Lộ Tri Nghi lại nằm mơ.

Cô không nhớ rõ những gì diễn ra trong mơ lắm, tựa như từ rất lâu trước kia, một mình cô lang thang trong khu rừng bất tận, đầm lầy lầy lội, chướng khí mù mịt. Khi cô bất cẩn rơi vào bẫy, mỗi lúc càng lún sâu hơn thì một đôi tay kéo cô thoát khỏi.

Lộ Tri Nghi nhận ra đó là tay của Trình Tố nên cố sức nắm lấy anh, rồi giữ chặt anh cho đến khi cô chắc chắn rằng mình đã an toàn trong vòng tay anh thì mới thả lỏng.

Lộ Tri Nghi rất tỉnh táo biết rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng khi cô tỉnh lại, phát hiện mình lại thật sự nằm trong lồng nguc của Trình Tố.

Lộ Tri Nghi bình tĩnh dụi mắt, nghĩ mình vẫn chưa tỉnh cơn mơ, nhưng ánh nắng sáng ngời và sự ấm áp nơi lòng bàn tay nhắc nhở cô rằng tất cả những chuyện này đang xảy ra.

Cô như nai con rúc vào lòng Trình Tố.

Lộ Tri Nghi bối rối, chầm chậm ngẩng đầu rồi đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Trình Tố.

Anh chống khuỷu tay xuống giường, dường như đã nhìn cô như vậy thật lâu: “Em dậy rồi à?”

Lộ Tri Nghi không dám tin nhìn lại tay mình, dĩ nhiên cô cũng đang ôm lấy eo anh một cách lộ liễu.

Lời cam đoan tối qua của mình còn văng vẳng bên tai: “Em nhất định sẽ không chạm vào anh đâu.”

Nhưng bây giờ cô đang làm gì thế này.

Lộ Tri Nghi bỗng chốc rút tay mình về, ngồi dậy, hốt hoảng sửa sang lại đầu tóc hơi rối bời: “Không, ngại quá, ban nãy em nằm mơ, có lẽ em... em không cố ý đâu...”

Thấy cô lúng túng, Trình Tố đưa tay kéo nhẹ, khiến Lộ Tri Nghi lại ngã vào lòng anh.

“Không liên quan gì đến em cả.” Anh khẽ nói, dịu dàng ôm lấy vai cô: “Là anh muốn ôm em.”

Hơi thở ấm áp của phái nam phả lên má cô, nóng đến nỗi Lộ Tri Nghi không biết phải làm sao. Cô dời mắt đi, muốn nói gì đó thì lại nhận ra đầu óc trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên cô và anh gần gũi đến vậy. Cơ thể họ kề sát, và hơi thở dường như cũng khó tách biệt, hòa quyện vào nhau.

Quyến luyến triền miên như ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy.

Tim Lộ Tri Nghi đập như trống, vốn nghĩ cô sẽ xấu hổ với sự thân mật ấy, nhưng không ngờ nội tâm cô lại hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, bạo dạn thừa nhận khao khát của mình ngay giây phút này, như thể có thứ gì đó đang thôi thúc cô…

Cô từ từ vươn tay ra, tìm đến vòng eo rắn rỏi của Trình Tố, rồi leo lên từng chút một cho đến khi hoàn toàn ôm lấy anh.

“Em cũng vậy.” Lộ Tri Nghi nhắm mắt, rúc sâu vào lồng nguc anh thỏ thẻ: “Sau này anh cứ ôm em ngủ giống vậy được không?”

Trình Tố có thể cảm nhận được sự dựa dẫm và tin tưởng của Lộ Tri Nghi dành cho anh. Thật kỳ diệu, dù ôm thân mật thế này nhưng nội tâm anh lại không hề rối loạn, chỉ có yên bình và thỏa mãn.

So với cảnh sống rày đây mai đó cả ngày lẫn đêm trước kia, bây giờ được ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy như đang thật sự tồn tại trên cõi đời này.

Lộ Tri Nghi là duy nhất, cũng là tất cả của anh.

-

Cuộc sống cứ trôi qua yên ả và ngọt ngào. Lộ Tri Nghi vừa chờ công bố điểm thi tốt nghiệp trung học, vừa quen dần với việc sống cùng Trình Tố.

