Từ khi hai người từ An Ninh trở về, Trình Tố vẫn luôn đùa vui với Lộ Tri Nghi theo kiểu này.
Ví như trên đường về nhà, anh sẽ nói với cô là mình đi gặp bố vợ tương lai.
Còn như bây giờ, khi Lộ Tri Nghi muốn có ảnh chụp chung mới cùng nhau thì anh lại nói là đi chụp ảnh cưới.
Lộ Tri Nghi cũng không biết ý anh là gì.
Nói thì cứ trơn tru như thế, nhưng lại chẳng thấy có hành động thực tế gì.
Không phải anh nghĩ ảnh cưới có thể tùy ý chụp đấy chứ?
Lộ Tri Nghi không biết phải đáp lại như nào nên dứt khoát đứng dậy, đi về chỗ bàn của mình rồi nói: “Không muốn để ý tới anh nữa!”
Trình Tố bật cười, không tức giận nhưng cũng không nói thêm nữa.
Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa tiến vào, thông báo cho Trình Tố về lịch trình công việc trong thời gian tới.
Lộ Tri Nghi rất tự giác không quấy rầy bọn họ, thi thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt của Trình Tố ngay cả sự hòa nhã như khi nói chuyện cùng mình cũng không có chứ đừng nói tới nở nụ cười.
Anh đeo kính, vẻ mặt không thay đổi gì, thi thoảng chỉ nói ra một hai vấn đề cần chú ý, giọng điệu khi đó cũng rất lạnh nhạt.
Mặc dù trở mặt hơi nhanh nhưng quả đúng là toát ra sức hấp dẫn rất lớn.
Thật ra câu hỏi của anh lúc ở trên xe rất thú vị.
Cô thích thầy Trình hơn hay anh Tố hơn?
Thích một người đàn ông đeo kính, nghiêm túc làm việc, hay là thích một người hay giận hờn hơn?
Lộ Tri Nghi thu hồi tầm mắt, khẽ mím môi.
Câu hỏi này làm gì có câu trả lời chứ.
Như lúc này chẳng hạn, khi làm việc trông anh an tĩnh lạnh lùng tới vậy, cứ như một đóa hoa cao lãnh không ai dám chạm vào. Thế nhưng người khác lại không biết rằng, anh đối xử với cô ấm áp như nào, cũng không biết được rằng, khi tháo cặp kính kia xuống anh có thể tàn nhẫn tới mức độ nào.
Đây chính là hai điểm mâu thuẫn tồn tại bên trong con người anh.
Lộ Tri Nghi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, sau hồi lâu, cô quay sang định nhìn trộm anh thì lại bắt gặp ánh mắt anh cũng đang hướng về phía mình.
Anh đang nhìn cô.
Ánh mắt sau cặp kính như có như không lướt qua người cô, không hiểu sao lại đem tới cho người ta cảm giác như đang nhìn con mồi.
Lộ Tri Nghi trốn tránh, cô vờ mở vội quyển sách cạnh đó ra.
Trợ lý ở bên cạnh vẫn đang nói không ngừng nghỉ:
“Đây là tỷ lệ có việc làm của các chuyên ngành học khác nhau ở An Ninh.”
“Đây là tỷ lệ học đại học của học sinh các trường trung học tại An Ninh.”
“Đại học Zurich đã trả lời mail rồi ạ, họ nói tháng năm này sẽ cử đoàn công tác tới khảo sát.”
“Còn nữa, đây là lịch trình công việc và tiệc xã giao đã được lên sẵn ạ, anh xem qua xem có gì phải chỉnh sửa kh...”
“Tôi biết rồi.” Trình Tồ đột nhiên cắt ngang.
Ánh mắt anh vẫn đặt trên người Lộ Tri Nghi.
Trợ lý sáng sớm nay vừa mới bị cho ăn cơm chó trong phòng học của đại học An Ninh, bây giờ được thả tự do nên hai mắt không khỏi sáng lên, để lại tài liệu rồi rời khỏi văn phòng.
Văn phòng lâm vào yên tĩnh. Lộ Tri Nghi khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ bình tĩnh.
Trình Tố đứng dậy, đi tới cạnh bàn của Lộ Tri Nghi, đóng lại quyển sách mà cô làm bộ đang đọc.
“Trời tối rồi.” Anh nói.
Lộ Tri Nghi nhìn mặt trời còn chiếu bên ngoài: “?”
........
