"Đường Nhân! Nhìn kìa em!".
"Chị ơi, đó là biệt thự mà chị nói đó hả?".
"Oh mai chuối! Bự quá trời quá đất luôn, khi nãy nhìn xa nó đã khủng rồi, giờ đứng gần nó cực khủng luôn á!... Chị ơi, chị ơi! Nó bự quá! Bự quá trời luôn! Hi!".
Và cứ như thế, tôi tự đưa chân bước vội vào một nơi tôi chưa từng dám nghĩ, một nơi tráng lệ, xa hoa làm tôi hoa mắt, hoa mắt đến hoen mắt, nhòe mắt và lạc bước vào đầm lầy của những cánh hoa hồng rực rỡ mà tôi không nhận ra rằng nếu lỡ chân rơi vào đầm lầy đó sẽ bị những cánh hoa mỏng manh ấy nhấn chìm rồi mất dần ánh sáng cùng không khí trong lành có thể hít thở mà tôi vẫn hay than thở rằng trong không khí phải có những hương thơm thoang thoảng của các loài hoa như thế mới gọi là cuộc sống trong lành. Nhưng có phải thế không? Không! Con người sống phải nên biết đủ, tham lam quá sẽ dẫn ta đi đến con đường mất tất cả, khi nhận ra những thứ ta có được trước đây mới là thứ đáng quý, đáng trân trọng cũng là lúc ta đã không còn gì trong tay, có hối hận thì đã muộn.
"Đi, đi nhanh chị ơi!" -tôi làm nũng, giục chị ấy. Tôi rất háo hức rất muốn nhìn thấy bên trong "căn biệt thự hoàng cung" này lộng lẫy đến cỡ nào.
Tất cả chúng tôi bước đều chân trên con đường thảm cỏ xanh mướt xen kẽ là những tấm đá hoa vuông vuông dài dài cùng đi vào. Dọc theo hai bên lối đi, ẩn dấu trong đám cỏ xanh là ánh sáng li ti rực vàng của những chiếc đèn bé bé xinh xinh. Ở đằng đó, phía chúng tôi đang bước đến chính là cánh cửa lớn kia, phía trước nó có một cái đài phun nước to, dọc theo thành hồ của đài phun nước, nước bắn xoáy tròn lên cao cùng dãy đèn màu gắn dưới mặt nước tạo ra những hiệu ứng màu sắc sinh động theo mỗi lần nước bắn lên không trung tung toét, bên trong hồ nước có một pho tượng hai nàng tiên cá xinh đẹp nghịch nước vui đùa. Bên trái của đài phun nước, ở xa xa kia, có một hàng cây xanh được cắt tỉa thành nhiều hình dạng như ấm trà, tách trà, có cả hình dạng của một cô gái trẻ đang mang một cái đĩa tròn, trên cái đĩa là một quả gì đó tròn tròn, ở bên dưới còn trồng rất nhiều hoa tươi, có hoa đang nở, có hoa chỉ mới có lá, có hoa đã đâm trồi non, mỗi hoa mỗi lá mỗi màu sắc riêng biệt, rất tao nhã, cộng thêm ánh sáng lung linh của đèn màu được đặt quanh sân và quanh khu vườn, tất cả như một tấm thảm được khảm đầy hoa, hoà vào hình dáng của tạo hình cô gái trẻ kia, nhìn cứ như cô gái ấy đang tung tăng bước đi trong một khu vườn rộng lớn ngập tràn hoa xinh và yên bình. Bên phải đài phun nước, gần biệt thự, cũng có nhiều hàng cây xanh cao, to lớn, cũng có rất nhiều hoa, điều khiến tôi thích nhất đó chính là tòa lâu đài mi ni được các thợ làm vườn khéo tay tạo thành từ nhiều cây xanh này, trong tòa lâu đài xanh ấy, tôi nhìn thấy có một bộ bàn ghế lớn bằng gỗ trên bàn có bộ tách trà màu trắng, toà lâu đài này có sức chứa chắc cũng khoản năm sáu người. Thử tưởng tượng xem, cứ mỗi buổi chiều cùng người thân, bạn bè hoặc người yêu ngồi trong đó uống trà, nhâm nhi chút một thức ăn, tán gẫu, tâm sự, ngắm hoa xinh trong khung cảnh đẹp, lãng mạn này vào mỗi chiều tà, cuộc sống cứ trôi như thế sẽ bình yên, hạnh phúc biết bao. Giấc mộng tôi vẫn luôn mơ!
Haizzz! Chỉ có nhiêu đó thôi, chỉ mới là ngoại quan đã đủ biết chủ của căn biệt thự này là người giàu có đến thế nào, phong cách đến nào, xa hoa đến thế nào, tao nhã đến thế nào và lãng phí đến thế nào. Quả thật, chủ nhân của căn biệt thự này rất biết hưởng thụ.
Đi thêm vài bước, lướt tầm nhìn qua khỏi lâu đài mi ni kia, xa hơn một chút, tôi bất chợt trông thấy có rất nhiều đốm trắng trắng mỏng manh lượng lờ bay vội vã trong không trung và biến mất sau luống hoa màu vàng cháy. Tôi không biết những đốm trắng đang bay đó là gì, ở đó tối quá, dù có ánh sáng nhưng vẫn tối, tôi không nhìn thấy rõ, tôi chỉ cảm thấy nó rất đẹp, rất diệu dàng, vô cùng nhẹ nhàng và mỏng manh. Nhìn chúng, chúng không phải đom đóm vào mỗi dịp hè về tôi thường hay bắt gặp ở bờ ruộng, bờ đê, chúng bay nhẹ nhàng như đang rơi, tất cả chúng đều bay theo một hướng, không như đom đóm, bay loạn, tứ tán trong đêm.
"Chị Linh ơi, đốm trắng trắng đang bay đó là gì vậy?" -tôi cầm tay chị Linh lây lây, một tay chỉ theo hướng của đốm trắng ấy.
"Uhm... Ở đằng đó có một cây hoa cổ thụ lùn rất lớn, nhưng cây hoa gì thì không biết, chị cũng không hỏi ông Lý, những đốm trắng em nhìn thấy chính là cánh hoa, chúng đang bất đầu rụng để cho những hoa khác tiếp tục nở! Ủa, em không nhìn thấy nó hả?".
"Hi hi! Nó ở xa quá, mắt em không nhìn thấy rõ khi thiếu ánh sáng. Em chỉ nhìn thấy được mấy cái đốm trắng đó chứ không nhìn ra được là cánh hoa rơi!" -tôi nhìn chị Linh cười ngô nghê, chu môi nói nhỏ với chị ấy.
"Uhm! Vậy để sáng em ra xem thử đi nha, nó đẹp lắm, còn rất to nữa. Ở dưới tán cây, có một cái xích đu rất dễ thương, chị nghĩ em sẽ rất thích nó!"
"Thật hả chị?!".
"Ừ!"
"Thích quá, từ nhỏ em đã rất thích chơi xích đu, nhưng em không có cơ hội để chơi, dù có được chơi nhưng cũng chẳng có ai ở sau đẩy cho em!" -tôi cảm thấy vui vẻ khi chị Linh gật đầu, nhưng càng nói thêm giọng tôi càng nhỏ, trong lời nói có một chút tủi thân.
"Ngốc quá!"
"Em đâu có ngốc!"
"Ừ, em thông minh nhất được chưa?!"
Đi càng gần cánh cửa lớn, khung cảnh hoa lệ hiện càng hoành tráng hơn.
"Ơ, cánh cửa đó đang mở ra kìa!"
Cánh cửa lớn phía trước chúng tôi bắt đầu mở cửa, cánh cửa mở toang, ánh sáng vàng hực bên trong lọt ra bên ngoài. Dưới mặt đất, nơi cánh cửa vừa được mở, có một bóng đen dần dần xuất hiện rồi lại có thêm một cái bóng đen nữa tiếp nối theo. Có hai người ăn mặc lịch sự bước ra, họ bước nhanh đến chỗ chúng tôi.
"### (Thưa cô, hãy đưa hành lý cho chúng tôi!)".
Họ cuối đầu chào, tôi cũng cuối đầu chào lại và rồi họ đứng thẳng người, lịch sự nhìn tôi nói gì đó.
"Em đưa cái balô cho họ đi, họ sẽ giúp em mang vào!".
Balô! Ừ đúng rồi, từ khi xuống xe rồi lên chiếc xe lữ hành kia tôi vẫn mang theo chiếc balô để quần áo của mình trong đó. Khi chị Linh nói cho tôi nghe mới phát hiện, nó đang bắt đầu nặng theo sự mỏi nhừ của cánh tay tôi, chắc có lẽ tại tôi mãi mê nhìn ngắm khung cảnh nơi đây nên quên mất. Tôi chợt nhớ ra, tôi quay 180° độ, mắt hậm hực nhìn Lục Đại Thiếu đang thư thái ở phía sau.
"### (Nhìn bọn anh làm gì? Em có bảo bọn anh mang giúp đâu!)" -Phan Đăng Phong khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô tội nhìn sang hướng khác trả lời tôi như đã rõ tôi muốn nói gì và muốn làm gì. Những người khác làm như không biết, đưa mắt nhìn trăng sao che miệng cười khúc khích.
"Cái đồ "lăn vô", hớ!" -tôi hung dữ lớn.
"Đường Nhân, "lăn vô" là gì?" -chị Linh cười cười hỏi tôi.
"Dạ, "lăn vô" là từ trái nghĩa với "ga lăng" em tự nghĩ ra đó chị!"
"Trời!"
Thế là balô của tôi được một người trong hai anh đó mang đi, anh còn lại lịch thiệp, nhã nhặn dẫn chúng tôi đi vào biệt thự. Tôi hí hửng cùng chị Linh bước vội theo, sáu người kia cũng nhẹ nhàng thông thả, tinh thần tươi tỉnh, ung dung cất bước theo sau.