Cảnh Huyên từ nhỏ đã có chút sợ Khương Hàn, bỗng nhiên nhìn anh một cái, bị dọa sợ mất hồn vía rồi, cô nghĩ chờ một lát nữa lúc không còn người, anh lại trách mắng cô rồi, sau đó lại gửi tin cho anh trai cô, cảnh tượng này cô ấy không cần nghĩ cũng đã sợ rồi.
Cũng may lúc này mọi người nhìn thấy anh và Ôn Viện Viện đều đang kích động, mọi người đứng quay quanh xem hai người họ, bên trái là thầy Khương, bên phải là cô Ôn, cô ngược lại có thể thả lỏng một chút, nghĩ xem lát nữa nên xin tha thứ như thế nào.
Người đại diện của Khương Hàn là Tống Thần nhìn thấy Cảnh Huyên rõ ràng đang ngây ngốc, nhân lúc mọi người đều vây quanh nam chính nữ chính, anh ta liền lén lút kéo cô sang một bên, hỏi cô: “Sao em lại tới đây, không phải càng thêm loạn hay sao?”
“Một đời Trường Ninh” là bộ phim được đầu tư trọng điểm trong năm nay của công ty Tống Thần, anh ta tốn rất nhiều công sức mới có thể thuyết phục Khương Hàn vào vai chính, Khương Hàn đã lăn lộn đến trình độ như này, đã không cần thiết phải dựa vào những bộ phim thần tượng để tạo nhân khí nữa, sẽ đồng ý với anh ta, hoàn toàn cũng nhờ vào giao tình nhiều năm giữa hai người, bây giờ thì hay rồi, lại có thêm một Cảnh Huyên đến làm loạn, nói không chừng sẽ xuất hiện hiệu ứng cánh bướm nhỏ gì đó, không phải đổi nam chính thì cũng là đổi nữ hai.
Chuyện anh ấy đã đồng ý thì sẽ không đổi ý, nói không chừng anh ấy sẽ có yêu cầu đổi Cảnh Huyên, đổi vị trí nữ số hai không có bất kỳ danh tiếng nào, đối với Tống Thần mà nói không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mà tính tình của Cảnh Huyên anh ta cũng hiểu rõ, nhất định sẽ gây chuyện với Khương Hàn, nhưng lại không dám gây chuyện quá ầm ĩ, lúc nào cũng làm nũng, Khương Hàn đối với cô lại không tức giận, dù cương quyết đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ thoả hiệp...
Tống Thần che trán, đau đầu!
Cảnh Huyên kéo cánh tay của Tống Thần nhỏ giọng cầu xin: “Anh Thần, giúp đỡ với, giang hồ cứu nguy, chuyện này không để cho anh em biết được, thật sự không được!”
“Đúng là không thể khiến cho anh bớt lo mà, em rõ ràng biết cậu ta không hy vọng em bước vào cái vòng này quá sớm, em thì hay rồi, còn trực tiếp đối mặt luôn.” Tống Thần biết, nhìn thấy Cảnh Huyên nha đầu này, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
“Anh ấy cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của em nha!” Cảnh Huyên nhỏ giọng lầm bầm.
“Còn mạnh miệng?”
Cảnh Huyên bĩu môi, lại kéo tay áo của anh ta rồi nói: “Anh Thần, anh nói giúp em vài lời tốt đi được không, em học biểu diễn, cũng thích ăn chén cơm này, sớm muộn gì cũng phải bước vào cái vòng này, cơ hội tốt như vậy em bỏ lỡ rồi, sẽ hối hận cả đời mất, anh nói giúp em hai câu thôi cũng được, anh ấy nghe lời anh mà.”
Tống Thần cho cô một ánh mắt tự mình cầu nguyện cho tốt, chỉ dặn dò cô: “Lát nữa nói chuyện với cậu ta, lời nói không được đùa giỡn tính khí trẻ con.”
Cảnh Huyên bỗng nóng nảy nói: “Dù sao thì anh ấy cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của em, cũng không được nói cho anh của em biết!”
Tống Thần liếc cô một cái, cũng dám trước mặt anh ta kiên cường một lúc, nhìn thấy Khương Hàn ngoan ngoãn giống như một con mèo vậy, lúc nổi giận cũng giống như một con mèo xù lông, không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại rõ ràng có chút ngốc nghếch.
“Vậy em đi nói với cậu ta đi!”
Cảnh Huyên bỗng ngơ tại chỗ, nếu như cô dám thì đã không thoi thóp sống núp bóng ở chỗ anh ấy nhiều năm đến vậy.
Một đám người đều đang vây quanh Khương Hàn và Ôn Viện Viện, cũng có một bộ phận nhỏ chú ý đến Tống Thần, thấy anh ta kéo Cảnh Huyên qua một bên nói chuyện, ngay lập tức trở nên đố kỵ, người đó là Tống Thần đấy, lúc còn làm người đại diện chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là Khương Hàn, lấy được vô số cúp và giải thưởng lớn, còn có công ty riêng, có nhiều người muốn lôi kéo tạo mối quan hệ với anh ta, nhưng ngay cả số điện thoại riêng của anh ta cũng không lấy được, Cảnh Huyên vậy mà lại quen biết anh ta, còn là dáng vẻ thân thuộc đến vậy, đúng là khiến người khác ghen ghét.
Ồn ào hết một lúc, đạo diễn liền giải tán đám người, sau đó đưa Khương Hàn và Ôn Viện Viện rời đi.
Có người vẫn còn đang nhỏ tiếng bàn tán: “Woa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô Ôn, người thật xinh đẹp thật đó, không hổ là nữ minh tinh quốc tế!”
“Thầy Khương cũng đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp, a a a, hốc môn được kích thích sắp nổ tung rồi, lúc nãy tôi với thầy ấy nói chuyện, thầy ấy nhìn tôi một cái, tôi liền cảm thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh, xém chút nữa là không ổn rồi.”
Phó đạo diễn hớn hở nói: “Mấy người cũng đều là diễn…cũng đều là diễn viên, có thể chuyên nghiệp chút được không.”
Mấy người vẫn còn đang khẩu chiến, thảo luận về Khương Hàn và Ôn Viễn Viễn, hai người có sức ảnh hưởng lớn hiện tại, Cảnh Huyên một câu cũng không nghe lọt tai, cô đang nghĩ một lát nữa gặp Khương Hàn, nên nói lời tốt đẹp gì.
Vào buổi tối, đạo diễn mời mọi người đi tụ họp.
Ôn Viện Viện cũng nhường vị trí ngồi cho Cảnh Huyên, cười nói với Khương Hàn: “Em gái lần đầu tiên diễn xuất, đoán chừng là chưa từng đến những nơi như này, anh phải chăm sóc một chút đấy.” Sau đó tìm một vị trí thấp hơn ngồi xuống, khiến cho mấy người trẻ tuổi ngồi ở vị trí thấp tay chân đều không biết nên để ở đâu mới phải.
Khương Hàn chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Huyên một cái, chính là ánh nhìn đó, Cảnh Huyên cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều đang run rẩy.
Ngồi ở bên cạnh anh, Cảnh Huyên vô cùng khó tiêu, ăn uống không tập trung, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc kết thúc, kéo theo hai người cùng nhau trở về khách sạn, trong lòng cô nghĩ anh ấy chắc sẽ không vào lúc này gọi cô lại đâu nhỉ!
Sau khi tắm rửa rồi nằm xuống, Cảnh Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, mơ mơ màng màng vẫn còn chưa ngủ, liền nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên, cô giật mình một cái, trong đầu có một suy nghĩ, điều nên đến thì vẫn phải đến thôi.
Đi mở cửa ra, quả nhiên là Khương Hàn, anh đã thay sang một bộ quần áo thoải mái, đen từ đầu đến chân, càng tôn lên đôi mắt càng lúc càng sâu đen kịt đó, cô sợ nhất là ánh mắt này của anh, nhìn chằm chằm cô một lúc nhìn cảm thấy bắp chân mình bị chuột rút rồi.
“Thầy Khương!” Cô nhỏ tiếng gọi, lúc trước thì gọi là anh ba, nhưng bị anh cưỡng chế cấm không được gọi rồi. Loại trường hợp gặp mặt như này, cô nhất thời không biết nên gọi anh như thế nào.
Anh ấy ngược lại không để ý, chỉ “ừ” một tiếng, đi theo cô vào phòng, Cảnh Huyên lúc này mới nhìn rõ, trong tay anh đang cầm một cái túi, bên trong nhìn có vẻ giống đồ ăn đặt bên ngoài.
Cảnh Huyên càng căng thẳng hơn, anh ấy một câu cũng không nói càng đáng sợ hơn.
Cô đợi rất lâu, anh ấy vẫn không phát ra tiếng, ngồi ở phía trước bàn, thong thả ung dung mở túi ra, lấy ra một hộp màu trắng ở bên trong, lột vỏ bọc ngoài của đôi đũa, sau đó mới nói một câu: “Ngồi xuống đây ăn chút đi, ban nãy em không có ăn gì mấy.”
Là vằn thắn nhỏ đi kèm với vài loại rau, cô ăn hết vài đũa mới biết đây là dựa vào khẩu vị của cô mà làm, không cho đầu gừng không cho rau mùi.
Cảnh Huyên vẫn đang đợi, đợi anh nói chuyện, cô không sơ anh trách mắng cô, anh mở miệng rồi, cô mới biết anh nghĩ như thế nào, sau đó mới có thể ứng phó được.
Nhưng đáng ghét thật, anh chỉ nhìn cô ăn, cặp mắt có tính xuyên thấu đó nhìn chằm chằm đến mức khiến cô sợ hãi trong lòng, trái tim đập loạn xạ, đập nhanh đến mức mà sắp nhảy ra khỏi họng rồi.
Anh rốt cuộc nên nói gì đi chứ!
Đến cuối cùng anh cũng không mở miệng, làm hại những lời mà cô chọn lựa nãy giờ chỉ có thể giấu ở trong bụng. Cho đến khi cô ăn xong rồi, anh mới dọn dẹp rác cho vào trong túi lần nữa, cầm túi rồi đứng lên nói: “Ra ngoài hoạt động một chút, sau đó về nghỉ ngơi!”
Cảnh Huyên “ò” một tiếng, trong lòng cảm thấy là lạ, sao anh không nói gì cả, không bình thường chút nào.
Cũng có thể anh đã tỉnh ngộ rồi, biết rằng trước kia đối xử với cô quá hà khắc chăng?
Trong đầu cô suy nghĩ miên man, tiễn anh ra khỏi phòng, ngoài cửa có một người trợ lý đang nghe điện thoại đi lướt ngang nói: “2206 à, tôi lập tức đến ngay!” đi qua rồi, lại quay đầu lại nhìn một cái, giống như phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng của sự nhiều chuyện ở trong đó.
Cảnh Huyên lúc này mới nhớ ra, hỏi anh: “Anh không sợ ầm ĩ tin đồn sao, ảnh đế đêm khuya vào phòng của nữ diễn viên, thực hư chuyện sử dụng quy tắc ngầm? Nếu như bị chụp được, tiêu đề tin tức ngày mai đều sẽ viết như vậy đấy! Đúng chứ?” Đoán chừng là anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, cô lớn mật tóm lấy điểm này, lại bắt đầu lải nhải.
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nói: “Trong đầu cả ngày toàn là thứ gì vậy!”
Cảnh Huyên rụt cổ một cái, lè lưỡi với anh, không mạnh miệng nữa.
Sau đó anh liền đi, Cảnh Huyên cảm thấy không sao nói rõ được, anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?