Câu Je t "aime Trình Tố lặp lại khiến mọi người không đoán ra được ý gì.
Hình như anh cũng đang vô ý cùng học với họ, nhưng không khỏi lại có chút gì đó mập mờ không rõ.
Các sinh viên nhìn Lộ Tri Nghi rồi lại nhìn Trình Tố, châu đầu ghé tai suy đoán, đến cả hiệu trưởng cũng giả vờ hờ hững nhìn bục giảng, nhưng mắt thỉnh thoảng ngó qua Trình Tố muốn quan sát được chút gì đó từ vẻ mặt anh.
Đáng tiếc, chuông tan học đột nhiên reo lên.
Giống như kết thúc trò chơi độc quyền của riêng họ, Trình Tố và Lộ Tri Nghi liếc nhìn nhau, đồng thời khóe môi thoáng hiện nụ khó thấy.
Trình Tố không nói thêm gì nữa, cài nút Âu phục rồi đứng dậy rời đi.
Anh vừa đi ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra gõ chữ.
Đoàn người chỉnh tề theo sát sau lưng anh, Âu phục đen, mặt mũi lạnh tạnh, trông rất ngầu.
Trình Tố cao ráo, tất cả nhân viên cấp dưới đều cao gầy, đi cùng nhau cực kỳ nổi bật.
Tập thể sinh viên đưa mắt nhìn họ rời đi, ngóng theo khung cảnh này mà chép miệng cảm khái:
“Đội người mẫu nam này là...”
“Người đi đầu cực phẩm thật đó, đừng thấy đeo mắt kính mà lầm, tớ nhìn ra được anh ta là một nhân vật hung ác đấy.”
“Đúng rồi, khoảnh khắc anh ta vừa đứng dậy tớ đã "bắt" được khí thế mãnh liệt của anh ta nhá.”
“Vậy anh ta nói với cô giáo Lộ câu kia là sao nhỉ?”
“Không biết đâu, uầy, thậm chí bọn mình còn chẳng biết rõ anh ta là ai nữa mà.”
...
Trong khi các học sinh bàn tán ầm ĩ, Lộ Tri Nghi lặng lẽ rút khỏi lớp học, rồi khi tới chỗ vắng người cô mới bật Wechat của mình lên.
Quả nhiên, Trình Tố gửi tin nhắn cho cô.
[Đợi anh ở bãi xe trường học.]
Lộ Tri Nghi mím môi, nhắn lại: [Dạ.]
Hôm nay cô chỉ có hai tiết, dạy xong có thể về.
Huống hồ, bây giờ cô cũng nôn nóng muốn gặp Trình Tố.
Cô có quá nhiều câu muốn hỏi anh.
Đi qua hành lang học viện, vừa định ra khỏi cổng trường, Lộ Tri Nghi đã thấy đoàn người Trình Tố đang ở cổng còn chưa đi. Hiệu trưởng cùng mấy lãnh đạo của trường đứng cạnh anh, chỉ thấy họ bắt tay nhau như đang nói lời chào tạm biệt.
Không ai phát hiện ra ánh mắt trao đổi tinh tế giữa Lộ Tri Nghi và Trình Tố vào lúc đó.
Lộ Tri Nghi cúi đầu ra khỏi học viện. Trình Tố thu mắt, lắng nghe hiệu trưởng nói, “Vậy chờ quý công ty nghiên cứu phương án, bên chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.”
Trình Tố bình thản đáp lại ông ta: “Được.”
Mười phút sau, Trình Tố trở lại xe.
Mở cửa, anh thấy Lộ Tri Nghi đã ngồi ở hàng sau.
Lộ Tri Nghi mỉm cười với anh, chìa tay ra.
Trình Tố ngồi xuống, nắm lấy tay cô: “Hôm nay chủ động vậy à?”
Cửa đóng lại, tài xế lái xe chạy xa khỏi trường.
Từ ngoài cửa sổ kín kẽ của chiếc xe màu đen hoàn toàn không nhìn thấy ai đang ngồi bên trong.
