Thẩm phu nhân vừa nói xong thì khuôn mặt của Thẩm Hoài An có thể dùng mắt thường nhìn thấy màu hồng từ bên tai lan đến gò má.

Tuy rằng hắn nhanh chóng áp xuống màu ửng đỏ trên mặt những vẫn không tránh được đôi mắt của phụ mẫu.

“Xem ra là sự thật rồi.”

Thẩm Hồng cười nói, “Là vị Cốc cô nương kia hay là Hà cô nương?”

Bởi vì tò mò nên thân mình của Thẩm Hồng nghiêng hướng về phía Thẩm Hoài An.

Thậm chí Thẩm Hoài An cảm thấy trong lúc ở chung suốt một ngày thì đây là một lần quan tâm bức thiết nhất của Thẩm Hồng đối với hắn.

“Cha, nương, hai người……”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

Thẩm Hoài An hơi hoảng loạn, hạ thấp giọng xuống trong tình tế cấp bách, “Tiểu đệ còn đang ở đây đấy, chẳng phải làm con không xuống đài được sao?”

“Đại ca, không có việc gì!”

Lập tức Thẩm Thiên Dật nói, “Đệ không nghe, thật sự đệ không nghe đâu!”

Sau đó hài tử dùng tay bưng kín lỗ tai, nhưng đôi mắt không chớp cứ nhìn Thẩm Hoài An.

Trong lòng Thẩm Hoài An thẹn thùng.

Ở chung mười hai năm, đúng là hắn có một chút tình cảm khác thường với Tiểu Cốc.

Nhưng tình cảm của thiếu niên thiếu nữ là mông lung nhất, tuy rằng hai người hấp dẫn lấy nhau và cùng hướng tới nhưng từ trước tới này lại chưa từng nghĩ lại.

Nhưng còn không phải là không đâm thủng giấy cửa sổ sao?Ngày thường Thẩm Hoài An cũng không nghĩ tới có phải bản thân thích Tiểu Cốc hay không, chỉ ở chung bình thường mà thôi.

Phụ mẫu vừa hỏi như vậy ngược lại như làm hắn xác nhận lại tâm ý của chính mình vậy.

Tự nhiên là Thẩm Hoài An không mở được miệng.

Đại lão gia Thẩm Hồng rất muốn nghe chuyện riêng tư của nhi tử mình nhưng Thẩm phu nhân làm nương khi thấy Thẩm Hoài An bị trêu ghẹo đến mức ánh mắt hoảng loạn đến xoay vòng vòng còn bộ dáng một câu không nói nên lời, thế nên bà cũng không đành lòng ép hỏi hắn.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Thẩm phu nhân hắng giọng hòa giải.

Không đợi Thẩm Hoài An thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm phu nhân đã nghiêng đầu qua nói nhỏ, “Chờ buổi tối không có ai thì lặng lẽ nói lại cho nương.”

…… Xem ra có lên cao xuống thấp thì vẫn không trốn thoát!Thẩm Hồng cũng không nóng nảy, ông tán thành theo, “Hai sư muội kia của con đều là thiên nhân chi tư, đều rất xinh đẹp, nếu là vị nào có thể làm tức phụ của con thì đó là do phần mộ tổ tiên Thẩm gia chúng ta bốc khói nhẹ rồi.”

“Cha!”

Vốn dĩ Thẩm Hoài An đã bình tĩnh thì lại bị một câu này của Thẩm Hồng làm thẹn đến bực.

“Được được được, không nói.”

Sau khi cơm nước xong, Thẩm Thiên Dật vẫn luôn quấn lấy Thẩm Hoài An.

Thân thể của hài tử không tốt nên không hứng thú mấy với võ thuật nhưng cảm thấy rất hứng thú đối những những chuyện trải qua của Thẩm Hoài An, muốn Thẩm Hoài An kể chuyện xưa cho hắn.

Kỳ thực Thẩm Hoài An rất thích người đệ đệ này.

Đặc biệt Thẩm Thiên Dật là huyết thống của Ngu gia, tuy rằng là tôn tử của huynh trưởng Ngu Sở nhưng Thẩm Hoài An quan sát hắn lâu rồi nên không hiểu sao cảm thấy mặt mày của hài tử này có nét giống sư phụ, trong lòng cũng nhiều thêm cảm giác thân cận.

Buổi tối, ở trong phòng ngủ của Thẩm Thiên Dật, Thẩm Hoài An chọn chuyện phát sinh khi ba người là hắn và Lục Ngôn Khanh cùng Cốc Thu Vũ lần đầu tiên đi tham gia thí luyện để kể.

Bí cảnh thí luyện không có nhiều nguy hiểm, cũng không đề cập đến bí mật, trời sinh tiểu hài tử thích những thứ mạo hiểm ở sơn động, rừng sâu, dã thú và bẫy rập gì đó nên chuyện này rất thích hợp để kể chuyện xưa.

Quả nhiên, Thẩm Thiên Dật vẫn luôn tập trung tinh thần nghe chuyện xưa, đến khi Thẩm Hoài An mới giảng tới một nửa khi đến cửa ải thứ hai thì cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ.

“Thiên Dật, đến giờ rồi, con nên đi ngủ thôi.”

Giọng nói của Thẩm phu nhân vang lên.

“Nương, con biết rồi ạ!”

Thẩm Thiên Dật đáp.

Sau khi trả lời, khuôn mặt nhỏ của hài tử quay lại rồi nhẹ nhàng thở dài.

“Đại ca, ngày mai nhất định phải tiếp tục kể cho đệ được không?”

Thiếu niên tiếc nuối nói, “Đệ cần phải nghỉ ngơi sớm rồi.”

“Đệ cần ngủ sớm như vậy?”

Thẩm Hoài An nhíu mày.

Hắn ngẫm lại bản thân năm đó ở phương diện này hình như là thật sự chưa từng bị phụ mẫu yêu cầu.

Thẩm Thiên Dật nằm ở trên giường, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Thân thể của đệ không tốt, nếu thiếu ngủ thì ngày hôm sau sẽ đau đầu.”

Thẩm Thiên Dật ngoan ngoãn đáp.

Thẩm Hoài An duỗi tay ra sờ sờ mái tóc của hài tử.

Hắn không nhịn được cảm khái, Thẩm Thiên Dật thật là quá ngoan, phải biết rằng khi hắn còn nhỏ quật cường đến mức Thẩm Hồng lấy roi quất hắn cũng không chịu thua không chịu nhận sai.

“Vậy đệ ngủ ngon nhé.”

Thẩm Hoài An nói, “Chờ ngày mai sư phụ của huynh và sư muội Cốc Thu Vũ sẽ đến xem đệ, hai người rất lợi hại, nhất định có thể điều trị thân thể của đệ cho tốt.”

Thẩm Thiên Dật gật đầu.

Thẩm Hoài An chuẩn bị đi thì nghe được giọng nói mềm mại của hài tử cất lên, “Đại ca, có phải huynh thích Cốc tỷ tỷ hay không?”

Chân Thẩm Hoài An mềm nhũn, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Dật.

“Đệ, đệ sao lại ---”

Thẩm Hoài An lắp bắp nói, “Vì sao nói như thế?”

Thẩm Thiên Dật chớp đôi mắt.

“Bởi vì khi đại ca vừa mới nói tới Cốc tỷ tỷ thì vẫn luôn khen tỷ ấy, lúc khen tỷ ấy đôi mắt còn tỏa sáng.”

Hắn nói, “Trước kia khi cha khen nương chính là như vậy.”

Cả người Thẩm Hoài An tê dại, hắn nói nhỏ, “Nhanh ngủ đi, ngày mai thấy!”

Sau đó cũng không quay đầu lại.

Hành lang ngoài phòng ngủ, Thẩm phu nhân đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh thì nhìn thấy Thẩm Hoài An đi ra, bà lập tức nở nụ cười.

“An Nhi, lại đây.”

Bà gọi.

Thẩm Hoài An đi tới, Thẩm phu nhân thấy kỳ quái bèn hỏi, “An Nhi làm sao vậy, sao mặt lại đỏ thế?”

“Mặt con không đỏ, là khí sắc của con tốt thôi.”

Thẩm Hoài An bất đắc dĩ chối, “Nương, con đi về ngủ trước đây.”

“Ôi này, An Nhi đừng đi.”

Thấy Thẩm Hoài An sắp phải đi, Thẩm phu nhân vội vàng nói, “Con còn chưa nói cho nương biết con thích ai đấy?”

Thẩm Hoài An lại không thể hất thân mẫu đang lôi kéo mình ra, hắn đứng tại chỗ mà không biết phải làm sao, muốn nói lại thôi.

“…… Nương đi hỏi Thiên Dật đi!”

Một lát sau, hắn cắn răng thốt ra những lời này rồi xoay người chạy.

Thẩm phu nhân đứng tại chỗ nghi hoặc nhìn bóng dáng của hắn.

“Hỏi Thiên Dật……?”

Bà lẩm bẩm.

Khi Thẩm Hoài An trở lại viện thì năm các sư huynh đệ muội và Ngu Sở đều đang đại sảnh đường chờ hắn.

Ngu Sở ngồi đọc sách; Lục Ngôn Khanh uống trà; bốn người Tiêu Dực, Cốc Thu Vũ, Hà Sơ Lạc và Lý Thanh Thành lại không biết chơi cái gì mà ghé lên trên bàn lẩm nhẩm lầm bầm.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Thẩm Hoài An trở về bèn cười cười.

“Còn tưởng rằng sư đệ muốn ngủ ở chỗ phụ mẫu của đệ chứ.”

“Đệ lại không phải tiểu hài tử.”

Thẩm Hoài An lẩm bẩm.

“Sư huynh, lại đây chơi bài không?”

Cốc Thu Vũ gọi hắn.

Nếu là trước kia, bất luận lúc nào chơi bài đều sẽ không thiếu Thẩm Hoài An.

Nhưng lúc này Cốc Thu Vũ gọi hắn, Thẩm Hoài An giống như không nghe được vậy, chỉ xoay người gật đầu chào hỏi với Ngu Sở, “Sư tôn, con về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ.”

Cốc Thu Vũ nhìn Thẩm Hoài An đi qua trước mặt nàng, nàng nhăn lại lông mày.

“Thật là kỳ quái, sau huynh ấy không để ý tới mình?”

Tiểu Cốc lẩm bẩm, “Trở về phòng nghỉ ngơi sớm như vậy thì chắc có chuyện xấu gì rồi.”

Lục Ngôn Khanh buông chén trà rồi cười cười.

“Nhất định là phu thê trang chủ hỏi hắn chuyện gì.”

Hắn giải thích, “Ví dụ như hỏi hắn có hôn phối hoặc đạo lữ nào hay không.”

“Vậy có thể thế nào, có cái ---”

Cốc Thu Vũ đang nói đột nhiên im bặt.

Ba người còn lại đang chơi trò chơi thấy kỳ quái bèn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cốc Thu Vũ bỗng nhiên đứng lên.

“Muội, muội cũng trở về phòng nghỉ ngơi!”

Nàng hơi cứng đờ chào.

Tiểu Hồ ngẩng đầu nhìn Cốc Thu Vũ, hơi lo lắng hỏi, “Thân thể của sư tỷ không tốt sao?”

Lý Thanh Thành hắng giọng, hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ý bảo Cốc Thu Vũ rời đi.

Chờ sau khi Tiểu Cốc trở về phòng, Hà Sơ Lạc mới quay đầu lại nghi hoặc, “Thân thể của hai người họ không khỏe sao, hay là muội là hiểu sai rồi?”

“Không sao.”

Lý Thanh Thành an ủi, “Về sau khi nào sư muội trưởng thành thì sẽ hiểu.”

Ngu Sở lắc đầu vẻ hết cách.

Buổi tối, sau khi các đồ đệ trở lại phòng mình, cuối cùng Ngu Sở cũng có cơ hội ở một chỗ an tĩnh.

Nàng ngồi ở mép giường, duỗi tay ra rồi vung tay lên, trong không trung trước mặt xuất hiện một quầng sáng, quầng sáng rực rỡ đột ngột xuất hiện đó là hình ảnh tiểu viện ở An Thành nàng an trí cho Quân Lạc Trần.

Trận pháp giam giữ Quân Lạc Trần là trận pháp cao cấp do nàng tự tay bố trí, tất nhiên là nàng cũng có thể nhìn thấy tất cả những gì trong trận pháp.

Rời đi An Thành cả ngày, vào ban ngày bên người nàng vẫn luôn có người, cho tới hôm nay cuối cùng mới an tĩnh, nàng mới có cơ hội xem tình huống trận pháp.

Quầng sáng vừa mở ra, khoảng sân không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào nên trông có vẻ hiu quạnh, cửa sổ của căn phòng yên lặng đang chớp động ánh sáng.

Ngu Sở chuyển cảnh vào trong phòng thì nhìn thấy một nam nhân đang ngồi ở bên cạnh bàn, cằm của hắn đang gối lên cánh tay, ở bên bàn là lương khô mà Ngu Sở để lại cho hắn đang được hắn chồng lên nhau tạo thành tháp cao.

Ngoại trừ lương khô thì trên bàn cũng chỉ còn dư một cái đèn đồng cổ nàng để lại.

Nhìn sinh hoạt đơn điệu nhàm chán đến mức chồng lương khô lên chơi của Quân Lạc Trần đang bị cầm tù, lại nhìn thấy vẻ mặt không có chút nào bực bội không tình nguyện thì lương tâm không quá thích xuất hiện của Ngu Sở lại bắt đầu cảm thấy hơi đau đau.

Quân Lạc Trần ghé lên trên bàn, bóng dáng của hắn bị ngọn đèn đồng cổ in lên vách tường liền nhìn thấy bóng lông mi cong vút của nam nhân hơi chớp động.

Xem bộ dáng và ánh mắt chuyên chú của hắn đang nhìn vào thứ đang cầm trên tay, người không biết còn tưởng rằng hắn như đang chơi một chuyện gì đó rất thú vị vậy.

Ngu Sở xem xét những nơi khác trong phòng nhìn nhìn thấy mấy cuốn thoại bản nàng để lại cho hắn đã có dấu vết bị người lật qua toàn bộ một lần.

Mà sự sạch sẽ trong phòng, có một vài chỗ lúc đó Ngu Sở dùng thuật pháp quét đi bụi không có bận tâm tới những các góc đã được người cẩn thận quét tước lấy.

Ngu Sở rời đi ngày đầu tiên, Quân Lạc Trần đã nhàm chán đến mức dọn dẹp vệ sinh trong phòng xong xuôi, đọc xong thoại bản nên chỉ có thể xếp chồng lương khô để tìm niềm vui.

Nhưng mà cho dù vậy hắn cũng không tức giận, thậm chí không có mặt trái cảm xúc nào mà là yên lặng tiếp nhận lấy.

Ngu Sở:……Bỗng nhiên trong lòng ngũ vị tạp trần?Lại cẩn thận ngẫm lại, thực ra lão đại Ma giới Quân Lạc Trần này so với hạng người tu ma là Ân Quảng Ly và Lâm Lượng thì thật là một người rất không tệ.

Hơn nữa vẫn là ma thần thật tình yêu thương hòa bình.

Nàng cứ nhốt tiểu hào của người ta ở trong trận pháp mấy ngày chẳng quan tâm như vậy có phải có hơi nhẫn tâm quá hay không……?Ngu Sở chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ mềm lòng với một nam nhân không có chút nào liên quan tới mình.

Nàng nghĩ nghĩ, thực ra trong lúc này đi tới Thiên La sơn trang chủ yếu là để Thẩm Hoài An thăm người thân.

Ngày thường ngoại trừ ăn bữa cơm trưa cùng phu thê trang chủ ra thì sớm muộn gì nếu không có sắp xếp nào khác là đều tự do hành động.

Dù sao nàng có pháp bảo, nếu đi đi lại lại nhanh thì không đến một canh giờ là có thể trở về.

Nàng hoàn toàn có thể làm giống như trước, mỗi ngày đi xem Quân Lạc Trần.

- -

- Đương nhiên! Nàng trở về xem hắn không phải xuất phát từ nguyên nhân khác mà chỉ là muốn tạo mối quan hệ tốt với tiểu hào ma thần trước, về sau dễ nói lời khách sáo mà thôi.

Sau khi Ngu Sở nghĩ xong liền gọi Lục Ngôn Khanh tới đây nói chuyện này với hắn.

Lục Ngôn Khanh nghe xong đương nhiên là rất phản đối.

“Sư tôn, người nhốt hóa thân của ma thần lại thì về sau sao có thể dễ dàng thương lượng với chúng ta được đây?”

Lục Ngôn Khanh sốt ruột nói nhỏ, “Điều này quá nguy hiểm.”

“Nếu Đại Thừa là ta đây còn không đi quản hắn thì ai có thể quản?”

Ngu Sở nói một cách đương nhiên.

“Trước đó chẳng phải người giao hạng người Lâm Lượng cho Võ chưởng môn sao, lần này như thế nào……”

Lục Ngôn Khanh thấp giọng khuyên, “Việc này rất trọng đại, con hơi lo lắng.”

Vốn dĩ Ngu Sở không muốn nói việc riêng của mình cho đồ đệ nhưng nàng biết Lục Ngôn Khanh thích nhọc lòng, nếu vẫn luôn không nói nguyên nhân cho hắn thì có khả năng hắn vẫn luôn lải nhải khuyên nàng giao Quân Lạc Trần cho Võ Hoành Vĩ.

“Nói thật với con.”

Ngu Sở thở dài, “Ta nghi ngờ hình như hắn nhận thức ta nhưng đối với điều này ta không có một chút ký ức nào cho nên ta muốn tra xét một chút.”

Mới đầu Lục Ngôn Khanh hơi nghi hoặc, rốt cuộc thì trong mắt người ngoài, Ngu Sở đi ra ngoài tu tiên từ Ngu phủ, từ nhỏ đến lớn hẳn là không có nơi nào cần nghi vấn trong quá khứ.

“Người của Ma giới sao có thể nhận thức người được?”

Lục Ngôn Khanh cũng hơi khó hiểu.

Một lát sau, bỗng nhiên hắn đoán được cái gì nên mở to đôi mắt nói, “Sư tôn, chẳng lẽ trước khi chuyển thế người là một cao nhân rất có địa vị, có lẽ từng nhận thưc ma thần kia nhưng đến một đời này đã không có ký ức sao?”

Ngu Sở nhìn chăm chú vào đại đồ đệ của mình, nàng muốn nói lại thôi.

Việc, việc này suy nghĩ như thế cũng có thể.

Ngu Sở còn chưa nói gì thì Lục Ngôn Khanh lại lẩm bẩm, “Cho nên người mới lợi hại toàn năng như vậy, dường như tất cả là có thể thông suốt rồi?”

“Ta cũng không biết.”

Không có biện pháp, Ngu Sở chỉ có thể nói theo, “Nhưng bất luận như thế nào thì ma thần kia vẫn luôn ở Ma giới, thật vất vả một mảnh linh hồn của hắn mới hiện thế nên ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Lục Ngôn Khanh nhìn về phía nàng, lúc này ánh mắt kiên định rất nhiều, không lại tiếp tục khuyên nàng như vậy là nguy hiểm nữa.

“Một khi đã như vậy thì sư tôn, người đi thôi.”

Hắn nói, “Sơn trang bên này đã có con.”

Ngu Sở vui mừng sờ sờ đầu của hắn.

Thực ra mỗi lần nàng đi lại cũng rất nhanh, đi sớm một chút, về sớm một chút, nói không chừng các đồ đệ đả tọa vận hành một chu kỳ còn chưa kết thúc thì nàng đã trở lại rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngu Sở cũng vững vàng hơn chút.

Nàng vốn cảm thấy để tiểu hào ma thần đơn độc ở quá nhiều ngày không yên tâm, hiện giờ không hiểu sao lại biến thành lương tâm có cảm giác đau đau, làm nàng muốn trở về nhìn xem gia hỏa này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Lạc Trần ghé lên bàn ngủ thì cảm thấy trên trán ngưa ngứa, hình như một ngọn tóc bị gió lạnh phất qua.

Hắn chậm rãi mở mắt ra liền ngây dại.

Ngu Sở đang khoanh tay trước ngực đứng ớ trước mặt hắn, khuôn mặt đẹp đẽ ngược ánh sáng của nàng, nét đẹp đó mang lên cảm giác kính ngưỡng.

“Ngươi, ngươi chẳng phải nói qua mấy ngày mới trở về sao?”

Quân Lạc Trần ngồi thẳng thân thể hỏi lắp bắp.

Ngu Sở nhướn mày, “Ta muốn trở về thì trở về, có ý kiến?”

Quân Lạc Trần nhanh chóng lắc đầu.

Hắn mím môi mỏng rồi thấp giọng nói, “Ngay cả tên của ngươi ta cũng không biết nhưng nhìn thấy ngươi xuất hiện đã cảm thấy vui vẻ trong lòng rồi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play