Họ cùng đọc sách, cùng xem phim truyền hình, cùng đi làm và cùng ôm nhau vào giấc ngủ.

Dần dà, một kỹ năng được bổ sung thêm vào – là cùng nấu cơm.

Kể từ lần Lộ Tri Nghi ăn đồ bán bên ngoài rồi bị viêm dạ dày, Trình Tố bắt đầu nấu cơm ở nhà. Tuy mới đầu cả hai không biết nấu nhưng may thay họ đều là người thông minh, chỉ vài ngày sau thì căn nhà nhỏ này đã có hơi khói bếp.

Thi thoảng Lộ Tri Nghi sẽ nhạo báng Trình Tố: “Em nghĩ chỉ số IQ của anh cao hơn em, học gì cũng nhanh, nếu chúng ta cùng tham gia thi đại học, có lẽ em sẽ không thi qua anh được nhỉ.”

Đúng như Lộ Tri Nghi nói, Trình Tố thể hiện khả năng phi thường của anh trên nhiều mặt, chưa kể anh còn thành thạo nhiều môn thể thao mạo hiểm. Rất nhiều sách tiếng Anh bản gốc mà Lộ Tri Nghi mua được anh đều đã đọc không sót quyển nào. Thậm chí, khi ở cửa hàng bị bọn Hồ Hiểu Vũ và Hoa Tử kéo đi đánh bài cho đủ tay, anh luôn là người dễ dàng nhớ bài của mọi người, không cho bất kỳ ai thắng được anh một lần.

Anh làm gì cũng giỏi như vốn đã rất thuần thục, không tốn chút sức nào.

Sự ngưỡng mộ mơ hồ đến mù quáng của Lộ Tri Nghi dành cho thầy Thành, nay đã được chuyển hết sang Trình Tố.

Sống chung càng lâu, cô trở nên càng say đắm và dựa dẫm vào anh.

Cuối cùng, ngày 26 tháng 6, hai người nghênh đón ngày công bố kết quả thi đại học.

Thành phố An Ninh thuộc tỉnh Tân Nam, đêm 26 tháng 6 là ngày toàn tỉnh bắt đầu công bố kết quả điểm thi đại học.

Khi chỉ còn vài phút nữa là không giờ, Lộ Tri Nghi đã lo lắng ngồi trước máy tính. Cô liên tục làm mới trang web chính thức, Trình Tố nhìn thấy sự căng thẳng nho nhỏ đó của cô, bèn rót cho cô một ly nước trấn an: “Không phải em tính được thừa điểm à.”

“Nhưng chắc hẳn sẽ có sai sót đó anh, không thấy điểm thì em không yên tâm được.”

Vì hóa giải mối lo của Lộ Tri Nghi, Trình Tố mang ghế tới ngồi cạnh cô nói chuyện phiếm nhằm phân tán sự chú ý của cô: “Em định ghi danh vào trường đại học nào?”

Lộ Tri Nghi đáp: “Đại học A ạ, ở Thành Bắc, mùa đông ở đó đẹp vô cùng, tuyết rơi rất dày.”

Nói đến đây, quả là cảm xúc của Lộ Tri Nghi đã bị chuyển dời đi chút ít, cô hỏi Trình Tố: “Anh từng thấy tuyết chưa?”

Thành phố An Ninh bốn mùa đều như mùa xuân, rất ít tuyết, cho dù có vài năm mùa đông kéo đến nhưng tuyết rơi cực nhẹ, là loại tan ra khi vừa chạm đất...

Trình Tố lắc đầu: “Chưa.”

Lộ Tri Nghi đột nhiên hưng phấn cầm tay anh: “Vậy sau này vào mùa đông, anh cứ đến thành Bắc thăm em nhé, chúng ta cùng ngắm tuyết được không?”

...Sau này

Không biết tại sao khi nghe cụm từ đó, Trình Tố lại thấy buồn đến lạ.

Như thể sau này anh và Lộ Tri Nghi sẽ rất xa xôi, hay là…

Họ vốn không có sau này.

Trình Tố biết rõ giữa mình và Lộ Tri Nghi có rất nhiều điều thực tế. Anh không muốn nghĩ sâu hơn, chỉ mong rằng ít nhất trong giây phút hiện tại, anh thật lòng trân trọng người con gái này. Vậy là đủ rồi.

Thế nên Trình Tố khẽ xoa đầu cô, đáp: “Được, anh sẽ đi thăm em, chúng ta cùng ngắm tuyết nhé.”

Lúc này, điện thoại của Lộ Tri Nghi đột ngột reo lên.

Là Dư Đồng gọi tới.

“Tri Nghi!!! Tớ thi được 495 điểm!!! Tớ đậu nguyện vọng hai rồi!! Tớ khóc mất, tớ thật sự đậu rồi!!! Còn cậu?!!”

Lộ Tri Nghi nhìn máy tính, đã mười hai giờ ba phút, cô lập tức làm mới lại trang web rồi nhập số báo danh và thẻ căn cước của mình vào.

Nhưng mỗi khi cô nhấp vào kiểm tra, trang web đều trống rỗng. Lộ Tri Nghi thoát ra rồi làm lại thao tác đó, qua hơn mười phút liên tục, cô vẫn không tra cứu được điểm của mình.

Lộ Tri Nghi chợt bắt đầu suy diễn: “Chắc họ không vứt bài thi của em đi đấy chứ?”

Trình Tố: “Sao thế được.”

Lộ Tri Nghi bắt đầu khi có khi không nhấp vào trang web: “Không biết em có tính sai điểm không, đại học A khó thi mà, anh nói xem lỡ em không vào được thì sao giờ, nếu...”

Trong khi cô đang nói, màn hình bỗng nháy lên, mấy hàng số lọt vào tầm nhìn.

Lộ Tri Nghi sững sờ, đột nhiên ngưng bặt, mắt nhìn thẳng vào màn hình.

Những con số kia hiện rõ trên bảng, Lộ Tri Nghi nhìn lướt qua từng chút, đến thanh tổng điểm cuối cùng.

Cô quay lại nhìn Trình Tố, có thể do quá kích động nên đâm ra thiếu thốn ngôn từ. Cô mấp máy môi mấy lần nhưng không thốt nổi thành lời, trái lại Trình Tố bình tĩnh vu0t ve đầu cô: “Em có thể đến thành Bắc ngắm tuyết rồi.”

Đêm đó, Lộ Tri Nghi hầu như không chợp mắt.

Ngày hôm sau, cả thành phố An Ninh đều sôi trào.

Thành phố An Ninh, nơi luôn đứng cuối bảng xếp hạng của tỉnh về tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp trong nhiều năm, cuối cùng cũng hãnh diện được nhiều người chú ý nhờ Lộ Tri Nghi. Dầu sao chẳng ai ngờ rằng thủ khoa của tỉnh Tân Nam năm nay sẽ xuất hiện tại thành phố An Ninh.

Với số điểm 695, Lộ Tri Nghi đã lập kỷ lục mới trong nhiều năm qua ở thành phố An Ninh khi thi đậu vào đại học.

Điện thoại của Lộ Hoằng bị gọi cháy máy, điện thoại của lão Trương chủ nhiệm lớp cũng bị gọi tới tấp, rất nhiều đội tuyển sinh của các trường đại học hàng đầu trong nước đều ném cành ô liu cho Lộ Tri Nghi, bao gồm cả trường đại học A mà Lộ Tri Nghi yêu thích.

Trong một đêm tất cả đài truyền hình thành phố An Ninh, truyền thông trực thuộc tỉnh và những phóng viên của các nền tảng giáo dục khác đều lao tới An Ninh. Lão Trương sung sướng đến mức cười toe toét, phải gọi điện thoại hối Lộ Tri Nghi về trường học để nhận phỏng vấn một chuyến.

Trước khi đi, Trình Tố đã kéo Lộ Tri Nghi đến trung tâm mua sắm, bảo rằng là thủ khoa của tỉnh hẳn sẽ xuất hiện trước ống kính nên cô nhất định phải ăn mặc thật đẹp.

Trong khi hai người tay trong tay đi dạo ở trung tâm thương mại, Lộ Tri Nghi tùy ý gẫu chuyện.

“Trời đông ở thành Bắc rất lạnh, chúng ta mua áo lông đôi đi anh?”

“Bao lâu anh mới đến thăm em một lần ạ?”

“Hay lễ Quốc Khánh em về thăm anh nhé?”

Trình Tố thấy rõ sự vui vẻ và mong đợi của Lộ Tri Nghi.

Dĩ nhiên, anh cũng vui.

Cô gái anh thích ưu tú nhường này, như một ngôi sao mới đang lên cao. Trình Tố có thể đoán được mai này cô sẽ tỏa sáng chói mắt đến thế nào.

Anh cũng cam lòng ở bên cô, để chứng kiến mọi sự lột xác rạng rỡ của cô.

“Không cần đâu.” Trình Tố đáp lời cô: “Em đi học cho giỏi, miễn rảnh là anh sẽ tới.”

Hai người dừng lại trước một tiệm trang phục nữ. Trình Tố vừa định chỉ vào mẫu quần màu lam nhạt trong tủ kính thì bên tai chợt vang lên tiếng gọi:

“Lộ Tri Nghi?”

Lộ Tri Nghi quay đầu theo tiếng gọi, là Tần Tiêu Nam.

Bên cạnh Tần Tiêu Nam còn có bố mẹ đi theo, hình như gia đình họ tới trung tâm thương mại để mua đồ.

Tuy rằng không muốn thừa nhận mình có dính líu đến Tần Tiêu Nam, nhưng dẫu sao bố mẹ cậu ta là người lớn, vậy nên Lộ Tri Nghi vẫn lễ phép chào hỏi:

“Chào chú dì ạ.”

Chẳng qua bố Tần và mẹ Tần thường hay nhiệt tình với mình, bỗng hôm nay có vẻ hơi lạnh nhạt, chỉ “ừ” coi như đáp lại.

Họ không dừng lại mà đi tiếp, nhưng Tần Tiêu Nam lại không nhúc nhích. Cậu ta nhìn Lộ Tri Nghi rồi nhìn qua Trình Tố đang đứng bên cạnh cô, trong lòng hiểu rất rõ mối quan hệ giữa cả hai đã đi đến bước nào.

Hừ cực nhẹ, Tần Tiêu Nam nói với Lộ Tri Nghi: “Chúc mừng nha, thủ khoa tỉnh, giỏi nhỉ.”

Lộ Tri Nghi gật đầu: “Cậu cũng không kém.”

Tần Tiêu Nam vốn không định tham gia thi đại học, nhưng không biết tại sao cậu ta hơi không phục, tựa như không thể chinh phục được Lộ Tri Nghi về mặt tình cảm nên muốn chinh phục cô về mặt thành tích.

Ai ngờ khi công bố điểm đại học, dù thành tích của cậu ta cũng xếp trong top 100 nhưng lại thua xa Lộ Tri Nghi.

Bấy giờ bố Tần mẹ Tần đã đi cách hơn 10m, ngoái lại gọi: “Tiêu Nam, đi.”

Cuối cùng, Tần Tiêu Nam nhìn Lộ Tri Nghi một cái, không thể diễn tả được cảm xúc, có lẽ vẫn không cam lòng.

Cậu ta đã thua bởi cô gái này.

...đủ mọi mặt.

Tần Tiêu Nam không nói gì nữa, đi lướt qua vai Lộ Tri Nghi ra ngoài. Đến khi cậu ta tới cạnh bố mẹ, bố Tần mới nói nhỏ: “Sau này đừng tiếp xúc gần với Tri Nghi nhé, quên chuyện của mấy đứa đi.”

Dù vốn đã không thể nữa nhưng Tần Tiêu Nam vẫn hơi khó hiểu trước sự thay đổi của bố mình: “Tại sao ạ?”

Bố Tần không muốn nói thêm, trái lại mẹ Tần an ủi con trai đôi câu: “Con đừng muốn biết nhiều quá, dù mẹ cũng thích cô bé Tri Nghi đó, nhưng quả thật hai đứa không hợp đâu.”

Tần Tiêu Nam loáng thoáng cảm thấy có gì không đúng, nhưng dẫu cậu ta gặng hỏi thế nào thì bố mẹ vẫn im thin thít.

Đứng ở lầu hai trung tâm thương mại, không biết do máy điều hòa không khí mở quá thấp hay lòng người hay thay đổi, Tần Tiêu Nam không khỏi cảm thấy rét run. Cậu ta quay đầu cố gắng tìm kiếm Lộ Tri Nghi, cuối cùng thấy bóng dáng cô và Trình Tố tay trong tay xuống thang máy trong dòng người.

Cô tươi cười, cách cậu ta ngày càng xa, từ rõ ràng trở nên mơ hồ.

Tần Tiêu Nam nhìn với vẻ bất an, như muốn cố gắng hết sức ghi nhớ khoảnh khắc cô tươi cười như vừa đang sợ…

Rồi cô sẽ không cười vô tư giống như lúc này nữa.

-

Lộ Tri Nghi trở thành thủ khoa trong kỳ thi đại học, chủ động liên hệ với nhiều đội tuyển sinh khác nhau, xem như hoàn toàn loại bỏ offer cô nhận được từ Melbourne, một lần nữa từ chối con đường mà Lộ Hoằng sắp xếp cho cô.

Từ đầu chí cuối, Lộ Hoằng không hề lộ diện với tư cách người bố, có vẻ như đã thực hiện lời hứa “đoạn tuyệt tình cha con”, tỏ thái cắt đứt với Lộ Tri Nghi.

Hôm phỏng vấn, Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi về trường.

Trình Tố không thể vào, chỉ có thể đợi cô trong xe.

Lộ Tri Nghi hơi tiếc nuối: “Nếu anh cũng ở đó thì tốt biết mấy.”

Trình Tố giúp cô chỉnh lại tóc, cổ áo và làn váy: “Người không ở đây, nhưng lòng ở đây là đủ rồi.”

Lộ Tri Nghi mím môi, làm động tác bắt lấy ngực anh rồi lại thả vào ngực mình: “Vậy anh cho em mượn trái tim một lát nha, chốc nữa em trả anh sau.”

Trình Tố cũng cười: “Không cần mượn.”

“Gì cơ?”

“Từ đầu nó đã ở chỗ em rồi.”

“...”

Lộ Tri Nghi vốn hơi lo lắng khi phải tiếp nhận phỏng vấn của hơn mười nhà truyền thông, nhưng vì câu này của Trình Tố, cô như được tiếp dũng khí vô hạn, dần thả lỏng hơn.

Cô ôm chầm Trình Tố: “Vậy anh chờ em nha, em sẽ mau chóng quay về.”

Trình Tố nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi, anh ở đây.”

Trình Tố đậu xe dưới cây ngô đồng. Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bóng lưng dần xa của Lộ Tri Nghi, thoáng cái như trở lại thời gian đưa cô đi học ngày xưa.

Thời gian dường như vừa thay đổi điều gì, vừa không có gì thay đổi.

Anh vẫn sẽ đưa mắt nhìn cô rời đi. Và cô lại sẽ mỉm cười quay về.

Chờ Lộ Tri Nghi vào trường học, Trình Tố cũng lấy điện thoại di động ra. Lương Triển Triển bí mật nói cho anh biết phỏng vấn hôm nay sẽ được phát trực tiếp trên nền tảng của trường.

Khi Trình Tố nhấp vào tài khoản, hiện trường đã bắt đầu chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Từ hình ảnh, có thể thấy trường học rất xem trọng Lộ Tri Nghi. Thảm đỏ, bóng bay và băng rôn đủ trang nghiêm cho thể diện của một thủ khoa.

Lộ Tri Nghi biết hôm nay sẽ rất long trọng, nhưng không ngờ nó lại long trọng thế này.

Lão Trương chủ nhiệm lớp đang đợi ở cổng trường, vừa kích động vừa hưng phấn nói rằng ông làm chủ nhiệm lớp cả đời, nhưng trước khi nghỉ hưu ông đã đào tạo ra được một thủ khoa, thế là cuộc đời này của ông đáng giá lắm rồi.

Ông dẫn Lộ Tri Nghi đi về phía khu vực phỏng vấn tạm thời của trường. Trên đường, Lộ Tri Nghi nhận được cực kỳ nhiều hoa tươi và những tràng pháo tay.

Các đàn em lớp mười và mười một tặng đủ loại quà cho cô, có một số người còn xin chữ ký và chụp ảnh chung. Lương Triển Triển, chị cả lớp mười một, vô cùng mạnh mẽ, vượt hết vòng vây của đám đông tặng cho Lộ Tri Nghi một bó tường vi màu hồng phấn đặc biệt.

Những đóa tường vi được bọc trong miếng lưới mềm màu trắng vẫn còn đọng nước, trông đẹp đẽ đến mức rung động lòng người.

Thừa cơ không ai chú ý, Lương Triển Triển kề sát vào tai Lộ Tri Nghi: “Chị dâu! Anh của em tặng chị đó!”

Lộ Tri Nghi còn chưa phản ứng kịp, Lương Triển Triển đã bị những bạn khác chen lấn đẩy ra. Cô buộc phải vẫy tay chào em ấy, sau đó quay lại nhìn bó hoa trong tay.

Trong bó hoa có một tấm thiệp, cô vừa đi vừa mở ra đọc.

[Tương lai mặt trời nhỏ của anh đầy hứa hẹn.]

Giờ phút này, cả thế giới đang sôi sục và huyên náo vì Lộ Tri Nghi. Tuy nhiên, không ai biết rằng thế giới của Lộ Tri Nghi đang lặng lẽ nở rộ pháo hoa vì một câu nói của Trình Tố.

Hóa ra đây chính là những gì anh đã nói, người không ở đây nhưng lòng thì có.

Vậy ra bất kể ở đâu, anh đều sẽ dùng những cách thức khác nhau để ở bên mình.

Lộ Tri Nghi bất giác nhướng môi, ôm hoa vào lòng như đang ôm lấy trái tim của Trình Tố vậy.

Đi qua con đường trải thảm thật dài, cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng đến khu vực phỏng vấn ở sân trường.

Giới truyền thông đang háo hức mong đợi, ngay lập tức đưa hàng loạt máy quay và micro đến trước mặt cô.

Trình Tố đồng thời thấy được hình ảnh phỏng vấn.

Cô gái trong màn hình rạng rỡ. Cô trẻ trung và nhiệt huyết, tỏa sáng và hoàn mỹ, tự tin đứng trước mặt mọi người giới thiệu về mình:

“Xin chào mọi người, tôi là Lộ Tri Nghi, thủ khoa của trung học Tân Đức thuộc thành phố An Ninh tỉnh Tân Nam.”

Cánh truyền thông giành giật đặt câu hỏi: “Bạn Lộ Tri Nghi, trước tiên có thể nói cảm xúc của bạn khi tra được kết quả không?”

Lộ Tri Nghi thành thật trả lời: “Ban đầu thì hơi kích động, nhưng sau đó em đã nhanh chóng bình tĩnh lại, vì nó không khác mấy với dự đoán của em ạ.”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp chạy liên tục:

[Một bụng thơ ca văn chương nè, chị gái vừa mở miệng là khác bọt liền!]

[Đây là thủ khoa xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp nhá!]

[Nói chuyện dịu dàng ghê, giọng êm thật á!]

Phóng viên thứ hai giành hỏi tiếp: “Tiếng Anh của em max điểm, có thể chia sẻ bình thường em học bằng cách nào không?”

Lộ Tri Nghi: “Cũng không có phương pháp gì đặc biệt ạ, bình thường em hay đọc tiểu thuyết tiếng nước ngoài, và xem nhiều tin tức cũng như nhiều kênh quốc tế hơn chút ạ.”

Bình luận tiếp tục đầy ắp…

[Cạn lời, tui còn đang học từ vựng khùng luôn, mà người ta đã xem các kênh quốc tế rồi.]

[Đây có phải là tài năng bẩm sinh như người ta hay gọi không?]

[Cười xỉu, đây là loại phỏng vấn mà một đứa học dốt như tui có thể xem à?]

Trình Tố nhìn loạt bình luận như những cuộc tán gẫu kia, khóe môi thỉnh thoảng lại cong lên.

Phỏng vấn của truyền thông vẫn đang tiếp tục, chủ yếu hỏi những câu liên quan đến học tập. Trình Tố quan sát một hồi, đột nhiên chú ý thấy những hạt mồ hôi trên chóp mũi Lộ Tri Nghi. Khựng lại chốc lát, anh mở cửa xuống xe rồi đến cửa hàng gần đó.

Trong sân trường, phỏng viên tỉnh hỏi Lộ Tri Nghi:

“Em có gì muốn nói với các đàn em không?”

Lộ Tri Nghi ngẫm nghĩ vài giây, nói:

“Em muốn nói, chúng ta sinh ra bình thường, nhưng vẫn có thể mơ ước những ước mơ phi thường. Em mong rằng các em cũng có thể dũng cảm đi trên con đường mình muốn, cho dù con đường đó rất khó đi và cần các em phải kiên định tiến về phía trước. Khi các em vượt được qua mọi chông gai, lúc ngoái lại, các em sẽ nhận ra rằng dọc con đường này hoa tươi đã nở rộ từ lâu.”

Tạm dừng, cô nói thật trôi chảy một câu bằng tiếng Anh:

“Dream what you want to dream, go where you want to go, be what you want to be.”

Đoạn tiếng Anh này nổi bão, màn hình trực tiếp tràn ngập các bình luận.

[Chị Lộ nói hay quá, thảo nào là thủ khoa khoa xã hội.]

[Các chị em cố gắng lên! Kiên định bước tới! Hi vọng tháng sáu năm sau cũng có thể ưu tú giống chị ấy!]

[Người nỗ lực vì mơ ước là ngầu nhất!]

[Làm chén máu gà này đi! Tối nay phải đi học từ vựng thôi!]

Các nhà báo tại đây cũng kiềm lòng không đặng vỗ tay tán thưởng cho bài phát biểu của Lộ Tri Nghi, các học sinh vây xem thậm chí càng hò hét và hô hào khủng khiếp hơn.

“Có thể lấy được kết quả như bây giờ, có ai trợ giúp đặc biệt cho em không vậy?”

“Có ạ.” Lộ Tri Nghi nói: “Đầu tiên đương nhiên là bố mẹ em, họ đã đầu tư rất nhiều tinh thần và sức lực vào em.”

Dù bố mẹ đã để lại quá nhiều tiếc nuối trong thời thanh xuân của Lộ Tri Nghi, nhưng cô luôn cảm ơn họ vì những gì họ đã bỏ ra trong suốt chặng đường từ bấy tới nay.

“Thứ hai...” Lộ Tri Nghi cúi đầu cười khẽ: “Em muốn cảm ơn một người nữa, người ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho em trong những ngày em mờ mịt nhất. Vì có sự động viên và bầu bạn của anh ấy nên em mới có thể kiên định chọn con đường mình muốn đi.”

Vẫn xem phát sóng trực tiếp suốt, lúc này Trình Tố đang lấy nước mật đào mà Lộ Tri Nghi thích, khi nghe cô nói vậy, khóe môi anh cong lên thành một đường cong nhỏ.

Mấy cô cậu bé trên sân trường lập tức cảm nhận được điều gì đó, bèn huýt sáo ầm lên như điên.

Các phóng viên tò mò, nhưng lại không dám quá lộ liễu, đành phải hỏi mấp mé:

“Người ấy chắc rất đặc biệt và quan trọng với em hả?”

Lộ Tri Nghi trả lời chắc nịch: “Dạ.”

“Vậy nếu phải nói một câu để cảm ơn người ấy, thì em sẽ nói gì?”

Khi phóng viên đưa ra câu hỏi này, Trình Tố vừa tính tiền xong rồi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Anh bất chợt từ từ dừng lại.

Dẫu không quan tâm đến bất kỳ sự cảm kích nào nhưng giờ phút này, trái tim anh lại đập loạn xạ. Anh muốn biết Lộ Tri Nghi sẽ nói gì với mình.

Toàn trường lắng lại, chờ câu trả lời của Lộ Tri Nghi.

Mấy giây sau, cuối cùng cô gái trong màn hình cũng ngước mắt.

“Em muốn nói với anh ấy...”

Trên màn hình, mắt Lộ Tri Nghi sáng lấp lánh, hướng về một phía, cô mở lời một cách vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng:

“Người ấy giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại.” (*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play