Được Trình Tố nắm tay, Lộ Tri Nghi nôn nóng hỏi anh: “Sao anh lại xuất hiện tại trường vậy? Anh có liên quan gì đến tập đoàn giáo dục đó thế? Sao anh lại gạt em, vừa đồng ý với em sẽ không gạt em nữa mà.”
“Đây không phải gạt em.” Trình Tố dịu dàng đáp: “Rõ ràng anh muốn cho em một bất ngờ mà.”
Lộ Tri Nghi thừa nhận rằng câu Je t "aime kia của Trình Tố quả thật đã làm tim cô đập bang bang như thiếu nữ mười tám còn trên ghế nhà trường vậy.
Cô vô cùng hiểu khi mình nói Je t "aime là sử dụng câu trần thuật với giọng điệu khẳng định.
Không phải cô trả lời Trình Tố nên dịch câu đó thế nào với góc độ giáo viên, mà lấy thân phận bạn gái để nói với anh câu em yêu anh đó.
Trình Tố cũng vậy.
Họ hiểu ý nghĩa của mỗi câu nói dành cho nhau.
Từ khía cạnh nào đó, quả thật Lộ Tri Nghi rất ngạc nhiên và hạnh phúc trong ngày đầu tiên đi làm này.
Cô mím môi, nói với Trình Tố: “Vậy tóm lại anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Không phải em hi vọng ngành giáo dục của An Ninh có thể phát triển tốt hơn sao.” Trình Tố nắm tay cô, ngón tay tùy ý xoa nhẹ lòng bàn tay cô như đang cưng nựng một chú mèo dễ bảo: “Vậy nên anh đã thành lập công ty này để cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em đây.”
“Anh sẽ đầu tư và quản lý toàn bộ trường học ở An Ninh trong vòng hai năm tới, cố gắng xây dựng thành trường trung học trọng điểm của tỉnh trong năm năm.”
“Tri Nghi, anh sẽ đưa công ty của chúng ta trở thành thương hiệu giáo dục có ảnh hưởng lớn nhất.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi không ngờ Trình Tố lại làm thế vì mình. Cô phản ứng hơi chậm: “... Công ty của chúng ta ư?”
Trình Tố lấy ra một tấm danh thiếp màu đen từ trong áo vét đưa cho cô: “Chắc không phải đến bây giờ em vẫn chưa nhận ra rằng tên công ty mình là sự kết hợp giữa hai họ của chúng ta với nhau đấy chứ.”
Lộ Tri Nghi cụp mắt…
[Tập đoàn giáo dục quốc tế LC, Trình Tố]
Cô thật sự không nhận ra.
LC...
Lộ và Trình?
Có lẽ biết tin quá đột ngột hoặc quá cảm động, Lộ Tri Nghi bỗng chốc không biết nói gì mà chỉ ngơ ngác nhìn Trình Tố: “Tại sao anh...”
“Đã nói em ở đâu thì anh ở đó mà.” Trình Tố xoa nhẹ đầu Lộ Tri Nghi: “Dĩ nhiên cũng bao gồm cả việc cùng nhau phấn đấu vì ước mơ của em nữa.”
Hồi lâu, Lộ Tri Nghi không thể nói thành lời, cúi đầu nhìn danh thiếp rồi đột nhiên lẩm bẩm hỏi: “Nhưng còn anh, chẳng lẽ anh không có chuyện gì mình cần làm sao.”
Ước mơ ư, thật ra Trình Tố không có.
Nói tới lại thấy khá buồn cười, mơ ước thuở nhỏ của anh là không bị đói, được ăn uống no đủ là tốt rồi; sau này lớn hơn thì chỉ mong sẽ bớt được người gây chuyện trong vùng.
Anh quay về nhà họ Lâm, dù đã thay đổi thân phận và hoàn cảnh, có tài nguyên cao cấp nhất, nhưng quãng thời gian thanh xuân và nhiệt huyết nhất đã bị bỏ lỡ, vậy nên những thứ như mơ ước từ lâu đã bị chôn vùi trong những năm tháng đen tối của thời kỳ đó rồi.
Trước khi gặp được Lộ Tri Nghi, Trình Tố không có dã tâm gì.
Sau khi gặp được Lộ Tri Nghi, dã tâm của anh chính là cô.
Thế nên, ước mơ của Lộ Tri Nghi chính là mơ ước của Trình Tố anh. Anh cam tâm tình nguyện làm người đứng sau lưng che ô cho cô.
“Thật ra thì cũng phải không hoàn toàn là vì em,” Trình Tố sợ Lộ Tri Nghi bị áp lực, nói tiếp: “Lúc mẹ anh còn sống thường đến dạy ở vùng núi An Ninh, anh nghĩ chắc chắn bà ấy đã từng hi vọng môi trường giáo dục ở đây có thể tốt hơn một chút. Vì thế...” Trình Tố nhẹ nhàng cầm tay Lộ Tri Nghi: “Anh đang cố gắng vì hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình đấy.”
Một người cho anh cuộc sống, một người cho anh phần còn lại của cuộc đời.
Nghe xong, Lộ Tri Nghi cúi đầu, rõ ràng cảm thấy mũi đang cay xè.
Cô biết rõ Trình Tố yêu cô, nhưng không ngờ tình yêu này sâu nặng đến vậy.
Anh luôn như cây đại thụ đứng sau lưng che mưa che gió cho cô, dành cho cô sự trân trọng và yêu thương hết mực.
Thế nhưng anh lại xem nhẹ mọi chuyện, không hề tạo cho cho cô bất kỳ áp lực nào.
Lộ Tri Nghi biết mình không nên nói câu cảm ơn.
Cô chỉ có thể đáp lại sự ủng hộ của anh bằng trái tim ấm áp chân thành nhất.
“Được.” Lộ Tri Nghi cầm thật chặt tay Trình Tố, nhìn anh gật đầu: “Bọn mình cùng cố gắng nhé anh.”
“Dĩ nhiên phải cố gắng rồi,” Trình Tố không muốn một chuyện vui trở nên nghiêm túc quá như vậy, mới cố ý nói: “Tất cả tài sản của bạn trai em đều đầu tư vào trong đó đấy.”
Biết dụng ý của anh, Lộ Tri Nghi khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn danh thiếp trong tay. Dừng một lát, cô hỏi: “Tại sao bên trên không có chức vị vậy anh?”
Dù là người sáng lập và hiện đang là giám đốc điều hành cao nhất, nhưng Trình Tố đã quen với tính cách ngông nghênh nên không thích những cách xưng hô bề ngoài như “Tổng giám đốc Trình”.
“Không cần, vậy là đủ rồi.”
Chỉ cần gặp anh thì sẽ không ai nghi ngờ khả năng và thực lực của anh.
Anh không cần bất cứ chức vị nào cho mình cả.
Không biết Lộ Tri Nghi nghĩ tới điều gì, đột nhiên mím môi cười: “Nếu đều là đồng nghiệp trong ngành giáo dục, vậy có phải sau này em có thể gọi anh là thầy Trình đúng không.”
Trình Tố lườm cô, hơi khựng lại, như đang tính toán nợ cũ: “Thế là em vẫn còn yêu thích thầy Trình à.”
Cô vẫn thích hình tượng giả dối kia của anh sao.
Đã nhiều năm qua rồi mà cô còn nhớ mãi không quên.
“?”
Lộ Tri Nghi khó hiểu vì câu hỏi của anh.
Chẳng lẽ người này đang tự ghen với mình à.
“Em không có ý đó đâu mà.” Lộ Tri Nghi kéo tay áo anh giải thích.
Trình Tố lại không chịu thôi, tiếp tục hỏi cô: “Vậy em thích thầy Trình hay anh Tố.”
Tài xế đằng trước liếc nhìn sếp và bà chủ ngồi sau từ kính chiếu hậu một cách rất dè dặt.
Nghĩ thầm, anh đang hỏi chuyện gì thế, sao anh ta chẳng hiểu gì cả vậy.
Đây không phải là cùng một người à.
Lộ Tri Nghi thấy vẻ nhiều chuyện của tài xế, cúi thấp đầu cố nhịn cười. Nhớ tới câu Trình Tố nói với mình tối qua, cô bèn ghé sát tai anh khẽ khàng dỗ dành anh:
“Ban ngày thích thầy Trình.”
“Tối đến...” Giọng Lộ Tri Nghi chợt ngượng ngùng, phải vài giây sau mới thốt ra câu tiếp theo: “Tối đến thích anh Tố.”
Thật ra Trình Tố chỉ ghẹo Lộ Tri Nghi chơi thôi, nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời thế này.
Anh quay qua nhìn Lộ Tri Nghi, dường như không thể tin rằng cô bạn gái vốn luôn trầm lặng của mình lại nói ra những lời bạo dạn như vậy.
Trình Tố lập tức nghe được phản ứng s1nh lý.
Anh lặng lẽ quay đi, kìm lại sự khô khốc trong cổ họng.
Qua một hồi lâu, anh mới đáp lại Lộ Tri Nghi đầy hàm ý: “Tự em nói đấy.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Nụ cười của cô giáo Lộ chầm chậm biến mất, cô loáng thoáng cảm thấy hình như mình lại tự đào hố cho mình rồi.
“Em…” Lộ Tri Nghi cố gắng rút lại.
Nhưng Trình Tố không cho cô cơ hội: “Anh nhớ kỹ rồi.”
“...”
Thấy Lộ Tri Nghi luống cuống, Trình Tố che giấu nụ cười, giúp cô chuyển đề tài:
“Anh dẫn em đến công ty thăm quan nhé?”
-
Công ty của Trình Tố chủ yếu phát triển ở An Ninh, nhưng cũng đã đặt chi nhánh ở Thành Bắc và Thụy Sĩ, dù sao ở cả ba nơi họ đều có hợp tác kinh doanh.
Anh đã lên kế hoạch chuẩn bị cho dự án này từ năm ngoái khi biết rằng Lộ Tri Nghi muốn về đại học An để thực tập, bây giờ là thời điểm phù hợp nhất.
Ở đây tất nhiên không thể thiếu việc củng cố thêm về thân phận thái tử nhà họ Lâm, nhưng bản thân Trình Tố cũng tự biết phấn đấu. Với bốn năm nỗ lực và giao thiệp ở Thụy Sĩ, cộng thêm đầu tư đáng kể, anh đã thành công lập một dự án hợp tác với trường cũ của mình.
Anh vốn có năng lực thiên phú, chỉ do trước đây phí quá nhiều thời gian, bây giờ lượm lại quả thật rất xuôi chèo mát mái.
Từ đầu Lâm Chính Quốc và Lâm Quân Á cũng biết kế hoạch của anh, luôn rất ủng hộ anh, dù sao sự nghiệp giáo dục là việc lợi nước lợi dân, đây là đầu tư đáng để tự hào mà.
Hai mươi phút sau, tài xế đến khu thương mại CBD phồn hoa nhất An Ninh.
Đây cũng là địa điểm cũ mà Trình Tố và Lộ Tri Nghi quen thuộc, ở Thành Nam, gần câu lạc bộ Danh Trăn.
Trình Tố từng nhiều lần bị Chu Hành gây khó dễ ở nơi được cho là hào nhoáng tụ tập những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu này. Nhưng bây giờ, anh lại có thể làm việc trong văn phòng đắt tiền nhất nơi đây. Quả là phù hợp với câu sông có khúc người có lúc mà người xưa hay nói.
Xe dừng ở bãi đỗ, tài xế không theo lên lầu. Trình Tố dẫn Lộ Tri Nghi vào thang máy, đi thẳng đến văn phòng của mình.
Lần đầu tiên Lộ Tri Nghi tới chỗ làm việc của Trình Tố nên cô vừa tò mò vừa mong đợi. Cô nhìn quanh, thậm chí không tha cả quảng cáo trong thang máy.
Trình Tố ngắm vẻ mặt đầy mới mẻ của cô, cười khẽ không nói gì.
Hai người tay trong tay bước ra khỏi thang máy, chợt chạm mặt thư ký hội nghị của Trình Tố. Anh ta hơi sửng sốt. Dù chưa từng gặp Lộ Tri Nghi nhưng anh ta đã thấy hình cô từ màn hình bảo vệ điện thoại của Trình Tố. Anh ta lập tức gật đầu tỏ vẻ biết điều: “Bà Trình.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Những đồng nghiệp khác đang đi tới lui, nghe tiếng bèn quay lại nhìn về phía Lộ Tri Nghi.
Ngay sau đó, một loạt các giọng nói liên tục vang lên: “Bà Trình…”
Lộ Tri Nghi: “...”
Dường như trong phút chốc Lộ Tri Nghi quay về khung cảnh cô bước vào Toản Hào, được mọi người gọi là chị dâu.
Bốn năm sau, vất vả lắm cô mới quen với cách gọi chị dâu, bây giờ đột nhiên lại biến thành bà Trình.
Tuy Lộ Tri Nghi không bối rối như lúc đó, cố ra vẻ bình tĩnh mỉm cười nhưng mà trong lòng vẫn hơi trống rỗng.
Dù sao cô với Trình Tố vẫn chỉ là mối quan hệ người yêu mà thôi.
Cách xưng hô này, nếu mình nhắm mắt đồng ý vậy không biết lát nữa Trình Tố có cười cô không.
Lộ Tri Nghi hơi lúng túng, khó khăn lắm mới đi qua khung làm việc của mọi người. Cô ngước lên nhìn Trình Tố, phát hiện vẻ mặt anh vẫn thản nhiên không có gì đặc biệt.
Chừng như anh không để ý đến cách xưng hô này.
Lộ Tri Nghi mím môi, nghĩ thầm có thể anh cũng biết mình chỉ khách sáo đáp lại thôi, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ vậy, Lộ Tri Nghi thả lỏng hơn, đi theo Trình Tố vào văn phòng.
Văn phòng của Trình Tố rất lớn, hai bên trái phải có một phòng giữ quần áo và phòng tiếp khách, tận cùng bên trong còn có một gian phòng để nghỉ ngơi.
Cách bày biện và bố trí tương tự như một văn phòng bình thường, nhưng điểm khác biệt duy nhất là có một bộ ghế nhỏ được đặt bên cạnh bàn làm việc của Trình Tố.
Lộ Tri Nghi nghĩ đó là vị trí của thư ký hoặc trợ lý, bèn chỉ vào bàn hỏi Trình Tố: “Bên kia là vị trí của thư ký anh hả.”
Trình Tố thoáng nhìn qua: “Sao vậy được.”
Cũng phải.
Người này đối ngoại rất lạnh lùng nên chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc cùng phòng với thư ký đâu.
Lộ Tri Nghi chớp mắt, càng tò mò hơn: “Vậy chỗ đó cho ai ạ?”
Trình Tố ngồi xuống chỗ mình, dừng một lát rồi vẫy tay với Lộ Tri Nghi: “Tới đây, anh sẽ nói cho em biết.”
Lộ Tri Nghi rất ngoan ngoãn đi qua, vừa bước tới gần đã bị anh kéo ngồi lên đùi.
“Đương nhiên là dành cho cô giáo Lộ…” Trình Tố khẽ ngưng, bật cười: “Dành riêng cho bà Trình rồi.”
Lộ Tri Nghi ngẩn ngơ, lập tức đỏ mặt.
Cô không màng hỏi chuyện về chỗ ngồi nữa, mà lập tức cải chính cho mình: “Anh không được cười, em đâu có yêu cầu họ gọi em vậy đâu, người ta gọi em cũng không thể giả ngơ phớt lờ được mà.”
“Em nói rất đúng.” Trình Tố kéo cà vạt, nụ cười không chút phai nhạt: “Nhưng mọi người cũng đã gọi bà Trình rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
“...”
Sao câu này lại quen thuộc thế chứ.
Lộ Tri Nghi hoảng hốt nhớ ra ban đầu nhóm Hồ Hiểu Vũ gọi mình là chị dâu, Trình Tố cũng nói giống hệt:
“Bọn nó đã gọi em là chị dâu rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy.”
Lộ Tri Nghi vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiếp theo có phải anh định nói ‘gọi cũng gọi rồi, em đành chịu thiệt thòi hạ mình nhé, nếu không anh sẽ mất mặt lắm đấy’ đúng không?”
Trình Tố gật đầu: “Trí nhớ của cô Lộ không tồi nhỉ?”
Lộ Tri Nghi vốn đang cảm thấy lúng túng, bị Trình Tố làm nhiễu vậy khiến cô hơi tức cười.
Cô đưa tay đánh anh: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, lấy một cái bàn để đổi một cô vợ à?”
Mặc dù ngoài miệng vờ như không để ý nhưng tưởng tượng sau này mình có thể soạn bài ở đây, đi làm cùng Trình Tố, Lộ Tri Nghi thấy rất ngọt ngào.
Cô quay người, định xem lại chỗ ngồi nho nhỏ mà Trình Tố chuẩn bị cho mình, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào khung ảnh trên mặt bàn.
Trong khung ảnh có một tấm hình.
Chụp chung lúc họ chơi dù lượn lần đầu.
Lộ Tri Nghi ngớ ra, quay qua hỏi Trình Tố: “Là tấm hình lúc ấy em đưa cho anh xem hả?”
Trình Tố: “Ừ.”
Lúc rời đi bốn năm trước, Lộ Tri Nghi đã đưa cho Trình Tố bức ảnh này, và ba từ “Em chờ anh” ở phía sau chính là tất cả sự an ủi và động lực của Trình Tố trong suốt bốn năm qua.
Tấm hình này anh vô cùng quý trọng nên luôn giữ đến nay.
Nhìn kỹ khung ảnh đang cầm, Lộ Tri Nghi chạm vào khuôn mặt của hai người như đang chạm vào đoạn quá khứ khó quên của tuổi trẻ.
Cô cười nhẹ: “Khi đó em mới lên lớp mười hai.”
Nhưng bây giờ cô đã trở thành một giáo viên thực tập.
Thời gian trôi nhanh thật.
Lộ Tri Nghi hơi bùi ngùi. Không biết nhớ tới điều gì, cô đặt khung hình qua một bên rồi nói với Trình Tố: “Đã nhiều năm qua, hình như chúng ta không có bức ảnh nào chụp cùng nhau ngoại trừ bức ảnh này nhỉ.”
Trình Tố gật đầu: “Ừ.”
Anh vốn không phải kiểu người thích chụp ảnh, trong điện thoại không có một tấm hình nào của anh, mà tất cả đều là của Lộ Tri Nghi.
Nhưng Lộ Tri Nghi thì khác. Cô đã bỏ lỡ bốn năm với Trình Tố, bây giờ cô cực kỳ muốn bù đắp lại, chụp thật nhiều ảnh để kỷ niệm hạnh phúc ngay lúc này.
Lộ Tri Nghi suy nghĩ một lát, đề nghị: “Hay là tuần này chúng ta lại đi chơi dù lượn đi, cùng nhau chụp vài tấm hình mới chứ đừng để những tấm cũ trong văn phòng nữa.”
Trình Tố nhìn cô, lại lắc đầu.
Lộ Tri Nghi khẽ sửng sốt: “Anh không muốn chụp hình với em hả?”
“Không phải đâu.”
Lộ Tri Nghi phản ứng lại, như hiểu ra ý anh: “Anh không chụp chơi dù lượn? Vậy anh muốn chụp cái gì? Em sao cũng được nha.”
Sâu trong mắt Trình Tố thoáng ẩn giấu ý cười. Tạm dừng, anh khẽ nghiêng người tới trước, cúi đầu hôn lên môi Lộ Tri Nghi:
“Hay em cân nhắc chụp hình cưới đi.”
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT