đã."
Trong lúc suy tư, y nghe thấy mấy người đàn ông sau lưng nói chuyện trời đất, trong lời nói đều là ý ngầm hiểu: "... Có ba chiếc thuyền hoa mới tới Cán Giang, nghe nói là thuyền do ông chủ Bình dùng tiền mời từ tận Dương Châu tới."
"Ông chủ Bình vung tay mạnh thật!"
Triệu Bạch Ngư đứng dậy đi ngược nắng sớm đến, lấy mũ rộng vành xuống, chắp tay nói: "Người mà các vị đang nói chính là Nha thương lớn nhất Lưỡng Giang của bọn ta Bình Bác Điển, ông chủ Bình đó sao?"
Trông những người đó ăn bận gọn gàng, nhìn kĩ một chút là có thể nhận ra được bọn họ là thương nhân từ nơi khác tới.
"Ngươi là?"
"Ta họ Triệu, nguyên quán kinh đô, nghe nói Giang Tây vô cùng giàu có, nước Cán Giang chảy toàn vàng quý, tại hạ bán hết gia sản lấy tiền đến đây tìm cơ hội phát tài, nhưng mà thời vận không đủ, đến Hội quán Cán thương mười lần đều không tìm được cơ hội làm ăn. Nghe người ra nói, thương nhân từ nam chí bắc trong thiên hạ này nếu đến Hồng Châu, không tìm được cách thì nên đi tìm nha hàng, nếu mặt mũi đủ dày thì tìm ông chủ Bình ra mặt nói vài câu, kinh doanh kiểu gì cũng thuận lợi —— hầy, ta cũng đã phải tìm đủ mọi cách đấy, có muốn làm quen với ông chủ Bình không?"
Các thương nhân nói bọn họ là Triều thương tới từ Quảng Đông, có lòng tốt nhắc nhở: "Ông chủ Bình yêu thích hoa miên liễu túc, ngươi đến thuyền hoa thanh lâu trong phủ tìm, nếu may mắn có thể gặp được hắn."
Triệu Bạch Ngư: "Thật không dám giấu giếm, vận may của tiểu đệ vẫn luôn rất tốt, bằng không sao có thể gặp được các vị lão ca giàu tình nghĩa đây chứ?"
Mấy Triều thương kia khoát tay cười xòa, Triệu Bạch Ngư bèn mời ba chén rượu, lập tức kéo gần khoảng cách, trò chuyện không lâu sau thì y đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Các ngươi vừa mới nói thuyền hoa gì? Dương Châu? Ông chủ Bình đúng là người phong nhã, thuyền hoa từ Dương Châu tới, phải tiêu bao nhiêu bạc chứ? Nếu chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc, thì sẽ không làm được việc đấy đâu."
Một Triều thương trong số đó cười khẩy, nhẹ giọng nói: "Đều là làm chuyện thất đức mà thôi!"
"Sao lại nói vậy?"
Triều thương nhìn sang hai bên, nói với y: "Có biết chuyện xưa 'xa thuyền điếm cước nha, vô tội vẫn phải giết' (1) không?"
(1) Vì chú thích dài nên mình để cuối chương nhe.
Triệu Bạch Ngư gật đầu, xa thuyền điếm cước nha chính là năm loại nghề nghiệp, bởi vì rất dễ để làm giàu bằng các bày mưu lập kế sát hại mạng người, nhất là nha thương, cái nghề thường bị cho rằng toàn là những kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, làm việc thất đức, lòng dạ hiểm độc có gan làm chuyện xấu.
Triều thương: "Nếu như Khâm sai có mắt, thì nên treo cổ hết đám Nha thương phủ Hồng Châu này mới đúng!"
Triệu Bạch Ngư rót rượu cho gã: "Ngài nói thêm tí nữa đi."
Triều thương: "Ngươi cho rằng mời ca nữ Dương Châu đến là để cho họ hưởng phúc sao? Hoàn toàn ngược lại, đó là bắt các cô nương đó lại dạy thành sấu mã (2), Đám người Nha thương này, há miệng là có thể kiếm tiền, trong tay không có hàng, trong túi chẳng có nổi một đồng tiền mà chúng vẫn có thể kiếm được món hời lớn, đó chính là mua bán không vốn. Cán Giang này nối liền nam bắc, thuyền ra thuyền vào đều kiếm được tiền, trên thuyền chở hàng, cái gì cũng chở được. Trà là hàng, muối là hàng, người cũng là hàng —— "
"Buôn người?" Triệu Bạch Ngư giật mình, "Có bằng chứng gì không?"
Triều thương: "Có cần bằng chứng không? Ngài đến đại một hoa lâu, mỏ đá, ruộng muối nào trong phủ mà xem thử, tìm một người nào đó hỏi thăm, chẳng phải là sẽ biết ngay sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Không ai cáo quan à?"
Triều thương: "Ta nói cho mà biết, Khâm sai có đến thì cũng vô dụng thôi, bởi vì bọn chúng nắm được tiện tịch của những người bị cướp bán đi này trong tay, đều được ghi danh ở quan phủ, dù cho có bẩm báo oan trạng này lên lão hoàng đế, thì cũng không thể trừng trị đám người này. Quốc pháp cho phép, triều đình cho phép, trừ phi người đó chứng mình được mình bị lừa gạt, bị ép buộc từ người đàng hoàng thành kẻ mang tiện tích, hoặc là dứt khoát thay đổi quốc pháp hủy bỏ tiện tịch mà thôi. Nhưng chắc chắn việc ấy sẽ khó như lên trời, trước tiên... Ngươi cứ nghĩ đến chứng cứ mà xem, Nha thương đã tiêu hủy chúng trước một bước rồi."
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư u ám: "Hoang đường!"
Triều thương hoài nghi: "Cái gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Ý ta là, quả thực là coi trời bằng vung."
Triều thương: "Ở đây ấy mà, Cán thương là pháp, quan Lưỡng Giang là trời."
Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ, nâng ly cạn chén với đám người Triều thương thêm một chút nữa, liếc thấy có gương mặt quen thuộc đang theo dõi Khâm sai đi vào vội vàng đội mũ rộng vành lên cùng ám vệ rời đi.
Kẻ đứng đầu nhóm theo dõi Khâm sai chính là Nha thương được ông chủ Bình hết mực tin tưởng, trùng hợp nhận ra Triệu Bạch Ngư, rồi nhìn đến mấy tên Triều thương uống hơi ngà say, sợ bọn họ không giữ nổi miệng mồm, trở về báo lại chuyện này cho ông chủ Bình biết.
Ông chủ Bình sai người tìm Triều thương tra hỏi, Triều thương lắp ba lắp bắp hồi lâu, bảo rằng đã không cẩn thận tiết lộ chuyện ông chủ Bình nuôi sấu mã ra, mà chuyện Nha thương kết hợp với quan phủ buôn người đã ăn ý giấu giếm cũng bị họ nói ra hết cả.
Tâm phúc: "Có khi nào Triệu Bạch Ngư sẽ tra sâu hơn không?"
"Đừng có mà tự hăm dọa mình." Ông chủ Bình nói: "Là bọn chúng tự bán tiện tịch, quan phủ đồng ý cho đăng kí, mua bán đàng hoàng, không ai có thể xen vào."
Tâm phúc: "Nhưng mà mấy tên Triều thương kia lắm mồm quá, có phải nên...?"
Ông chủ Bình: "Thời buổi bây giờ đang loạn, cẩn thận một chút thì hơn, tránh gây thêm rắc rối."
Tâm phúc: "Vậy tiểu nhân sẽ cho người phóng —— "
"Ý ta bảo ngươi xử lí cho sạch sẽ một chút." Nét mặt ông chủ Bình bình tĩnh, nhưng lời nói ra vừa tàn nhẫn vừa độc địa: "Ta còn nhớ ngoại ô có một mỏ đá, hiếm khi có người đến, lại có nhánh sông, phong cảnh không tệ, là một kết cục tốt."
Lòng tên tâm phúc run rẩy: "Đã hiểu ạ."
***
Ngụy bá đi đường thủy trước, rồi đến đường bộ, cuối cùng cũng về đến Giang Tây trước khi kết thúc đợt lũ mùa xuân, ông đi cả ngày lẫn đêm, trước trời sáng là đã đến Hồng Châu.
Móng ngựa lộc cộc trên quan đạo, từ xa xa nhìn thấy đường sông phía dưới có ánh lửa, Ngụy bá ghìm dây cương, kinh nghiệm xông xáo giang hồ nhiều năm để cho ông nhận ra được chỗ đó có chuyện quái lạ.
Thế là ông xuống ngựa chạy nhanh đến bờ sông, đứng cách đó không xa nhìn lén thấy bọn họ chôn mấy cái hòm, còn nghe được tên chủ sự lẩm bẩm: "Hoàng thiên trên cao hậu thổ dưới đất, oan có đầu nợ có chủ, linh hồn mau về Địa phủ chớ đến tìm ta, chuyển thế đầu thai nhớ dán chặt cái miệng lại, đừng như kiếp này nói nhiều bỏ mạng. Coi như ông chủ Bình của bọn ta cũng có lòng tốt rồi, cho các ngươi ở lại nơi phong thủy trù phú này, chỉ gieo họa cho các ngươi, không làm tổn hại đến hậu thế của các ngươi."
Chờ đám người kia vừa đi, Ngụy bá đào đất lên, cạy mở hòm ra, nhìn thấy mấy cái thi thể chết không nhắm mắt.
Ông nghĩ một hồi, áng chừng đã hiểu được chút ít bèn dạo bước xung quanh điều tra một phen, phát hiện được một mỏ đá, còn nhìn thấy được Lý Đức Thọ ra vào mỏ đá này.
Ngụy bá chôn cái rương về chỗ cũ, sau đó ra roi thúc ngựa chạy về Hồng Châu, nói lại chuyện này cho Triệu Bạch Ngư nghe.
Triệu Bạch Ngư: "Chẳng trách lại nói xa thuyền điếm cước nha, vô tội cũng phải giết! Chỉ vì trông thấy ta và mấy Triều thương kia nói chuyện thôi mà giết bọn họ ư? Ông nói thử xem những kẻ kia đã làm chuyện tàn nhẫn đến nhường nào mới có thể sợ người khác biết đến vậy, lòng dạ sao mà độc ác như thế?"
"Lý Đức Thọ ra vào mỏ đá, vậy mỏ đá này trăm phần trăm là cửa Xương Bình công chúa, Bình Bác Điền chôn người ở chỗ ấy, rõ ràng là tính sau khi sự việc bại lộ, gã sẽ gắp lửa bỏ tay người." Triệu Bạch Ngư không khỏi cười lạnh, "Những người này, kẻ nào cũng muốn so lòng hại người của mình cả."
Ngụy bá: "Chúng ta có thể nắm vụ án mạng này trong tay, tra bắt bọn chúng!"
Triệu Bạch Ngư lắc đầu: "Hai vụ án trước vẫn còn đang rõ mồn một trước mắt, bây giờ ta không hành động trước, mà phải để người khác ra tay trước."
==
Chú thích:
(1) Nguyên văn: 车船店脚牙, 无罪也该罚 - xa thuyền điếm cước nha, vô tội dã cai sát
Giải nghĩa:
Xa – phu xe, chở hàng thuê; Thuyền – thuyền phu, đưa qua sông; Điếm – mở khách điếm; Cước – công nhân bốc xếp, khuân vác ở bến tàu bến đò bến sông; Nha – 衙 – nha dịch (Ngoài ra cũng có dùng " nha – 牙": nha thương, là cò trung gian môi giới mua bán hàng hóa.)
Đó là tên gọi chung trước đây của vài loại người, trong những loại người này thường có một số người xấu gϊếŧ người cướp của, lưu manh vô lại, thường là những người có mức sống thấp nhất, tồn tại ở tầng lớp thấp nhất.
Để đạt được mục đích kiếm tiền, bọn họ không từ bất cứ việc xấu nào. Không màng thị phi, không có tín ngưỡng. Bởi nếu bàn về đạo đức, họ sẽ bị tổn hại; nếu bàn về công bằng, họ sẽ bị áp bức. Khi làm hại người khác nhất định sẽ kiêu ngạo hất mặt; khi chiếm được thế mạnh sẽ giở mọi mánh khóe. Đối nhân xử thế không thể tàn bạo quá mức, người hung hãn tàn bạo chính là tội nhân.
Một nghĩa khác là chính sách "Tam quang": đốt sạch, gϊếŧ sạch, cướp sạch.
(2) "Sấu mã" (nguyên văn: "瘦马") thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này.
Bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thi họa, đến khi nào trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì không có gì để ăn, cho nên cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.
==
Min: Vụ án cuối cùng roài mọi người ơi, vụ này đọc thương em Cá lắm á T^T