Hai má Thôi phó quan giật giật, giống như con thú bị nhốt, ép buộc đến cực hạn, gã nhìn một vòng công đường, thấy Tiêu Vấn Sách hùng hổ dọa người, Tư Mã Kiêu giả nhân giả nghĩa, thấy Tống Linh vờ chết không dám ra mặt, còn có Lữ Lương Sĩ đang đắc ý vì tránh được một kiếp, lại nhìn hai cha con Đặng Vấn An bị hại tứ cố vô thân, bằng chứng vững như núi còn có thể bị hắt nước bẩn vào người.

Đây chính là bá tánh bình dân dưới sự cai trị của triều đình đây, có miệng khó tả, có oan khó tố.

Còn đây chính là một phe quan phụ mẫu, quan bảo hộ quan, cấu kết với nhau làm việc xấu, chỉ vài ba lời là khiến người ta vô tội chết oan, thậm chí bức bách Khâm sai thay Thiên tử tuần thú, tương đương với uy hiếp bệ hạ, uổng công triều đình tin tưởng, quả nhiên chúng thật sự chẳng thèm kính nể, cực kỳ cuồng vọng.

Thôi phó quan nhìn ra xa mấy chục thước bên ngoài, tìm được Triệu Bạch Ngư lẫn trong đám quần chúng vây xem, thấy y khẽ gật đầu ra hiệu một cái lập tức bắt đầu mở màn diễn, trên trán và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cưỡng chế kìm lửa giận xuống, gã vỗ kinh đường mộc, không dám nhìn cha con Đặng Vấn An: "Đặng Vấn An và Vương Quốc Chí vào nhà giết người, theo luật xử chém, Lữ Lương Sĩ, Tri phủ Dương Châu cũng không làm tròn bổn phận... Vì vậy giữ nguyên phán xử!"

Nói xong liền đứng dậy vội vàng hạ đường.

Mặt mũi Đặng Vấn An đờ đẫn, Đặng lão bá liên tục dập đầu khóc oan, quần chúng bên ngoài công đường xúc động phẫn nộ.

Ngay lúc này lại có người đi vào: "Phủ dụ sứ đại nhân, tôi có lời muốn nói!"

Thôi phó quan dừng chân: "Bên dưới là người nào?"

"Nguyên Tuần kiểm sứ Định Châu, bệ hạ thân phong Quy Đức tướng quân, kiêm quận công, nay là Chuyển vận phó sứ Hoài Nam Trịnh Sở Chi, trạng cáo nguyên Huyện lệnh Giang Dương Lữ Lương Sĩ cấu kết với Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách vu hãm Đặng Vấn An, muốn nhanh chóng chấm dứt án oan mà phán quyết sai lầm!"

"Có chứng cứ không?" Thôi phó quan nhanh chóng quay lại chính vị công đường, giọng hỏi gấp gáp.

Trong lòng Lữ Lương Sĩ có dự cảm bất thường, quay lại nhìn Thôi phó quan cùng Trịnh Sở Chi, dầu óc quay cuồng, mơ hồ đoán được mình bị đem ra làm cầu nối.

Trịnh Sở Chi cầm một phong thư nói: "Đây là thư Lữ Lương Sĩ viết cho ta, trong thư báo cáo cặn kẽ lão và Tiêu Vấn Sách dụ dỗ ba tên nhân chứng tạo bằng chứng giả hãm hại Đặng Vấn An như thế nào, bao gồm cả việc ban đầu An soái ty cùng Tống đề hình ngấm ngầm tranh đấu, mượn chức quyền làm lợi, để lộ ân oán cá nhân, không thèm để ý vụ án khả nghi trăm mối, làm Đặng Vấn An chết oan."

Lữ Lương Sĩ nghe vậy, đao chém trên đỉnh đầu đã rơi xuống rồi, quả nhiên con chốt thí bị bỏ rơi để đối phó với Tiêu Vấn Sách và An Hoài Đức chính là lão, là lão tự  dâng mình đến miệng cọp.

Kế hoạch bạn đầu chẳng qua là vì để tăng thêm tiền cược cho mình, mà biến bản thân thành một con dao để bị lợi dụng, trao đổi với Trịnh Sở Chi và Khâm sai đại nhân cam kết giữ cho lão một mạng, lại không nghĩ tới kẻ phí sức cứu lão là đảng Thái tử, trái lại Khâm sai và Trịnh Sở Chi lúc trước ném cho lão cành ô liu bây giờ qua cầu rút ván!

Chính vì giao tình đều là bộ hạ cũ của Tần vương, Khâm sai vừa đến còn giúp lão bày mưu tính kế, nhiều lần cho thấy nguyên nhân đứng về phía lão, trong tiềm thức Lữ Lương Sĩ liền đặt nhiều niềm tin hơn vào hai người đó.