Đó là một buổi chiều mà Lộ Tri Nghi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cô không ngờ là mình chỉ nhìn trộm Trình Tố vài lần và vô thức đỏ mặt cười thôi mà đã bị anh ỷ mạnh hiếp yếu, ở trong phòng nghỉ của văn phòng bị anh làm cho muốn khóc cũng không được.
Trong loại chuyện này, nếu như nói anh không dịu dàng, vậy thì không phải, bởi anh luôn không nỡ để Lộ Tri Nghi bị mệt. Cô không phải là nằm sấp thì kiểu gì cũng là được anh ôm trong lòng.
Còn nếu nói anh dịu dàng...
Mỗi lần Lộ Tri Nghi cứ như là phải trải qua một trận phong ba vũ bão vậy.
Sau khi kết thúc, Lộ Tri Nghi mơ hồ nằm nghỉ trên sô pha, không biết ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Cũng không biết là được ôm về nhà vào lúc nào.
Cô chỉ biết mình trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nằm trong l0ng nguc ấm áp kia. Chỉ có như vậy cô mới có thể cảm thấy an tâm hơn được.
Đó là bến đỗ, là chỗ dựa vững chắc của cô.
- ----
Tháng năm, thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, công việc của Lộ Tri Nghi và Trình Tố cũng dần đi vào giai đoạn ổn định và bận rộn hơn.
Các tiết học của Lộ Tri Nghi ở trường rất được sinh viên yêu thích. Bây giờ đang là thời đại công nghệ phát triển nên sinh viên đăng rất nhiều video dạy học của cô lên mạng, còn ghép thêm cả nhạc Pháp nhẹ nhàng vào. Chẳng bao lâu sau, Lộ Tri Nghi đã trở nên nổi tiếng trong đội ngũ giảng viên các trường cao đẳng và đại học, được mệnh danh là “Giảng viên tiếng Pháp dịu dàng nhất trong lịch sử”.
Các lớp học phần của cô luôn chật kín người, không chỉ có mình sinh viên của trường mà còn có rất nhiều sinh viên nước ngoài và sinh viên của trường khác tới học.
Lần đầu tiên danh tiếng của Đại học An Ninh được mở rộng nhờ vào một giảng viên nổi tiếng.
Ban truyền thông của trường cũng tận dụng cơ hội này để xây dựng những chương trình liên kết đào tạo, hợp tác với LC Education Group với hy vọng sẽ đạt được hiệu quả tốt trong kỳ tuyển sinh năm nay.
Mọi chuyện của Lộ Tri Nghi diễn ra rất thuận lợi, suôn sẻ, sự nghiệp của Trình Tố cũng đang trên đà đi lên, phát triển vững chắc.
Anh gia nhập Lương thị, trở thành cổ đông lớn thứ hai chỉ sau Lương Mỹ Lam. Lúc này Lương Mỹ Lam đã sớm lui về phía sau màn nên đa số mọi chuyện đều giao cho Trì Duệ xử lý. Giờ có thêm Trình Tố vào làm, hai anh em càng có cơ hội để cùng nhau phát triển các quán dưới trướng công ty.
Toản Hào là nơi Trình Tố có cảm tình sâu đậm nhất nên anh tốn rất nhiều tâm huyết vào đó. Bây giờ sự nghiệp của anh đang đi lên, tuy rằng thi thoảng vẫn về thăm lại nhưng không có khả năng ngày nào cũng theo sát được.
Vậy nên Trình Tố yêu cầu nhân viên bảo vệ được tuyển vào phải lựa chọn thật nghiêm ngặt, sau quá trình đào tạo thì sẽ có đánh giá cho thăng chức.
Anh còn hợp tác với cảnh sát ở khu vực đó, quay một số đoạn phim tuyên truyền, cấm các hành vi khiêu dâm, cờ bạc và m4 tuý. Mỗi khách vào phòng bao sẽ được theo dõi bằng camera, đảm bảo sự giám sát nghiêm ngặt của pháp luật mọi lúc mọi nơi.
Trình Tố đang dần thiết lập các quy định cũng như lập lại trật tự mới cho khu vực này.
Kể từ lúc đó, bầu không khí ở Toản Hào như được thay mới hoàn toàn. Từ nơi đâu đâu cũng có thể thấy được vỏ chai rượu dần biến thành một vùng bình yên. Bọn Hồ Hiểu Vũ thì thường xuyên hỏi Trình Tố, đại ca, làm vậy thì có phải chúng ta sẽ thất nghiệp hết không?
Trình Tố chỉ gõ đầu anh ta rồi đáp: “Thất nghiệp thì về mở trường học với tôi!”
Bọn Hồ Hiểu Vũ mừng tít, không ngớt lời tâng bốc Trình tố, nào là một ngày là đại ca, cả đời cả đời là đại ca, rồi đời này nhất định sẽ chỉ làm việc cho Trình Tố mà thôi.
Bên này đang dần trở nên tốt hơn, phía trường học cũng đang phát triển khá thuận lợi.
Tuy đây là lần đầu Trình Tố lấn sân vào mảng giáo dục, Lâm Quân Á sợ anh không có đủ kinh nghiệm nên còn điều thêm người từ Thành Bắc tới giúp đỡ anh. Trình độ của đội ngũ LC rất cao, kinh nghiệm lại càng không phải nói. Vừa mới qua tháng năm không lâu thì Trình Tố đã hợp tác được cùng một ca sỹ, nghệ thuật gia có tiếng trong nước, bắt tay vào xây dựng một trường cấp ba nghệ thuật lấy tên của Lộ Tri Nghi ở An Ninh.
Đây sẽ là trường cấp ba đầu tiên đặt trọng tâm vào giáo dục nghệ thuật ở An Ninh.
Ngày tin tức được tiết lộ, tất cả các phương tiện truyền thông lại nhắc tới An Ninh một lần nữa. Cái tên LC Education Group cũng được nhiều người biết đến hơn, trở thành tâm điểm chú ý của ngành.
Mấy ngày nay Trình Tố khá là bận rộn.
Công tác, mở họp, xã giao, hơn nữa còn sắp tới mùa thi đại học mới nên dù là buổi tối về nhà rồi thì anh vẫn phải trả lời mail tới khuya.
Cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng biết, những năm ở Thụy Sỹ đó, anh tận dụng một ngày 24 tiếng như một ngày 48 tiếng là thế nào.
Lần này anh đi công tác đã gần một tuần rồi nhưng còn chưa về, Lộ Tri Nghi biết anh vất vả nên hầu như không làm phiền tới anh. Cô chỉ căn thời gian trước khi đi ngủ mới nhắn tin với anh một lúc cho đỡ nhớ.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Mười một giờ tối, sau khi tắm rửa lên giường xong, Lộ Tri Nghi do dự một hồi nhưng rồi vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Trình Tố.
[Anh ngủ chưa?]
Chờ vài phút nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời.
Lộ Tri Nghi nghĩ anh đang bận hoặc đã ngủ rồi nên không gửi thêm tin nào nữa.
Cô tắt đèn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ nhưng trong lòng vẫn thấy có chút hụt hẫng và tiếc nuối.
Hôm nay là ngày 4 tháng 6.
Sau hai tiếng nữa sẽ là sinh nhật của Lộ Tri Nghi.
Sinh nhật năm mười tám, là Trình Tố cùng đón với cô.
Hai người chia xa bốn năm, đây là sinh nhật đầu tiên sau bốn năm xa nhau đó. Thế nhưng anh lại không có bên cạnh cô.
Tuy Lộ Tri Nghi biết rõ đây không phải do Trình Tố cố ý, thế nhưng trong đêm, đối mặt với căn phòng trống rỗng, cô vẫn có chút hụt hẫng.
Ngoài trời đổ mưa, tiếng mưa và gió rít đập vào cửa sổ thủy tinh khiến tâm trạng của Lộ Tri Nghi không thể nào bình tĩnh lại.
Cô không ngủ được, lăn qua lăn lại hồi lâu thì rời giường, lấy hộp trang sức trong ngăn kéo ra.
Bên trong là vòng cổ mà Trình Tố tặng cô vào lần sinh nhật thứ mười tám.
Vốn là cô luôn đeo nó, thế nhưng sau đó Trình Tố ra nước ngoài nên cô đã cất đi, giữ gìn trong hộp đựng này.
Lộ Tri Nghi lấy vòng cổ ra, đứng trước gương soi rồi tự đeo cho mình.
Cần cổ tinh tế, trắng nõn, kết hợp với sắc vàng trông vừa kiên định nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Kiên định, giống như cái cách mà cô đi trên con đường này vậy.
Lộ Tri Nghi nhìn cô gái trong gương, không hiểu sao lại tự an ủi mình rồi bật cười. Gống như cô được quay trở về ngày đó, Trình Tố tự tay đeo lên chiếc vòng cổ này cho cô vậy.
Giống như lúc này, anh đang ở cạnh cô.
Lộ Tri Nghi thở dài một hơi, sờ lên mặt dây chuyền rồi tự lẩm bẩm một mình: “Thôi được rồi, tha thứ cho anh đấy.”
Cô quay về giường, trong lòng dường như đã bình tĩnh lại.
Hồi tưởng lại lần đón sinh nhật năm mười tám tuổi cùng Trình Tố, Lộ Tri Nghi dần chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng cô lại không ngủ sâu được mà toàn gặp ác mộng. Lúc thì mơ thấy giáo án của mình bị mất, lúc thì lại mơ thấy Trình Tố đổ bệnh vì mệt mỏi quá độ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe được giọng nói ấm áp gọi tên mình: “Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi còn đang đắm chìm trong đau khổ, không hiểu vì sao Trình Tố lại sốt khác người như vậy, lên tới tận 65 độ.
Trong mơ cô gọi tên anh, muốn đưa tay ra ôm anh nhưng không ngờ...
Cứ vậy mà được ôm vào vòng tay quen thuộc.
“Tri Nghi” giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Lộ Tri Nghi nghe thấy liền mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn.
Dưới ánh sáng yếu ớt, gương mặt quen thuộc của người đàn ông hiện lên ngay trước mắt cô.
Lộ Tri Nghi giật mình, cô dụi mắt, không biết là bản thân đang tỉnh hay mơ.
Cô nâng tay, nhéo má Trình Tố. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ chân thật trên tay, cô vừa vui lại vừa tủi thân mà bật dậy: “...Sao anh lại về rồi...”
Vốn dĩ là Trình Tố đã về từ sáng, thế nhưng vì thời tiết bên kia hơi xấu nên chuyến bay bị hủy. Tới tận tối thời tiết mới có chuyển biến tốt, thế là anh liền lấy vé chuyến đầu để kịp trở về An Ninh trong đêm luôn.
Lúc máy bay hạ cánh đã là 11 giờ tối.
Trình Tố vu0t ve má Lộ Tri Nghi, dịu dàng hỏi: “Hồi nãy em ngủ mơ gì rồi đúng không.”
Lộ Tri Nghi không biết vì sao bản thân lại mơ giấc mơ quỷ dị như vậy, còn nghĩ thầm chắc là do cô quá mong chờ sinh nhật mình nên trong mộng mới thấy cảnh như thế...
Cô không muốn nói cho anh biết chuyện vô lý như vậy nên chuyển chủ đề: “Anh đói không? Em lấy gì đó cho anh ăn nhé?”
Trình Tố giữ cô lại.
Sau đó nhìn đồng hồ....
Còn hai mươi giây nữa.
Kim giây lướt trên mặt đồng hồ, khi kim chỉ tới số 0, anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cô rồi khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Nói gì vậy” Trình Tố vén sợi tóc che trước mắt cô: “Sinh nhật của chúng ta mà, sao anh có thể không nhớ được chứ.”
Lộ Tri Nghi hơi đơ ra, không rõ lắm mà hỏi lại lần nữa: “Chúng ta?”
Trình Tố tạm rời cô một chút, nhìn cô rồi đáp: “Sinh nhật của anh cũng chính là sinh nhật của em, cô Lộ từng nói mà quên rồi sao?”
Tất nhiên là Lộ Tri Nghi không quên.
Sinh nhật lần đó, Trình Tố còn chưa tìm được người nhà, không biết chính xác được ngày sinh của mình. Lúc đó Lộ Tri Nghi muốn an ủi anh nên đã nói như vậy.
“Nhưng mà...” Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt: “Anh đã tìm được người nhà của mình rồi, ông ngoại nói sinh nhật anh là vào ngày 7 tháng 8 mà.”
“Trình Tố của nhà họ Lâm là ngày 7 tháng 8, thế nhưng Trình Tố của Lộ Tri Nghi thì mãi mãi sinh nhật cùng ngày với cô ấy.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi khẽ mím môi, sau đó liền cười tươi vòng tay qua cổ Trình Tố: “Ừm.” Cô cũng đặt lại lên môi anh một nụ hôn: “Chúc mừng sinh nhật.”
Trình Tố thì lại không thỏa mãn với một nụ hôn chuồn chuồn nước như vậy.
Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một tuần không gặp, Trình Tố rất nhớ cô.
Nỗi nhớ đó của anh rất thẳng thắn, từ tinh thần tới thể xác, từ tâm lý tới s1nh lý.
Không lâu sau đó, Lộ Tri Nghi đã cảm nhận được “nỗi nhớ” sâu sắc đó của anh.
Đầu lưỡi dây dưa, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề, tất cả những nhớ nhung của hai người đều hòa vào nụ hôn này. Phòng ngủ vốn yên tĩnh dần trở nên nồng nhiệt, ái muội.
Mấy ngày không gặp nên cơ thể Lộ Tri Nghi cũng trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, chỉ một nụ hôn sâu nhưng đã khiến toàn thân cô như bị thiêu đốt, cả người mơ hồ.
Tiếng mưa bên ngoài cũng trở nên dịu dàng hơn, thân thể Lộ Tri Nghi chầm chậm buông xuống, đáp lên nệm mềm mại.
Trình Tố hôn lên má cô, tay đặt ở eo dần tiến lên trên, vu0t ve dọc sống lưng cô rồi nhẹ nhàng kéo dây áo của cô xuống.
....
Dưới ánh đèn, mặt dây chuyền trên cổ càng thêm sáng chói.
Tất cả tình yêu dồn nén bao lâu được nhấn chìm trong cơn mưa khẽ khàng, âm thanh vẫn vang lên không ngớt.
Có thể là vì xa nhau mấy ngày nên đêm nay, Lộ Tri Nghi đã bị dày vò không nhẹ. Sáng hôm sau thức dậy, cả người cô đều cảm thấy nhớp nháp.
Nhớ tới lại thấy anh đúng là vô sỉ, muốn hết lần này tới lần khác. Lần cuối cùng còn nói là coi như tặng quà sinh nhật cho anh.
Làm gì có ai tặng quà kiểu này đâu...
Cũng may là hôm nay Lộ Tri Nghi chỉ có một lớp buổi sáng nên buổi chiều vẫn có thể đi dạo cùng Trình Tố, tối còn có thể tới một nhà hàng nào đó ăn cơm, xem như là chúc mừng sinh nhật của hai người.
Trên đường đến trường, Lộ Tri Nghi nói với Trình Tố kế hoạch của mình rồi quay sang hỏi anh: “Anh thấy sao? Em vừa lên tra thử, vừa hay chiều nay chiếu một bộ phim hay lắm, chúng ta có thể đi xem phim trước rồi đi ăn cơm sau.”
Trình Tố hơi dừng lại: “Hôm nay là sinh nhật của chúng ta mà, có phải là nên làm chút gì đó khác biệt đi không?”
Lộ Tri Nghi nghe thấy lời ám chỉ này của anh thì chân mềm nhũn đi, cẩn thận dò hỏi: “Không phải tối qua đã làm rồi sao.”
“...” Trình Tố cười bất đắc dĩ “Trong mắt em anh là người không có sắc thái cảm xúc tới vậy luôn sao?”
Có thì cũng có...
Lúc trên giường có khá nhiều.
Nhưng Lộ Tri Nghi không dám nói ra lời như vậy vì sợ bản thân sẽ tự đào hố chôn mình mất.
Lúc này Trình Tố mới để ý tới sợi dây chuyền trên cổ cô: “Sao em lại lấy nó ra đeo vậy.”
Lộ Tri Nghi ngoảnh đầu lại đáp: “Là quà sinh nhật năm mười tám tuổi anh tặng em mà.”
Trình Tố hơi ngơ ra, sau đó kéo tay cô lại: “Vậy năm nay 22 rồi, em muốn có quà gì nào?”
Lộ Tri Nghi không phải người quá chú trọng những thứ này, cái cô muốn là sự bầu bạn, chỉ vậy là đủ rồi. Còn quà gì đó, cứ cách dăm ba bữa Trình Tố lại mua tặng cô nên thật sự không có quan trọng lắm.
Cô lắc đầu: “Cái gì em cũng có rồi, đừng mua nữa.”
Vừa hay xe chạy tới trước cổng trường đại học An Ninh, Lộ Tri Nghi đang định xuống xe thì Trình Tố lại gọi với theo.
“Nếu đó là thứ mà em không có thì sao.”
Lộ Tri Nghi chỉ nghĩ đơn giản là anh chưa từ bỏ việc tặng quà cho mình nên cười đáp: “Được rồi được rồi, vậy thì anh cứ mua đi, em chờ để nhận đấy nha!”
Trình Tố nhìn gương mặt dịu dàng của cô, khóe miệng hơi cong lên, không nói thêm gì nữa.
Lớp học của Lộ Tri Nghi là vào lúc tám giờ tới chín rưỡi sáng.
Sau khi dạy xong hai tiết, sinh viên không vây quanh cô như bình thường mà lại chạy hết ra ngoài.
Lộ Tri Nghi không khỏi tò mò nên đã chặn một sinh viên lại hỏi: “Em định đi đâu hả, sao trông vui vẻ thế?”
Sinh viên kia đáp lại: “Hôm nay thư viện làm lễ khánh thành nên chúng em định qua đó xem, cô Lộ không biết ạ?”
Lộ Tri Nghi hơi sửng sốt, đúng là cô không nghe được tin này.
Cô biết thư viện là do trung tâm giáo dục của Trình Tố đầu tư xây dựng, vậy nên mỗi lần đi ngang qua đó cô đều nhìn thêm vài lần.
Không ngờ là nó lại được khánh thành vào hôm nay.
Vừa hay trùng với sinh nhật của cô, cũng xem như là kỷ niệm đáng nhớ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lộ Tri Nghi thu dọn sách xong thì đi về phía thư viện mới.
Trước thư viện có sân khấu được dựng lên tạm thời, lúc Lộ Tri Nghi đi ngang qua đó đã thấy có rất nhiều người đứng đợi, có cả sinh viên lẫn giảng viên.
Hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu trên sân khấu, nội dung đơn giản là về ý tưởng và ý nghĩa của việc xây dựng tòa thư viện này. Sau khi nói xong, ông còn đặc biệt nói lời cảm ơn Trình Tố.
“Chúng ta phải dành lời cảm ơn đặc biệt tới ngài Trình của LC Education Group, người đã đầu tư cho Đại học An Ninh xây dựng tòa thư viện này. Cảm ơn đã vì An Đại xây dựng một môi trường truyền đạt tri thức và sự đóng góp to lớn của ngài!”
Sinh viên đứng dưới đài kích động vỗ tay, không ít người ghé tai nhau hỏi thăm:
“Tập đoàn giáo dục nào? Ngài Trình là ai cơ?”
“Tôi hỏi giảng viên của chúng tôi rồi, đó là người dẫn đầu đoàn nam trong đội nghiên cứu lần trước tới đây đấy."
“Gì cơ? Là anh chàng đeo kính đẹp trai đó hả? Xây cả một thư viện lớn như thế cho chúng ta?”
“Đúng là đã đẹp trai còn có tâm mà!”
“Chờ chút, nếu như làm thẻ rồi đi thư viện thường xuyên thì có cơ hội được gặp ảnh nữa không nhỉ?’
“Mơ tưởng gì đấy! Hahahaha...”
Lộ Tri Nghi không lại gần, cô chỉ đứng ở xa quan sát thôi cũng đã nghe rõ được nhóm sinh viên nói gì.
Cô cúi đầu cười, chụp một tấm ảnh của thư viện cho Trình Tố:
[Thư viện xây xong rồi, chúc mừng anh, đẹp lắm!]
Cô gửi tin nhắn xong thì bài phát biểu của hiệu trưởng vừa hay kết thúc, giọng nói kích động của MC truyền tới: “Sau đây xin được mời hiệu trưởng Lý và người đại diện của LC Education Group lên kéo màn cho thư viện!”
Lộ Tri Nghi ngẩng đầu, nhìn về phía mà MC chỉ, lúc này cô mới thấy ở giữa thư viện được che khuất bởi một bức màn lớn.
Sau câu nói này của MC, hiệu trưởng và một người đàn ông mặc âu phục đi tới, cùng nhau kéo tấm màn đó lên.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hướng đó.
Lộ Tri Nghi mở điện thoại lên, chụp một tấm ảnh cho Trình Tố xem.
Nhưng cùng với tấm màn được kéo lên, chữ được khắc trên bảng dần hiện ra rõ ràng...
Lộ Tri Nghi nhìn hình ảnh qua ống kính, không khỏi sững sờ.
Cô ngây người hồi lâu, cảm thấy khó tin nên buông điện thoại xuống để nhìn thật kỹ.
Lúc này càng thêm rõ ràng...
Trận mưa tối qua đã gột rửa hết đi bụi bẩn của thành phố, mặt trời sáng nay vừa chiếu rọi, tạo nên đường nét cầu vồng mơ hồ.
Dưới ánh sáng ấm áp dịu dàng đó, thư viện mới và bảng tên của nó hiện lên trước mắt mọi người.
Tòa Tri Nghi.
Lúc này cô cũng nhận được tin nhắn trả lời từ Trình Tố: “Em có hài lòng với món quà này không?”
- ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT