CHƯƠNG 4
Khách không mời mà đến
Edit: HaeHyuk8693
☆, Khách không mời mà đến haehyuk8693
Tuy rằng rất muốn vào xem đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khưu Thành cuối cùng vẫn không có vươn tay đẩy cánh cửa kia ra. Bọn họ bên này còn chưa có mở điện, ban đêm quá tối, cậu một người đơn thân độc mã lại không có vũ khí, bất cứ hành vi mạo hiểm nào đều không hề sáng suốt.
Khưu Thành vểnh tai, lặng yên không một tiếng động ở trong hành lang đứng một hồi lâu, sau khi xác định không có bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay nào, lúc này cậu mới xoay người mở cửa trở vào nhà, hơn nữa còn nhanh chóng đóng kín cửa phòng.
Thẳng đến giờ khắc này, Khưu Thành mới rốt cuộc nghĩ tới, đống tro tàn mà cậu nhìn thấy vào ngày hôm qua, cũng không giống như là do người khác lưu lại từ rất lâu trước đây.
Căn phòng đơn sơ không có cửa sổ, thời điểm gió thổi mưa rơi bên trong liền sẽ trở nên rất ẩm ướt, cũng sẽ có gió từ ngoài thổi vào. Nếu như phần tro tàn kia được người lưu lại từ nhiều năm trước, đến bây giờ hẳn là bị phân tán đi hết. Không có khả năng lại khô ráo chỉnh tề như cậu nhìn thấy ngày hôm qua.
Vào thời gian đầu khi virus X bùng nổ, có vài cư dân bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không đuổi kịp đợt rút lui đầu tiên, bọn họ liền tụ lại trong nội thành, bị một lượng lớn những kẻ lây nhiễm vây quanh. Cuối cùng rất nhiều người không phải biến thành người bị lây nhiễm, thì cũng sẽ vì thiếu ăn, mà chết đói trong phòng.
Vào những đợt lục soát cứu người cùng thu nhập vật tư sau này, quân đội cũng thường mang về một ít người sống sót đến căn cứ lâm thời. Thế nhưng trôi qua thời gian năm năm, những người cứu được đã sớm được cứu thoát, nên chết cũng đã sớm chết đi mới đúng. Như vậy, người đã đốt lên đóng lửa trong căn phòng đối diện lúc trước rốt cục là loại người nào? haehyuk8693
Vô luận đối phương là ai, Khưu Thành thật sự rất để ý, tất cả cũng là vì quyển "Mộc Tu bút kí" kia. Nương theo chút ánh sáng mỏng manh, cậu có thể nhìn thấy mấy nhánh hành trên ban công đã cao dài hơn không ít. Tuy nói tốc độ lớn lên của loại hành này rất mau nhưng chúng nó thật sự phát triển quá nhanh rồi. Khưu Thành tin tưởng đây nhất định là công lao của cái Tụ Linh trận kia.
Buổi tối ngày hôm đó, Khưu Thành không được ngủ an ổn cho lắm. Sáng sớm hôm sau, cậu liền từ trong ngăn kéo cầm ra giấy bút, ngồi ở trong nắng sớm chép lại quyển "Mộc Tu bút kí".
Tuy rằng từ phương thức chất đống củi gỗ cùng sách vỡ của đối phương, xem ra hắn tựa hồ chỉ đem mấy thứ này trở thành nhiên liệu. Thế nhưng vì để ngừa vạn nhất, Khưu Thành vẫn quyết định sớm làm chút chuẩn bị, lỡ như ngày nào đó đối phương tìm tới cửa hướng cậu đòi sách, Khưu Thành nhất định không nói hai lời liền trả cho hắn.
Trước khi bắt đầu đi làm, Khưu Thành thật cẩn thận đẩy ra cánh cửa ở đối diện nhìn nhìn, không có người, cũng không có bất luận dấu vết gì, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều?
Mang theo tâm tình nghi hoặc, Khưu Thành đi đến tiểu khu ngày hôm qua làm việc. Trải qua thời gian cố gắng một ngày của hai mươi mấy người bọn họ, tiểu khu này tối hôm qua cũng đã có một bộ phận hộ gia đình bắt đầu mở điện, số còn lại đêm nay hẳn là đều có thể câu thông.
Cô gái cậu gặp ngày hôm qua cũng đã sớm đứng ở tiểu khu chờ sẵn. Trông thấy Khưu Thành bước đến, cô liền ngoắc ngoắc ý bảo cậu qua đây.
"Nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?" Cách thời gian bắt đầu làm việc còn có hai mươi phút, Khưu Thành nhìn nhìn tổ trưởng bọn họ còn chưa đến, liền yên tâm đi qua.
"Anh xem thế này có được chưa?" Cô gái không nói hai lời, trực tiếp từ trong túi áo lấy ra một cái học vải, hai tay bưng lấy, đem ngọc thạch bị vỡ đặt vào lòng bàn tay cho Khưu Thành xem.
"Tự cô thu hồi?" Khưu Thành nhướn mày, xem ra so với việc lấy phí hoa hồng, người này càng thích kiếm trọn lợi ích hơn.
"Ở nhà của tôi." Cô gái theo thói quen tính hất hất cằm.
Khưu Thành không phủ nhận gì, nhìn kỹ càng từng mảnh ngọc thạch bị vỡ trong tay của cô, có chừng khoảng hai mươi khối, xem màu sắc hình dạng, ước chừng là vài cái vòng tay vỡ cùng một ít ngọc bội bị bể. Tỉ lệ rất tốt, thời điểm lúc trước nếu mua thứ này khẳng định sẽ không dễ dàng, ước chừng chính là vì điều này, nên cho dù đã bị vỡ nát chúng vẫn được người bảo lưu như trước. Dựa theo lời nói trong "Mộc Tu bút kí", tài liệu ngọc thạch như thế này mà dùng để bày trận thì rất tốt.
"Hai cái bánh ngô." Ngọc vỡ mà thôi, ngay cả vào lúc thanh bình, cũng căn bản bán không được bao nhiêu tiền.
"Bốn, chất liệu ngọc thật sự rất tốt, nếu muốn gia công thành ngọc châu hoặc là mặt dây chuyền nhỏ, cũng sẽ không tiện nghi như vậy." Cô gái này hiển nhiên đã nghĩ xong lý do thoái thác cò kè mặc cả cùng giá cả từ trước. p2haehyuk.wordpress.com
"Ba, tôi hiện tại đưa cô hai cái, thời điểm tan tầm buổi tối, cô lại tìm tôi lấy một cái, nhiều hơn cũng không có." Khưu Thành đối với tính chất của mấy miếng ngọc nát này thực vừa lòng, cho nên cũng nguyện ý tăng giá.
"Ba cái rưỡi, tùy anh có muốn mua hay không." Cô gái thu lại bọc vải, bày ra một tư thái không thương lượng nữa, nâng mặt nhìn về phía Khưu Thành.
Khưu Thành nguyên bản còn định nói thêm vài câu, thế nhưng khi nhìn đến nữ nhân trước mặt, ngón tay nắm chặt đã tiết lộ sự khẩn trương trong lòng cô, rõ ràng không giống với biểu hiện cường thế ở bên ngoài. Chợt, cậu liền có chút mềm lòng, vì thế vài lời được chuẩn bị còn chưa kịp xuất khẩu đã phải đánh vòng trở lại, thời điểm mở miệng nói cũng chỉ còn lại hai chữ.
"Được rồi!" Khưu Thành nói.
"Tốt, anh trước đưa tôi hai cái bánh ngô, còn lại một cái rưỡi, buổi tối tan tầm lại đưa cho tôi. Mà anh trước cho tôi xem thẻ căn cước của anh chút đã." Cô gái lục lọi sổ công tác của mình, từ bên trong lôi ra một tờ giấy trắng, ở mặt trên viết lên hai chữ giấy nợ, ghi lại số thẻ căn cước của Khưu Thành, lại để cho Khưu Thành ký tên ở bên dưới.
"Đúng rồi, anh nếu như không đủ ăn, chia ra hai ngày đưa cũng không sao." Giao dịch đạt thành, hơn nữa còn phù hợp giá cả trong suy nghĩ, cô nàng hiển nhiên thật cao hứng.
"Không có việc gì, đêm nay lúc chúng ta tan tầm, cô hãy đến cửa tiểu khu một chuyến." Khưu Thành cũng không thích thiếu nợ người khác.
"Anh về sau còn muốn ngọc nát không?" Thấy Khưu Thành nói như vậy, cô gái cũng không từ chối nữa, ngược lại còn nhớ đến việc gợi mở cho lần buôn bán kế tiếp.
"Hiện tại không cần, về sau nếu có gì tôi sẽ liên hệ với cô." Hôm nay mua mấy mảnh ngọc nát này cũng đủ cho cậu dùng cho ban công nhà mình. Trong ngắn hạn, Khưu Thành không có tính toán mở rộng gieo trồng, cậu cũng chỉ muốn an ổn một chổ thôi.
"Đây là số điện thoại trực bang của chị gái tôi, chị ấy công tác tại bệnh viện, tên của chị ấy là Thẩm Nguyệt, tôi gọi là Thẩm Tinh." Cô gái lưu loát vừa nói vừa viết ra phương thức liên hệ cho Khưu Thành, rồi xé tờ giấy đưa cho cậu.
"Được, vậy tôi bắt đầu làm việc trước." Khưu Thành hướng cô gật gật đầu, sau khi cho cô hai cái bánh ngô thì nhanh chóng rời đi. Thời gian làm việc rất nhanh đã bắt đầu, cậu vừa mới nhìn thấy tổ trưởng nhóm kỹ thuật đến đây, những đồng nghiệp khác trên cơ bản cũng đã vào vị trí của mình. Lúc này mới bắt đầu ngày làm việc thứ hai, cậu cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho đội trưởng của mình.
Mà cả ngày hôm nay, Khưu Thành cũng chỉ ăn nửa cái bánh ngô cùng hai chén cháo bột ngô suông, đói đến mức ngực dán vào lưng, bất quá chút xíu đói khát này cậu vẫn có thể chịu được. Lúc trước lương thực ở căn cứ lâm thời không đủ, việc chịu đói cũng là chuyện thường ngày.
Vài năm trước vào lần đầu tiên nổi lên khủng hoảng lương thực, toàn bộ căn cứ đều tiếng oán than dậy đất, sau này thậm chí còn có người tụ tập gây chuyện. Cậu nhớ rõ lúc ấy, vị thủ trưởng kia chỉ nói một câu, liền triệt để bình ổn một hồi hỗn loạn.
"Nếu ai cảm thấy nơi này không tốt, tùy thời có thể đi, nếu còn gây chuyện, liền bắt ném ra bên ngoài." p2haehyuk.wordpress.com
Từ đó về sau, ngay cả những khi khó khăn nhất, cũng không có người dám nháo sự. Thậm chí vào thời điểm sắp chết đói cũng không dám, bởi vì bọn họ thà bị đói chết cũng còn hơn việc bị quái vật cắn nuốt.
Đến ban đêm, trước khi mở cửa vào phòng, Khưu Thành lại đứng ở trong hành lang vểnh tai lắng nghe hồi lâu, nhưng vẫn không nghe được bất kì động tĩnh gì. Liên tiếp vài ngày sau cũng đều như thế, cậu dần dần liền có điểm yên lòng.
Quyển "Mộc Tu bút kí" bị Khưu Thành sao thêm một bản, rồi giấu ở trong thùng máy tính để bàn tại nhà cậu. Bản chính thì để trên giá sách, ngày nào đó nếu chủ nhân thật sự của nó đến cầm đi, Khưu Thành còn có một quyển do tự mình sao chép.
Trải qua vài ngày bận rộn, Khưu Thành đã đóng được rất nhiều giỏ gỗ trên ban công, có cái một tầng, cũng có cái nhiều tầng. Mấy cái nhiều tầng thì để dựa vào tường và bốn phía ban công, còn dư lại mấy cái đều là một tầng. Bên trong tất cả các sọt gỗ đều chèn vải lọt, đều là những quần áo cũ cậu không cần dùng đến trong nhà, ngoài ra Khưu Thành còn đi nhặt mấy miếng vải rách về.
Đợi đến khi đem tất cả giỏ gỗ đều lấp đầy đất, Khưu Thành nhịn ăn nhịn mặc lại tích cóp vài cái bánh ngô, dự tính hôm nào sẽ dành ra một chút thời gian đi một chuyến đến thôn trang ở gần trường đại học Tân Nam thị. Nghe nói vào thời điểm bọn họ đang khẩn cấp thực hiện công tác sữa chữa phục hồi sau thảm họa trong thành phố, đã có người đưa hạt giống cho nông dân trong thôn trang ở phụ cận.
Lúc trước vào thời điểm virus X bùng nổ, các thị trấn và làng quê ở ngoại ô cũng lui đến trụ sở tạm thời trú ngụ. Vì khoảng cách có chút xa, sau này chính phủ cũng an bài đội ngũ đi nghĩ cách cứu viện, lúc ấy lương thực trong nhà các hộ nông dân toàn bộ đều bị sung công. Mấy thứ lấy về đều do căn cứ lâm thời thống nhất phân phối, đương nhiên, những người ở cao tầng cũng chiếm được không ít chổ tốt.
Hiện tại toàn bộ thành phố Tân Nam đều thiếu lương thực, ngoại ô phụ cận hẳn cũng sẽ không quá sung túc mới đúng. Khưu Thành cảm giác cậu mang theo mấy cái bánh ngô này, khẳng định có thể đổi lấy chút hạt giống hoặc là rau mầm trở về.
Ngay lúc Khưu Thành mỗi ngày đi sớm về muộn chuyên tam làm nhân viên kỹ thuật tích cóp bánh ngô, thì ban công nhà cậu, mỗi ngày đều sẽ nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
"Khò khè......" Vị khách không mời này vừa đến liền sẽ cuộn tròn trên ban công bày đầy những chiếc giỏ gỗ, lim dim ngủ gật. Vào thời điểm cực kì buồn ngủ, thân hình của vị khách kia vô ý vẹo một cái, làm cho cái trán thiếu chút nữa đã đập vào giỏ gỗ, chỉ thấy hắn lưu loát chống tay nghiêng người, liền vững vàng ngồi xổm trên lan can ban công.
"Hô......" Đợi đến khi cơn buồn ngủ thối lui, hắn liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại lần nữa nhảy xuống lan can, đi đến vị trí cũ, bất mãn đạp một cước vào cái giỏ gỗ. Hắn chán ghét mấy cái giỏ gỗ này, chúng nó dám chiếm mất chổ ngủ của hắn.
Hau tham hoa – 5
08/01/2016 by haehyuk8693 7 bình luận
~~~> Chương 4
CHƯƠNG 5
Edit – HaeHyuk8693
☆, Ác nhân
Khưu Thành làm việc ở tổ kỹ sư điện được một tuần, tổng cộng tiết kiệm bảy cái bánh ngô. Vào buổi chiều sau khi tan tầm hôm đó, cậu liền vội vàng đi đến thôn trang ở phía tây đại học Tân Nam.
Hiện nay ban công nhà cậu đã đặt đầy giỏ gỗ lớn nhỏ, bên trong từng cái đều đã chứa đầy đất, rồi cậu lại dùng mấy miếng ngọc vỡ kia bay ra một Tụ Linh trận, linh khí trong trận cũng đã đầy đủ.
Còn nguyên bản mấy cọng hành lá lúc đầu kia, cũng đã đâm nhánh thành mấy cây hành mới, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, thì qua không bao lâu, liền có thể phát triển thành một cái giỏ lớn xanh um tươi tốt. Chỉ tiếc mấy cọng hành này ăn không đủ no. Trong khoảng thời gian gần đây, Khưu Thành mỗi ngày đều đi sớm về muộn bận rộn vô cùng, cũng chưa kịp làm mấy thứ như bếp lò này nọ, trong nhà còn chẳng có đủ điều kiện để nấu cơm.
Đi dọc theo đường cái phía trước cổng trường đại học Tân Nam đến sông Tân Nam, sau đó cậu lại đi xuống một con đường hướng đến một thôn trang ven sông. haehyuk8693
Đối với vùng này, Khưu Thành vẫn tương đối quen thuộc, từ trước lúc cậu ở đại học Tân Nam đọc sách, liền thường thường đến bên này bơi lội. Vùng này có thôn trang có đồng ruộng, không có nhà máy, nước sông coi như không tệ, còn chảy từ hướng thượng du, cũng chính là nhà máy nước hiện tại của thành phố Tân Nam.
Thời tiết đầu xuân, thời gian mặt trời xuống núi vẫn tương đối sớm như trước. Thời điểm Khưu Thành đi đến bên này, sắc trời cũng đã có chút hôn ám, vùng này lại còn chưa có mở điện, Khưu Thành cân nhắc trong lòng, muốn sớm một chút đổi hạt giống rồi trở về mới được, mắc công lại gặp phải cướp bóc chặn đường thì khổ.
Lại đi trong chốc lát, Khưu Thành nhìn đến một loạt phòng óc cách không xa ở phía trước, còn có vài người đang nổi lên một đống lửa trại, vì thế cậu liền đi qua. haehyuk8693
“Người này là ai?” Khưu Thành còn chưa tới kịp đến gần, người ngồi bên đống lửa đã chú ý tới cậu trước.
“Không biết, có phải là có ai trở lại không?” Lúc trước thời điểm virus X bùng nổ, thật nhiều người trẻ tuổi trong thôn bọn họ đều đang ở các thành phố duyên hải làm công. Hiện tại chế độ quản lý quân sự hóa trên toàn quốc đều đã kết thúc, mấy ngày này, trong thôn cũng có không ít người trẻ tuổi quay về nhà.
“Cậu là ai?” Có một phụ nhân run giọng hỏi.
“Cháu là người trong thành phố của chúng ta.” Khưu Thành dừng lại cách đống lửa vài bước.
“Đã trễ thế này, cậu còn tới nơi này làm gì?” Có một thôn dân lớn tuổi lập tức đề phòng bật dậy. Đã trễ thế này, người này khẳng định không phải là nhân viên công tác được phái đến từ trong thành phố.
“Cháu muốn đổi một ít hạt giống của mọi người, nghe nói mấy ngày trước có người trong thành phố xuống nông thôn đưa hạt giống, thôn của mọi người chắc cũng đã đi lãnh rồi phải không?” Khưu Thành hỏi bọn họ.
“Cậu ở trong thành phố còn muốn hạt giống làm gì?” Đối phương lại hỏi.
“Chỉ là muốn trồng một ít hoa màu ở trên nóc nhà thôi. Cháu hôm nay mang theo vài cái bánh ngô, nhà mọi người ai có hạt mầm nhiều, liền đổi cho cháu một chút đi.” Khưu Thành nói xong liền đem vài cái bánh ngô trong ngực lôi ra. Sân phơi diện tích quá nhỏ, vì không để đối phương sinh ra hoài nghi không cần thiết, Khưu Thành liền nói dối là muốn trồng hoa màu trên nóc nhà. haehyuk8693
“Mấy hạt giống kia chính là vận mệnh của toàn bộ hộ nông gia chúng tôi.” Một nông phụ khoảng ba bốn mươi tuổi nói.
“Mọi người chắc chắn có rất nhiều, vậy hãy đổi cho cháu một ít đi. Nếu thật sự không có cũng chẳng sao, ngày mai cháu sẽ đi đến thôn trang khác hỏi thăm.” Khưu Thành biết người phụ nữ này đang muốn bán hạt giống với giá cao nên mới cố ý nói như vậy.
“Mấy ngày này, thôn chúng tôi cũng hiếm có người đến, người trẻ tuổi, cậu qua bên này nói cho tôi biết, tình huống hiện tại trong thành phố như thế nào rồi? Thôn của chúng tôi chừng nào mới có thể được nối điện?” Một bà lão vẻ mặt vô cùng hiền lành vẫy vẫy tay về phìa Khưu Thành.
Khưu Thành đi qua tìm lấy một chổ trống ngồi xuống, hơn nữa còn thời thời khắc khắc lưu ý động tác của thôn dân chung quanh, bảo đảm không có ai giở trò, cũng không có ai lén đến sau lưng cậu.
Khưu Thành cùng vài thôn dân nói chuyện trong chốc lát, cùng bọn họ bàn về vài tình huống trong thành phố, cuối cùng lại dùng bảy cái bánh ngô đổi lấy một ít hạt giống của bọn họ. Trong lúc đó còn có vài thôn dân đến nói với cậu nhà bọn họ có hạt giống, bảo cậu cùng chính mình trở về lấy. Khưu Thành cũng không đáp ứng, nói chỉ giao dịch tại nơi này, để cho bọn họ đem hạt giống đến. haehyuk8693
Đổi được hạt giống, Khưu Thành rất nhanh liền đứng dậy ly khai, có người muốn kêu cậu lưu lại trong chốc lát, nhưng cậu đều uyển chuyển cự tuyệt.
Cất bao hạt giống nho nhỏ vào trong lòng, Khưu Thành bước đi nhanh chóng bên bờ sông Tân Nam. Ngay thời điểm cậu sắp đến đường cái, đột nhiên từ bụi cỏ ven đường chui ra hai thân ảnh xách theo gậy gộc, ngăn cản đường đi của cậu.
Thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó, Khưu Thành lui về phía sau hai bước, lúc quay đầu nghiêng người liền phát hiện mặt sau còn có một người nữa, đây xem như là đường lui cũng bị bọn họ chặt đứt rồi.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Khưu Thành rất muốn nhảy xuống sông đào tẩu, thế nhưng trong thời gian năm năm này, nước sông cỏ cây cũng không biết đã phát triển thành dạng gì. Đêm tối xuống nước lại rất nguy hiểm, chỉ cần ở giữa sông xảy ra chút sai lầm, thì đêm nay cậu nhất định phải chết. Hơn nữa ba người này hẳn là ở trong thôn phụ cận, sinh tại bờ sông lớn lên tại bờ sông, kỷ năng bơi lội chắc hẳn rất tốt, cũng chẳng biết bọn họ có nhảy xuống nước theo không?
Một chọi ba, Khưu Thành căn bản không hề có phần thắng, rất nhanh, cậu liền bị một gậy đập cho nằm sấp trên mặt đất.
“Thế nào, nó chết rồi sao?” Thanh âm của một người tuổi còn trẻ hơi mang chút khẩn trương vang lên. haehyuk8693
“Mau tìm hạt giống trên người nó, mẹ kiếp, không biết còn bánh ngô không nữa, cả ngày ngoài trừ rau dại cũng chỉ có rau dại, lão tử đều nhanh ăn đến ói ra.” Một thanh âm hung tợn khác nói.
“Động tác nhanh lên, lằn nhằn cái gì?” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên.
“Cha, lát nữa chúng ta có cần đem chôn cậu ta không? Nếu như bị người khác phát hiện, tra được thì rất phiền toái.” Thanh âm có chút nhát gan lại vang lên.
“Thật con mẹ nó phiền toái!” Người nọ một bên hùng hùng hổ hổ, một bên tiếp tục soát túi vải trên người Khưu Thành:“Tiểu tử này đến cùng đã đem đồ đạc cất chổ nào?”
“Sờ túi vải bên trong người nó đi!” Trung niên nam nhân nói.
Đúng lúc này, Khưu Thành nguyên bản vẫn không nhúc nhích đột nhiên mạnh mẽ xoay người một cái, ở trên đường lăn mấy vòng, rồi vọt vài bước tới bờ sông,“bùm” một tiếng nhảy vào trong nước, sau đó không còn động tĩnh. Cậu nguyên bản không muốn nhảy sông, thế nhưng ba người này thoạt nhìn không muốn lưu cái mạng nhỏ của cậu, vậy không bằng nhảy vào trong lòng sông vật lộn một phen.
Buổi tối đầu xuân, nước sông rất lạnh lẽo, Khưu Thành chịu đựng cảm giác ngực bị đè nén, yên lặng ẩn mình dưới dòng nước, không dám ngầng đầu dù chỉ một chút. Phần ót của cậu dường như đã bị đập trúng một gậy, lúc miệng vết thương tiếp xúc với nước sông lạnh lẽo, lại càng thêm đau đớn.
“Thao!” Cậu nghe được trên bờ sông có người nổi trận lôi đình mắng chửi, sau đó lại là một loạt âm thanh “xột xoạt” vang lên, một chiếc gậy hạ xuống mặt nước ngay trước mặt cậu.
“Đuổi theo không?” haehyuk8693
“Trời đã tối, đừng xuống nước.” Trung niên nam nhân nói.
“Cứ như vậy để cho nó chạy sao.”
“Tổng cộng cũng không lấy được bao nhiêu, quên đi!”
“Lão tử không cam lòng, tao đi đến chổ cầu chờ, tao không tin nó không lộ đầu ra……” haehyuk8693
Khưu Thành vội vàng lặn về phía trụ cầu gần nhất, đi vòng qua bên mặt trái, lúc này mới lặng yên không một tiếng động nhô đầu ra để thở. Cậu từ một trụ cầu lẻn đến một cái trụ cầu khác, rồi lẻn đến bờ sông bên kia, lúc này mới chậm rãi từ trong nước đi ra, trốn vào bụi cỏ ven sống.
Đêm đã vào khuya, nơi nơi đều tối như mực, ngay cả ánh trăng trên trời cũng trốn vào sau tầng mây, Khưu Thành không dám đi đường lớn, mà đi theo đường nhỏ vòng quanh một vòng lớn mới rốt cuộc trở lại tiểu khu nhà cậu. Chờ cậu thật vất vả trèo lên tầng mười bốn, cả người đã mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng không động nổi.
Khưu Thành cứng cỏi xốc lại tinh thần, tùy tiện từ trong tủ quần áo đào ra một cái áo ba lỗ, cuốn một vòng sau gáy, thắt nút, lại đem quần áo ướt sũng trên người cởi sạch sẽ, xốc chăn lên mò vào trong nằm, rồi mê man đi.
Trong bóng đêm, có người lần theo mùi máu tươi lại đây, đầu tiên là dùng hai tay treo lên bệ cửa sổ, sau đó lại lặng lẽ lộ ra một cái đầu. Sau khi xác định Khưu Thành đã ngủ mê mệt, người nọ nới nhảy lên chui vào trong phòng. haehyuk8693
Hắn nhẹ nhàng tới gần, một đầu gối chống trên bệ cửa sổ, hai cánh tay giống như chân trước của dã thú, chậm rãi tới gần Khưu Thành, sau đó hơi hơi gấp lại. Thân thể thon dài kéo dãn ra, lại cúi thân mình xuống, đem mặt tới gần, dùng cái mũi ngửi ngửi ót của Khưu Thành. Tiếp đó hắn lại vươn đầu lưỡi liếm vài cái, mỹ vị cực hạn khiến cho đôi mắt bình thường đã giống như đêm tối lại ám trầm thêm vài phần.
Hắn có chút không rõ, người nãy rõ ràng đã bị thương, nhưng cậu vì sao lại không ra ngoài ban công chữa thương? Nơi tốt như vậy mà lại dùng để chứa mấy cái giỏ vô dụng, người này thật sự là kỳ quái mà.
“Hừ……” Sau khi bị thương xuất huyết lại rơi vào nước sông lạnh lẽo, còn mặc quần áo ướt sũng để cho gió lạnh thổi một hồi, Khưu Thành rốt cuộc đã bắt đầu phát sốt. Trên trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, môi khô đến sắp nứt ra, cả người cũng khó chịu đến nổi rên rỉ, nhưng bản thân cậu thì vẫn đang trong cơn mơ màng chưa tỉnh lại.
Bóng đen bên giường lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm mồ hôi trên trán cậu, mằn mặn, hương vị này hắn không thích cho lắm. Mùi máu tươi lại một lần nữa thổi đến, hắn nhăn cái mũi ngửi ngửi, cảm giác cái bụng giống như lại đói hơn, bèn nghĩ có nên ra ngoài kiếm chút đồ ăn cho mình không?
“Ngô……” Lúc này, người đàn ông trên giường cau mày, khó chịu nhỏ giọng hừ hừ.
“……” Bóng đen bên giường cũng nhíu mày theo. haehyuk8693
“Ngô……” Nam nhân trên giường lại phát ra tiếng hừ hừ.
“……” Khóe miệng của bóng đen bên giường liền khẽ hạ xuống, vươn tay, đem Khưu Thành nóng sốt đến hôn mê bất tỉnh cùng cả tấm chăn vác lên trên vai, đem cậu khiêng đến ban công, để vào trong lối đi chật hẹp chính giữa hai hàng giỏ gỗ.
Vừa đến ban công, Khưu Thành liền cảm giác thoải mái hơn, tuy cậu hiện tại đang nằm ở địa phương chật đến mức ngay cả xoay người còn không được, hai chân còn phải cuộn tròn.
Trong lúc đầu óc mê man, cậu cảm giác được giống như có ai đang dùng đầu lưỡi ấm áp vừa mềm mại liếm láp miệng vết thương trên gáy của mình, tựa như một chú mèo đang liếm cho con nhỏ của nó. haehyuk8693
Bóng đen kia ngồi xổm trên một cái giỏ gỗ bên người Khưu Thành, hai tay chống giữa hai chân, hít hà từng trận hương vị mê người. Rốt cuộc hắn vẫn nhịn không được cúi người liếm một ngụm, qua trong chốc lát, lại nhịn không được đi liếm một ngụm…… (cute qué~~o^3^o)