Mỗi ngày Triệu Bạch Ngư đều đến Nha môn Tào ty đúng giờ để làm quen với công việc, Ngụy bá cũng bôn ba cả ngày ở bên ngoài, để lại một mình Nghiên Băng trong phủ chuyên tâm học hành.

Ngày hôm đó, sau khi làm xong bài tập Triệu Bạch Ngư đã giao, trong lúc rảnh rỗi, Nghiên Băng chợt nghĩ đến chuyện đi mua ít đồ để buổi tối nấu nước đường mà ngũ lang thích uống. Thế là cậu bèn ra ngoài từ cửa sau, đi về phía khu chờ tấp nập không ngừng vang lên tiếng rao hàng.

Đi ngang qua một gian hàng đông đúc, cậu nghe thấy người bên trong kêu lên: "Thu mua văn vật cổ vật mười lượng đây! Nhà vị nào có thứ đồ các ngài cảm thấy là đồ cổ đáng giá thì có thể cầm đến chỗ chúng tôi cho thợ cả xem thử, nếu là đồ đáng giá thật thì sẽ mua giá cao ngay tại chỗ! Nếu như thợ cả giám định sai, lỗ quá nhiều tiền thì cũng chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tuyệt đối không đổi ý! Nhưng chơi văn vật cổ vật cũng chính là đánh cược, dùng nhỏ thu lớn, tiền hàng hai bên thỏa thuận đã xong thì dù lời hay lỗ cũng phải tự mình gánh chịu."

Nghiên Băng quan sát chung quanh, phát hiện phía sau mình có một khối đá Thái Sơn to, trên đá khắc ba chữ "Văn Xương Lí" được phủ thêm một lớp mực đỏ, hóa ra cậu đã vô tình đi đến phố đồ cổ nổi tiếng nhất Hồng Châu rồi.

Trong bụng tò mò, Nghiên Băng đành ở lại chỗ này xem thử.

Có người lục tục cầm bảo vật trong nhà ra nhờ ba vị thợ cả bên trong giám định cho, nếu như không muốn giám định, thì chẳng cần biết đó là thử đồ bỏ gì, chỉ cần chúng trông có nhiều năm tuổi là đều lấy được mười lượng theo quy định.

Còn nếu muốn để thợ cả giám định, dù nhìn ra được món đồ tốt xấu, hoặc là bán được giá cao, hoặc có ném ra ngoài kia cũng chẳng ai thèm lấy, thì trước khi giám định cần phải đóng năm lượng bạc.

Nghiên Băng quan sát, chỉ trong khoảng thời gian một nén nhang thôi đã có bốn người bỏ tiền nhờ thợ cả xem đồ cho, "văn vật" của một người trong số đó cùng lắm trị giá mười văn tiền, đồ trong tay ba người kia không đáng giá lắm nhưng cũng cao hơn mười lượng.

Đương nhiên cũng có người vì muốn yên ổn nên thẳng tay bán văn vật trong tay mình thu mười lượng bạc, kết quả giám định tại chỗ định được cái giá ba trăm lượng.

Người này lập tức đổi ý, còn chưa bắt đầu khóc lóc ỉ ôi đã bị một đám người ném ra khỏi Văn Xương Lí.

Rồi cũng có người kéo hẳn một xe kéo chứa một đống bình sứ hơi cũ kĩ, mỗi kiểu bán ra mười lượng bạc, kết quả giám định cho ra tổng giá trị số bình sứ đó còn chưa đến năm lượng, thế là người này kiếm được một món tiền to.

Cảnh tượng kịch tính như trong các vở kịch liên tiếp diễn ra, bầu không khí dần sôi nổi hơn, càng lúc càng có nhiều người đem đồ cổ nhà mình chạy tới với cặp mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm thợ cả ngồi giám định, ao ước rằng mình cũng sẽ là một trong những người đột nhiên giàu sụ.

Nghe người bên cạnh nói, mỗi tháng Văn Xương Lí đều sẽ tổ chức đại hội giám bảo một lần, muốn phát tài thì có thể tham gia thử, người ta thường đào đồ cổ ở Tiểu Văn Xương Lí, chỉ chờ đến đại hội giám bảo giúp bọn họ một bước giàu sang.

Nghiên Băng hơi động tâm, bây giờ còn đang chưa có việc gì để làm, cậu bèn lấy mấy món đồ cổ mà vài hôm trước mình mua từ Tiểu Văn Xương Lí tới, nhịn đau nộp bạc để cho thợ cả giám định dùm.

Thợ cả liếc nhìn Nghiên Băng, cúi đầu sợ lên món đồ cổ, cẩn thận xem xét rồi lạnh lùng đáp: "Yêu." Ngay sau đó để sang bên cạnh, một thợ cả giám định cái bình xong cũng đáp: "Không tôn quý."

Nghiên Băng rơi vào mông lung, kéo chưởng quỹ bên cạnh lại hỏi: "Ý bọn họ là sao?"

Chưởng quỹ liếc cậu một cái: "Tay ngang à? Đó là ngôn ngữ trong nghề, yêu ý là chỉ đồ vật này của ngươi bắt chước đồ thật, đầy yêu tính tà tính, suýt chút nữa khiến cho người khác mắc lừa. Tôn quý nghĩa là chính thống, thì cậu nói xem không tôn quý là gì?"

Ý là hai món đồ cổ này đều là đồ nhái.

Cũng may đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, nhưng Nghiên Băng vẫn không nhịn được bày ra vẻ mặt như đưa đám.

Chưởng quỹ xoay người, nháy mắt với ba tên thợ cả, tên thợ cả thứ ba bèn lên tiếng: "Nhìn thêm đã."

Nghiên Băng: "Lại là ý gì nữa?"

Chưởng quỹ nhấp nháy mắt, hơi vui vẻ, cũng có ý nói 'nhóc con cậu may mắn đấy', "Cũng có khả năng là đồ thật. Phàm là nói ra câu này, tỉ lệ thật lên đến tám chín phần mười."

Trái tim của Nghiên Băng lập tức bị treo lên cao.

Ba tên thợ cả cùng nhau giám định, sau khi thương lượng xong thì rối rít gật đầu: "Đồ này nhất định là tôn quý." Vậy ý là hàng thật, rồi sau đó làm động tác khua tay múa chân định giá.

Nghiên Băng xem hiểu động tác tay, lắp ba lắp bắp nói: "Đống này mà có giá sau trăm lượng á? Ta mua từ Tiểu Văn Xương Lí đấy, chỉ có khoảng ba bốn mươi văn tiền thôi... Các ông không giám định sai đấy chứ?"

Sáu trăm lượng!

Đám người lập tức sôi dục, không phải là chưa từng thấy qua những món đồ cổ giá cao hơn, nhưng Nghiên Băng là người thuộc số ít những kẻ tiêu rất ít tiền mua bảo vật nhưng lại mua được đồ vô cùng đáng giá, thế là có người muốn chạy đến Tiểu Văn Xương Lí tìm bảo vật ngay tức thì.

Chưởng quỹ hỏi: "Ta thấy cậu là tay ngang mà khởi đầu cũng thuận lợi đấy, mong được hưởng phúc khí, số này tổng cộng sáu trăm năm mươi lượng, có bán hay không?"

Nghiên Băng do dự một chút rồi đáp: "Bán! Xem giúp ta thêm mấy món nữa đi!"

Cậu đưa ra chừng mười món hàng, nhưng chỉ có ba món là đồ tốt, bán một món còn hai món, một trong số đó là một khối ngọc Ly Long màu vàng đất có hình dạng rất đẹp, Nghiên Băng xài có năm lượng bạc tiền vốn, chưởng quỹ cố ra vẻ bình tĩnh nhưng trong mắt đã nôn nóng muốn tiết lộ cái giá ngàn lượng, khiến cho Nghiên Băng nhìn thấu rằng gã đang ép giá và từ chối bán hàng.

Nghiên Băng mang hai món văn vật tốt vào Văn Xương Lí, tìm ba cửa hiệu lâu đời nhất hỏi giá, nhà thứ nhất kêu một ngàn rưỡi, nhà thứ hai kêu hai ngàn, đến nhà thứ ba thì đã cao ngất đến ba ngàn rồi.

Cậu chàng trợn mắt há mồm, trăn trở đi đến một cửa hiệu bản địa lớn cuối cùng là một tiệm bán đồ cổ kiêm cầm đồ, mới vừa đến cửa đã nhìn thấy chưởng quỹ bên trong cầm một khối gỗ đen thui ba hoa chích chòe, chuẩn bị bán nó cho một người bán rong bản xứ.

Nghiên Băng chỉ nhìn thoáng qua thôi đã nhận ra đó chính là món văn vật thứ nhất mà cậu bán đi với giá sáu trăm lượng, cẩn thận nghe tiếp, phát hiện chưởng quỹ đưa ra cái giá là ba ngàn lượng bạc trắng, sau đó thật sự bán đi được luôn!

Trong nháy mắt cậu biết mình vẫn bị ép giá, hơn nữa là bị ép rất ác, nhưng có lẽ đây chính là kiểm lậu đồ cổ mà cậu từng nghe nói đến, dù Nghiên Băng khó chịu đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.

Chưởng quỹ vừa quay người đã nhìn thấy Nghiên Băng, gã không ngại ngùng chút nào mà vội vàng chào đón, vẫn còn nhớ đến ngọc Ly Long trong tay cậu: "Xem ra cậu đã đi hỏi qua rồi nhỉ, ta cũng không ép giá được nữa... Như vậy đi, tổng cộng bốn ngàn lượng!"

Nghiên Băng ôm cánh tay không đáp.

Chưởng quỹ sáng tỏ: "Hẳn là cậu đã đi hỏi ba cửa tiệm lâu đời nhất rồi đúng chứ? Giá cao nhất không hơn ba ngàn rưỡi? Bởi vì ngọc Ly Long này của cậu giá chót chỉ ba ngàn rưỡi thôi, giá cao hơn nữa làm sao bọn ta kiếm lười được chứ. Cửa hàng của ta là chỗ lâu đời số một, cũng là cửa hàng to nhất rồi, bước ra khỏi cửa này là không có giá nào cao hơn nữa đâu. Nếu như không phải ta có người bạn thích ngọc giác Ly Long, ta chắc chắn sẽ không thèm thấy miếng ngọc này của ngươi đâu."

Chưởng quỹ đứng thẳng người, lạnh lùng phủi bụi đóng trong cửa hàng.

Nghiên Băng: "Để ta suy nghĩ chút đã." Nói xong cậu vờ như định đi.

Chưởng quỹ cũng dứt khoát quay lưng, không hề có ý giữ người lại.

Dù sao đi nữa thì Nghiên Băng cũng chỉ là một thằng nhóc mười sáu tuổi, đi theo Triệu Bạch Ngư để mở mang kiến thức nhưng không có kinh nghiệm buôn bán, cũng không hiểu thủ đoạn của thương nhân, càng chẳng hiểu cái gì gọi là đấu tranh tư tưởng, lúc này đã bị dáng vẻ ta đây của chưởng quỹ làm cho lòng rối loạn hết cả lên rồi.

Trước khi đến đây, Nghiên Băng cũng tìm ngưởi hỏi qua rồi, quả thật cửa hàng này là cửa hàng lâu đời, vốn định giá rất ổn, ra ngoài không tìm được tiệm nào lấy giá cao hơn, người nọ còn nói đồ cổ chú trọng mặc cả phù hợp, bình thường sẽ kì kèo ba lần, nếu như một trong hai phe tỏ thái độ thì không cần chém giá nữa.

Có người thật lòng muốn mua, nếu đã thành tâm muốn bán, tốt nhất nên bán đi.

Đừng khổ cực trả giá một phèn rồi lại hất tay không mua, đâu là đại kỵ, sẽ bị các ông chủ đồ cổ ở địa phương xa lánh.

Vật lộn trong lòng một lúc, Nghiên Băng mới quay đầu, cắn răng hô lên: "Bán!"

Chưởng quỹ hỏi món đồ cổ thứ ba có muốn bán luôn hay không, Nghiên Băng cũng gật đầu.

Cuối cùng, sau khi bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ lâu đời, trong ngực Nghiên Băng chứa đếu sáu ngân phiếu một ngàn lượng và một khoảng ngân phiếu nhỏ, lúc về đến phủ, mặt mũi cậu vẫn còn khá phờ phạc.

Triệu Bạch Ngư vừa mới xong việc về nhà đã thấy cậu đang ngây người ở một góc phòng, "Sao lại ngồi ở đây vậy?"

Nghiên Băng nhìn thấy Triệu Bạch Ngư bèn không khỏi phấn khích, lấy hết toàn bộ số tiền hôm nay bán đồ có được ra, nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư, ngượng ngùng ưỡn ngực tranh công: "Đồ cổ mấy ngày trước ta mua từ Tiểu Văn Xương Lý, hôm nay đem ra phố đồ cổ ở sau nhà bán rồi. Tiền ở đây hết, ngũ lang cầm để lo đồ đạc nhà cửa đi."

Cậu cũng có thể nuôi gia đình đấy.

Nói vậy là đã đem bán hết đồ rồi à?

Sáu ngàn sáu trăm lượng... Số tiền rất lớn.

Triệu Bạch Ngư hứng thú hỏi chuyện xảy ra hôm nay, lúc nghe thỉnh thoảng gật gù, đợi Nghiên Băng nói xong liền lộ ra nụ cười mang ý sâu xa: "Hóa ra đây chính là chỗ kì diệu của Văn Xương Lý, ta hiểu rồi."

Nghiên Băng thấy vậy, tâm trạng vui vẻ giảm đi không ít, nỗi nghi ngờ đột ngột xuất hiện trong lòng cậu: "Có vấn đề gì phải không ạ?"

Triệu Bạch Ngư không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Biết Kỷ đại nhân bị lôi kéo thế nào không?"

Nghiên Băng lắc đầu, dỏng tai lắng nghe Triệu Bạch Ngư tả lại thương bang Giang Tây hãm gại Kỷ Hưng Bang thế nào, cuối cùng mắt cắt không còn giọt máu, nhìn chằm chằm đống ngân phiếu trên bàn như nhìn con hổ dữ, sợ hãi lắp bắp nói: "Có phải l ta làm liên lụy đến ngũ lang không? Chúng ta rơi vào bẫy rồi ạ?" Cậu chàng cuống cuồng cả lên: "Ta, ta sẽ đi đổi đồ lại ngay bây giờ! Ai làm người nấy chịu, ngũ lang yên tâm, dù cho có bị lôi đến đại lao bộ Hình, ta cũng nhất định khai rõ là do một mình ta gây ra, chắc chắn sẽ không liên lụy đến ngài đâu!"

"Hoảng cái gì?" Triệu Bạch Ngư bình tĩnh đè bả vai Nghiên Băng lại, lật ngân phiếu xem thử: "Hội giám bảo của Văn Xương Lí diễn ra mỗi tháng một lần, thợ cả giám định cũng là người bán đồ cổ, tất thảy đều diễn ra ngay trước mắt mọi người, có liên quan gì đến chúng ta đâu?"

Nghiên Băng vẫn còn nghi ngờ: "Bọn họ sẽ không hãm hại chúng ta như đã làm với Kỷ đại nhân chứ?"

"Cũng không chắc. Nhưng thương nhân muốn kiếm tiền, không phải muốn tạo phản. Ta không tỏ thái độ trước, bọn họ sẽ không ra đòn chết." Triệu Bạch Ngư đột nhiên cười, "Bọn họ chỉ đang ném đá dò đường, thử phản ứng của ta để xem coi ta là thù hay bạn, sau đó mới điều chỉnh lại phương sách."

Nghiên Băng: "Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?"

Triệu Bạch Ngư: "Chờ bọn họ hành động trước."

Nghiên Băng lại ủ rũ: "Có vết xe đổ của Kỷ đại nhân, ta lại còn tin là có nhân bánh từ trên trời rơi xuống thật."

"Ngươi cũng không biết Kỷ đại nhân trúng chiêu thế nào, không nhận ra mưu kế của chúng cũng là điều bình thường thôi. Trước khi mọi việc xảy ra ngươi cũng đã đủ cẩn thận hỏi người đi đường trước, hiểu rõ tình hình của Văn Xương Lí, càng hiểu rõ khái niệm giám bảo, đào bảo, kiểm lậu, sau đó đến Văn Xương Lí hỏi giá nhiều lần, mỗi người ra một cái giá cao khác nhau, ngươi không thể nghĩ ra được bọn họ sẽ thông đồng dụ dỗ ngươi vào bẫy, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện bọn họ cấu kết. Đây là bẫy rập liên hoàn mà những kẻ đó bày sẵn ra, người ở trong bầu không khí có tiền từ trên trời rơi xuống rất khó mà giữ lý trí được."

Dù có là một người hiện đại, thì đối mặt với hàng ngàn tầng lớp kế sách vẫn có khả năng ngã vào trong hố sâu thôi.

Triệu Bạch Ngư nhịp tay lên bàn, nghĩ đến chuyện gì đó thú vị bèn cười nói: "Ngươi xem, đến cả một tên Phán quan Chuyển vận cũng biết tác dụng thần kì của Văn Xương Lí, chẳng lẽ những quan khác không am hiểu hơn hay sao? Ít ra bây giờ ta có thể khẳng định, quan lớn quan nhỏ ở phủ Hồng Châu này, và cả thương bang Giang Tây nữa đều có điểm mờ ám."

Y đang nói, có người làm đến báo lại: "Đại nhân, hội trưởng thương bang Cán Tây Trần La Ô cầu kiến."

Động tác của Triệu Bạch Ngư khựng lại: "Đấy, người đến rồi."

Nghiên Băng: "Có gặp không ạ?"

Triệu Bạch Ngư: "Đi nói bổn quan mệt rồi, không tiếp khách, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Chờ người làm vừa đi, Nghiên Băng đã hỏi: "Đây lại là kế hoạch gì nữa?"

Triệu Bạch Ngư: "Cho bọn họ nhìn thái độ xem sao."

Nghiên Băng gãi đầu, đoán ra ngũ lang đây là đang đánh phủ đầu, để cho bọn họ không dò được thái độ, càng muốn nhiều càng dễ loạn.

Vừa đến Hồng Châu đã lập tức rơi vào cạm bẫy, bị người ta tính kế như vậy, Nghiên Băng coi như đã tự mình lĩnh hội được thế nào là đầm rồng hang hổ, từ nay về sau làm việc hết sức cẩn thận, không dám ham lợi tùy tiện làm chuyện không đâu nữa.

***

Trần La Ô bị từ chối gặp mặt cũng không nổi nóng, Triệu Bạch Ngư tuân lệnh đến Hoài Nam, khi về nổi danh tiểu thanh thiên, lại là bộ hạ cũ của Kỷ Hưng Bang, tất nhiên là không dễ đối phó.

Nếu như vừa đến đây đã tỏ vẻ thân thiết, Trần La Ô chắc chắn sẽ lo lắng có bẫy, làm bộ làm tịch như vậy trái lại chuyện nằm trong dự tính của gã.

Đến ngày hôm sau, Trần La Ô đến chờ trong phủ Tào ty sứ từ sớm nhưng vẫn không gặp được Triệu Bạch Ngư, lễ vật mang qua cửa lại được chủ nhân cầm về.

Ngày thứ ba thứ tư không đến, tới ngày thứ năm, từ lúc trời chưa sáng Trần La Ô đã đến cửa thăm hỏi, chực chờ ở phòng khách đến tận khi mặt trời lên cao ba sào, hôm nay là ngày hưu mộc* của Triệu Bạch Ngư, y dậy muộn mới biết gã đã đợi lâu như thế.

(*) Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, từ trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là "mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là "dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi là "hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội.

Nhanh chóng mặc thường phục, rửa mặt chải đầu đơn giản xong, Triệu Bạch Ngư rảo bước vào phòng khách nói: "Xưa có Trình môn lập tuyết*, nay có Trần công đợi mặt trời mọc, lòng mỗ rất xúc động, không đành lòng từ chối gặp mặt nữa."

(*) Thời Bắc Tống (690-1127 sau công nguyên), Dương Chí đã đỗ kỳ thi khoa cử cao nhất. Tuy nhiên do vẫn muốn học hỏi nên ông đã quyết định ra đi tìm học giả nổi tiếng nhất thời đó.

Thời vận của Dương Chí không được hanh thông cho lắm, vì vị sư phụ kia vừa mới đặt lưng xuống ngủ. Để thể hiện lòng tôn trọng, ông đã kiên nhẫn đợi ngoài cổng trong bão tuyết. Cuối cùng, khi sư phụ Trình Di tỉnh giấc, tất cả những gì ông thấy ngoài cổng là một đống tuyết cao bằng đầu người. Sau đó ông đã chấp nhận môn sinh mới này.

Trần La Ô lập tức tiến lên chào đón, chắp tay nói: "Hội trưởng thương bang Cán Tây Trần La Ô ra mắt Triệu đại nhân!"

Triệu Bạch Ngư vờ làm động tác đỡ dậy, thật ra đã nhận đại lễ của Trần La Ô: "Hội trưởng Trần khách sáo quá. Thương bang Cán Tây là bang hội đệ nhất thiên hạ, nối liền nam bắc, từ xưa đến nay có một không hai, đến cả nước ngoài cũng có bóng dáng của người Cán thương các ngươi, ngài lại còn là hội trưởng thương bang, là người đứng đầu, Hồng Châu chúng ta, thậm chí là thương bang Lưỡng Giang này đều cần có ngài trấn giữ, Tào ty sứ ta đây cũng phải nương nhờ ngài chiếu cố vài chỗ."

Trần La Ô bật cười: "Ài, đại nhân khách sáo rồi, đều là làm ăn nhỏ lẻ, dãi nắng dầm mưa ăn gió nằm sương, nhờ có ông trời và đương kim thánh thượng nhân từ mới có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm manh áo, làm sao gánh nổi lời khen nhầm này? Phải nói là đám thương nhân chúng ta nương nhờ đại nhân ngài chiếu cố mới đúng."

Triệu Bạch Ngư khoát tay nói: "Bình thường các ngươi cho ta thể diện, đóng đủ tiền thuế, chức quan này của ta được ổn định, tất nhiên sẽ che chở cho các ngươi, mọi người đều tuân theo luật pháp, an phận làm việc, không phải chiếu cố lẫn nhau sẽ thích hợp hơn sao?"

Nụ cười trên mặt Trần La Ô hơi khựng lại, nhanh chóng lộ ra vẻ mất vui: "Đại nhân nói chí phải. Hôm nay Trần mỗ mạo muội nhưng không dám đến tay không, nghe nói đại nhân thích chơi đồ chơi văn nhã, bèn đưa một ít nhã vật cất trữ trong nhà đến cho đại nhân chơi, chỉ mong đại nhân không ngại nhận lấy mới đúng."

Vừa nói chuyện, gã vừa mở cái hộp trong tay ra, để cho Triệu Bạch Ngư thấy rõ ba món đồ khác nhau bên trong: Than đá đen tựa như gỗ, ngọc Ly Long màu vàng đất và một con vật gốm Đường Tam Thải.

Nghiên Băng ở phía sau nhìn thấy thì sắc mặt cũng thay đổi, nhân ra ba món văn vật đó chính là món hàn mà cậu đã bán ra với giá rất cao vào mấy ngày trước.

Trần La Ô nhìn Triệu Bạch Ngư chằm chằm: "Đại nhân cảm thấy thế nào?"

Triệu Bạch Ngư: "Trình độ ta không tới, không nhìn được xấu tốt... À phải, cửa sau phủ đệ của ta nối liền với con phố đồ cổ nổi tiếng nhất địa phương các ngươi, tên gì, Văn Xương Lí hay gì? Nghiên Băng, ngươi đến đó tìm thợ cả có mắt nhìn giỏi nhất trong cửa hàng lâu đời giúp giám định, xem thử mấy món này đáng giá mấy đồng tiền."

Nụ cười lễ độ của Trần La Ô không nén nổi cơn giận, nói thật, đại quan tam phẩm cho đến tiểu quan cửu phẩm gã đều từng gặp qua rồi, dù học thức có tầm thường bao nhiêu, thì đứng trước vàng bạc ít nhất cũng tiết chế được cảm xúc, nhất là những thứ liên quan đến nhã vật, không hiểu cũng sẽ giả vờ hiểu, cố gắng học đòi văn vẻ một phen.

Còn cái vị Tào ty sứ mới nhậm chức này, vừa mở miệng đã hỏi "đáng giá mấy đồng tiền."

Nghiên Băng nghe lời, đem đồ đến cửa hàng lâu đời nhất, nhờ chưởng quỹ bắt tay với thương bang giở trò với y giám định giúp.

Chưởng quỹ vừa nhìn thấy Trần La Ô và Triệu Bạch Ngư thì tim đã đập rộn lên, mắt không dám liếc loạn, làm bộ giám định xong thì nói chắc như đinh đóng cột: "Hồi đại nhân, đây là vật quý báu hiếm có!"

Triệu Bạch Ngư: "Trị giá bao nhiêu tiền?"

Chưởng quỹ nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Trần La Ô, đột nhiên giật nảy mình một cái nói: "Tổng giá trị của ba món đồ này là mười ngàn lượng bạc trắng!"

Nghiên Băng sợ hãi, giá gần như là gấp đôi đấy!

Triệu Bạch Ngư nhìn Trần La Ô: "Tặng ta sao?"

Trần La Ô: "Đồ chơi văn nhã là vật tri âm, tri âm đáng trọng. Đại nhân nhìn thoáng qua đã biết được ba món đồ này không tầm thường nên phải trở thành tri âm của chúng. Đến trong tay ngài chính là điểm đến phù hợp nhất của chúng."

Triệu Bạch Ngư nhìn ba món "văn vật" không đáng tiền, càng nhìn càng thích, gật gù không ngừng: "Đồ tốt. Đúng là đồ tốt. Nếu hội trưởng Trần đã nhiệt tình tặng cho, ta mà từ chối thì bất kính quá."

Trần La Ô cực kì vui mừng, liên tục khen ngợi Triệu Bạch Ngư là người trong nghề biết thưởng thức dồ chơi văn hóa. Được một lát thì nói cáo từ, bảo nhà có chuyện cần xử lý, không tiện ở lâu, lúc gần đi còn đáp lại chưởng quỹ một ánh mắt không rõ ràng.

Chưởng quỹ hiểu ý, đưa mắt nhìn Trần La Ô rời đi, sau đó mới đến bên cạnh Triệu Bạch Ngư nịnh nọt: "Đại nhân, không biết là ngài muốn giữ lại những thứ này để ngắm hay là định biến hiện*?"

(*) Quy đổi thành tiền mặt.

Triệu Bạch Ngư: "Là sao?"

Chưởng quỹ: "Là thế này, bình thường nhỏ* có thói quen giám định đồ cổ, nhìn thấy đồ tốt như vầy trong lòng không nhịn được ngứa ngáy, thấy rằng nếu ngài muốn thì đồng ý đổi thành tiền, nhỏ thu mua lại với giá cao!"

(*) Lời nói khiêm tốn, chỉ mình hoặc cái có liên quan với mình

Triệu Bạch Ngư: "Giá cao là bao nhiêu?"

Chưởng quỹ: "Tiểu nhân định giá tăng thêm hai ngàn lượng, ngài xem thế nào?"

Triệu Bạch Ngư không vừa ý lắm: "Nhưng mà ta thấy giá trị của chúng không rẻ, nếu như mang về kinh đô, nói không chừng có thể bán được mười ngàn rưỡi."

Chưởng quỹ suýt nữa là phụt ra câu đồng nát cho đi cũng không ai thèm mà còn dám đòi hỏi nhiều thật là —— "Được! Vậy bây giờ ta lập tức đưa tiền cho ngài, tiền hàng đều đã thanh toán xong."

"Nhưng bổn quan thật sự không nỡ." Triệu Bạch Ngư than thở, dường như rất thích, không muốn buông tay, "Nếu ngươi thích, bổn quan sẽ cố nhịn đau bỏ đi thứ mình thích vậy. Giống như hội trưởng Trần nói đấy, nhã vật cần phải được tri âm thưởng thức, người thật sự nhìn ra được giá trị những món hàng này là ông chủ đây, cho nên ngươi mới là tri âm của chúng."

... Tri âm cái rắm ấy!

Triệu Bạch Ngư: "Ta giữ lại ngắm thêm một ngày, chúng ta viết giấy tờ trước, ngày mai sẽ bảo tiểu Nghiên Băng của ta đến chỗ ngươi lấy tiền.

Chưởng quỹ nịnh nọt đến cứng cả mặt mà vẫn phải nhịn xuống: "Nghe theo ngài, đại nhân."

***

Hội quán Cán Tây.

"Viết giấy tờ, giữ lại đồ, chẳng lẽ ám chỉ là y muốn cả tiền lẫn đồ?" Trần La Ô nhíu mày, "Sao mà gian tham đến mức này chứ?"

Ông chủ Bình, thủ lĩnh nha thương Hồng Châu nói: "Càng gian tham càng dễ đối phó, thường xuyên đút tiền vào là có thể đảm bảo an toàn, giảm bớt rắc rối, không phải là chuyện tốt hay sao?"

Bang chủ Diêm bang Phương Tinh Văn nói: "Nhưng Triệu Bạch Ngư đó có danh tiểu thanh thiên, đến cả Đông cung cũng khen y ngay thẳng không a dua, sao có thể vừa đến Hồng Châu của chúng ta liền biến thành gian tham được? Ta cảm thấy là y đang diễn để khiến cho chúng ta lơ là thôi."

Ông chủ Bình dửng dưng giễu cợt: "Ta thấy là ngươi bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm rồi. Dù sao thì ta cũng không tin, trên đời này thật sự có "đại thanh quan" không điên đảo vì tục vật, sở dĩ những kẻ gọi là "thanh quan" đó thanh liêm, là vì những nơi khác không có thứ đủ sức đánh động bọn họ. Kỷ Hưng Bang có thanh liêm không? Chẳng phải cũng chỉ là háo danh thôi sao? Không phải cũng bị tiền bạc làm lu mờ tâm trí hay sao? Cứ nhìn cái tên Phát vận sứ tiền nhiệm đi, không yêu tiền, không hám danh, chỉ háo sắc, xem một kỹ nữ là hồng nhan tri kỷ, yêu nàng đến cuồng si, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn làm việc cho chúng ta mà thôi!"

Sắc mặt Phương Tinh Văn trở nên khó coi: "Trong lòng ta không nỡ, hoặc có lẽ Triệu Bạch Ngư chưa hiểu ý chúng ta?"

Trần La Ô: "Phải xem y có trung thực hay không đã."

Ông chủ Bình quýnh lên: "Ý của hội trưởng Trần là thuyền vẫn không thể đi? Số hàng kia bị dồn ở bến tàu, cảng Tuyền Châu vẫn luôn thúc giục, chúng ta cứ kéo dài thêm một ngày là sẽ tốn thêm không biết bao nhiêu vàng bạc đấy!"

Trần La Ô: "Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm!" Gã dùng ánh mắt hung dữ trừng ông chủ Bình, "Ngươi lo lắng thì tự mình đến nói với Tam gia đi!"

Nhắc đến Tam gia, ông chủ Bình lập tức ngừng công kích.

"Được rồi." Vừa đấm vừa xoa chính là thủ đoạn của Trần La Ô: "Mấy ngày nữa là trăng tròn, Thủy đại nhân gửi thư tới, nói là có thể ra khơi, các ngươi trở về chuẩn bị cho tốt đi."

Đám người Phương Tinh Văn nghe vậy thì nét mặt vui vẻ hơn, đến nỗi Tào ty sứ, tiểu thanh thiên gì đó cũng ném sạch ra sau ót, bây giờ cho dù Triệu Bạch Ngư cứ khăng khăng làm theo ý mình, chống đối với ý muốn của thương bang, bọn họ cũng có thể khiến cho y sụp đổ giống như đã từng làm với Kỷ Hưng Bang vậy.

Trần La Ô suốt ngày gặp mặt Tam gia thần bí, được người ta chỉ điểm nên biết cảnh giác hơn nhiều, vốn không ai cảm thấy Triệu Bạch Ngư có thể dấy lên sóng gió gì ở Lưỡng Giang.

***

Nha môn Tào ty.

Một sáng sớm nọ, Nghiên Băng chạy đi gọi nha dịch ra giữa đường phố khua chiêng gõ trống, dẫn dắt dân chúng đến trước cửa Nha môn Tào ty nghe cậu nói chuyện: "Chư vị bô lão bà con, Tào ty sứ của bọn ta là tiểu Triệu đại nhân vừa nhậm chức cách đây không lâu, chính là Khâm sai Triệu đại nhân năm ngoái tuân lệnh xuôi Hoài Nam làm việc! Được Thánh nhân quan tâm, trên người mang trọng trách, cảm kích rơi nước mắt không dám quên ơn! Vừa mới đến đây, cần chính vì dân, trằn trọc trở mình cả ngày lẫn đêm, vì vậy đã cảm hóa được Hội trưởng Trần thương bang Cán Tây. Hội trưởng Trần xúc động vì Triệu đại nhân của chúng ta chuyên cần làm việc, có lòng yêu dân, nay đặc biệt quyên góp một khoản hai mươi mốt nghìn sáu trăm lượng bạc, nhờ riêng tiểu Triệu đại nhân chúng ta, nhất định phải tiêu số tiền này cho trăm họ, không được xén bớt một xu nào! Tiểu Triệu đại nhân không nhục sứ mạng, lệnh cho bọn ta dán bố cáo ở bên ngoài Nha môn Tào ty, viết rõ ràng từng khoản tiêu phí mà Hội trưởng Trần từ thiện, để cho dân chúng xem hiểu, cũng để cho dân giám sát!"

Tiếng nói vừa dứt, trăm họ rối rít reo hò: "Hay!"

"Triệu đại nhân là quan phụ mẫu thanh thiên, Hội trưởng Trần cũng là nghĩa thương!"

Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, bay vụt ra ngoài tựa như được gắn thêm cánh, truyền đi khắp phố phường, lọt vào tai dân chúng trong tỉnh.

Bởi vì xưa nay trăm họ căm thù "quan thương cấu kết", tốt hơn hết là làm cho xong công việc của mình mà không gieo họa cho dân, trong khi Triệu Bạch Ngư là đại quan vẫn dán bố cáo, điều từ trước đến nay chưa ai từng làm, nói rõ cho trăm họ biết rằng tiền của quan phủ đã được tiêu vào đâu, danh tiểu thanh thiên xứng với thực, làm ra được một việc dường như chỉ có thể đọc được trong thoại bản truyền kỳ, kích thích lòng nhiệt tình truyền tai truyền miệng của dân chúng.

Tin tức truyền về Trần phủ, Trần La Ô đang ăn điểm tâm ngạc nhiên đứng lên, nghĩ ngợi một hồi bèn ngồi về chỗ cũ cười lên: "Được lắm, hay cho diệu kế, quả đúng như lời Tam gia nói, Triệu Bạch Ngư không phải là hạng người bình thường, ngay cả đánh lại cũng đánh đẹp như vậy, không có gì để phải bàn luận thêm. Nhưng cũng là chuyện tốt, nếu như y giấu đầu giấu cả đuôi mới phiền toái, đao thật thương thật thì dễ xử lí hơn."

Lúc này, người hầu dẫn một tiểu đồng đi vào, Trần La Ô vừa nhìn thấy tiểu đồng đã đứng bật dậy, biểu cảm trở nên cung kính: "Tam gia có lời dặn dò sao?"

Tiểu đồng này chính là tiểu tư* bên người "Tam gia" trong miệng Trần La Ô, cậu nghiêm túc đáp: "Tam gia nói, không thể đối phó với Triệu Bạch Ngư giống như đã làm với Kỷ Hưng Bang được. Một là vì Triệu Bạch Ngư rất thông minh, sử dụng cùng một thủ đoạn với y cũng vô dụng. Hai là Triệu Bạch Ngư và Xương Bình công chúa có quan hệ mẹ con ruột, đụng vào y nói không chừng sẽ chọc giận Xương Bình công chúa, dù giữa hai người không có tình mẹ con, nhưng bao nhiêu tình thì còn cần cân nhắc thêm. Ba là Lâm An tiểu quận vương đang đánh giặc ở Tây Bắn, dù có chuyện gì xảy ra, Nguyên Thú đế cũng sẽ không động vào gia quyến của hắn. Tam gia còn nói..."

(*) Tiểu tư là con trai đi ở nhưng chưa thành niên.

Trần La Ô: "Nói gì?"

Tiểu đồng: "Còn nói tình cảm vợ chồng của Lâm An tiểu quận vương với Triệu Bạch Ngư, cùng với sức nặng của tiểu quận vương trong lòng Nguyên Thú đế, tạm thời ngài ấy còn chưa rõ."

Trần La Ô: "Ngay lúc này sắp xếp một người có thân phận nhạy cảm như thế đến Hồng Châu, rõ ràng là cây kim nhắm đến thủy vận thương bang, chẳng lẽ để mặc cho Triệu Bạch Ngư đánh đau sao?"

Tiểu đồng: "Địch không động, ta không động. Thủy vận Hồng Chau liên quan đến công ăn việc làm của bốn tỉnh ba mươi tám phủ chung quanh, kéo dài thời gian thêm nữa, không chỉ có mỗi thương bang sốt ruột, các phe phái đang trông ngóng cũng sẽ hành động. Một khi bọn họ ra tay, Triệu Bạch Ngư sẽ trở thành con cá lọt lưới, vậy ngày đó cũng chính là ngày giỗ của y."

Trần La Ô tuy nóng lòng, nhưng gã vô cùng tin tưởng lời nói của Tam gia.

Hai mươi năm trước gã chỉ là một tên bán cá ở bến thuyền, gặp được Tam gia, nhìn thấy hắn ngồi trong trướng bày mưu lập kế quyết thắng thiên lý, nghe theo lời hắn mới có thể đi đến vị trí Hội trưởng thương bang rạng rỡ bây giờ, đến cả đại quan tam phẩm triều đình nhìn thấy gã cũng phải cúi người gật đầu, khách sáo với gã, vì vậy nên gã không dám không tin phục Tam gia.

***

Phủ Xương Bình công chúa.

Lụa Hương Vân ngàn vàn khó mua, nhưng khắp nơi trong lầu thủy tạ nhỏ ở giữa lòng hồ cuối cầu chín khúc đều là lụa Hương Vân đắt tiền đó, ở kinh đô lụa quý này được quý nhân dùng để may áo choàng, thứ đồ xa xỉ như vậy đến phủ công chúa lại bị cắt làm thành mành lụa.

Phía sau lớp màng lụa Hương Vân mịt mờ là một bóng người uyển chuyển thướt tha, một cánh tay đầy đặn trắng nõn vươn ra khỏi nhà thủy tạ vẫy mồi câu xuống hồ, móng tay đỏ chót vẽ hoa kim phượng càng khiến cho nó tăng thêm phần diêm dúa.

Ma Đắc Dung đến trước cửa nhà thủy tạ lập tức quỳ rạp xuống cung kính thỉnh an, ánh mắt không rời mặt đất nói: "Điện hạ, Triệu Bạch Ngư và thương bang Cán Tây Trần La Ô tung một chiêu nhỏ có qua có lại, người tới quả thật rất khá."

Người ở bên trong không lên tiếng, chỉ có thể nhìn thấy được mồi câu không ngừng rơi xuống hồ, cá chép* đủ màu sắc ngoi lên tranh giành điên cuồng.

(*) Cá Koi

Tiết trời đầu mùa đông hơi lạnh, Ma Đắc Dung đã mặc đồ ấm rồi, nhưng cả người vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Điện hạ, thương bang chú ý Triệu Bạch Ngư nên thủy vận đã ngưng chừng mười ngày rồi, ảnh hưởng đến việc vận chuyển của chúng ta về cảng Quảng Châu —— "

"Ma Đắc Dung."

Đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng mà lạnh lẽo vang lên, Ma Đắc Dung đang nói mãi không ngừng cũng mím chặt môi như một phản xạ có điều kiện, thân thể theo bản năng cúi xuống thấp hơn nữa.

"Chức quan này của ngươi hình như không có việc gì để làm nhỉ, hay là bao năm nay được nuôi béo mập rồi, đến cả lá gan cũng to ra?"

"Làm sao lão nô dám? Trong lòng lão nô, điện hạ là tốt nhất, lão nô tuyệt đối không dám bất kinh với điện hạ chút nào!" Ma Đắc Dung bị dọa sợ dập đầu liên tục, trán đổ máu rồi mà vẫn không dám dừng lại.

Gã nhớ rằng công chúa từng ra lệnh người bên dưới đều không được hành động sai sót thiếu suy nghĩ, đứng giữa nhìn Triệu Bạch Ngư và Cán thương đấu pháp, dù bên nào là bên ngã xuống, thì đối với bọn họ mà nói cũng đều là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nhưng thuyền phái đến cảng Quảng Châu đã dừng liên tục mười ngày có thừa, nếu như dừng sang tháng chạp, e là trời lạnh đóng băng sẽ ảnh hưởng đến tàu thuyền, trễ nãi mọi người kiếm tiền, gã suy nghĩ không ra nên mới tự tiện chủ trương chạy đến phủ công chúa, định bụng khuyên công chúa mau chóng hành động.

Nhưng gã quên rằng, Xương Bình công chúa không thích nhất là người dưới đáy tự tiện làm việc, can thiệp vào bất kì kế hoạch nào của bà, dù đó chỉ là lời khuyên đi chăng nữa.

"Lão nô sẽ tự đi lãnh phạt."

Cũng chỉ có mười roi, cùng lắm là trầy da sứt thịt, dưỡng thương một tháng là ổn.

Ma Đắc Dung khổ sở nghĩ, không dám oán trách một câu nào.

==

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play