Ngu Sở chưa bao giờ gặp được sự tồn tại như Quân Lạc Trần.
Hoặc là nói, bởi vì Quân Lạc Trần mất đi ký ức mà thể hiện ra trạng thái vô hại giống như chim non thật sự là hiếm thấy.
Đấy là chưa nói đến bộ dạng kinh người đến thế của hắn.
Nét đẹp của Quân Lạc Trần không phải là thuộc dạng tinh xảo tuấn mỹ nam sinh nữ tướng như của nam chính trong văn tu tiên thời xưa mà càng thiên về nét đẹp nam tính kiên nghị, hình dáng ngũ quan cũng góc cạnh rõ ràng, mi cốt sắc bén.
Diện mạo khí chất sắc bén lãnh đạm như vậy cố tình tương xứng với một đôi mắt xinh đẹp quá mức nhu hòa làm trung hòa đi ngũ quan mang tính công kích của hắn.
Đôi mắt của hắn quá mức xinh đẹp, thậm chí nữ tử tuyệt đẹp cũng sẽ tự thấy không bằng.
Lông mi dày dặn thon dài cong vút, đồng tử sạch trong, khi nhìn Ngu Sở phảng phất sẽ dùng đôi mắt ấy để nói chuyện.
Tương phản như vậy khiến cho việc khi Quân Lạc Trần nói ra một câu nhìn thấy nàng sẽ cảm thấy vui vẻ làm một người tuyệt tình chưa bao giờ rung động quá một chút tình cảm nào đối với nam nhân, trước đây cả đầu óc đều là nhiệm vụ, hiện giờ cả đầu óc đều là nuôi hài tử như Ngu Sở cũng không tránh khỏi đầu quả tim run lên.
Yết hầu của Ngu Sở mấp máy, không thể không dời đi ánh mắt để không nhìn vào đôi mắt của Quân Lạc Trần nữa.
Không biết như thế nào nàng liền cảm thấy bản thân vẫn luôn nhốt hắn ở trong tiểu viện cũ nát cái gì cũng không có này hình như là chuyện rất quá đáng.
Càng chưa nói đến bộ dáng một chút oán trách cũng không có, lại còn rất cảm tạ đó của người ta.
Loại cảm giác này tự như cái gì đây, giống như Ngu Sở đi trên phố nhìn thấy một chú chó có huyết thống của loài chó dữ đang lưu lạc, những người khác đều ghét bỏ nó lại còn đánh nó.
Ngu Sở mang nó rời đi, kỳ thật trong lòng còn có kiêng kị với chú chó bị lưu lạc đó, mang nó đi thuần túy là sợ nó gây thương tích cho người khác, đến tay liền ném nó vào một viện rách nát không thể chạy ra, sau khi xác định nó không thể chạy liền đi làm chuyện của mình.
Cố tình ‘chó dữ’ này không chỉ không hung dữ một chút nào mà hơn nữa lại ngoan ngoãn nghe lời, còn rất vui vẻ khi Ngu Sở nhốt nó vào trong viện không có gì, cảm thấy nàng là người tốt, mỗi ngày đều chờ nàng tới tìm chơi.
Tưởng tượng như vậy hình như đúng là quá đáng thật……Nếu Quân Lạc Trần giống như người bình thường biểu hiện ra chút cảm xúc tức giận phẫn nộ bất mãn thì Ngu Sở sẽ không mềm lòng.
Cố tình ánh mắt của hắn lại sạch sẽ, đơn thuần như thế ngược lại khiến Ngu Sở cảm thấy có vẻ như bản thân quá có lỗi với hắn.
Đối với sự mềm lòng của mình, tâm tình của Ngu Sở hơi phức tạp.
Chẳng lẽ thật sự do nàng nuôi các đồ đệ đã lâu nên bị nhóm tiểu thiên sứ này cảm hóa?Lần đầu tiên Ngu Sở quan tâm người ngoài, đặc biệt là người ở Ma giới có bối cảnh.
Điều này làm cho nàng cực kỳ rối rắm bèn mở miệng hỏi, “Vậy ngươi…… Muốn đi ra ngoài đi dạo cùng ta không?”
Quân Lạc Trần ngẩn ra, dường như hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
“Thật sự là ta có thể đi ra ngoài sao?”
Hắn thử hỏi.
Lời này mới nói ra không được vài giây thì Ngu Sở đã bắt đầu hối hận.
Nàng nhíu mày, “Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nói gì.”
“Nhưng, nhưng mà……”
Quân Lạc Trần lắp bắp, trong lòng Ngu Sở lại phức tạp, cứ luôn phân cao thấp với nỗi lòng của mình, thuận tiện đưa mắt liếc ngang một cái thấy hắn héo rũ không nói gì.
Tại giờ khắc này, bỗng nhiên Ngu Sở cảm thấy hành động của mình hình như là ác bá nói chuyện không giữ lời gì hết.
Đặc biệt là bộ dáng khép kín đáng thương không nói lời nào kia của Quân Lạc Trần làm cho Ngu Sở cảm giác giống như mình đi ngàn dặm trở về chính là vì bắt nạt hắn vậy.
Cảm xúc phức tạp trong lòng mình cũng không nên tùy ý giận chó đánh mèo mà đối đãi Quân Lạc Trần như vậy.
“……Nếu đi ra ngoài thì ta phải dùng thuật chú trên người của ngươi.”
Ngu Sở nói một cách cứng đờ, “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Quân Lạc Trần hơi giật mình nâng mắt lên rồi sau đó gật đầu.
“Được.”
Hắn đáp.
Đôi tay của Ngu Sở giơ lên, ánh sáng màu lam theo ngón tay hơn điểm lên của nàng xuất hiện ở giữa không trùng hợp thành đồ án thuật pháp rườm rà bay hướng về Quân Lạc Trần.
Kết quả là cái dấu màu lam vừa mới hoàn toàn đi vào ngực của Quân Lạc Trần thì Ngu Sở nhìn thấy trên mu bàn tay gầy gò tái nhợt cửa hắn xuất hiện chú ấn màu đỏ nhạt.
Dấu vết và vị trí mà lúc trước nàng nhìn thấy ở trên người Quân Lạc Trần giống nhau như đúc.
Nhìn thấy chú ấn này Ngu Sở mới bừng tỉnh nhớ tới trong lời đồn ‘ma thần’ bị hạn chế ở Ma giới, thế nên trên người Quân Lạc Trần mới có dấu vết ấn chú thượng cổ.
Bỗng nhiên nàng cũng nghĩ tới người đến loại cấp bậc này như ma thần thì ấn chú khóa hắn cũng nhất định là đáng sợ, dù cho là tiểu hào thì thuật chú của nàng có khả năng khống chế hắn sao?Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Ngu Sở cũng không cảm giác được thuật chú của mình bị chống lại, tựa như rất dễ dàng thành công, không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào.
…… Lại thuận lợi như vậy sao?Hay là nói hiện giờ tiểu hào Quân Lạc Trần vẫn chưa thành thể hoàn chỉnh nên càng thiên hướng nhân loại hơn?Quân Lạc Trần thấy nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào ngực của mình không nhúc nhích nên nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy?”
“Đừng nhúc nhích.”
Ngu Sở nói.
Nàng vươn tay ra, cách ngực hắn với khoảng cách nửa ngón tay để cảm thụ thuật chú một chút, xác định đã có hiệu quả trên người Quân Lạc Trần thì lúc này mới buông tay.
…… Thế nhưng dễ dàng đến ngoài ý muốn như vậy?Ngu Sở đang trầm tư, Quân Lạc Trần nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì chậm rãi hỏi, “Chúng ta có thể đi ra ngoài không?”
“Chờ một chút, ngươi đổi lại cái này đi.”
Ngu Sở lấy ra một bộ y phục màu đen từ trong không gian rồi đưa cho Quân Lạc Trần.
Hắn tỉnh lại liền tự mang lên người thủ thuật che mắt, áo choàng này ở trong mắt người khác là khất cái, đổi một bộ y phục bình thường hẳn là sẽ bình thường trở lại.
Quân Lạc Trần vào trong phòng thay quần áo, Ngu Sở khoanh tay trước ngực dựa vào một bên chờ hắn ở trong viện.
Khi hắn thay quần áo thì Ngu Sở thuận tiện mở ra quầng sáng nhìn xem thuật chú nàng hạ có hiệu lực hay không, quả nhiên là ở ngực Quân Lạc Trần có nhìn thấy một thuật pháp màu lam giống như một con dấu vậy.
Ngu Sở quan sát vài lần rồi sau đó đóng lại quầng sáng, một lát sau Quân Lạc Trần đi ra sau khi đổi xong y phục.
Nàng ngẩng đầu lên vẻ không chút để ý liền ngẩn ra.
Nam nhân mặc y phục màu đen bình thường thế nhưng lại có thể đẹp đẽ phiêu dật đến thế.
Nếu không có thủ thuật che mắt rồi công khai đi trên đường thì có lẽ toàn bộ người ở trên phố đều chú ý đến hắn.
Chẳng lẽ là bởi vì quá đẹp cho nên đại hào mới vẫn luôn che khuôn mặt của chính mình?“Đi thôi.”
Ngu Sở thu lại ánh mắt, “Một lúc nữa ta còn có việc phải đi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm rồi trở về.”
Nàng đi đầu cất bước hướng ra bên ngoài, đẩy cửa ra thì cảm giác được bước chân của Quân Lạc Trần đi tới gần cửa viện thì dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Làm sao vậy?”
Ngu Sở giữ cửa rồi hỏi.
Nàng cảm thấy tính tình của mình tốt hơn rất nhiều khi đối mặt với Quân Lạc Trần có thể kiên nhẫn được như thế.
“Ngươi……”
Quân Lạc Trần do dự, “Bỗng nhiên ngươi đối tối với ta như vậy có phải là sự quan tâm cuối cùng rồi trở về muốn giết ta không?”
Ngu Sở:……Rốt cuộc thì trước đó hình tượng của nàng trước mặt hắn là cái dạng gì?“Ta sẽ không.
Hiện tại đối với ta ngươi có giá trị lợi dụng nên ta sẽ không giết ngươi.”
Ngu Sở kiên nhẫn nói, “Huống hồ ta là một nữ tu thiện lương, trừ khi vạn bất đắc dĩ, ta rất ít kết thù với người khác.
Nếu thế cục cho phép thì ta luôn luôn thích hóa thù thành bạn.”
Có khả năng tư duy của người ở Ma giới càng trực tiếp, lúc Ngu Sở nói nàng sẽ không thì biểu cảm của Quân Lạc Trần còn có vẻ không tin.
Đến khi nàng nói đến ‘có giá trị lợi dụng’ thì Quân Lạc Trần mới yên tâm, tin tưởng nàng sẽ không giết hắn.
Ngu Sở cũng sử dụng thủ thuật che mắt, lúc này hai người mới ra cửa đi đến trên đường cái.
Mặt đường người đến người đi, quả nhiên là không ai chú ý tới Ngu Sở và Quân Lạc Trần.
Nàng có thể cảm giác được hình như Quân Lạc Trần rất vui vẻ, không biết hắn vui vẻ vì có thể đi ra được hay vui vẻ vì Ngu Sở đối tốt với hắn.
“Chúng ta muốn đi đâu?”
Quân Lạc Trần hỏi.
“Ta không biết.”
Ngu Sở nói, “Ngươi chọn đi.”
Việc Quân Lạc Trần xuất hiện ở An Thành không biết có phải là trùng hợp hay không.
Ý ban đầu khi Ngu Sở dẫn hắn ra là muốn nhìn một chút Quân Lạc Trần đang ở vào giai đoạn khôi phục ký ức cho nên không bố trí phòng vệ có quen thuộc An Thành hay không.
Hiện giờ giao quyền lựa chọn cho Quân Lạc Trần để xem tất cả phản ứng của hắn như thế nào.
Quân Lạc Trần dừng lại bước chân, loại quyền lợi bỗng nhiên có được này làm hắn mờ mịt.
Hai người đang ở chính giữa con đường nên rất vướng đường.
Dừng lại không quá vài giây thì đã có người ở đằng sạu đụng phải bả vai khiến Quân Lạc Trần không thể không bước chân ra.
Hai người đi về phía trước một chút, Quân Lạc Trần nhìn cửa tiệm xung quanh ở hai bên, còn tất cả lực chú ý của Ngu Sở lại đặt trên người hắn.
Trên người hắn có thuật pháp của nàng, bất luận là máu lưu động, tần suất tim đập hoặc là vận hành lực lượng thì Ngu Sở đều có thể cảm ứng được.
Từ việc thông qua chi tiết hành động để nhận biết người mà đặc công mới có thể làm được thì tự nhiên là Ngu Sở cũng từng được huấn luyện quá, hiện giờ lại nắm được phản ứng cơ năng của hắn, phán đoán được hắn có làm ra vẻ hay không, có nhận thức được An Thành hay không đều là chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Quân Lạc Trần vừa đi vừa xem, bỗng nhiên hắn nói, “Một con phố khác ở phía trước có quán bán đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi đi.”
“Được.”
Ngu Sở bình tĩnh đáp.
Hai người đi qua con phố này, rẽ vào một con đường khác.
Mở rộng tầm mắt nhìn thì con phố này không có quán mở cửa, bàn gỗ bày ra bên ngoài quán còn không có thì nơi nào có quán bán bữa sáng?Quân Lạc Trần dừng bước chân, hắn không nói gì nhưng vẻ mặt rõ ràng là mê mang.
Hắn quay đầu theo bản năng nhìn về phía Ngu Sở, vừa vặn nhìn thấy Ngu Sở nhìn hắn một cái rất có thâm ý, cảm giác uy hiểm của ánh mắt không cao nhưng vẫn làm sau cổ của Quân Lạc Trần lạnh cả người.
Ngu Sở nhanh chóng dời ánh mắt.
“Đi thôi, qua bên kia ăn đi.”
Nàng nói.
Hai người tìm một tiệm cơn, thoạt nhìn thì lão bản của tiệm cơm này là một người mua bán nhỏ nên không có điếm tiểu nhị.
“Hai vị khách quan muốn gọi món gì ạ?”
Chưởng quầy khách khí hỏi, “Phong vị món ăn nào bổn tiệm cũng có, hai vị muốn khẩu vị thế nào?”
Ngu Sở lại nhìn về phía Quân Lạc Trần.
Quân Lạc Trần cũng không biết bản thân lại đang suy nghĩ cái gì mà thoạt nhìn héo rũ, giống như chính mình đã làm sai chuyện.
Ngu Sở nhìn hắn nở nụ cười ôn hòa.
“Ngươi gọi món đi, muốn ăn gì thì gọi.”
Giọng nói điềm đạm của nàng cất lên, “Ngươi thích ăn khẩu vị nào, cay, ngọt hay chua?”
Ngu Sở lớn lên xinh đẹp, thường ngày hay thiên về lãnh đạm, bỗng nhiên cười rộ lên lập tức mang đến cho người ta một loại cảm giác xuân phong hóa thủy nhiễu, làm Quân Lạc Trần xem đến ngây người.
***Xuân phong hóa thủy nhiễu: gió xuân hóa thành dòng nước êm ái.
Tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu nói với chưởng quầy, “Vậy ta muốn một chén dương canh, hai bánh bao, không cần cay cũng không cần tiêu xay.”
***Chén dương canh: Mình không biết chén dương canh là chén thế nào, bạn nào biết góp ý với mình nha.
“Được rồi.”
Chưởng quầy cười nói, “Tiểu thư gọi món gì ạ?”
“Giống như hắn đi.”
Ngu Sở nói.
Chờ đến khi chưởng quầy đi rồi, Ngu Sở như đang suy tư gì bỗng nhiên đối diện với đôi mắt của Quân Lạc Trần, cảm thấy đôi mắt của hắn hình như mang theo chút ánh sáng lấp lánh, có vẻ như thật sự vui sướng.
Ngu Sở cũng cười với hắn sau đó rơi vào trầm tư.
Lúc ấy Quân Lạc Trần có nói đi qua chỗ ngoặt có quán bán bữa sáng, đến khi đi tới đây lại không có.
Đây cũng không phải là hắn nhớ lầm.
Ít nhất thì trong trí nhớ của Ngu Sở đúng là trên đường kia từng có quán bán bữa sáng.
Chẳng qua bốn mươi năm đã trôi qua, đường phố An Thành cần thiết phải quy hoạch mới cho nên sẽ biến mất không thấy.
Hơn nữa đặc sắc của nơi đây chính là trong mấy đại thành ở phương bắc thì chỉ có bữa sáng ở An Thành sẽ chuẩn bị dương canh, người An Thành cũng sẽ thường xuyên lựa chọn dương canh và bánh bao làm bữa sáng.
Người ở thành khác tuy cũng ăn nhưng tuyệt đối không ăn thường xuyên như người An Thành.
Quân Lạc Trần gọi dương canh, còn không ăn cay…… Sao lại trùng hợp như vậy, thói quen của người An Thành chính là không ăn cay.
Những điều trùng hợp này ở bên nhau, bất luận như thế nào thì đều đại biểu trước đây Quân Lạc Trần rất quen thuộc An Thành.
Thậm chí thời điển quen thuộc lại ở bốn năm chục năm trước.
Mu bàn tay của Ngu Sở chống cằm, đang suy nghĩ thì nhận thấy được có vài cỗ ma khí rất nhỏ đi qua từ bên ngoài.
Nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy có ba người trang điểm bình thường đang đi ngang qua.
Tuy rằng ba người không che mặt, đi cũng thoải mái hào phóng nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể nhìn ra thân thể của ba người đang căng chặt.
…… Lại có ma tu tiến vào?Ngu Sở nhìn nam nhân đang ngồi đối diện, ánh mắt nàng trầm xuống.
Những ma tu này…… Có lẽ là tới tìm hắn đúng không?.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT