1.
Trên đời này, rất nhiều việc bắt đầu bằng những màn hơn thua như vậy.
Ngày hôm đó, ánh nắng trong suốt, yên tĩnh và nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây nhỏ. Nhược Á ngồi trên ghế dài để ôn tập từ vựng tiếng Anh cấp sáu. Tất cả mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Sau đó, một giọng nói ấm áp rơi xuống thế giới yên bình này.
"Bạn ơi, có thể giúp mình một chút không?"
Nhược Á ngẩng đầu lên, một gương mặt đẹp trai đập vào mắt cô. Chàng sinh viên nở nụ cười nhợt nhạt, đôi môi cong lên một đường ưu nhã.
"Sao vậy?"
"Bạn giúp mình trông túi tài liệu này, mình đi ra đây rồi sẽ quay lại."
Nhược Á gật đầu, nhìn bóng dáng cậu sinh viên rời đi.
Chờ đến khi tiếng chuông kết thúc tiết học thứ ba của buổi chiều vang lên, cậu chàng kia vẫn không quay lại. Trời bắt đầu mưa phùn nên Nhược Á đành phải ôm túi tài liệu đứng ở dưới mái hiên của một phòng học cách đó không xa.
Cái cậu đấy bị làm sao vậy? Cậu ta quên mất, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cuối cùng, sau khi hết thời gian ăn tối, Nhược Á nhìn thấy cậu sinh viên cùng bạn bè vừa cười nói, vừa đi ra từ phía nhà ăn. Khi thấy Nhược Á ôm túi tài liệu, mắt cậu ánh lên sự kinh ngạc. Đằng sau có người cười cợt, đẩy đẩy cậu. Cậu từ từ đi đến trước mặt Nhược Á, "Bạn ơi, bạn vẫn đang đợi đấy à?"
Nhược Á mờ mịt gật đầu.
"Bạn mở túi tài liệu ra xem đi." Cậu ta nở một nụ cười quái dị.
Nhược Á thấy nghi ngờ bèn mở túi ra xem. Cô phát hiện bên trong là một tập giấy photo A4. Trong đó có một tờ viết: Ngày cá tháng tư vui vẻ. Mắt Nhược Á mở càng to, tiếng cười của đám bạn học phía sau càng thêm đắc ý.
Nhược Á mắt ngấn nước, cắn môi bỏ đi.
"Haha —— cậu mang giấy photo của bọn tớ đi đâu đấy? Giấy đắt lắm đó nha!"
"Cầm đi chà bồn cầu!"
Nhược Á nhớ tới lời Minh Vĩ: "Cậu tốt bụng quá, như vậy dễ bị lừa lắm."
Hừ, ở đại học không có tên nào tốt hết, trừ Minh Vĩ.
2.
(Bắt đầu từ đây sẽ gọi Thẩm Mạc là hắn để ra dáng lưu manh hơn.).
Tại phòng tự học, Nhược Á kể cho Minh Vĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Minh Vĩ cười, vỗ đầu Nhược Á, khuyên cô đừng nên tức giận. Sau đó, cậu lấy ra một thanh sô cô la Dove rồi nói: "Ăn đi, ăn đi cho hạ hỏa. Thanh sô cô la này đảm bảo không có vấn đề gì, không dùng để trêu cậu đâu."
Nhược Á vui vẻ bĩu bĩu môi. Minh Vĩ vẫn là tốt nhất.
Cô và Minh Vĩ là bạn cùng bàn hồi tiểu học. Ngày đó hai người đều rất bướng bỉnh, cùng nhau bày ra nhiều trò nghịch ngợm. Nhưng khi gặp lại ở cấp ba, Minh Vĩ đã trở thành một nam sinh trưởng thành, nho nhã và lễ độ.
Vào tháng 5, ngày Quốc Tế Lao Động, Nhược Á không về quê. Cô và bạn cùng phòng đến căng tin ăn cơm tự chọn. Đang ăn được một nửa, trà giảm cân cô uống từ sáng đột nhiên phát tác khiến cô đau bụng như muốn ngất đi. Lao tới phòng vệ sinh nữ, cô thấy trước cửa treo biển: Rất xin lỗi, đang bảo trì. Tình trạng cấp bách lắm rồi, mặt Nhược Á lúc ấy đã tái xanh như đít nhái.
Bỗng nhiên có người kéo bím tóc của cô lại: "Nhịn không nổi nữa thì dùng phòng vệ sinh nam đi." Giọng điệu người đó lười biếng, tự đắc, pha thêm chút bỡn cợt. Dù có hóa thành tro, Lâm Nhược Á vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói kia. Hắn chính là cái tên đã giở trò ấu trĩ để trêu chọc cô vào ngày 1 tháng 4, Thẩm Mạc. Thiên tài khoa Báo Chí nhưng trong mắt cô chỉ là một tên khốn kiếp.
Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang cười khoa trương kia. Cô rất muốn xé toạc nó ra.
"Đa tạ cậu đã nhắc nhở! Vậy cậu đứng ở đây canh chừng đi!" Nhược Á hất tay Thẩm Mạc ra rồi chạy vào phòng vệ sinh nam, để lại hắn đứng đờ đẫn trước cửa.
Khi Nhược Á ra ngoài, cô thấy Thẩm Mạc đang đứng nói chuyện phiếm cùng một nữ sinh khác.
"Là cô ấy à? Vệ sinh nữ không đi, lại đi phòng vệ sinh nam?"
"Đúng vậy, cậu cũng biết nhiều người có sở thích đặc biệt mà."
"Úi dời! Cực kỳ biến thái!"
Nhìn vẻ mặt đương nhiên của Thẩm Mạc, Nhược Á nghe thấy đốt ngón tay của mình kêu răng rắc. Một nắm đấm nhanh như chớp lao đến người Thẩm Mạc khiến hắn lảo đảo, suýt nữa đáp xuống sàn nhà bằng môi.
Nhược Á nhướng mày: "Tôi không chỉ biến thái, tôi còn cực kỳ bạo lực!" Trong nháy mắt, cô xoay người rời đi, tâm trạng còn sảng khoái hơn cả lúc uống một cốc coca mát lạnh giữa thời tiết 40 độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT