5.

Không lâu sau khai giảng, Nhược Á nhận được kết quả thi Tiếng Anh cấp sáu. Không chỉ hoàn thành kỳ thi với điểm số cao, cô còn đủ tư cách để tham gia phần thi nói. Khi gặp Thẩm Mạc tại địa điểm thi, cô kinh ngạc đến không khép miệng được.

"Cậu bảo là cậu không mang chứng minh thư nên không thể tham gia thi cấp sáu à? Làm thế nào mà đủ điều kiện thi nói vậy?"

"Đồ ngốc, nếu tôi không nói thư thế, làm sao cậu chịu cầm đồng hồ của tôi?" Hắn cười mỉm.

Nhược Á nhận ra dù là việc quan trọng hay không, hắn đều mỉm cười. Vì vậy, không ai phân biệt được dưới nụ cười kia, hắn đang để tâm hay thật ra không thèm để ý. Càng suy nghĩ, càng khó đoán. Nụ cười nhạt của hắn tựa như một hang động đá vôi giăng lối chằng chịt, và cô đã bị lạc trong đó, không tìm được đường ra.

Lúc hai người từ điểm thi trở lại trường học, trời đã tối rồi. Khi tạm biệt, Thẩm Mạc nói với Nhược Á rằng đây là lần đầu tiên hắn phải tham gia thi cử vào ngày sinh nhật.

Nhược Á sửng sốt trong chốc lát rồi mới phản ứng lại. "Cái gì? Sinh nhật cậu á? Sao không nói sớm? Cậu với mấy anh em chí cốt kia có định đi ăn mừng sinh nhật không?"

"Tiểu thư, bây giờ là mấy giờ hả. Đám sói rừng đấy tầm này đã ăn nó kễnh bụng rồi, tôi cũng không định tổ chức gì cả. Sinh nhật thì sao, cũng chỉ là bớt đi môt lần thôi."

"Đồ ngốc, logic kiểu gì vậy! Cậu đứng đây đợi tôi!" Nhược Á xoay người chạy ra ngoài. Vài phút sau, Thẩm Mạc thấy cô quay lại, cầm theo chiếc bánh sô cô la.

"Nếu cậu nói sớm một chút, tôi còn có cơ hội đặt bánh kem cho cậu." Nhược Á mở bánh, lấy trong túi ra cây nến thừa từ sinh nhật của bạn cùng phòng ở học kỳ trước, cắm nến lên thắp.

Thẩm Mạc chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

"Nhìn tôi làm gì, ước đi."

Thẩm Mạc vẫn im lặng khiến Nhược Á nóng nảy, "Cậu nhanh nhẹn lên, sáp chảy hết ra bánh rồi."

"Tôi đã ước rồi, nhưng nó sẽ không thành hiện thực."

"Sao lại thế được?"

Một cơn gió thổi qua, ánh nến lay động, sau đó vụt tắt.

Khóe miệng Thẩm Mạc hơi trĩu xuống, bóng tối trở nên sâu thẳm: "Tôi ước ngọn nến này sẽ không bao giờ tắt. Nhưng cậu xem, nó tắt rồi."

"Cậu bị ngốc à, làm gì có ai ước như vậy!"

"Nếu ngọn nến này mãi mãi cháy, có phải cậu sẽ vì tôi, vĩnh viễn cầm nó?"

Ánh mắt hắn trong veo như nước, vẻ ngoài ngả ngớn dường như đã được gột sạch, chỉ còn lại sự chân thành. Cô ngẩn ngơ, nói không thành lời.

6.

Ngày hôm sau ở phòng tự học, Nhược Á ngoài ý muốn trông thấy Minh Vĩ. Cậu ấy không ngồi cùng Tiểu Nam tại thư viện mà lại ngồi cạnh Nhược Á.

"Nghe nói gần đây cậu rất thân với Thẩm Mạc của khoa Báo Chí?" Nhìn vẻ mặt quan tâm của Minh Vĩ, Nhược Á lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

"Không có, chỉ là cảm ơn cậu ta cho tớ mượn đồng hồ lúc thi Tiếng Anh cấp 6 thôi."

"Vậy là tốt rồi, cậu đừng thấy hắn đẹp trai mà cảm mến. Trong khoa, hắn nổi tiếng là kẻ phong lưu, đa tình."

"Ừ, biết rồi." Nhược Á cúi đầu đọc sách, nhưng chữ trên trang giấy lại bắt đầu nhòe đi.

Thích? Cô thích hắn ta sao?

Bởi vì khuôn mặt hay cười nhạt của hắn? Bởi vì hắn đeo đồng hồ lên cổ tay cô, nói rằng trao hết thời gian của hắn cho cô. Hay là vì hắn đùa rằng nếu có một ngày hắn chết, hắn muốn nằm trong vali của cô để đi đến chân trời góc bể?

Nhưng liệu hắn có nở nụ cười, nói những lời ám muội như vậy với các nữ sinh khác khi cô không có mặt không?

Nhớ lại vẻ mặt của hắn, tự nhiên cô cảm thấy mờ mịt, lạc lối.

Cuối tuần, Nhược Á cầm vé, đứng ở trước cổng của Thung Lũng Hạnh Phúc, gọi điện thoại cho Thẩm Mạc. Lần đầu tiên cô nói dối hắn, rằng hai bạn nữ khác đi cùng cô không đến được để Thẩm Mạc dẫn bạn gái hắn tới.

Cô nghĩ nếu bản thân chứng kiến cảnh hai người họ vui vẻ bên nhau, có lẽ cô cũng không phải buồn rầu đi tìm kiếm đáp án?

Lúc Thẩm Mạc đến nơi, cô thấy hắn đi một mình. Nhược Á hỏi tại sao hắn không mang bạn gái theo. Hắn cười xấu xa, hỏi ngược lại: bạn gái nào?

Nhược Á tức tối trừng mắt nhìn. Sau đó, cô túm hắn đi qua cổng, lập tức đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Thẩm Mạc nói: "Cậu lên đi, tôi không lên đâu."

"Vì sao? Cậu sợ à?" Nhược Á nhướng mày.

"Tiếng hét của đám con gái sẽ làm tai tôi điếc mất." Lại là nụ cười thiếu đánh kia, khiến người ta không rõ thật giả.

"Cắt! Đồ nhát gan!" Nhược Á ngẩng đầu, ưỡn ngực leo lên tàu lượn siêu tốc. Một tiếng thét chói tai kéo dài, còn cổ cô như gãy lìa. Vừa xuống tàu lượn, cô mang khuôn mặt xanh lét vọt tới phòng vệ sinh để ói. Thẩm Mạc cầm bắp rang và Coca đứng ở ngoài cửa chờ: "Nôn xong rồi à, ăn một chút đi?" Hắn vẫn nở nụ cười như cũ nhưng hàng lông mày chau lại. Nhược Á bỗng nhiên dâng lên niềm vui không giải thích được. Cô ném mấy viên bắp rang vào miệng, lại đi đến phía tàu lượn siêu tốc, bắt đầu xếp hàng. Khi xuống tàu, bụng dạ lại trào lên một trận sông cuộn biển gầm nhưng cô không thể nôn được.

"Đừng chơi nữa." Thẩm Mạc cười, kéo cô lại.

Nhược Á mở nắp chai Coca, uống hai ngụm, rồi lại leo lên tàu lượn siêu tốc. Sau khi xuống tàu, Nhược Á cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô nằm bò ở ghế dài, không đứng dậy được.

"Cậu tự hành hạ bản thân à. Chơi trò khác đi." Hắn mỉm cười, nụ cười của hắn mang theo vài phần trêu chọc.

Tại sao? Tại sao tôi đang khổ sở mà cậu vẫn có thể cười? Nhược Á cúi đầu, lảo đảo bước vào đoàn người đang xếp hàng trước khu chơi tàu lượn kia. Bỗng có người túm lấy cổ áo cô, lôi ra khỏi hàng và kéo cánh tay cô rời đi.

Cô nhìn bóng lưng thẳng tắp và chắc chắn của Thẩm Mạc nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Hắn nắm tay cô đau quá, vậy mà cô lại cam tâm tình nguyện để hắn nắm như vậy. Da thịt càng đau, lòng càng thấy an tâm.

Thích hắn, chính là đau đến thấu xương.

Hắn dẫn cô đến vòng quay khổng lồ. Hai người ngồi mặt đối mặt. Thế giới nho nhỏ này nhẹ nhàng đung đưa, từ từ được nâng lên theo nhịp điệu đồng đều.

"Tại sao không chơi tàu lượn siêu tốc? Cậu không thích cảm giác kích thích sao?"

"Tôi không thích cảm giác kích thích, tôi thích sự yên tĩnh. Không có kích thích, cũng không có những cơn sóng gợn gạo."

"Vậy mà còn hay thay đổi bạn gái."

"...... Không giống nhau. Khi thích một người, cậu phải yêu người đó trong khoảng thời gian dài, nhưng tôi không làm được. Mỗi khi tôi biết kết cục sẽ chẳng đi đến đâu, tôi đều bỏ dở giữa chừng."

Nhược Á biết nước mắt của mình sắp không chống lai được lực hút Trái Đất, nhưng cô đã kìm được.

Bởi vì, người ngồi đối diện cô đã từng nói rằng nếu nhất định phải khóc, hãy để nước mắt rơi vào lòng bàn tay người cô quan tâm nhất, bằng không, cô sẽ khóc trong vô nghĩa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play