Nào ngờ cuối cùng tự lấy đá đập chân mình, cả đời lần đầu tiên trao lòng tin tưởng mà chỉ nhận lại phụ lòng và lợi dụng.

Lữ Lương Sĩ chỉ cảm thấy đầu ong ong, huyệt thái dương đau nhức, trong lòng vừa hối hận vừa tuyệt vọng, chẳng lẽ đó chính là báo ứng dành cho ngọn cỏ đầu tường lão đây?

Ban đầu, Tiêu Vấn Sách cùng Tư Mã Kiêu cho rằng Trịnh Sở Chi cố tình nhân cơ hồi này chạy đến khuấy nước đục, vốn không đáng lo, sau đó thấy sắc mặt Lữ Lương Sĩ ảm đạm như tai họa giáng xuống đầu, thoáng chốc nhận ra cái tên ngu xuẩn này có bệnh thì vái tứ phương lại hại ngược lại mình, còn viết thư báo cáo cả quá trình bọn họ âm thầm tìm cách ép chết án oan cho Trịnh Sở Chi biết.

Gã cho rằng biến mình làm dao chĩa về phía họ là có thể đầu hàng thành công, để Trịnh Sở Chi kéo gã ra ngoài sao?

Đúng là ngu hết chỗ nói!

Lữ Lương Sĩ một không tài hai thất đức, tự tin ở đâu ra để gã cảm thấy Trịnh Sở Chi sẽ làm một chuôi đao bảo đảm?

À không, Lữ Lương Sĩ còn không xứng làm dao, cùng lắm là cây gậy quấy nhiễu chó chết thôi!

Đầu Tiêu Vấn Sách giật đau, gã không cần tin tưởng Lữ Lương Sĩ nữa, đúng là một mớ hỗn độn, một bãi bùn nát càng lún càng sâu, trước mắt không thể nào rút người ra được, sắp tới e là phải đi trên con đường tăm tối rồi.

Tư Mã Kiêu cũng cảm thấy khó tin, quan sát Lữ Lương Sĩ một lượt, nội tâm viết to hai chữ 'hoang đường', sao mà lại có người đần đến nông nỗi này?

Nắm trong tay chứng cứ lão tham ô thu nhập từ thuế, chẳng khác nào cầm kim bài miễn tử.

Bất kể vụ án có khó đến đâu, lão vẫn sẽ nghĩ đến chuyện giữ Lữ Lương Sĩ lại, nếu không giữ được mới chết.

Nhưng mà Lữ Lương Sĩ gã có kim bài miễn tử, lại còn quay đầu tự đặt mình vào trong tay người khác, Tư Mã Kiêu làm quan mười mấy năm, giao thiệp với lão toàn là người thông minh, đúng là lần đầu thấy người có thể đần độn đến mức này, quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Dĩ nhiên lão biết thư mật kia không phải là do Lữ Lương Sĩ đưa đến, Lữ Lương Sĩ phải biết một khi gã tiết lộ ra ngoài rằng trong tay mình có bằng chứng tham ô của đám người Tư Mã Kiêu, thì kết cục chỉ có thể là im hơi lặng tiếng chết trong nhà lao.

Cho dù có may mắn tránh được một kiếp, thì sau khi gã ra khỏi ngục cũng sẽ bị giết để bịt miệng, cho nên Lữ Lương Sĩ ngậm miệng rất chặt, chỉ dám tiết lộ một hai cho Khâm sai sứ biết.

Thôi phó quan nhìn hết từng người dưới công đường một lần, vẫy tay nói: "Mang thư lên."

Xem thư xong, Thôi phó quan tức giận vỗ bàn: "Khá cho quan bao che quan, chỉ tay đổi trắng thay đen! Tiêu tri phủ, Tiêu thương sứ, ông có muốn đích thân đến xem phong thư này hay không?"

Mặt Tiêu Vấn Sách tái xanh, lão ấp úng, lắc đầu liên tục, không dám lại.

Thôi phó quan quay lại hỏi Tư Mã Kiêu: "Đô tào đại nhân, ngài có muốn đọc hay không?"

Biểu cảm Tư Mã Kiêu trở nên khó coi: "Ai có thế đảm bảo phong thư này là do Lữ Lương Sĩ tự tay viết mà không phải là có người giả tạo, cố tình hãm hại mệnh quan triều đình?" Đột nhiên lão nghĩ đến chuyện gì đó, chất vấn: "Thư này được viết từ khi nào? Lúc nào đến tay Trịnh vận phó? Trong khoảng thời gian này, không phải Lữ Lương Sĩ đang bị giam trong tù sao? Thế lão viết thư bằng cách nào, lại còn có thể đưa thư đi? Nhớ không lầm, Khâm sai đang tạm thay chỗ Huyện lệnh Giang Dương, nghị ngục hình kiện tất cả đều quy về đại nhân ngài quản lý, phạm nhân dưới tay ngài tự do truyền tin ra ngoài có phải là do ngài không làm tròn bổn phận hay không?"

"Ông!" Thôi phó quan nghiêng đầu hỏi Trịnh Sở Chi: "Trịnh vận phó nói cho cấp dưới của ông biết đi, ông nhận được phong thư này từ khi nào?"

Trịnh Sở Chi: "Buổi trưa ngày hôm trước."

Tư Mã Kiêu tra hỏi: "Có chứng minh được thư này được chính tay Lữ Lương Sĩ gửi đi không?"

Trịnh Sở Chi: "Tra nét chữ của lão là có thể chứng minh thật giả."

Tư Mã Kiêu giễu cợt: "Đến cái hầm cầu nào đó tùy tiện túm một tên mải võ là có thể bắt chước nét chữ, có gì mà hiếm lạ? Các người nói Lữ Lương Sĩ cấu kết với Tiêu Vấn Sách hãm hại một dân thường, ta đang muốn hỏi Tiêu đại nhân vì sao lại cấu kết với lão đây? Vụ án phúc thẩm có sai sót, cùng lắm là phạt chút bổng lộc, nhưng cấu kết với Lữ Lương Sĩ, cố ý hãm hại người, theo luật cách chức, ta cảm thấy phàm là người có đầu óc sẽ không thể làm ra chuyện này, trừ phi Tiêu đại nhân và Lữ Lương Sĩ nặng tình anh em sống chết mới bằng lòng giả mạo chứng cứ."

Rồi gã xoay người lại hỏi: "Tiêu đại nhân, ông nói quan hệ của ông với Lữ Lương Sĩ là thế nào?"

Tiêu Vấn Sách lấy lại tin thần, vội vàng đáp: "Bổn quan ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới thì không có dây mơ rễ má gì cả! Còn chứng cứ giả trong thư này nhắc tới, bổn quan vốn chẳng biết gì. Hơn nữa, theo như kế hoạch, thì Lữ Lương Sĩ được bổn quan và Đô tào đại nhân cứu, vậy tại sao lão ta còn tự vạch trần mình hãm hại Đặng Vấn An với Trịnh vận phó? Chẳng lẽ lão vách đá ghìm ngựa, lấy người làm mồi nhử, học Đức Phật cắt thịt cho ưng ăn, chỉ để bắt đám 'tham quan' bọn ta sao?"

Gã nhìn vòng quanh công đường, lạnh lùng quét qua Trịnh Sở Chi, cuối cùng nhìn chằm chằm Thôi phó quan, lời lẽ như chính nghĩa: "Đại nhân hoài nghi hạ quan mưu hại bách tính, nhưng hạ quan lại nghi ngờ đại nhân và Trịnh vận phó xáo trộn thị phi, quấy nhiễu để đẩy hạ quan vào tình cảnh bất nghĩa!"

Tiêu Vấn Sách tháo mũ quan ngay trên công đường, giận dữ chất vấn: "Hôm nay bổn quan lấy mũ quan trên đầu xuống làm chứng, xin Khâm sai hãy tra rõ lại chân tướng, nếu như bổn quan phạm tội, thì sẽ bắt lại ngay đây, tất không hai lời! Nhưng nếu như có người không có ý tốt, cố ý đổ tội, mà đại nhân nghe theo lời của một phía đưa bổn quan vào tình thế không thể tiến lui, bổn quan chỉ đành phải theo lệ hành quyền giám sát, quay về phủ Kinh Đô, mời bệ hạ cân nhắc quyết định!"

Tư Mã Kiêu nhanh chóng tiến lên hai bước, nghiêm nghị quát hỏi: "Lữ Lương Sĩ, lá thư này là do ông tự tay viết sao?"

"Không phải!" Lữ Lương Sĩ đã tỉnh táo từ lúc bọn họ tranh luận, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chối: "Một án Đặng Vấn An, kẻ hèn này tự biết mình quản lý sơ xuất, nhưng mà Đặng Vấn An kia rõ ràng luôn miệng tự nhận hắn chính là Vương Quốc Chí, vì sao đến lúc ra pháp trường mới kêu oan? Nếu như lúc đó hắn kêu oan, tôi đã có thẻ phát hiện sai sót rồi... Là tôi không đủ tài cán, không thể nhận ra đỉểm khả nghi kịp thời, khi tin tức vụ án được phúc thẩm truyền về huyện Giang Dương, tôi đã áy náy đến mức đứng ngồi không yên, lập tức hỏi người, tận tâm tận lực, lúc này mới tra được Đặng Vấn An là đồng bọn của Vương Quốc Chí —— "

Đặng Vấn An lắc đầu nguầy nguậy, liên tục lắc tay chối, bị suy luận của đám người kia cuốn vào vòng xoáy, hắn đã không biết chen miệng vào thế nào nữa rồi.

Lữ Lương Sĩ tiếp tục khóc kể: "Tôi thiếu tài năng, ngu ngốc bất lực, xử án sai người vô tội, cho dù Đặng Vấn An không kêu oan ở pháp trường, dù hắn thật sự mất mạng, thì theo luật tôi cùng lắm cũng chỉ bị cách chức đẩy đi làm lao dịch, hà cớ gì lại mắc thêm lỗi lầm, cố tình hãm hại người ta nữa? Huống chi tôi đã điều tra rõ ràng Đặng Vấn An là đồng bọn của tội phạm, giết cũng chẳng có gì sai, nhiều nhất thì phạt bổng lộc thôi, vì sao tôi còn phải tự tìm đường chết chứ?"

Một đám quan liêu ở Hoài Nam không hổ là đã làm quan mấy chục năm, ai cũng có thể nói đen thành trắng, nói trắng thành đen, thật sự là một bầy quỷ dữ đội lốt người.

Tư Mã Kiêu nghiêm nghị trách mắng: "Khâm sai đại nhân, Triệu đại nhân! Ngài nhìn xem các quan liêu Hoài Nam bị ngài ép thành cái dạng gì rồi! Mặt đỏ tía tai cuồng loạn, xúc phạm quan viên, hành vi bất kinh —— ngài đang muốn bức chết đám quan viên này sao? Ngài có gánh vác nổi hậu quả khi hơn ngàn quan viên Hoài Nam liên danh tố cáo ngài hay không?"

"Ta!"

Dẫu sao Thôi phó quan cũng là quan võ, quanh năm trú đóng ở Tây Bắc, rất ít đi sâu vào quan trường.

Da mặt dày, miệng lưỡi nhanh lẹ cùng với suy luận ngôn ngữ điên đảo trắng đen không thể thiếu thứ nào, dù gã có đủ ba yếu tố đó nhưng kinh nghiệm không nhiều, lập tức bị ép đến nổi đầu óc trắng trơn, không còn lời gì để phản biện, không biết vì sao lại rơi vào trong bẫy rập suy luận của đám người Tư Mã Kiêu, không thể nghĩ thêm điều gì nữa.

"Khâm sai không làm tròn bổn phận, nên trách nên phạt, tự có Thánh tài, không đến lượt các ngươi uy hiếp."

Thanh âm bất ngờ vang lên chen vào, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lại thấy từ phía sau công đường có một thanh niên vận áo lụa trắng dài bước ra, da dẻ trắng mềm, dáng vẻ anh tuấn tràn ngập khí chất tao nhã.

Y vừa ra sân đã khai hỏa tấn công, không để cho bọn họ kịp có cơ hội phản ứng lại, vươn lên dẫn trước, mồm miệng lanh lợi, khí thế mạnh mẽ.

"Hành quyền giám sát, liên danh tấu tố là chức trách của chư vị đại nhân, cũng là quyền lợi mà bệ hạ ban cho, Khâm sai không làm tròn bổn phận, muốn tố liền tố, muốn mắng cứ mắng, tất thảy đều nghe theo! Nhưng một án là một án, Khâm sai quản lý án oan của Đặng Vấn An, không thể bỏ qua bất kì điểm khả nghi của bất kì quan viên nào! Khâm sai thẩm án xét hỏi cũng là làm theo quy trình, Đô tào chưa từng thẩm án, không biết quy trình cũng có thể hiểu, nhưng Tống đề hình, Tiêu tri phủ, còn có Lữ Lương Sĩ, dưới tay các ông không biết có bao nhiêu vụ án, còn cần Khâm sai tới dạy các ông thẩm án thế nào sao?"

Tiêu Vấn Sách muốn lên tiếng, nhưng Triệu Bạch Ngư nói dường như không cần dừng lại hít thở, ngữ tốc rất nhanh: "Hạ quan không biết hóa ra quy trình thẩm án bình thường ở chỗ chư vị đại nhân lại thành Khâm sai muốn giết chết hết các ông? Các ông muốn liên danh tấu tố, Khâm sai đại nhân cũng muốn hỏi thử bệ hạ và các đại thần trong triều xem, quy trình tra án bình thường vậy mà cũng có thể bức chết một đám quan viên Hoài Nam hay sao."

Thôi phó quan gật gù, đầu mũi chua xót, tiểu Triệu đại nhân chính là cái miệng của gã đó.

Tư Mã Kiêu giật môi muốn nói chuyện, nhưng bị Triệu Bạch Ngư ngăn lại, từng chữ như châu ngọc: "Lữ Lương Sĩ làm quan ở huyện Giang Dương nhiều năm, có chút thủ đoạn và mạng giao thiệp thì có gì khó hiểu chăng? Chỉ là nhờ một kẻ đưa thư mà thôi, cho mấy lượng bạc thì biết bao nhiêu lính canh sẽ tranh nhau mà làm, chư vị đại nhân làm quan hơn mười năm, đừng nói với ta các ông ngạc nhiên khi thấy có cai ngục dám thu hối lộ... Nếu không tại sao bây giờ lại tố cáo Khâm sai trị dưới không nghiêm? Chẳng lẽ các người dám vỗ ngực đảm bảo người phía dưới mình ai nấy cũng đều trong vắt như nước?"

"Nếu đã nói trị dưới không nghiêm, thì trách nhiệm vẫn phải do Lữ Lương Sĩ gánh chịu, dẫu sao Khâm sai cũng chỉ mới tiếp quản huyện Giang Dương chưa đầy một tháng, không có thời gian dạy dỗ ngần ấy người dưới trướng ngài được."

"Lại nói thư này có phải chứng cứ giả hay không, có thể tìm một cai ngục hỏi cho rõ, chứng cứ thu nhận hối lộ, giấy mua bán, bút mực nghiên mực hãy còn đó không bị tiêu hủy, đại nhân chờ chút là được. Còn về việc bắt chước nét chữ, nội dung trong phong thư dính dấp đến đại quan tam tứ phẩm tại địa phương, nếu không có bằng chứng thì đây chính là bêu rếu mệnh quan triều đình, theo luật không chỉ phạt ba mươi trượng mà còn phải làm lao dịch, chi bằng Đô tào đại nhân ngài nói cho ta biết vị dũng sĩ đường phố nào dám vì mấy lượng bạc vụn mà phỉ báng quan lại trong triều đây?"

Lúc này Tư Mã Kiêu cũng lên tiếng: "Có lẽ chỉ có một vài môn khách xuất chúng mới có thể làm thế."

Trịnh Sở Chi nghiêng đầu: "Đô tào nghi ngờ tôi ngụy tạo thư để bôi nhọ các người sao?"

Tư Mã Kiêu: "Đó cũng chỉ là một suy đoán hợp lý thôi, nếu như Vận phó trong sạch thì cần chi để ý?"

Trịnh Sở Chi cười nhạt: "Khâm sai đại nhân căn cứ vào phong thư này đưa ra nghi ngờ, cũng là suy đoán hợp lý, nếu như chư vị đồng liêu trong sạch thì cần gì phải để ý? Vậy sao mà còn phải quả quyết sống chết tựa như trong sạch mất ráo hết rồi thế?"

Tư Mã Kiêu bị chận lời, sắc mặt khó coi: "Không thể chứng minh phong thư là ngụy tạo, nhưng cũng không thể chứng minh được nó không phải ngụy tạo."

Triệu Bạch Ngư: "Lữ Lương Sĩ muốn liên lạc với bên ngoài phải thông qua cai ngục, tìm cai ngục hỏi rõ là được."

Lúc này Tư Mã Kiêu mới nhớ tới Triệu Bạch Ngư: "Ngươi là ai?"

Triệu Bạch Ngư: "Bộ Binh Cấm quân Trung Ương Đô ngu hầu, thị vệ thân quân tòng ngũ phẩm, phụng chỉ bảo vệ Phủ dụ sứ."

Thôi phó quan bước lên phía trước: "Đúng vậy, y là thị vệ bảo hộ bổn quan."

Triệu Bạch Ngư mang khí chất văn nhân khắp người, có điều vào giai đoạn trước Đại Cảnh trọng văn khinh võ, nhiều võ tướng phát triển theo hướng quan văn, cho nên trên người Triệu Bạch Ngư có khí chất văn nhân cũng không kỳ lạ.

Triệu Bạch Ngư: "Hồi bẩm đại nhân, tiêu hạ mới lệnh cho người phía sau công đường đi hỏi cai ngục, chắc hẳn bây giờ có câu trả lời rồi, có thể cho truyền đến."

Thôi phó quan: "Tốt lắm, truyền cai ngục lên tra hỏi."

Cai ngục nhanh chóng được đưa lên công đường, đối mặt với một đám cao quan bị dọa sợ quỳ sụp xuống đất, run rẩy xin tha: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân mê tiền hám của, chỉ thu Lữ đại nhân... Không phải, chỉ thu Lữ Lương Sĩ năm lượng bạc vụn, giúp lão ta mua giấy bút mực và đưa thư —— "

Triệu Bạch Ngư: "Ngươi đưa tổng cộng mấy phong thư? Chia ra đưa đi đâu?"

"Hai phong. Đưa một cái đến phủ nha phủ Dương Châu, còn lại đưa đến nơi ở của Vận phó Hoài Nam, tiểu nhân đảm bảo không nói láo, thu bạc cũng chỉ dùng một hai không hết."

"Quay về chủ động đền bù và giao nộp bạc mà ngươi thu hối lộ lại là được, đi xuống đi." Triệu Bạch Ngư nói.

"Tạ ơn đại nhân, đa tạ đại nhân khoan dung độ lượng." Cai ngục vừa tạ vừa lui ra khỏi công đường.

Triệu Bạch Ngư nhìn về phía Thôi phó quan, người nọ phản ứng ngay: "Lời của cai ngục, các vị đều đã nghe rõ rồi chứ?"

Tư Mã Kiêu hừ lạnh một tiếng: "Cai ngục chỉ chứng minh Lữ Lương Sĩ viết thư, đưa tin, nhưng có nói phong thư Trịnh vận phó lấy tới là thư mà Lữ Lương Sĩ viết sao? Nếu như Lữ Lương Sĩ cấu kết Tiêu Vấn Sách hãm hại Đặng Vấn An, thì sao mà dám tự đào mộ tố cáo chính lão? Tại sao không tố cáo với bổn quan và Khâm sai đại nhân, mà là tố với Trịnh vận phó vốn chẳng liên quan gì đến án này?"

Tiêu Vấn Sách chen vào: "Không sai, suy luận hoàn toàn phi lý. Mục đích đưa thư là để tự cứu, Lữ Lương Sĩ không tìm Tống đề hình, không tìm dại nhên ngài, vậy mà lại tìm Trịnh vận phó không chút quan hệ, có lý không? Nói tới nói lui, cho dù lời Lữ Lương Sĩ có là thật, thì Trịnh vận phó một là không có quyền tra án luận tội, hai không phải Khâm sai do bệ hạ bổ nhiệm, căn bản không có quyền nhúng tay vào án này, vì sao Lữ Lương Sĩ lại tìm ông ta?"

Lữ Lương Sĩ gật đầu liên tục: "Đúng đúng, Tiêu tri phủ và Đô tào đại nhân nói quá đúng!"

Triệu Bạch Ngư giễu cợt, hai tay vọng ra sau lưng bước tới: "Các vị đại nhân muốn tranh cãi đến cùng sao?"

"Nghi ngờ hợp lý, suy luận bình thường, sao lại nói là tranh cãi? Không muốn chấp nhận nỗi oan khiên là tranh cãi hay sao?"

Triệu Bạch Ngư cười, "Trước đây ta có đọc một câu chuyện cười, nói về một người chết ba ngày rồi, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn ra, chỉ có cái miệng là còn cứng, giống hệt như tình trạng bây giờ."

"Láo xược!" Tiêu Vấn Sách tức giận: "Một thị vệ tòng ngũ phẩm như ngươi mà cũng dám nhục mạ cấp trên ở công đường ư?"

Triệu Bạch Ngư lạnh lùng đáp: "Tiêu hạ không chỉ mặt gọi tên, Tiêu đại nhân cũng đừng có tự thay mặt mình vào chứ."

Tiêu Vấn Sách nộ khí công tâm, mấp máy không thể đáp lại gì.

Tư Mã Kiêu lạnh nhạt nói: "Khâm sai không lên tiếng, thị vệ ngươi nhảy vào châm chọc các quan trên ngồi đây thì đúng là thứ được nuông chiều sinh cuồng vọng."

Thôi phó quan đúng lúc đáp lại: "Đô ngu hầu lanh lợi tháo vát, đã giúp bổn quan phá án nhiều lần, nói gì làm gì cũng đại diện cho ý kiến của bổn quan, có vấn đề gì không?"

"Đại nhân không thèm để ý cấp dưới lạm quyền, các ông lão bọn tôi tất nhiên không nhiều lời." Tư Mã Kiêu trừng mắt hung ác nhìn Lữ Lương Sĩ, nói: "Nếu vụ án vẫn còn nghi vẫn, vậy thì tạm giữ tái thẩm."

Thôi phó quan theo bản năng thuận theo nói thoái đường, nhưng Triệu Bạch Ngư nhanh hơn gã một bước nói: "Không cần, điểm khả nghi được giải quyết hết rồi."

Đám người Tư Mã Kiêu, Tiêu Vấn Sách đồng loạt nhìn về phía Triệu Bạch Ngư, đầu óc mờ mịt đồng thời nảy sinh lòng bất an.

Triệu Bạch Ngư xoay người, chắp tay về phía Thôi phó quan nói: "Khởi bẩm đại nhân, tiêu hạ cũng đã bắt được hung thủ Vương Quốc Chí, thẩm vấn từ hắn moi ra được biết bao nhiêu vụ án mà hắn phạm phải mấy năm qua, vào nhà giết người lẫn quá trình hắn uy hiếp dụ dỗ Đặng Vấn An giả danh thế mạng như thế nào, chữ ký chấp thuận đơn cáo trạng ở đây, mời đại nhân xem qua."

Nói xong liền lấy đơn cáo trạng trong tay áo ra.

Sắc mặt Tư Mã Kiêu co quắp rất khó coi, Tiêu Vấn Sách thở hắt một tiếng ngã ngồi tại chỗ, mặt vàng như giấy, hai bên tai Lữ Lương Sĩ ong ong, choáng váng nghiêng người ngã nhào xuống đất.

Vương Quốc Chí... Khâm sai bắt được Vương Quốc Chí đang chạy trốn bên ngoài rồi!

Có lời khai của hung thủ, thì dù chứng cứ bôi nhọ Đặng Vấn An có đầy đủ đi chăng nữa, dù đám người Lữ Lương Sĩ có tranh cãi thế nào đi chăng nữa, thì cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất.

Lữ Lương Sĩ cùng Tiêu Vấn Sách cấu kết mưu đồ hãm hại, đầu tiên không thoát khỏi mất chức, mạng có thể giữ thì đúng là cực kỳ may mắn, Tư Mã Kiêu vốn không liên quan nhưng vì nói giúp hai người đó, e rằng cũng sẽ mang tiếng quan bao che quan.

Chỉ sợ rằng Vương Quốc Chí đã bị bắt từ sớm, đơn cáo trạng cũng được chuẩn bị trước đó, nhưng Khâm sai và người của mình vẫn biểu diễn tiếc mục bị buộc ép vào thế bí ở công đường, chẳng phải đang chơi trò gậy ông đập lưng ông hay sao?

Phải biết sai lầm không làm tròn bổn phận và cố tình làm việc trái pháp luật vì tình riêng là hai tội khác nhau một trời một vực.

Đám người Lữ Lương Sĩ và Tiêu Vấn Sách còn có thể tranh cãi vốn là vì bản thân chỉ mắc lỗi phán xử, có thể mượn lúc người bị hại còn chưa chết để tranh thủ giảm bớt tội. Nhưng bọn họ cứ thích vẽ rắn thêm chân, khiến cho sai trái rành rành thành chịu oan không đáng, bất kể Đặng Vấn An có chết hay chưa thì cũng sẽ bị xử tội nặng.

Liên lụy đến cả An Hoài Đức, người tham dự phúc thẩm án oan cũng không tránh khỏi bị thẩm vấn lại.

Khá lắm, hay cho thiếu niên Khâm sai, trí tuệ vô song.

Hóa ra là ở đây chờ cho bọn họ vào tròng, hóa ra là đã dự tính một lưới gom hết cả quan trường Hoài Nam rồi.

Thôi phó quan đọc đơn cáo trạng xong là nổi cơn tam bành: "Lữ Lương Sĩ, Tiêu Vấn Sách, hai vị còn có lời gì muốn nói không? Đô tào đại nhân, ngài còn giữ vững nghi ngờ mà mình cho là hợp lý không?"

Tư Mã Kiêu nghiêng người sang bên, không dám đối mặt.

Thôi phó quan lớn tiếng quát: "Đô ngu hầu, ngươi nói thử xem làm sao bây giờ?"

"Đặng Vấn An vô tội phải thả, tùy theo tình hình bồi thường, do một tay triều đình gánh chịu."

Đối với Đặng Vấn An, giọng Triệu Bạch Ngư dịu xuống, vừa nói xong đã chuyển sang tốc độ nhanh cực kì tàn nhẫn.

"Nguyên Huyện lệnh Giang Dương Lữ Lương Sĩ phạm tội để lạc người đột nhập, bởi vì phán xử có sai sót mà xử nhầm người vô tội, theo luật cách chức. Nhưng Lữ Lương Sĩ còn mắc thêm tội nữa, là trù tính án oan, cố tình bôi nhọ hãm hại người vô tội, chính là cố ý phạm tội, làm việc trái luật vì lợi riêng, theo luật cách chức, xử tử! Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách biết pháp còn phạm pháp, đảo lộn trắng đen, cùng Lữ Lương Sĩ gây nên án oan không nói, lại mắc thêm lỗi tái phạm, theo luật cách chức, nhận ba năm lao dịch. Trừ hai người vi phạm luật pháp đã xác nhận, còn có một kẻ tuy không phạm pháp nhưng còn ghê tởm hơn bọn họ nữa —— chính là ông!"

Triệu Bạch Ngư chợt chỉ về phía Tư Mã Kiêu, người nọ ngạc nhiên hoảng sợ.

"Tư Mã Đô tào ông ngàn dặm chạy tới huyện Giang Dương, không hiểu rõ chân tướng, chỉ nghe từ một phía mà bức bách Phủ dụ sứ tuyên án người vô tội thành có tội, không làm tròn bổn phận, sơ xuất trong giám sát, vậy thì đáng tội gì? Còn có An Hoài Đức, vì ân oán cá nhân mà gây hại đến người vô tội, nên xử phạt thế nào đây? Còn có ông —— "

Triệu Bạch Ngư bỗng nhiên xoay người lại, chỉ vào người trông lương thiện vô tội nhất ngay từ đầu vụ án – Tống Linh.

Tống Linh bối rối: "Ta?"

Triệu Bạch Ngư: "Ông thân là Đề hình nắm giữ nghị ngục một tỉnh, vì dân thỉnh mệnh, vạch tội quan lại tham ô, nhưng bởi vì hành động theo cảm tính, ngấm ngầm đấu đá thua An Hoài Đức liền dứt khoát vung tay mặc kệ bất kể đó là oan án, ông biết rõ vụ án này đầy rẫy điểm khả nghi, vậy mà đến cùng vẫn không muốn nhúng tay quản lý, dù bị Soái sứ dùng quan uy cưỡng ép, dù ông không có quyền hỏi tới vụ án, nhưng vẫn là Đề hình có quyền giám sát một tỉnh, được tấu lên Kinh Đô, cầu oan cho dân!"

Vẻ mặt Tống Linh trở nên kinh ngạc, làm quan mười năm, không nhắc đến tội lớn nhưng cũng là một quan có chút tiếng tăm, mà nay lại bị một thị vệ nho nhỏ nói cho á khẩu không thể đáp lời, càng chết người nữa là ông cảm thấy người trước mắt mình nói không sai, câu nào cũng đánh vào điểm yếu khiến cho ông xấu hổ không chịu nổi.

"Nhưng Tống đại nhân ông lại không làm vậy, vẫn luôn đứng bên cạnh theo dõi, bởi vì quan trường Hoài Nam nước sâu, sẽ ảnh hưởng đến mình, ngài không dám vươn tay khuấy động, sợ bị kéo thẳng vào chết chìm trong đó, cho nên nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, thậm chí ngài còn cảm thấy mình cẩn thận, thông minh, tài trí nhất trần đời. Nhân vật nhỏ như Đặng Vấn An bị kéo xuống là do hắn xui xẻo, ngài cần phải lo nghĩ cho đại cuộc, không thể vì công đạo cho mình hắn mà làm hỏng tình hình Hoài Nam, có phải hay không?"

Biểu cảm Tống Linh nghiêm lại, trong lòng áy náy: "Bổn quan đúng là không làm tròn bổn phận của mình, thiếu đôn đốc kiểm tra, sau chuyện này sẽ tự vạch tội, cung thính Thánh tài, không một câu oán hận. Nhưng xin Đô ngu hầu ăn nói cẩn thận, tự tiện đo lường quan trường Hoài Nam không thua gì bêu xấu đồng liêu, chính là đại kỵ."

Trước khi Khâm sai đến Hoài Nam, Tống Linh đã được ân sư Khang vương dặn dò, đoán được Nguyên Thú đế muốn chỉnh đốn quan trường Hoài Nam, vậy nên vẫn luôn bo bo giữ mình chờ thời cơ đến, theo như lời Triệu Bạch Ngư, tự xưng lấy đại cuộc làm trọng, trái lại không nhìn thấy oan khuất cao như núi của bách tính.

Triệu Bạch Ngư giễu cợt: "Dân gian có một câu châm ngôn, làm quan mà không làm chủ cho dân thì còn không bằng về nhà trồng khoai lang."

Tống Linh giơ tay lên, dùng tay áo che mặt: "Tống Linh xấu hổ."

Triệu Bạch Ngư mắng cho một phen, sớm đã phát tiết xong cơn giận khi nhìn thấy quan trường Hoài Nam tăm tối thối rữa mà y đã tích lũy bấy lâu, trông Tống Linh không đến nỗi không có thuốc chữa liền cảm thấy dễ chịu.

Triệu Bạch Ngư xoay người nhìn Thôi phó quan, chắp tay nói: "Người tắc trách không làm tròn bổn phận trước án oan, nên phạt đã phạt, nhưng vẫn còn một người chưa đến, xin đại nhân cho đòi hắn đến Huyện nha tra hỏi."

Thôi phó quan với y kẻ xướng người họa: "Ý ngươi là ai?"

Triệu Bạch Ngư: "An phủ sứ Hoài Nam An Hoài Đức."

Thôi phó quan: "Đô tào đại nhân cảm thấy thế nào?"

Dáng vẻ kiêu ngạo của Tư Mã Kiêu đã biến mất, trong lòng còn đang tính toán giết Lữ Lương Sĩ bịt miệng thế nào, bất chấp An Hoài Đức: "Vậy Khâm sai cứ phân phó."

Lúc này Thôi phó quan mới lên tiếng: "Bổn quan truyền lệnh, cho đòi An Hoài Đức đến huyện Giang Dương thẩm vấn về vấn đề sơ suất trách nhiệm vụ án Đặng Vấn An!"

==

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play