Bạch Tố Hoan bị hắn kéo vào, trong lòng hốt hoảng muốn la lên nhưng không được.
Nàng sợ hãi, vội vã quỳ xuống:
"Thiếu gia, cầu xin thiếu gia, tiểu nữ đã có hôn phu"
Âu Dương Huyền thấy mặt nàng trắng bệch, thầm tự nhủ mình làm việc cũng có chút quá cường thế, nhẹ nhàng nói:
" Đứng dậy đi, ta không làm gì ngươi đâu, chỉ muốn ngươi giúp ta một việc"
Bạch Tố Hoan nghe đối phương nói vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm:
"Thiếu gia, không biết ngài muốn nô tỳ làm gì ?"
"Ta muốn ngươi sáng mai khi quay về, nói với mọi người rằng ta cưỡ ng bức ngươi"
Nghe thấy hai từ "cưỡ ng bức", trái tim vốn đã trở về bình thường lại lập tức đập loạn.

Nàng vội vã dập đầu:
"Không được, cầu xin thiếu gia tha cho tiểu nữ"
Nàng chỉ là một tỳ nữ, nếu dám nói bị thiếu gia cưỡ ng bức, cùng bêu xấu hắn có gì khác nhau.

Loại tội danh như vậy tuyệt đối sẽ bị Âu Gia trừng phạt, nhẹ thì đánh gãy chân đuổi ra, nặng thì không chừng bị gi3t chết.
Hơn nữa còn hôn phu của nàng, gia đình nàng, nếu họ biết nàng bị cưỡ ng bức, dù chỉ là giả thì sẽ nghĩ sao.

Viễn cảnh đen tối như vậy, nàng quả thật không dám nghĩ.
"Ta có thể đứng ra can thiệp, đảm bảo không ai trong Âu Gia làm gì ngươi.

Ngoài ra sau ngày mai, ta muốn ngươi cầm tiền dẫn gia đình ngươi rời khỏi Linh Hư Thành"
Nói xong hắn vứt lên bàn một túi tiền:
"Ở đây có ba trăm kim tệ, ngươi cầm lấy"
Bạch Tố Hoan nhìn túi tiền mà ngẩn người, ba trăm kim tệ tương đương với ba vạn ngân tệ.

Nên biết một gia đình phàm nhân bốn người một tháng có 200 ngân tệ đã gọi là đầy đủ.

Một năm cũng lắm mất hơn hai nghìn tệ.

Ba vạn ngân tệ đủ cho gia đình nàng sống sung túc trong mười năm, hơn nữa nếu tích cóp còn đủ mua một tiệm vải để kinh doanh.
Nhưng nghĩ một lúc nàng vẫn lắc đầu.

Tiền tuy nhiều nhưng danh tiết cũng quan trọng, nếu hôn phu của nàng nghe tin nàng bị cưỡ ng bức, nàng lấy đâu mặt mũi mà gặp lại hắn.
"Công tử, số tiền này tiểu nữ không dám nhận, cũng không dám nói xấu công tử.

Nếu tiểu nữ đã làm sai điều gì khiến công tử không vui, vậy ngay ngày mai tiểu nữ sẽ xin Thanh mẫu cho tiểu nữ rời khỏi Âu Gia"
Âu Dương Huyền quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh:
"Tố Hoan, ta gọi ngươi vào đây không phải để bàn điều kiện với ngươi.

Ta cho ngươi hai sự lựa chọn.

Một ngươi làm theo lời ta nói, sau đó cầm ba vạn này đi xây dựng cuộc sống mới.

Hoặc hai ta sẽ thực sự cưỡ ng bức ngươi, đến lúc đó ngươi không những mất danh tiết mà tiền cũng sẽ không có.

Ta cho ngươi mười hơi thở để suy nghĩ"
Hắn đương nhiên biết nỗi khổ của nàng, nhưng trên đời không có kế sách nào vẹn toàn.

Muốn lừa Như Nguyệt hắn thực sự trúng độc, vậy thì phải diễn cho giống, tuyệt không thể lòng dạ đàn bà vào lúc này.
Bạch Tố Hoan hoảng sợ, bất chợt rơi nước mắt, nhưng rốt cuộc chỉ đành gật đầu.

Nàng chỉ là một tỳ nữ, thân phận thấp kém.

Đừng nói bị cưỡ ng bức, dù Âu Dương Huyền có giết nàng luôn tại đây, cũng sẽ chẳng có ai đứng ra đòi công lý cho nàng.
Đây là sự khác biệt giữa kẻ có quyền và kẻ dưới đáy.
"Đã như vậy ngươi lên giường ngủ đi, tránh ảnh hưởng tới ta luyện công" - Nói xong hắn phất tay ngồi dựa vào bức tường, bắt đầu tu luyện.
Bạch Tố Hoan nằm trên giường, thao thức không dám ngủ, thi thoảng lại len lén nhìn Âu Dương Huyền.

Nàng rất sợ đối phương thú tính bộc phát, không chịu được mà giở ý đồ xấu.
Một đêm trôi qua, Bạch Tố Hoan cả đêm không ngủ, đôi mắt thầm quâng, dáng điệu mệt mỏi.

Trời đã sáng nhưng nàng vẫn không dám rời giường.
Âu Dương Huyền mở mắt, đêm qua hắn đã dùng hai viên Nạp Khí Đan, cảm thấy số kinh huyệt được lấp khí đã tăng lên , nhưng cách khoảng cách Hóa Hải lần tiếp theo vẫn còn xa.
"Ngươi còn làm gì mà không chịu dậy đi"
Nghe giọng nói của hắn, Bạch Tố Hoan hoảng hốt đứng dậy, chải lại tóc, vừa định mở cửa lại nghe giọng Âu Dương Huyền vang lên:
"Khoan đã"
Chỉ thấy Âu Dương Huyền đột nhiên ra tay, xé rách cổ tay áo của nàng.

Bạch Tố Hoan hoảng hốt la lớn:
"Công tử....đừng"
"Ngươi kêu cái gì mà kêu.

Ăn mặc chỉnh tề như vậy, bộ người ta tin ta cưỡ ng bức ngươi chắc.

Muốn diễn thì cũng phải giống một chút" - Nói xong liền tiếp tục xé thêm vài chỗ trên người nàng.
"Được rồi, đi đi, nhớ kỹ những lời ta nói đêm qua"
Bạch Tố Hoan nào còn dám ở lại, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.

Trong mắt nàng Âu Dương Huyền đơn giản là một tên điên.
Âu Dương Huyền ngồi xuống, từ từ rót một tách trà.

Bạch Tố Hoan chỉ là người đầu tiên, kế hoạch của hắn giờ mới thực sự bắt đầu.
Tin tức một vị tỳ nữ bị thiếu gia làm nhục bắt đầu lan khắp Âu Gia, tuy nhiên đa phần đều không quá tin tưởng.

Âu Dương Huyền là loại người nào ? Hắn là con trai của Nhị Đương Gia, là thiếu chủ tương lai.

Loại người như hắn muốn mỹ nhân nào mà chẳng có, hà cớ lại đi cưỡ ng bức một vị tỳ nữ.
Tuy nhiên hai ngày sau, lại có thêm ba người nữa xuất hiện với tình trạng tương tự.

Đến lúc này bắt đầu có người tin Âu Dương Huyền thực sự làm chuyện đồi bại với nha hoàn.

Một người có thể là giả, nhưng bốn người thì lại là chuyện khác, chẳng lẽ bọn họ ăn no rửng mỡ đi vu khống hắn hay sao ?
Có điều thân là thiếu gia của Âu Gia, lại là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, những chuyện này rất nhanh đều bị người trong gia tộc dìm xuống.
===============
Trong một khu vườn, Khí Vận Chi Tử Âu Dương Phong đang nhắm mắt tu luyện.

Hắn hiện đã đạt tới Tôi Mạch Sơ Kỳ, nếu không phải muốn hấp thu thêm nhiều hạt Nguyệt Tinh vào cơ thể, đã sớm đột phá Tôi Mạch Đỉnh Phong.
Ngồi đối diện với hắn là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân.

Nàng dùng lược trải mái tóc đen dài, để lộ ra cái cần cổ thon nhỏ như thiên nga.

Làn da trắng hơn sương tuyết, đủ để khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải ghé mắt nhìn.
"Muội thực sự tin Âu Dương Huyền làm chuyện đó" - Âu Dương Phong mở mắt hỏi.
"Nhiều người đều nói vậy, huynh nói xem chẳng lẽ lại là giả"
Âu Dương Phong thầm lắc đầu:
"Chuyện này có chút không giống với Âu Dương Huyền, hơn nữa hắn làm vậy thì có tác dụng gì ?"
Âu Viên Viên nhàn nhạt đáp:
"Con người luôn có thể thay đổi.

Hắn cũng không phải Âu Dương Huyền trước đây.

Hai năm qua hắn làm gì với huynh, chẳng lẽ huynh quên rồi ?"
Nàng cực kỳ không thích Âu Dương Huyền, nhất là hành động của hắn càng khiến nàng khó chịu.
Đang muốn đứng dậy, đôi lông mày lá liễu chợt nhíu lại, hai tay ôm lấy miệng.

Chỉ thấy từ đó tỏa ra một luồng hàn khí.

Thời tiết mới vào thu lại có hàn khí, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
"Viên nhi, bệnh của muội lại tái phát rồi ?" - Hắn lo lắng cầm lấy tay nàng.
Thể chất Âu Viên Viên rất kỳ lạ, từ nhỏ đã luôn lạnh lẽo, giống như một tảng băng vậy.

Rất nhiều vị y sư đã đến chuẩn đoán nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.

Phụ thân hắn chỉ đành cho nàng tu tập công pháp hệ hỏa để giảm bớt hàn khí trong người.
"Không sao đâu, nghỉ một chút sẽ khỏe thôi" - Âu Viên Viên trấn an hắn, bắt đầu ngồi xuống vận hành công pháp chấn áp cái lạnh.
Đôi mắt Âu Dương Phong tràn ngập sự sầu lo.

Với tình trạng này, liệu công pháp của phụ thân có thể áp chế hàn khí được bao lâu.
===============
Âu Dương Huyền lững thững đi vào hoa viên, trên tay cầm một bình rượu:
"Mặc Tiền Bối, ta mang rượu đến cho người đây"
Một bóng người cao lớn, tóc vàng nhảy xuống, mở nắp bầu rượu không ngừng hít hà.

Li3m li3m môi hắn tu ừng ừng hai hớp.
"Mai Hoa Tửu, ủ cũng được mười năm, giá một bình gần một trăm kim tệ.

Tiểu tử ngươi tính hối lộ lão phu sao"
Cùng Âu Dương Huyền đối luyện một thời gian, mối quan hệ giữa hai người cũng bớt xa cách, thi thoảng hắn lại mua cho lão một bầu rượu.
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đang làm trò gì vậy.

Dạo gần đây cái danh cưỡ ng bức con gái nhà lành của ngươi đang truyền khắp Linh Hư Thành.

Phụ thân ngươi đang tranh chức gia chủ, ngươi muốn chọc chết phụ thân ngươi hả."
Người khác có thể không biết nhưng lão thì biết rõ, Âu Dương Huyền không hề làm gì những tỳ nữ kia, chỉ kéo họ vô phòng rồi ngồi cả đêm.
"Chuyện này ta tạm thời chưa thể nói.

Phải rồi, có vài thứ ta muốn nhờ tiền bối mua giúp" - Vừa nói vừa đưa cho lão một mẩu giấy, trên có ghi vài chữ không rõ là gì.
Mặc Cổ đón lấy, nhíu mày:
"Ngươi muốn thứ này làm gì ? Chưa nói giá cả không rẻ, nó thuộc loại hàng cấm, e rằng Thiên Bảo Các cũng không có bán"
"Không sai, thứ này chỉ có thể mua ở Bách Dạ Tràng.

Nơi này ngư long hỗn tạp, ta lại không có kinh nghiệm, thế nên mới cần tiền bối ra tay"
Mặc Cổ nheo mắt:
"Muốn ta làm sai vặt cho ngươi, nằm mơ đi"
"5.000 Kim Tệ, coi như là phí vất vả cho tiền bối"
"Thành giao.

Trong thời gian ta đi, đừng có chạy lung tung.

Bằng không ta không thể bảo vệ được ngươi" - Mặc Cổ xoa xoa tay, lộ rõ khuôn mặt hám tiền.

Sau một lúc thân hình lão biến mất, đã di chuyển cách đó vài chục dặm.
Âu Dương Huyền chắp tay sau lưng nhìn lão rời đi.

Cá nhỏ đã thả bốn con, giờ đến lúc vào món chính rồi.
===============
Vân Du là tạp vụ của Âu Gia đã được mười năm, tuy không còn ở độ tuổi sung sức nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.

Đêm nay nàng có nhiệm vụ đi coi kho hàng, tránh lũ chuột xông vào làm hỏng đồ ăn.
Trời hiện tại đã vào thu, thời tiết có chút lạnh, Vân Du tay cầm lồng đèn dò dẫm tìm đường.

Đang đi, nàng chợt nhìn thấy một một vật màu đen kỳ quái treo trên cây.
Vừa đến gần, nàng liền hoảng sợ vứt lồng đèn, chạy thục mạng:
"Người đâu, cứu với, có người treo cổ, có người treo cổ"
Tiếng động náo loạn khắp cả Âu Gia.

Ngay lập tức, vài gã hộ vệ cảnh giới Hóa Hải Đệ Lục Tầng lao ra, quát:
"Chuyện gì ?"
Vân Du hoảng hốt, vừa khóc vừa nói:
"Có người đang bị treo trên cây, nhìn mặt nàng khủng khiếp lắm"
Đám hộ vệ tiến đến, chỉ thấy đây là một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi, mặc đồ nha hoàn, mái tóc lòa xòa trước mặt, bị treo trên cây cách mặt đất tầm mười mét.

Phía dưới chân còn có một cái ghế, nhìn qua rất giống một vụ tự sát.
Một gã hộ vệ chém ra một luồng kiếm khí khiến sợi dây đứt lìa, thân hình nàng rơi xuống liền bị một gã tóm được.

Hắn để tay lên cổ nàng, không còn mạch đập, đã chết rồi.
"Có ai nhận ra người này không ?"
Một nha hoàn tầm mười sáu bước ra:
"Là Thanh Trúc Tỷ, sao lại thế này"
Thanh Trúc vốn là nha hoàn cùng phòng với nàng, vài hôm trước còn cười cười nói nói, hiện tại đã âm dương xa cách.
Gã hộ vệ nhíu mày, đột nhiên lấy từ trong tay xác chết ra một mẩu giấy.

Sau khí đọc xong, lập tức quát lên:
"Chuyện này dừng ở đây, các ngươi mang xác nàng ta về nhà, lo chôn cất hậu sự"
Mọi người xung quanh ngạc nhiên, không rõ mẩu giấy trên tay nàng viết gì, chỉ là không dám hỏi nhiều.

Bọn họ là phàm nhân, mạng sống yếu ớt, chết hay không chết trong mắt tu luyện giả cũng chẳng khác nhau.
Đáng tiếc sáng hôm sau lại xảy ra chuyện.

Một nam nhân thân mặc áo gai xanh đứng ngoài phủ Âu Gia không ngừng gào thét:
"Âu Dương Huyền, tên cầm thú trả mạng hôn thê lại cho ta"
Gã hộ vệ thấy tên nam phu không ngừng sỉ nhục Âu Dương Huyền, miệng quát lớn:
"Câm miệng, tên thiếu gia Dương Huyền để ngươi kêu loạn sao, còn không mau cút đi thì đừng trách ta"
"Thiếu gia của các người cưỡ ng bức hôn thê của ta, khiến nàng đau đớn mà tự vẫn, giờ các ngươi còn định bịt miệng người khác, có còn công lý nữa hay không ?"
Vừa nói hắn vừa lôi ra một tờ giấy, trên đó viết chi chít là chữ:
"Ta là Dương Phàm, nhà ở phía Nam Linh Hư Thành.

Hôn thê của ta trước khi chết đã gửi thư về nhà, trên đó ghi rõ hành động cầm thú của hắn, bằng chứng rõ ràng như vậy, các ngươi còn định bao che hắn đến bao giờ"
Người xung quanh thấy cảnh này, bắt đầu không ngừng bu lại, bàn tán xôn xao:
"Nghe thấy gì không, thiếu chủ Âu Dương Huyền cưỡ ng bức con gái nhà lành.

Loại cầm thú như vậy đúng là đáng chết mà"
"Mấy tên công tử thế gia, tên nào cũng như nhau, coi mạng người như cỏ rác"
"Chuyện này nhất định phải làm lớn lên, không thể để yên được"
Gã hộ vệ vô cùng tức giận, muốn xông lên giải quyết tên nam phu.

Bỗng nhiên một bóng đen bước ra, thân hình như cơn gió, một cước đạp vào người Dương Phàm khiến hắn ngã xuống.
Chỉ thấy người này tuy khuôn mặt có chút hư nhược, nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, chính là Âu Dương Huyền:
"Bổn công tử ở đây, ngươi có vấn đề gì sao ?"
"Cầm thú, đền mạng cho Trúc Nhi" - Nói xong hắn lao tới, một quyền đánh về phía Âu Dương Huyền, có điều chỉ là phàm nhân, quyền này vừa chậm lại vừa yếu.
Họ Âu né cũng không thèm né, một tay chặn lại thế công của hắn, chân phải đá ra một cước khiến gã khuỵu xuống.

Chưa xong, tay trái lập tức tóm lấy cổ đối phương nhấc bổng lên trời:
"Chỉ là một tên phàm nhân dựa vào một tờ giấy rách, lại dám vu khống bổn công tử.

Ngươi là muốn chết sao ?" - Vừa nói, bàn tay dần siết lại, khiến khuôn mặt Dương Phàm đỏ bừng vì ngạt thở.
Dương Phàm cố gắng giãy giụa, không ngừng cào cấu, nhưng sức lực của hắn quá yếu ớt, đơn giản là vô dụng.

Ngay lúc hắn sắp tắt thở, một giọng nói chợt vang lên trong đám đông.
"DỪNG TAY"
Âu Dương Huyền quay lại, vừa lúc nhìn thấy một thiếu nữ xuất hiện.

Nàng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Khuôn mặt tú lệ, thân như lá liễu.

Eo nhỏ ngực lớn, trâm gài trên tóc đen, trang phục vô cùng tinh xảo.

Đặc biệt là bờ mi thon dài cong vút khiến ánh mắt sáng ngời rất có thần.
Người xung quanh lập tức xôn xao:
"Ta nhận ra rồi, nàng là Dư Mộc Linh, con gái cưng của thành chủ.

Lần này xem ra có trò hay rồi"
"Hắc hắc, công tử thế gia tuy mạnh, nhưng làm sao so với phủ thành chủ chứ.

Tên Âu Dương Huyền này cứ chờ mà bị đánh đi"
Âu Dương Huyền nhíu mày, tự dưng lại lòi ra một cô nàng muốn làm hiệp nữ.

Hắn không muốn kế hoạch sinh biến, nhàn nhạt đáp:
"Đây là chuyện riêng của ta, không liên quan đến cô, mời rời đi cho"
"Âu Dương Huyền, ngươi thân là công tử thế gia, lại đi ức hiếp dân lành, cưỡ ng bức tỳ nữ.

Vô liêm sỉ như vậy chính là loại ta ghét nhất"
Vừa nói, trường kiếm tung ra, một chiêu "Quán Nhật Hồng Thiên" đâm thẳng tới hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play