Cảnh Huyên mất ngủ, giống hệt như năm đó cô lừa gạt Khương Hàn, lén lút tự báo danh vào khoa biểu diễn của Học viện Điện ảnh, trong lòng cũng thấp thỏm, một mặt cảm thấy cuộc đời của mình thì nên do mình làm chủ, mặt khác lại cảm thấy áy náy, suy cho cùng thì Khương Hàn cũng vì tốt cho cô.
Năm đó cô còn chưa đủ 18 tuổi, sau khi ba xảy ra chuyện thì người giám hộ chuyển thành anh trai, nhưng năm đó anh cô lại bị bệnh, phải ở trong bệnh viện, kiểu gì cũng không chịu làm phẫu thuật. Cô biết, anh trai sợ không thể xuống được bàn phẫu thuật, em gái không có chỗ nương tựa.
Sau đó người của nhà họ Khương đến thăm anh trai cô, cô ôm lấy cánh tay của ông nội Khương Hàn, liều mạng cầu xin ông ấy khuyên Cảnh Bác Hiên, ông cụ Khương vung tay, kéo Khương Hàn đến bên đầu giường của Cảnh Bác Hiên, nói: “Bác Hiên con yên tâm, hôn ước của hai nhà Khương Cảnh mãi mãi giữ lời, ta sẽ không để cho Huyên Huyên không có ai chăm sóc đâu.”
Cô ngây người cả nửa ngày trời cũng không biết là hôn ước của hai nhà Khương Cảnh có từ khi nào, nhưng Cảnh Bác Hiên ngược lại khá vui vẻ, nắm lấy tay cô đặt vào tay của Khương Hàn, nói: “Anh ba, em hỏi anh một câu, anh có đồng ý không?”
Lúc đó Khương Hàn đã ra mắt được 3 năm rồi, vừa mới lấy được vai nam chính đầu tiên, bước ra khỏi cửa khắp nơi đều là quảng cáo của nhãn hàng và tấm áp phích cực lớn của anh, từ lúc anh ra mắt, Cảnh Huyên không thường gặp được anh, lúc còn nhỏ những ngày đi theo phía sau anh làm kẻ nịnh bợ dường như đã trôi qua rất lâu rồi, lúc đó cô nhìn thấy anh có loại cảm giác xa lạ khó nói nên lời.
Bỗng nhiên có người nói rằng cô có hôn ước với đại minh tinh, một chậu máu chó đổ lên đầu khiến cho tinh thần của cô cũng rối loạn rồi, sau đó cô liền nghe thấy Khương Hàn nói: “Chỉ cần nhà họ Cảnh không nuốt lời, thì nhà họ Khương cũng sẽ không nuốt lời.”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Bác Hiên nở nụ cười kể từ sau khi nhập viện, nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng đó đến bây giờ Cảnh Huyên vẫn còn nhớ rõ, lúc đó cô liền nghĩ, dù cho anh trai có muốn cô đi giết người hay phóng hỏa thì cô đều đồng ý làm.
Thời gian Cảnh Bác Hiên nhập viện, Cảnh Huyên chuyển đến chỗ của Khương Hàn, Cảnh Bác Hiên giao quyền giám hộ lại cho Khương Hàn. Anh ở trong khu nhà sang trọng, loại mà một tầng là một nhà, phải quét dấu vân tay mới có thể vào, thông báo của anh vô cùng nhiều, nhiều lúc cô đều ở nhà một mình, xem phim lướt web, ngày tháng trôi qua vô cùng nhạt nhẽo, lúc đó vừa mới xong kỳ thi đại học, lúc điểm số hiện ra anh còn đặc biệt gọi điện hỏi một lát, sau đó còn hỏi cô đăng ký nguyện vọng gì, cô khéo léo bày tỏ mình muốn học diễn xuất, lúc đó Cảnh Huyên đã tham gia kỳ thi nghệ thuật rồi, không dám nói với anh, anh trực tiếp bỏ phiếu phản đối nói: “Cái vòng này nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng em không thích hợp, anh trai em cũng sẽ không đồng ý.”
Cô không dám phản bác anh, trong lòng dù sao vẫn không phục, sau cùng thì cũng không nói với anh chuyện tham gia kỳ thi nghệ thuật của mình, lúc điền nguyện vọng cô cứ thế mà điền Học viện Điện ảnh, chỉ duy nhất một cái, ngay cả nguyện vọng thứ hai cũng không có.
Sau đó anh lại điện thoại cho cô hỏi việc điền nguyện vọng như thế nào rồi, cô liền nhận tội, cô vẫn còn nhớ rất rõ, anh không ngó ngàng đến cô suốt nửa tháng, gương mặt vốn dĩ không có biểu cảm đó, nửa tháng đó còn lạnh lẽo hơn cả đá bỏ trong tủ lạnh, nhìn thôi cũng thấy tỏa khí lạnh rồi.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, anh tức giận như thế làm gì!
Ngày thứ hai Cảnh Huyên nhìn chằm chằm hai vành mắt thâm đen đó đi đến trường quay, thợ trang điểm cố gắng rất lâu mới miễn cưỡng chỉnh cho màu sắc mí mắt của cô được bình thường lại, trêu chọc nói: “Tối qua cô chơi thuốc sao? Chơi đến nỗi tinh thần uể oải như vậy.”
Cảnh Huyên liếc anh ta một cái rồi nói: “Còn đáng sợ hơn chơi thuốc nhiều, hôm qua tôi bị một con cọp đút đồ ăn cho, nó vậy mà lại không cắn tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại cả một đêm vẫn không hiểu, cho nên mất ngủ rồi.”
Châm ngôn của cô: Khương Hàn dữ như hổ!
Thợ trang điểm cười nói: “Cô Cảnh cô hài hước thật đấy.”
Hai cảnh quay trước Cảnh Huyên không có vấn đề gì, cô nhìn xung quanh nhìn cảnh quay đối đầu của Khương Hàn và Ôn Viện Viện, hai người họ không hổ là diễn viên nổi tiếng, cảm giác kịch bản vô cùng tốt, dường như mỗi cảnh đều qua.
Lúc Trình Dương bưng ly cà phê đến, Cảnh Huyên đang nhìn Khương Hàn quay cảnh treo dây cáp, cô nhớ lại kỳ nghỉ hè hồi tốt nghiệp cấp ba, cô sống ở nhà anh, anh quay cảnh treo dây cáp gặp sự cố, anh té từ chỗ cao trên lầu hai xuống, gãy hai cây xương đùi, ngất xỉu tại chỗ, trực tiếp được đưa vào bệnh viện, Tống Thần lo lắng không yên đến khu nhà anh lấy bộ đồ ngủ để thay và một vài vật dụng hàng ngày khác, vừa mở cửa liền nhìn thấy Cảnh Huyên mặc quần áo ngủ tóc tai bù xù đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai người đều ngơ ngác, mắt lớn trừng mắt nhỏ, rất lâu sau anh ta mới nói một câu: “Mẹ nó, kim ốc tàng kiều?”
Cảnh Huyên liếc anh ta mấy cái, lười phải giải thích, hỏi anh ta: “Anh có chuyện gì?”
Anh ta kể đơn giản lại một chút, lúc này đến lượt Cảnh Huyên không bình tĩnh nổi nữa, cô đi thay đồ chạy vào trong bệnh viện với Tống Thần, ở cổng bệnh viện đậu rất nhiều xe ký giả, trong hành lang có rất nhiều bảo vệ đang canh giữ, người của đoàn phim vây quanh phòng bệnh, Tống Thần nhét cho cô một cái khẩu trang, khó khăn lắm mới đưa cô vào được, tuy rằng bình thường cô vẫn luôn âm thầm mắng anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tái nhợt nằm trên giường bệnh của anh, cô vẫn “oa” một tiếng rồi bật khóc, mấy người trong phòng đều đồng loại nghiêng đầu sang nhiều cô, Tống Thần lúng túng giải thích với mọi người: “Em họ, em họ, tâm trạng có chút kích động.”
Vừa nghe là em họ của Khương Hàn, ánh mắt của mọi người đánh giá cô nhiều hơn vài vòng, nhưng do cô đeo khẩu trang, cái gì cũng không nhìn ra được, một đám người dọn đường cho cô, cô di chuyển đến đó, nắm lấy cánh tay anh, lại buông ra, không dám chạm vào anh, sốt ruột rơi nước mắt, sau cùng vẫn là một vị bác sĩ ở kế bên nói với cô: “Bị gãy xương chân, cố định lại rồi.” Lúc này cô cảm thấy bản thân mình có chút căng thẳng quá mức rồi.
Anh vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê vẫn chưa hết, mơ mơ hồ hồ mở to mắt, lại nhắm mắt, cô nghe thấy anh lẩm bẩm nói một câu: “Trời tối rồi, em về nhà một mình nhớ cẩn thận, ai gõ cửa cũng không được mở.”
Người khác không nghe thấy rõ, cũng nghe không hiểu, nhưng mà cô nghe hiểu, khi anh ấy không ở nhà, thường gọi điện thoại cho cô nói: “Trời tối rồi, em về nhà một mình nhớ cẩn thận, ai gõ cửa cũng không được mở.” Lời anh nói lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, không có chút nào là giống đang quan tâm cả, nhưng bây giờ mơ hồ nói chuyện không rõ, lại khiến cho cô vô cùng cảm động, cô lại nhịn không được mà rơi nước mắt.
Trình Dương đưa ly cà phê cho cô, nói: “Nghĩ gì vậy? Nhập tâm như vậy.”
Cảnh Huyên cắn môi dưới, ngại ngùng trả lời lại: “Không có gì. Hôm nay không có cảnh của cậu mà? Sao cậu cũng đến rồi.” Cảnh Huyên một chút cũng không muốn biết, cô chỉ là đang tìm chủ đề để nói, nhìn thấy Trình Dương, nói thật cô khá lúng túng.
Quen biết Trình Dương chỉ là đơn thuần ngoài ý muốn, là vào năm ngoái, lúc đó Trình Dương còn chưa nổi tiếng, cô đi bàn bạc về chuyện chụp hình cho bìa tạp chí, bên phía tạp chí cử đến một giám đốc già, háo sắc, kiên quyết muốn ăn đậu hũ của cô, cô lén lút gọi điện cho Giản Thư Dao, sau đó miễn cưỡng ứng phó, cái tên giám đốc già đó quả thật quá kinh tởm rồi, làm đến mức cô bốc hỏa, ném cốc, ném bình rượu, tạt một bát canh khiến cả người giám đốc già đó dính đầy mỡ, xúc động là ma quỷ, cuối cùng bản thân bị người ta giữ lại, gọi điện thoại thúc giục Giản Thư Dao, nói: “Không xong rồi, tay đầu heo đó kêu người của ông ta nhốt mình ở trong phòng bao rồi, cậu còn không đến cứu mình nữa thì mình toi đời đó.”
Lúc đó Trình Dương cùng với mấy người bạn ăn cơm ở đó, bởi vì từng gặp mặt qua mấy lần, theo lẽ tất nhiên mà thay cô giải vây, kết quả Giản Thư Dao gấp gáp lo lắng không yên mà chạy đến, nhìn Trình Dương ở trước mặt cô, không nhiều lời mà tát hai bạt tay, đùng đùng mắng chửi người một trận: “Cậu xem dáng vẻ của mình trông như tên trộm chó vậy, sao lại làm ra cái chuyện xấu xa như vậy, nói là ngón tay nào của cậu động vào cậu ấy, hôm nay bà đây không chặt ngón tay của cậu xuống, thì bà đây theo họ của cậu.” Ngón tay thon dài của Giản Thư Dao chỉ vào mặt cậu ta, quả nhiên là khí thế bừng bừng.
Mắng xong còn quay qua cắn lỗ tai của Cảnh Huyên rồi nói: “A, tướng mạo cũng không tệ, sao lại là tay đầu heo?”
Lúc này Cảnh Huyên mới phản ứng lại, nhìn thấy Giản Thư Dao mang theo một nhóm người ở phía sau, lại nhìn Trình Dương sắc mặt u ám giống như ngày tháng chạp ở trước mặt, cả người vẫn còn đang sốc, cạn lời một lúc sau mới kiên trì giải thích với Giản Thư Dao: “Người ta vừa mới giải vây giúp mình.”
Tuy rằng ngày hôm đó cô đã xin lỗi nhiều lần, Trình Dương cũng đã tỏ ý không để bụng, nhưng mà hiện tại gặp lại, vẫn là cảm thấy có chút áy náy!