Mộc Bình thấy Lâm Thiên Vũ gặp nguy, muốn xông tới liền bị một thanh kiếm chế trụ:
“Ngươi tốt nhất là đừng cử động.
Bằng không kiếm của ta sẽ không lưu tình đâu”
Giọng nói phát ra từ một thiếu nữ khoảng 16,17 tuổi, khuôn mặt như dương chi bạch ngọc.
Mái tóc xanh lam buộc gọn sau lưng.
Hai vai nàng mặc hộ giáp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ánh bạc càng làm tô lên cái cần cổ trắng ngần như thiên nga.
Đáng sợ nhất là thực lực của nàng chỉ có Hóa Hải Đệ Nhất Giai, nhưng nàng tiến đến sau lưng mình từ lúc nào chính hắn cũng không biết.
Nàng chính là Âu Viên Viên.
“Âu gia các ngươi muốn làm gì ? Muốn hai tộc đại chiến sao ?”
“Hai tộc đại chiến ? Các ngươi đánh giá cao mình quá đấy”
Lâm Thiên Vũ nhìn kẻ trước mặt, cách đây hai năm người này cùng với Âu Dương Huyền chính là Âu Gia Song Kiệt, thực lực còn trên đại ca hắn.
Sau đó bị hủy đi kinh mạch, trở thành đệ nhất phế vật của Linh Hư Thành.
Vài ngày trước có lời đồn rằng hắn đã có thể tu luyên.
Lúc đầu hắn còn không tin, nhưng hiện tại thấy đối phương sinh long khí hổ, xem ra lời đồn là thật.
Âu Gia song kiệt sắp tái xuất, Âu Gia lại muốn quật khởi sao.
Không được, hắn phải nhân lúc đối phương chưa đủ mạnh, dùng một kích trí mạng hạ thủ đối phương.
Lâm Thiên Vũ lôi ra từ phía sau một thanh xích kiếm, trên cán có hình một con đại ưng.
“Âu Dương Phong, xem chiêu.
Phàm Kỹ Chí Cực : Thiên Vũ Hành Không ”
Chỉ thấy lưỡi kiếm như phi thiên độn vũ tấn công về phía nam tử.
Họ Âu bình tĩnh đứng đó, cũng không rút ra binh khí.
Hai tay hiện lên ngọn lửa năm màu của Ngũ Hành Lực.
Kể từ lúc hắn hấp thụ những điểm Nguyệt Tinh, cường độ cơ thể tăng lên rất nhiều, không chỉ ở sức mạnh mà còn là tốc độ, có cảm giác vượt xa Tôi Thể Cảnh thông thường.
Ma Du Tẩu thức thứ hai U Ảnh phát động, thân hình hư không tiêu thất khiến mũi kiếm của Lâm Thiên Vũ đánh vào khoảng không.
Tròng mắt họ Lâm co rút.
Hắn biến chiêu cũng rất nhanh, lưỡi kiếm xoay tròn bảo hộ khắp toàn thân.
“Nhị Thiếu Gia, bên trái” – Mộc Bình đứng ngoài quát lên.
Lâm Thiên Vũ cả ngươi như một con xoay, kiếm khí tung hoành, một đường chém về bóng người vừa xuất hiện.
Âu Dương Phong lần này cũng không né, tay trái dùng Phàm Kỹ Hấp Lực đẩy lưỡi kiếm của đối phương đi chệch hướng, tay phải nắm lại thành quyền vận lực đấm thẳng vào thân kiếm.
Chỉ nghe Răng rắc hai tiếng, bảo kiếm của Lâm Thiên Vũ gãy ra làm đôi.
Mọi người bên ngoài hít một hơi, ngay cả Cố Ninh nằm dưới đất cũng không thể tin vào mắt mình.
Tôi Thể Giả dùng chủ yếu là Phàm Binh.
Nhưng công tử thế gia, Phàm Binh dùng toàn là Thượng Phẩm, có gia trì không ít tinh thiết, vậy mà lại có thể bị đánh gãy.
Nếu Âu Dương Phong là Hóa Hải Cảnh thì cũng thôi, nhưng người này chỉ là Tôi Thể Cảnh, chưa thể vận dụng linh lực lại có thể đấm gãy Phàm Binh.
Rốt cuộc cường độ cơ thể mạnh đến mức nào.
Lâm Thiên Vũ nhìn thanh kiếm của mình, hai tay run run, sắc mặt tái nhợt.
Mới chỉ là Tôi Thể Cảnh, hắn chưa thể dùng Hoàng Binh.
Thanh Ưng Thiên Kiếm này là Phàm binh duy nhất mà phụ thân giao cho hắn.
Hiện tại lại bị hủy, khi trở về tuyệt đối sẽ bị trách phạt.
Trong phút chốc, đầu hắn như bốc hỏa, hét lớn:
“Âu Dương Phong ! Ta muốn giết ngươi !”
Hai tay hắn kết ấn, linh lực từ ngoài hút vào tay qua huyệt Thủ Tâm bắt đầu vận hành khắp cơ thể.
Tôi Thể tầng chín, tầng mưới chính là Tôi Mạch Kỳ.
Tu luyện giả ở cấp độ này tuy chưa đủ linh lực để phát huy Vũ Kỹ Cấp Hoàng, nhưng Phàm Kỹ thì có dư.
Đây cũng là lý do sức tấn công của Tôi Mạch Giả mạnh hơn nhiều so với Tôi Huyết Giả cùng Tôi Tạng Giả.
Linh lực đất trời dù ít nhưng cũng không phải loại chỉ dùng nội lực như ngươi có thể so sánh.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Thiên Vũ hiện lên một móng vuốt kim sắc giống như vuốt ưng.
Tuy nhìn khá thô sơ nhưng vẫn tỏa ra kim khí bức người.
Đám đông không tự chủ được mà lùi lại, có người lấy tay che mặt vì không chịu nổi.
“Phàm Kỹ Chí Cực: Kim Ưng Trảo”
Kim trảo mở rộng, chẳng mấy chốc đã bao trùm nửa trượng, dùng một tốc độ không thể tin nổi lao tới Âu Dương Phong.
Bốn cái móng vuốt sắc bén còn hơn kim thiết, muốn cắt nát nam tử trước mặt.
Khí Vận Chi Tử trái lại không hề hoảng hốt.
Hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, ánh mắt như sao xa.
Bàn tay tụ lại thành quyền, đánh ra tám chưởng:
“Phàm Kỹ Chí Cực: Bát Vân Tôi Tầm Chưởng”
Hắn tuy chưa thể dùng linh lực, nhưng cơ thể nhiều ngày qua được Nguyệt Tinh gia trì, mạnh mẽ cứng rắn hơn xa cùng cảnh giới.
Bát Vân Tồi Tâm Chưởng như tám thanh chùy đâm vào kim trảo.
Chưởng lực của hai người đụng nhau.
Kim sắc và Hỏa Sắc không ngừng va chạm, vang lên nhưng tiếng đùng đùng vô cùng điếc tai.
Đột nhiên, kim trảo bị sắc đỏ xuyên qua, không tự chủ mà vụn vỡ.
Dư lực của Tồi Tâm Chưởng không tan mà tiếp tục dội tới, đánh lên người Lâm Thiên Vũ khiến hắn bay về phía sau.
Miệng hắn phun máu tươi, cổ tay đã gãy lìa.
“Không…tay ta...tay của ta” – Lâm Thiên Vũ hét lên một tiếng đau đớn, sau đó không chịu nổi mà ngất đi.
“Nhị thiếu gia” – Mộc Bình gầm lên.
Hiện tại cũng bất chấp kiếm của Âu Viên Viên, lập tức xông tới muốn một chưởng chụp chết Âu Dương Phong.
Âu Viên Viên nào cho hắn như ý nguyện, linh lực tụ lại vào đầu mũi kiếm, đâm vào vai sau của Mặc Bình.
Chiêu này mặc dù không xuyên thủng người hắn nhưng cũng làm Mộc Bình đau thấu tâm can.
Đòn đánh vì vậy mà bị Âu Dương Phong né được.
Hắn cũng không ham chiến, vội vàng lao qua kiểm tra Lâm Thiên Vũ, thấy hắn chưa chết nhưng bị thương rất nặng.
“Âu Gia các ngươi cứ đợi đấy.
Chuyện này chưa xong đâu” – Nói xong lập tức vác Lâm Thiên Vũ chạy đi.
“Phong ca, huynh không sao chứ ?” – Âu Viên Viên đi tới quan tâm hỏi.
“Không sao”
Hắn quay lại nhìn thiếu nữ đang ngồi dưới đất, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô nương không sao chứ ?”
Lãnh Vô Yên nãy giờ bị choáng ngợp bởi trận chiến, giờ mới định thần.
Nàng đang định nói gì đó, nhưng thấy Âu Viên Viên đứng phía sau, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, cúi gầm mặt:
“Đa tạ ân công”
Sau đó dường như nhớ ra điều gì, nàng quay đầu tìm kiếm một thân ảnh, nhưng hắn đã biến mất từ lúc nào.
Lãnh Mục Hàm cũng quỳ xuống, dập đầu:
“Lần này nếu không có nhị vị, hai cha con tại hạ không biết làm thế nào.
Ân đức này cả đời cha con ta không dám quên”
Âu Viên Viên đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng nói:
“Đứng lên đi.
Người tu luyện giả cũng là con người, không có tư cách áp bức kẻ yếu.
Không phải ai cũng như vậy, hai vị không cần phải suy nghĩ quá nhiều”
Nàng và Âu Dương Phong lần này có chút việc muốn ra ngoài, vô tình thế nào lại tới nơi này.
Đúng lúc thấy Lâm Thiên Vũ đang bắt ép Lãnh Vô Yên phải đi theo hắn, trong lòng khó chịu mà ra tay.
“Phong ca, chúng ta đi”
Lãnh Vô Yên nhìn theo hai người họ, trong lòng dấy lên cảm giác thất lạc.
Nàng biết giữa hai người vốn như trời với đất.
Hắn là tu luyện giả, nàng chỉ là phàm nhân.
Hai người có lẽ chỉ như hai đường thẳng giao nhau, vô tình đụng phải một lần, sau đó cả đời vĩnh viễn không thể gặp lại.
......
Âu Gia, bên trong một khu đất rộng có hai người đang giao chiến.
Nam tử mặc hắc bào, tay cầm đao không ngừng phòng thủ.
Ngươi còn lại cao lớn như hùm sư, tóc vàng nổi bật, mỗi chiêu đánh ra đều nhắm vào chỗ yếu hại của nam tử đối diện.
Hai người họ chính là Âu Dương Huyền cùng Mặc Cổ.
Hôm nay đã là ngày thứ mười bọn họ luyện tập đối chiến.
Thời gian qua, năng lực chiến đấu của hắn đã tăng lên rõ rệt, ngay cả Mặc Cổ cũng phải nâng tiêu chuẩn lên Hóa Hải Đệ Nhị Giai.
“Hôm nay đến đây thôi” – Mặc Cổ nhảy lùi lại, mở nắp bình rượu tu ừng ực.
Âu Dương Huyền mồ hôi nhễ nhại, cảm giác toàn thân chỗ nào cũng đau nhức.
Hắn ngồi dưới gốc cây, bắt đầu sử dụng Thiền Định.
Đây là thói quen hắn tự tạo ra sau mỗi lần luyện tập, cũng nhờ nó mà năng lực phản xạ đã tăng lên nhanh chóng, chí ít cũng không phải tay trói gà không chặt như lúc bắt đầu.
“Huyền ca”
Âu Dương Huyền mở mắt ra, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, chính là Âu Mã Thành.
“Đệ đến tìm ta có chuyện gì ?”
“Huynh bảo ta để ý tình hình của Âu Dương Phong.
Gần đây có vài tin tức quan trọng muốn báo cho huynh biết”
Nói rồi, Âu Mã Thành bắt đầu kể.
Theo đó Âu Dương Phong đã vượt qua Tôi Huyết, chạm vào Tôi Tạng Đỉnh Phong, sơ bộ tiến vào Tôi Mạch Kỳ.
Âu Dương Phong không hổ là Khí Vận Chi Tử.
Tính từ lúc hắn xuyên không đến đây mới có gần hai tuần.
Trong khoảng thời gian đó, đối phương nhảy một mạch từ Tôi Thể tầng hai lên tới Tôi Thể tầng tám, tốc độ này quả thật giống như gắn tên lửa vào mông vậy.
Hơn thế nữa, theo như lời Mã Thành, Âu Dương Phong hai ngày trước đi trên đường gặp một vị cô nương đang bị Lâm Thiên Vũ chọc ghẹo.
Lâm Thiên Vũ là em trai của Lâm Vũ Phong, đạt tới Tôi Thể Đệ Thập Tầng.
Hai người phát sinh tranh chấp, cuối cùng Âu Dương Phong dùng ba chiêu hạ gục đối thủ.
Điều này cũng không khiến hắn ngạc nhiên, dù sao vượt cấp chiến đấu chính là một loại năng lực của nhân vật chính.
Thứ khiến hắn bận tâm lại là vị thiếu nữ mà Âu Dương Phong đã cứu.
Cái gọi là "Khí Vận Chi Tử" cũng không phải chỉ nói hắn có thể nhặt được bảo vật hoặc công pháp nghịch thiên, mà còn thể hiện ở việc hắn dễ gặp kỳ ngộ hơn người thường.
Không có quan hệ ư ? Vô tình cứu được một vị mỹ nhân, hóa ra lại là tiểu thư của gia tộc ẩn thế.
Muốn tăng cấp nhanh ? Lập tức có bí cảnh xuất thế, tông môn thí luyện cho ngươi tham dự.
Đang thiếu tài nguyên ? Có ngay vài tên nhị thế tổ ngu xuẩn lao ra chờ ngươi làm thịt.
Vị cô nương mà Âu Dương Phong cứu nhìn thì tưởng như bình thường, nhưng có khi lại sở hữu huyết mạch hoặc thể chất đặc thù.
Nói không chừng tương lai còn được Liên Minh Đại Phái thu lưu, trở thành nhân vật chủ chốt của môn phái.
Nói như vậy để thấy những gã "Khí Vận Chi Tử" chính là con cưng của Thiên Đạo.
Chỉ cần chúng muốn, sẽ có vô vàn cách để gia tăng thực lực cùng như tạo lập mối quan hệ.
Nếu không với bản tính hay đi chõ mũi vào chuyện người khác, chúng đã sớm chết vô số lần.
"Ngươi có biết nữ tử được hắn cứu là ai không ?" - Âu Dương Huyền mở miệng hỏi.
"Hình như là một phàm nhân họ Lãnh, hiện đang ở phía Nam Linh Hư Thành"
"Họ Lãnh ? Cho một người lưu tâm nơi đó, nhớ kỹ không làm gì ngoài quan sát"
"Biểu ca muốn làm gì ?"
Âu Dương Huyền không trả lời.
Hắn không biết vị thiếu nữ này có gì đặc biệt không, nhưng nếu có thì tương lai sẽ có chỗ hữu dụng.
Sau một lúc, Âu Mã Thành lại mở miệng:
"Huyền ca, đệ nghe nói dạo này Viên tỷ rất hay qua lại với Âu Dương Phong"
Âu Dương Huyền đứng lên, hai tay phủi đám cỏ đang dính trên người, nhàn nhạt hỏi:
“Mã Thành, ngươi cảm thấy Viên Viên là người như thế nào ?”
Âu Mã Thành có chút không hiểu lý do hắn lại hỏi câu này, thành thật trả lời:
“Xinh đẹp tựa thiên tiên.
Mặc dù tính cách có chút lạnh lùng nhưng thiên phú cực cao, tuyệt đối cùng huynh xứng đôi vừa lứa”
“Vậy còn Âu Dương Phong, ngươi nghĩ hắn là người thế nào ? Ta muốn ngươi nói thật, không phải là những lời nịnh hót”
Âu Mã Thành suy ngẫm một lát, rốt cuộc trả lời:
“Dựa vào tính cách mà nói, người này trọng nghĩa, có ơn tất trả, có thù tất bào.
Tính cách cương nghị, sát phạt quyết đoán.
Năm đó xâm nhập Vân Đồ Sơn, gặp phải cướp phỉ.
Hắn cũng không do dự mà giết sạch”
Âu Dương Huyền ngửa đầu lên nhìn trời, đôi mắt hơi nheo.
Nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nam nhân sát phạt quyết đoán chính là loại tính cách điển hình của rất nhiều nhân vật chính.
Có đôi khi hắn cảm thấy cái thế giới này thật giống với những cuốn truyện mà hắn từng đọc.
Nếu là vậy, liệu có khi nào nơi này chẳng qua cũng chỉ là một cuốn sách do ai đó viết ra ?
"Chuyện hôm nay ta đã biết.
Ngươi cứ về đi, báo cho mọi người đừng khiêu khích hắn, dành thời gian mà tu luyện"
Khuôn mặt Âu Mã Thành có chút không cam lòng.
Thực lực của Âu Dương Phong tăng trưởng quá nhanh, đã sớm vượt qua dự tính của hắn, thế nhưng Huyền ca vẫn không chịu ra tay.
Nếu là trước đây chỉ cần nghe đến tin tức của Viên Viên, Huyền ca nhất định sẽ tìm cách hạ nhục Âu Dương Phong.
Ấy vậy mà hiện tại ngoại trừ đóng cửa tu luyện thì gần như án binh bất động.
Chẳng lẽ ngay cả Huyền ca cũng bắt đầu cảm thấy áp lực ? Ngộ nhỡ Âu Dương Phong thực sự đánh bại được Âu Dương Huyền, vậy thì lựa chọn của mình ban đầu là đúng hay sai ?
Nhìn bóng lưng gã rời đi, Âu Dương Huyền thầm thở dài.
Chưa nói đến việc hắn chưa từng gặp Âu Viên Viên, kiếp trước của hắn đã bốn mươi tuổi, không còn là một tên nhóc cấp ba khí huyết khinh cuồng, hở tý là đấu sống đấu chết.
Âu Dương Phong hai năm qua mang danh phế vật, nhưng Viên Viên vẫn không ghét bỏ gã, cho thấy người này trọng tình, không phải loại nữ nhân thấy mới nới cũ.
Nếu hắn cố chấp kiếm chuyện với Âu Dương Phong sẽ chỉ khiến cho nàng thêm chán ghét.
Cái tính cách lạnh lùng như hầm băng có lẽ chỉ là phòng tuyến do nàng tạo ra nhằm ngăn cách người ngoài.
Muốn tiếp cận nàng, trước tiên phải xóa bỏ phòng tuyến đó.
Chuyện này cũng không đơn giản.
Đang suy tư, Ngô Phương chợt bước vào, cung kính nói:
"Thiếu gia, chuyện lần trước người nhờ ta đã có kết quả"
"Nói đi"
"Thứ nước đó không có gì đặc biệt, cũng không có gì khả nghi"
"Không có độc tính gì sao ?"
"Không có"
Âu Dương Huyền nhíu mày, chẳng lẽ là do hắn quá đa nghi.
Họ Âu thầm lắc đầu, cái gì không bình thường tất có mưu.
Hắn quyết định đi hỏi Nhậm Khải.
Dù sao người này kiến thức uyên bác, không chừng có thể nhìn ra đầu mối.