"Hoa bay phản phất hương nồng
Gió đưa cánh mỏng, bay vòng trời xa
Màu hoa trắng tựa đời ta
Cánh hoa tựa kiếp, la đà gió xa!".
"1! 2! 3! Là bậc tam cấp! Hi, đẹp thật! Ủa, còn nữa hả? Kiến trúc gì vui vậy!?".
1 2 3, tôi cùng mọi người đang bước lên bậc thang tam cấp của cửa lớn biệt thự. Chỉ là bậc thang nhưng lại được trang trí rất cầu kì, có viền hoa văn ở mỗi bậc, hai bên thành có nhiều hình trạm khắc lạ lạ sao ấy, nhưng đẹp! Chẳng những thế, vòng theo chân tường ở hai bên vách bậc thang có trồng rất nhiều hoa, nhưng sao chỉ có duy nhất một loại hoa ở đây? Nó nhìn khá giống hoa bồ công anh, mỗi cây lại có một màu hoa khác nhau, nó mềm mại, nó bồng bềnh, nó đơn giản. Tuy thế, hoa dù trông đơn giản lại cho người khác cảm giác rất tự tại, nhẹ nhàng, nhìn chúng, tôi cảm thấy tim mình có gì đó lân lân, xao xuyến, bên trong tôi như tiêu tán đi hết những muộn phiền, những mệt nhọc gánh nặng trong lòng tôi, chúng như bay theo làn gió của biển cùng với cánh hoa nhỏ như sợi long tơ bay vút vút lên bầu trời đầy sao xa lạ kia.
Bước lên ba bậc thang, đi thẳng thêm vài bước, tôi lại trông thấy phía trước tôi lại có thêm ba bậc thang tam cấp. Đi hết tam cấp, lại thêm tam cấp, lại lại thêm tam cấp, lại lại thêm tam cấp nữa, nhưng tôi rất thích thú. Bậc thang nào cũng có viền hoa văn nổi rất sinh động, trên bức tường hai bên vách đều được chia thành từng khung với một khoảng cách bằng nhau, trong mỗi khung đó chính là những bức tranh sơn dầu về thiên nhiên, biển, cây cối, núi đá, suối nguồn... rất sinh động. Chủ của biệt thự có lẽ rất thích thiên nhiên, điểm này có phần giống tôi, Vũ Tâm An! Hi!
"唐人, 你看什么了? (Đường Nhân, Em nhìn gì vậy?)".
"Nhìn nó!" -tôi tủm tỉm cười cười xoay nhẹ đầu nhìn Tạ Tuấn, chỉ ngón tay vào bức tranh được vẽ trên tường.
Đi hết các bậc tam cấp, ở cuối con đường dài kia, phía trước lại có thêm một cánh cửa lớn bằng gỗ được trạm khắc hoa văn cầu kì đang mở toang, bên tường bên trái có một bức tranh vẽ rất đẹp rất sống động, nhìn cứ y như thật. Đó là một bức tranh thác nước hối hả đổ xuống hồ nước yên tĩnh trong xanh, thác nước đổ xuống làm mặt hồ yên tĩnh kia cuồn cuộn những đợt sóng dồn dập không ngừng nghỉ. Trên thác nước là núi non hiền hòa pha lẫn chút màu xanh của cây cối, một chút rực rỡ của hoa tươi, ở trên nữa là bầu trời mát mẻ nhẹ nhàng những đám mây bồng bềnh, xa xa ẩn hiện vài tia sáng yếu ớt của mặt trời, vài cánh chim trắng tự do thả mình bay xuyên qua mây trắng. Không biết bức tranh này là cảnh tượng của bình minh hay tà dương? Nó đẹp quá!
Tôi đứng một hồi lâu đăm chiêu, mơ mộng nhìn mãi vào một điểm duy nhất trên bức tranh, đó là con thác vừa dữ dội vừa hiền hòa kia. Càng nhìn, linh hồn tôi cứ như xuất ra khỏi sát bị những cuộn thác đổ lôi kéo vào trong tranh. Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, tôi chỉ biết nó thật hùng vĩ, nó thật đẹp, tôi cứ như một chú chim trắng bay vòng quanh vô tư đùa giỡn cùng dòng thác, tôi cứ như một bông hoa nhỏ đơn sắc bé nhỏ không lo không nghĩ, ung dung đón những đợt hơi nước từ mặt hồ dịu dàng tạt vào từng cánh hoa, tôi cứ như giọt nước trong vắt mát ngọt rơi tự do xuống mặt hồ trong xanh phẳng lặng. Và khi ấy tôi ước, tôi hóa thành một hòn đá xù xì nằm yên mãi ở lại nơi đó bên cạnh dòng thác để ngày ngày được bình yên nhìn ngắm con thác đổ xuống mặt hồ, để ngày ngày được dòng nước vỗ về yêu thương, để ngày ngày được cảm nhận thế nào là cuộc sống yên bình, không gò bó, vô ưu vô lo.
Tôi luôn có một mong muốn mà không ai trong cái thời đại bon chen này muốn, một mong muốn mà người ta nghe xong sẽ bảo tôi là "Sống ngược!", sẽ mắng tôi là "Khùng! Khùng cấp cao cấp!", hi! Mong muốn ấy chính là tìm một nơi "Sơn kỳ thủy tú đẹp hồn thơ!" có con thác đổ ầm ầm, có con suối chảy róc rách, có núi non chim hót líu lo, có ngọn đồi mọc đầy hoa lá dại, có rừng trúc xinh xào xạc tiếng gió lước nhẹ nhàng, và không có con người để sống cuộc sống tiêu dao tự tại như các bậc vĩ nhân ngày xưa vì trốn tránh sự đời đi tìm một nơi "thâm sơn cùng cóc, sơn cùng thuỷ tận" cách biệt thế gian để sống ẩn dật không tranh với đời. Tôi thật sự rất muốn!
"Lãng đãng trời mây, hình góc núi
Đá dựng treo leo, thác xuống ghềnh
Kìa nước hữu tình, non non nước
Sơn kỳ thủy tú, đẹp hồn thơ
Cảnh sắc mênh mang, phẳng lặng tờ
Gió nhẹ đưa hương, nghe suối hát
Mặt trời chiếu rọi, gọi lai thuỷ
Mây trắng nắng vàng, thu mộng mơ
Non xanh nước biết, thỏa mong chờ
Môi kề vai tựa, dòng suối ngọt
Đầu nghiêng thác lượn, nguyện tình thi
Nước non hòa huyện, lòng xao xuyến
Suối vọng vang trời, thốt trao duyên
Vách dựng cao cao, bao dòng thượng
Núi non sừng sửng, ôm lưu luyến
Duyên trao kết phận, ngày thu đợi
Hẹn nhé xuân về, thắm giấc mơ!".
Haizzz, có đôi lúc tôi ước mình sinh ra vào thời cổ đại để được sống cuộc sống như thế. Nhưng con người đâu thể tự mình quyết định mình sẽ sinh ra ở thời đại nào, sẽ là con người nào, gia đình nào!? Ấy thế tôi cũng thật mai mắn vì sinh ra không phải trong thời cổ đại. Thời đại này, không binh đao không loạn lạc, không vua không nô tì, hơn hết ở thời đại này của tôi, tôi có quyền con người, tôi có thể sống, sống cuộc sống theo ý muốn, tôi có thể theo đuổi và thực hiện ước mơ. Khùng quá, đúng không?
Mơ màng một chút, tôi nghe tiếng gọi của Tạ Tuấn gọi mình, tôi như tĩnh từ trong mộng, tôi giật mình, hai mắt mở to chớp chớp vài cái như triệu hồi hồn phách quay về, tôi nhìn qua một lần bức tranh ấy, bỗng tôi nhớ ra một chuyện, bức tranh trên tường hình như tôi đã gặp nó ở đâu rồi, tôi thấy nó rất quen.
"Bức tranh này... uhm...!!!"
"Đường Nhân, sao vậy em? Bức tranh này có vấn đề hả?"
"Dạ không, em thấy nó rất quen. Hình như em đã gặp nó ở đâu rồi!"
"Em gặp nó ở đâu?"
"Hi! Em không nhớ được!"
"Haizzz! Thôi, vào trong thôi em, than đói bụng mà cứ ở đây thẩn thờ. Em xem họ đã vào trong hết rồi kìa!"
"Có đâu, còn anh Châu Tuấn vẫn còn ở đây mà!"
"Em đó, chỉ giỏi trả treo!"
"Hi!"
Chị Linh cuối cùng cũng làm tôi xao lãng bức tranh kia, tôi cùng chị ấy và Châu Tuấn bước nhanh chân bước vào cánh cửa rực ánh hào quang đang mở toang chào đón mình.
Hãy cùng đi nhanh vào, chỉ một bước nữa thôi, một bước nữa thôi tôi sẽ có thể tận mắt cảm nhận sự hào nhoáng cao sang bên trong biệt thự lấp lánh này. Đi thôi!