Cái nắm tay này của Trình Tố khiến Lộ Tri Nghi không lường trước được.
Tim cô đập loạn nhịp, chỉ cảm thấy có vô số dòng điện chạy qua nơi hai bàn tay đang tiếp xúc kia, từ đầu ngón tay, sau đó lan dần tới tim khiến toàn thân cô như mềm nhũn ra.
Lộ Tri Nghi trộm hít sâu một hơi, lúng túng đi theo anh, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đi được một hồi cô lại nhìn xuống nơi hai bàn tay đang nắm chặt nhau...
Lúc trước Lộ Tri Nghi tưởng Trình Tố biết chơi piano nên còn đặc biệt chú ý quan sát bàn tay của anh. Bàn tay thon dài, lộ rõ đường gân, mang theo cảm giác ấm áp khôn tả.
Cô đã sớm mơ tới một ngày sẽ được đôi tay ấy dắt đi, cuối cùng thì bây giờ cũng được trải nghiệm cảm giác đó rồi.
Sự ngượng ngùng và cả cảm giác thỏa mãn của nàng thiếu nữ được giấu trong gió, Lộ Tri Nghi chỉ khẽ mím môi rồi đáp lại anh bằng cái nắm tay thật chặt.
Lúc đầu hai người chỉ đơn thuần là kéo nhau đi, thế nhưng khi gần tới Toản Hào thì mười ngón tay đã đan chặt vào nhau tự lúc nào.
Hồ Hiểu Vũ đứng từ xa thấy bọn họ như thế thì vội nháy mắt với Hoa Tử. Hoa Tử lại nói lại cho Hồng Vũ, tới lượt Hồng Vũ thì gọi một nhóm người tới quán, đang định sắp xếp đội hình để chào đón Lộ Tri Nghi như ngày hôm qua thì bị Trình Tố chặn họng bằng một câu: “Câm miệng!”
Hồ Hiểu Vũ đang há miệng đành phải ngậm lại, Lộ Tri Nghi thấy thế thì không nhịn được mà bật cười nói: “Cám ơn anh hôm qua đã mua đậu hũ non cho tôi nhé, ngon lắm!”
Hồ Hiểu Vũ thụ sủng nhược kinh: “Chị dâu đừng khách sáo, có việc cần chị cứ gọi em! Phục vụ 24/24!”
Lộ Tri Nghi lấy kẹo mut trong túi ra: “Mời mọi người!”
Hồ Hiểu Vũ, Hoa Tử và Hồng Vũ vội vàng chạy tới, sau đó ôm một túi kẹo mut rời đi.
Trình Tố nhìn cô gái nhỏ đang nhiệt tình phát kẹo lại chợt nhớ tới lời nói đùa của Dư Đồng, anh gọi cô: “Này...”
Lộ Tri Nghi quay đầu lại, chớp mắt vài cái rồi hỏi: “Sao thế?”
“Nhanh như vậy đã muốn phát kẹo hỉ rồi sao?”
“....”
Vẫn còn hai người nữa nên Lộ Tri nghi lúng túng đẩy Trình Tố sang một bên, khẽ đánh anh một cái: “Đáng ghét, anh cũng bắt chước Đồng Đồng trêu chọc em!”
Trình Tố né đi, cười đáp: “Anh đâu có...”
“Anh có, anh cố ý đúng không, đừng có trốn!”
Hai người cứ thế đùa giỡn hết một đường, đám đàn em ở cạnh say sưa nhìn theo...
Hoa Tử: “Chà, cuối cùng cũng xuất hiện người dám đánh anh Tố của chúng ta rồi.”
Hồng Vũ: “Sai rồi, phải là người dám đánh mà anh Tố còn không dám đánh trả xuất hiện mới đúng! Haha!”
Hồ Hiểu Vũ: “Vợ chồng người ta đánh yêu mắng yêu thì liên quan đếch gì tới mấy người, biến đi làm hết đi!”
“...”
Sau khi đuổi Hoa Tử và Hồng Vũ đi, Hồ Hiểu Vũ mới xoay người lại. Đúng lúc này thì bắt gặp Trình Tố đang nắm tay Lộ Tri Nghi đi vào thang máy thì không khỏi cảm thán, nụ cười trên môi đại ca nhà mình hai hôm nay còn nhiều hơn cả của hai năm trước cộng lại nữa, đây có phải là do sức mạnh của tình yêu không?
Bên kia, Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi tới một phòng riêng trên tầng ba.
“Anh đi thăm quán một lát, đợi xong việc sẽ lên tìm em.”
Lộ Tri Nghi vẫn còn giận chuyện kẹo hỉ hồi nãy nên không thèm để ý tới anh: “Đưa em tới đây làm gì, hôm nay không tính bảng lương nữa à.”
Trình Tố bật cười, xoa đầu cô: “Em ngồi đợi một lát, anh gọi người tới chơi với em.”
Lộ Tri Nghi ngập ngừng hỏi: “Ai vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Nói xong thì Trình Tố rời đi, để Lộ Tri Nghi ngồi ngẩn người ở đó. Cô đang định lấy di động ra đọc tin tức thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói quen thuộc truyền tới...
“Là 317 sao? Người đâu rồi....A! Tri Nghi!”
Lộ Tri Nghi sửng sốt trong giây lát, có hơi bất ngờ mà hỏi lại: “Đồng Đồng sao?”
Dư Đồng đeo túi xách đi vào, không tin vào mắt mình cho lắm: “Thầy Trình gọi điện bảo tớ tới đây hát, tớ còn tưởng thầy ấy nói đùa cơ, thì ra là thật à?”
Lộ Tri Nghi: “Anh ấy gọi cho cậu sao?”
“Đúng vậy, cậu không biết sao?”
Tới lúc này Lộ Tri Nghi mới hiểu ra được câu nói hồi nãy trước khi đi Trình Tố đã nói.
Anh biết hôm qua cô buồn chán nên hôm nay đã gọi Dư Đồng tới đây.
Lộ Tri Nghi mím môi, trong lòng tràn ra tư vị ngọt ngào, nháy mắt quên luôn chuyện kẹo hỉ hồi nãy.
“À, thầy Trình đâu?” Dư Đồng ngó nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi lại: “Nhưng sao thầy ấy lại hẹn gặp ở Toản Hào nhỉ, thầy ấy không biết chỗ này là địa bàn của anh Tố hay sao? Nhỡ đâu lát nữa chúng ta bị đuổi ra thì sao giờ?”
Lúc này Lộ Tri Nghi cũng không biết phải giải thích thế nào để Dư Đồng hiểu nên chỉ đành cười trừ: “Yên tâm đi, tớ thành niên, cậu cũng tốt nghiệp rồi, chúng ta tới đây nói chuyện rồi hát hò thôi thì chắc không sao đâu.”
“Vậy thì được.”
Dư Đồng mở chai nước, uống hai ngụm rồi mới như nhớ tới chuyện gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi, có phải mấy ngày trước cậu gặp chuyện gì rồi không, không biết thầy Trình tìm đâu ra số của tớ rồi gọi hỏi xem cậu có ở nhà tớ không, nghe giọng thầy căng thẳng lắm.”
Lộ Tri Nghi hơi chột dạ, lúc này cô mới nhận thức được, đêm đó Trình Tố đã phải vất vả tìm mình như nào.
Với tính cách đó của anh, đến cả phương thức liên lạc với Dư Đồng cũng tìm ra được thì chỉ sợ thiếu nước đào ba tấc đất lên để tìm cô nữa thôi.
Thì ra, lúc cô đang nỗ lực tiến về phía anh thì anh cũng đang liều mình chạy về phía cô.
Trong lòng Lộ Tri Nghi không khỏi cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu cười ngọt ngào: “Không có chuyện gì, bây giờ đã giải quyết xong hết rồi.”
Dư Đồng tặc lưỡi một cái, như nhìn ra chuyện gì đó: “Hiểu rồi, chúng ta thi đại học xong thì hai người các cậu có thể tu thành chính quả rồi đấy! Tớ không nhiều chuyện nữa đâu. Mà nói chứ, tớ đúng là bà mối cho hai người mà, bát canh nấm lúc đầu kia chắc chắn là hữu dụng....ừm...” Dư Đồng càng nói càng thấy chắc chắn: “Đợi lát nữa thầy Trình tới đây, tớ phải nói với thầy ấy chuyện này mới được.”
Lộ Tri Nghi: “Nói gì với anh ấy cơ?”
“Tất nhiên là người nào đó phải mời tớ mấy bữa cơm rồi!”
Lộ Tri Nghi hơi ngây người, sau đó mới nhịn cười nói: “Tớ sợ cậu gặp anh ấy rồi lại không nói ra nổi lời đó thôi.”
“Ngưng!” Dư Đồng khinh thường đáp: “Có gì mà tớ không nói nên lời được chứ, cái miệng này của tớ đã sợ ai bao giờ chưa? Chiến thần ngoại giao của Thành Đông ở đây này, giờ dù cho là anh Tố kia có qua đây thì tớ dám mắng luôn cả anh ta đấy, cậu tin không?”
Lộ Tri Nghi: “....”
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người đẩy cửa tiến vào, Dư Đồng liếc mắt nhìn: “Ồ, thầy Trình tới rồi!”
Trình Tố xong việc thì tới tìm Lộ Tri Nghi, ai biết được vừa tới nơi thì đã được Dư Đông chào đón nồng nhiệt như này rồi.
Bệnh hoạt ngôn của Dư Đồng lại bắt đầu tái phát, đã gặp Trình Tố hai lần nên cô mặc nhiên anh là bạn cũ nên buông lời trêu chọc: “Hôm nay thầy Trình không theo kiểu tao nhã nữa rồi, hôm nay là ngầu boy cơ đấy!”
Lộ Tri Nghi: “....”
Lộ Tri Nghi bối rối kéo tay cô nàng: “Hay là, chúng ta ngồi xuống trước rồi hẵng nói tiếp.”
Dư Đồng lại tiếp tục chủ động rót nước cho Trình Tố: “Gì vậy, tớ với thầy Trình bây giờ cũng coi như người một nhà rồi, có đúng không thầy Trình!”
Khóe môi Trình Tố khẽ cong lên, nhận lấy ly nước mà cô đưa tới.
Vì ống tay áo bị kéo ra vài phân nên không may để lộ ra hình xăm trên cổ tay.
Tuy chỉ lướt qua hai ba giây đã biến mất nhưng Dư Đồng vẫn kịp nhìn rõ.
Biểu cảm trên mặt cô bỗng chốc cứng đơ lại.
“Đúng là làm phiền rồi, cảm ơn vì đã tới đây chơi với Tri Nghi.” Trình Tố uống xong ly nước rồi nói tiếp: “Nào, muốn ăn gì thì cứ gọi tùy ý.”
Dư Đồng vẫn tiếp tục ngây người, dù vẫn đang nghe nhưng lại không rõ là Trình Tố đang nói cái gì mà chỉ mơ hồ à ừm hai tiếng, ngồi im thin thít không dám ho he.
Trong đầu cô nghĩ tới một trường hợp, thế nhưng lại không dám nói ra.
Tới tận lúc có năm, sáu nhân viên phục vụ đi vào, bày ra một bàn đầy đồ ngọt và đồ ăn vặt, bọn họ quay sang nói với Lộ Tri Nghi: “Chị dâu, anh Tố bảo bọn em chuẩn bị cho chị, vì không biết chị thích ăn gì nên mỗi thứ đều đem lên một ít ạ.”
Nghe được cái tên thường chỉ xuất hiện trong đôi ba câu chém gió của mình, Dư Đồng không khỏi chột dạ, lòng như vỡ vụn.
Anh....anh Tố?
Là anh ta sao!
Đợi chút đã....
Chị dâu??
Dư Đồng không kịp phản ứng lại, lúc này cô mới trợn tròn mắt nhìn Lộ Tri Nghi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lộ Tri Nghi bị vẻ mặt này của cô chọc cho bật cười: “Cậu sao đấy, không phải bảo là muốn tìm người ta để nói chút chuyện à!”
“Vậy sao.” Trình Tố ngồi xuống cạnh Lộ Tri Nghi, anh vắt chéo chân, tựa lưng vào sô pha hỏi: “Muốn nói gì với tôi vậy.”
Ngoại trừ Lộ Tri Nghi, Trình Tố đối xử với ai cũng rất lạnh nhạt. Lúc trước anh đeo kính và mặc sơ mi trắng nên đã che bớt đi vài phần lãnh đạm, có lẽ vì vậy mà làm cho Dư Đồng có ảo giác anh dễ gần. Thế nhưng bây giờ, anh đã cởi bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, đại ca trong truyền thuyết đang ngồi ngay trước mặt mình...
Dư Đồng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ trên người anh truyền tới, không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt hay một tư thế thôi đã đủ giống với lời đồn đại.
Rất đẹp trai, nhưng cũng thực tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ Dư Đồng lại nhớ rất rõ những chuyện “lưu manh” mà mình từng làm trước mặt “thầy Trình”.
Giờ ngẫm lại, đúng là lúc đó biểu cảm của thầy Trình có hơi kỳ quái thật.
Toang rồi, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà!
Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của đại ca lúc này đi, nhìn kiểu gì cũng thấy được âm mưu tính sổ nợ...
Dư Đồng bắt đầu lâm vào trầm mặc, có lẽ là đang hoài nghi nhân sinh.
Tâm trạng sụp đổ mất nửa buổi, cuối cùng cô hít sâu một hơi, nghĩ bụng sớm muộn gì thì cũng nên sảng khoái nói ra một câu chứ như này mãi thì không ổn.
Vậy là, Dư Đồng nhắm chặt mắt lại.
“Anh Tố!”
“Anh xem, em còn có thể thấy được mặt trời ngày mai không?”
Trình Tố: “?”
Lộ Tri Nghi bật cười: “Cậu nói cái gì vậy!”
Dư Đồng khóc không ra nước mắt mà trốn sau lưng Lộ Tri Nghi: “Anh Tố, em sai rồi, những lời nói lúc trước đều là do em nghe người ta đồn đoán, sau này em sẽ không nói lung tung nữa đâu!”
Trình Tố: “...”
Trình Tố biết, cô gái này chắc là giống với Lộ Tri Nghi lúc đầu, sau khi biết được thân phận thật sự của anh thì đều hơi sợ hãi.
Chưa kể cô gái này còn nhanh mồm hơn, không biết làm bậy trước mặt anh bao nhiêu lần rồi.
Nhưng Trình Tố chẳng rảnh đi so đo với một cô gái làm gì.
Hơn nữa, cô còn là bạn của Lộ Tri Nghi.
Trình Tố thản nhiên nói: “Được rồi, không phải hồi nãy còn nói là người một nhà hay sao?"
“Hả?” Dư Đồng mờ mịt chớp mắt, tựa như còn chưa kịp định thần lại chuyện chỉ sau một đêm đã trở thành người quen của anh Tố danh tiếng lẫy lừng.
Lúc này Hoa Tử gõ cửa đi vào, nói thầm bên tai Trình Tố cái gì đó.
Dưới lầu lại có một vị khách say rượu rồi đòi lôi kéo nhân viên hát cùng mình. Trình Tố không thể không đứng lên đi giải quyết.
“Anh có chút việc, hai người cứ chơi đi nhé.”
Đi được vài bước, anh lại quay đầu dặn dò Lộ Tri Nghi: “Ngoài cửa có người, em cần gì thì gọi họ, không được chạy lung tung đâu đấy!"
Lộ Tri Nghi đáp lời: “Em biết rồi, anh bận việc của anh đi.”
Tới khi Trình Tố đã rời đi hẳn, Dư Đồng mới dám ngẩng đầu lên nhìn thử, sau đó bắt đầu mắng liên hồi.
Cô ấy không thể tin vào những gì mình vừa được chứng kiến.
“Tri Nghi, có phải tớ đang nằm mơ không? Thầy Trình không phải là giáo viên hóa của trường cậu hay sao? Sao giờ lại biến thành Trình Tố? Cứu với, hai người đang chơi cosplay tình thú trong quan hệ cấm kỵ gì đó à?”
Lộ Tri Nghi kéo cô ấy ngồi xuống: “Việc này nói ra thì dài lắm.”
Hơn nửa tiếng sau, Lộ Tri Nghi kể lại chuyện của mình và Trình Tố cho Dư Đồng nghe.
Dư Đồng nghe xong thì cảm thán: “Ngầu quá! Mẹ kiếp, hai người các cậu đúng là ngầu chết được! Vậy giờ cậu đang sống với anh ta sao?”
Lộ Tri Nghi khẽ ừ một tiếng.
Dư Đồng tò mò nhìn cô: “Vậy chẳng phải là hai người....sao?”
“Gì cơ?”
“Cái đó!” Dư Đồng miêu tả sống động: “Tiến hành giao thoa linh hồn sâu sắc, hiểu ý tớ không?”
Lộ Tri Nghi ngây người một hồi rồi bỗng dưng đỏ mặt: “Sao lại thế được, chúng tớ tách ra ngủ!”
“?” Dư Đồng trợn tròn mắt: “Không phải chứ, hai người các cậu, sống chung, ngủ giường khác nhau? Hai người trưởng thành yêu kiểu học sinh tiểu học à?”
“....”
Lộ Tri Nghi không có nghĩ gì nhiều, cô chỉ thấy có thể ở cùng với Trình Tố, mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy đều được thấy anh là cô đã rất thỏa mãn rồi.
“Không ngờ là chị em tốt của tớ lại trở thành người phụ nữ của đại ca, hahaha!” Dư Đồng rất nhanh đã chấp nhận được sự thật này, không khỏi kiêu ngạo: “Để xem sau này còn ai dám cướp mối làm ăn của mẹ tớ nữa, hừ!”
Hai cô gái cứ thế ở trong phòng vừa ăn vừa hát hò, tới mười một giờ, Dư Đồng phải về nhà trước. Không lâu sau thì Trình Tố cũng quay lại phòng.
Vì Lộ Tri Nghi nên bây giờ Trình Tố luôn tan ca trước mười hai giờ đêm, anh không muốn cô phải thức khuya vì mình.
Sau mười hai giờ thì công việc sẽ giao lại cho Hồ Hiểu Vũ và Hoa Tử, nếu bọn họ không xử lý được thì tới lúc đó gọi điện để anh chạy tới cũng không muộn.
Sau khi tan tầm, về nhà tắm rửa xong xuôi thì Lộ Tri Nghi vẫn nói câu chúc ngủ ngon với Trình Tố như thường lệ.
Vì buổi tối quá an tĩnh nên tất cả những cảm xúc mà Lộ Tri Nghi cố giấu trong lòng từ sáng lại lặng lẽ trào ra, cô nằm trên giường, nhớ lại những lời Lộ Hoằng nói mà không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tình yêu của cô tới cuối vẫn không nhận được sự chấp thuận từ gia đình.
Bị suy nghĩ như vậy làm ảnh hưởng nên nằm một lúc lâu mà Lộ Tri Nghi vẫn chưa ngủ được.
Tới khuya, cô quyết định đi uống nước.
Phòng khách đã tối đen, Lộ Tri Nghi dùng đèn điện thoại soi đường đi về trước. Tới khi rót được nước quay về thì đột nhiên cô khựng lại.
Khẽ nghiêng đèn điện thoại, Lộ Tri Nghi chiếu lên vị trí gần ghế sô pha.
Lúc trước cô chưa từng để ý tới nên cứ nghĩ là có thể ngủ thoải mái ở phòng khách, thế nhưng bây giờ cô mới thấy, người có thân hình cao lớn ngủ ở chỗ như vậy thật sự rất chật chội.
Chăn mỏng rơi trên nền đất, đôi chân dài của anh co lại trên ghế hẹp, cả người chỉ có thể cuộn tròn lại để ngủ.
Chỉ cần nhìn thôi đã biết ngủ như vậy rất khó chịu rồi.
Lúc này cô đột nhiên nhớ lại lời của Dư Đồng.
“Sống chung, ngủ giường khác nhau? Hai người trưởng thành yêu kiểu học sinh tiểu học à?”
Sau khi quay lại phòng, Lộ Tri Nghi nhìn chiếc giường hai mét rộng rãi, trống rỗng mà bỗng nhiên mất hứng.
Tâm trạng cô chập chùng đi rót nước vừa lấy nhưng lại không để ý nên “choang” một cái, ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh nhỏ.
Lộ Tri Nghi giật mình hoảng loạn, bị tiếng động chói tai làm cho kinh sợ. Cô đang định ngồi xuống nhặt thì đã thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, Trình Tố vừa mặc áo vừa tiến vào.
“Có chuyện gì vậy?”
Mùa hè nắng nóng nên anh toàn để trần nửa thân trên cho dễ ngủ, lúc anh vào phòng thì cúc áo vẫn còn mở một nửa, để lộ phần cơ bụng rắn rỏi và phần thắt lưng.
Lộ Tri Nghi cứ thế mà thấy hết cả, cô bối rối thu tầm mắt về: “Em...em không cẩn thận làm vỡ ly.”
Trái tim cô loạn nhịp, lần đầu cảm nhận được sự k1ch thích về thị giác khi thấy cơ thể của người khác giới, là loại cảm giác rất muốn bùng nổ.
Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên mấy hình ảnh kỳ quái, sợ bị Trình Tố nhìn ra được nên cô vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh ly vỡ: “Xin lỗi, em làm anh tỉnh giấc đúng không?”
“Em đừng động.” Trình Tố bước qua đống mảnh vỡ, ôm Lộ Tri Nghi lên giường rồi nói: “Để anh.”
“...”
Trình Tố lấy chổi tới, dọn sạch mảnh thủy tinh rồi rót cho cô một ly nước mới: “Được rồi, em uống xong thì mau ngủ đi nhé.”
Lộ Tri Nghi đáp lại một tiếng, thấy bóng lưng anh sắp đi khuất, cô đắn đo nhưng cuối cùng vẫn gọi anh lại: “Trình Tố.”
Anh quay đầu.
Lộ Tri Nghi nắm chặt góc chăn: “Em...em không ngủ được, anh nói chuyện với em một lúc được không?”
Tay đang đặt trên khóa cửa của Trình Tố buông xuống.
Anh quay lại bên giường: “Sao lại không ngủ được, phiền lòng chuyện gì sao?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu: “Chắc tại hồi nãy chơi vui quá nên giờ không ngủ được thôi.”
Trình Tố ngồi xuống trước mặt cô: “Vậy em muốn nói chuyện gì nào.”
Thật ra Lộ Tri Nghi cũng không biết nên nói chuyện gì, ý muốn thật sự của cô không phải là muốn nói chuyện phiếm với anh.
Trình Tố mặc áo cộc nên để lộ rõ hình xăm trên cổ tay anh, Lộ Tri Nghi chỉ vào nó rồi hỏi: “Xăm cái này có đau lắm không?”
“Cũng bình thường thôi.”
“Cho em xem thử được không?”
Trình Tố đưa tay qua, Lộ Tri Nghi cúi đầu xem xét.
Cô không hiểu ý nghĩa của hình vẽ này, nó như một ký hiệu nào đó bị dây leo bao xung quanh, phủ kín trên cánh tay anh.
“Đây là một con cún hả?” Lộ Tri Nghi chỉ vào con vật nằm ở giữa hỏi.
“...”
Trình Điệp không biết phải nói gì, anh bị giọng điệu nghiêm túc này của cô chọc cho bật cười: “Đó là sói.”
Lộ Tri Nghi há to miệng ngạc nhiên: “Ồ!”
Nhìn kỹ lại mới thấy, đúng là trông dữ dằn hơn cún con thật.
“Thần Anubis, là vị thần phán xét tội lỗi của con người sau khi chết trong Thần thoại Ai Cập cổ đại.” Trình Tố nói tiếp.
Lộ Tri Nghi chưa từng nghe nói tới những thứ như này, cô chỉ đơn thuần cảm thấy là hình xăm của anh rất đặc biệt mà thôi. Xung quanh vị thần này là dây leo, ở giữa có xen kẽ các ký hiệu và hình vẽ kỳ quái, đem lại cảm giác rất bí ẩn và xinh đẹp.
Lần đầu nhìn vào có thể sẽ cảm thấy vừa thô bạo vừa tăm tối.
Thế nhưng nhìn nhiều lại khiến người ta cảm thấy mãn nhãn.
Lộ Tri Nghi hứng thú dịch người, tới gần Trình Tố hơn nữa: “Em sờ lên được không?”
Trình Tố: “...”
Không đợi anh mở miệng, Lộ Tri Nghi đã đáp tay lên.
Cô chạm khẽ lên từng đoạn từng đoạn dây leo, cảm nhận đường xăm trên da thịt, giống như lần nữa khắc họa lại còn đường mà bút xăm từng đi qua.
Lộ Tri Nghi tràn đầy vẻ tò mò hứng thú, đắm chìm trong sự quan sát của mình mà không biết rằng, đầu ngón tay mềm mại của mình khẽ dịch chuyển như vậy chẳng khác gì là đang nướng Trình Tố trên lửa nóng.
Anh khẽ rụt người lại, gân xanh nổi lên, cố gắng nhẫn nhịn.
Cũng may là Lộ Tri Nghi không chìm đắm quá lâu, cô sờ chút rồi thu tay về, miệng còn lẩm bẩm: “Thì ra không khác với da thường là bao.”
Trình Tố nuốt ngụm nước bọt xuống cổ họng đang khô nóng rồi đứng bật dậy: “Được rồi, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi.”
“...” thấy anh muốn rời đi, Lộ Tri Nghi định tìm thêm chủ đề để giữ chân nhưng nhất thời không nghĩ ra được nên chỉ đành nhắm mắt, giữ chặt tay anh rồi nói: “Anh đừng ngủ ngoài phòng khách nữa.”
Trình Tố giật mình: “Sao cơ?”
“Ý em là anh đừng ngủ ngoài phòng khách nữa, ngủ trong đây đi.”
“...”
Trình Tố nhìn Lộ Tri Nghi, im lặng hồi lâu.
Anh không đáp lại ngay khiến Lộ Tri Nghi có hơi xấu hổ, rõ ràng là không có ý nghĩ kỳ quái kia nhưng cô vẫn sợ anh hiểu nhầm là mình có.
Vậy là Lộ Tri Nghi bổ sung thêm một câu: “Vì ghế sô pha nhỏ quá, anh ngủ trông chật lắm, chắc chắn là sẽ không ngủ ngon được. Anh yên tâm đi...” Lộ Tri nghi nghiêm túc giơ tay thề: “Em sẽ không làm gì anh đâu!”
“...”
Trình Tố không nhịn được mà bật cười.
Rốt cuộc ai mới là người nên sợ đây, sao cô bạn gái này lại yên tâm về anh như vậy nhỉ.
Nhưng mà, Trình Tố không yên tâm về bản thân mình cho lắm.
Anh đi tới, xoa má cô: “Không cần đâu, em cứ....”
Lời còn chưa kịp nói hết thì cô nhóc đã nằm xuống rồi kéo anh lên giường cùng, sau đó nhanh tay tắt đèn rồi lăn ra một góc giường: “Cứ quyết định vậy đi, em nói mới tính, ngủ ngon nhé!”
Trình Tố: “...”
Sống hai mươi hai năm trên đời, đây là lần đầu tiên Trình Tố anh bị một cô gái đẩy ngã.
Anh vừa giận vừa buồn cười, xoay người nhìn thì thấy bóng dáng nhỏ bé đang chìm trong chăn kia.
Thật ra mà nói, vốn dĩ ý chí của Trình Tố rất kiên định. Thế nhưng khi anh được trải nghiệm cảm giác nằm chung chăn gối với cô gái này....dù chỉ mười giây thôi thì anh cũng đã lung lay rồi.
Trình Tố bình tĩnh nằm xuống, nhìn lên trần nhà tăm tối, cả người đột nhiên thấy tỉnh táo đến lạ thường.
Một lúc sau, anh sờ vào ly nước vừa rót ở đầu giường, uống một hơi hết sạch.
Trong không khí toàn là mùi sữa tắm trên người Lộ Tri Nghi.
Trình Tố thở dài một hơi, cảm thấy bản thân đang tự ngược mình.
Anh rời giường, đi ra ban công châm một điếu thuốc, hóng gió một hồi lâu rồi mới quay trở lại sô pha nằm.
Một đêm này, Trình Tố dường như không ngủ được chút nào.
Chín giờ sáng hôm sau, Trình Tố mua bữa sáng về nhưng chưa thấy Lộ Tri Nghi tỉnh thì mới đẩy cửa vào ngó thử.
Điều hòa để nhiệt độ thấp, cô rụt cả người vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ở ngoài. Có vẻ như cô ngủ rất sâu.
Trình Tố ngồi bên giường nhìn, bỗng nhiên thấy hứng thú mà rút điện thoại ra.
Không biết vì sao dáng vẻ cô khi ngủ lại làm anh rung động tới vậy. Lông mi dài, gương mặt tựa thiên sứ, hô hấp nhẹ giống như hình ảnh thiếu nữ trong những câu chuyện thần thoại, kiều mị mà thánh khiết.
Vì đã có kinh nghiệm nên Trình Tố tắt âm trước rồi mới bấm chụp.
Vào lúc đang định cất điện thoại đi thì đột nhiên, Lộ Tri Nghi mơ màng vươn tay ra khỏi chăn, cô như đang muốn mò mẫm thứ gì đó ở cạnh.
Trình Tố nhìn vài giây thì mới chợt nhận ra....cô đang tìm anh.
Dù sao thì trước khi chìm vào giấc ngủ, ấn tượng trong lòng cô chính là anh ngủ cùng cô.
Trình Tố chỉ đành nằm xuống bên cạnh.
Lộ Tri Nghi sờ vào khoảng trống hồi lâu cuối cùng cũng sờ thấy người, cô theo bản năng mà dịch tới gần chỗ có hơi ấm.
Chăn mỏng đắp trên người cứ thế trượt xuống.
Cô ôm chặt lấy người Trình Tố, còn rúc đầu vào ngực anh.
Thân thể Trình Tố cứng đờ, không dám động. Yết hầu tựa như mất khống chế mà trượt lên vài cái.
Một lúc sau, anh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình.
Mùa hè oi bức nên cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, chất vải mềm mại ôm lấy từng đường cong trên cơ thể thiếu nữ, mỏng manh như thể vừa xé đã rách.
Hai vai trắng nõn, có phần gầy yếu. Mái tóc dài buông xõa, nằm tán loạn trên người, cô nhắm mắt ôm anh ngủ, vô cùng thanh thuần nhưng cũng rất hấp dẫn.
Không khí bất giác như đang nóng lên.
Trình Tố thừa nhận dục v0ng trong lòng mình, anh là một người đàn ông, có những suy nghĩ đó là điều bình thường.
Thế nhưng có lẽ là vì vào đời quá sớm, tuổi tâm lý của anh già dặn hơn nên mới luôn cảm thấy những cô gái vừa thi đại học xong như cô vẫn còn là đứa nhỏ cần bảo bọc.
Có những suy nghĩ như vậy là đang xúc phạm tới cô.
Nhưng lúc này.
Anh quả thật là khó lòng chịu nổi.
Nhìn gương mặt còn đang say giấc nồng kia, Trình Tố nhẹ nhàng vén tóc của cô sang một bên, kìm nén dục v0ng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT