"Nghe nói gì chưa? Triệu tri phủ sợ tội nên đã tự sát, Vương đại nhân là bị oan uổng." Một dân chúng nói với một người khác trên đường.

"Chuyện oanh động toàn bộ Lạc Dương, lẽ nào không biết? Ngẫm lại Vương đại nhân là một thanh quan tốt, lại bị hãm hại. Triệu Minh thật không bằng chó lợn." Dân chúng khác không nhịn được lên tiếng chửi rủa.

"Có điều lần này phải đa tạ phò mã gia, phò mã gia mấy ngày bị bệnh, nhưng vẫn phái tùy tùng đến xử lý bản án, nếu không phải phò mã gia, có khả năng Vương đại nhân sẽ đeo trên lưng tội bất trung suốt cuộc đời a."

"Nói có lý, phò mã gia nếu là quan nhất định là quan tốt, ai nói phò mã gia là thiếu gia ăn chơi?"

"..."

"..."

"Tiêu công tử, mời."

Tiêu Thành Diễn vừa ra khỏi phủ đệ, đã bị một đám phú thương vây quanh, nhao nhao mời dự tiệc. Không nghĩ tới bọn phú thương này lại nhanh nhẹn như vậy, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Tiêu Thành Diễn bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Tiêu công tử, tửu lượng tốt." Một số ít phú thương nhao nhao tán dương.

"Tiêu công tử, không biết bệnh tình của phò mã gia thế nào rồi?" Một người đàn ông trung niên mập mạp mặc hoa phục ngồi dậy hỏi.

"Phò mã gia đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ chư vị quan tâm." Kì thật lúc tiễn Lạc Nhi, mình cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, tránh tạo sự phiền toái không cần thiết. Tiêu Thành Diễn âm thầm đánh giá một đám người trên yến tiệc, đơn độc thiếu đi Tô gia.

"Ta đây nghe vậy liền yên tâm." Nam tử nhẹ gật đầu, đặt chén rượu ngồi xuống.

Một đám người cứ thay phiên nhau hỏi qua hỏi lại. Tiêu Thành Diễn buồn bực, đám người kia tìm mình nhất định có mục đích không đơn giản, nhưng là... Đã hơn nửa canh giờ lại chẳng có ai nhắc tới.

"Tiêu công tử." Một nam tử cao gầy ngồi dậy bưng một chén rượu hướng về Tiêu Thành Diễn nói "Nếu phò mã gia có thể bảo hộ... chúng ta an toàn... Vậy..."

"Phò mã không có hứng thú với chuyện này, có điều hoàng thượng thì có." Nói xong nâng chung trà lên nhấp một miếng. Uống rượu dễ dàng gây hỏng việc, thực tế đây là một hoàn cảnh lạ lẫm nên cần phải cẩn thận hơn một chút.

Một câu của Tiêu Thành Diễn, tất cả mọi người đã hiểu, liếc mắt nhìn nhau. Ngầm hiểu lẫn nhau cười cười.

Tiệc kết thúc vào giờ tuất. Màn đêm buông xuống. Trên phố chả còn một bóng người. Tiêu Thành Diễn ra khỏi quán rượu, quan sát sắc trời, chỉ có ánh trăng sáng tỏ. Liền quyết định đi bộ trở về phủ, thấy thật thanh tĩnh. Hôm nay thay Vương đại nhân rửa sạch tội danh, thay Hoàng thượng kéo những người liên can về Lạc Dương, hiện tại cũng chỉ chờ tân nhiệm tri phủ nữa thôi. Chẳng biết lúc nào hắn mới đến. Không biết Lạc Nhi thế nào rồi.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một đám hắc y nhân. Song song ước chừng hơn mười người.

"Bọn ngươi là người phương nào?" Tiêu Thành Diễn dừng bước lại, cau mày cảnh giác nhìn bọn chúng. Trầm giọng hỏi.

"Ngươi sắp chết rồi nói nhảm làm gì." Hắc y nhân đầu lĩnh xem nhẹ nói ra, hướng những người sau lưng hô lên "Giết hắn."

Được lĩnh mệnh, bọn thích khách giơ đao trong tay kéo lên.

Mỗi đao thẳng đến Tiêu Thành Diễn bổ tới.

"Công tử, tiếp lấy." Phía sau truyền đến một hồi thanh âm hùng hậu.

Tiêu Thành Diễn ánh mắt xéo đảo qua, mắt gấp tay nhanh một chút tiếp được một Kim thương từ hắc y nhân.

Cầm trong tay chính là Bàn long kim thương, sư phụ tặng cho mình. Nắm thật chặt báng đao. Khóe miệng cong lên, ánh mắt sắc bắn liếc qua từng người. "Lũ chuột nhắt các ngươi, mau nhận lấy cái chết đi." Nói xong liền vung vẩy thân kiếm, đầu thương sắc bắn đâm liên tiếp vào thích khách, ra chiêu càng ngày càng mềm mại nhưng dứt khoát. Thích khách không chút sức lực nào chống cự. Mỗi thương thẳng đến cướp ngay một mạng, chỉ chốc lát sau toàn bộ thua trận, té chết trên mặt đất. Cuối cùng chỉ còn một tên đầu lĩnh thích khách há hốc miệng nhìn xem, sau đó ngã xuống.

Tiêu Thành Diễn trực tiếp đem thương đưa sát tới cổ thích khách "Nói, là ai phái ngươi đến."

Thích khách đầu lĩnh cảm giác nơi cổ lạnh lẽo, nhìn người công tử cười lạnh trước mắt, trên mặt hắn, trên quần áo hắn khắp nơi đều là máu. Trong lòng càng là run sợ.

"Nói mau." Âm thanh lạnh như băng một lần nữa truyền đến. Tiêu Thành Diễn đem đầu thương nhích tới gần cổ thích khách.

Thích khách cảm giác cổ đau đớn lan tràn ra, sau đó chất lỏng chậm rãi chảy xuôi xuống. Không dám thở mạnh. Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.

"Công tử... tha mạng... là Tiêu đại... công tử phái chúng ta tới đây." Thích khách đứt quãng nói.

Tiêu Thành Diễn nghe thế, tuyệt không kinh ngạc, đại ca phái những tên này võ nghệ cũng không tinh, có khả năng hắn nghĩ những tên này lấy mạng mình là dư xài. Mạng của mình vậy mà đại ca xem thật không đáng giá rồi.

Thích khách đầu lĩnh thấy Tiêu Thành Diễn trầm tư một lát, nhân cơ hội, vượt qua mũi thương, xoay người bỏ chạy.

Tiêu Thành Diễn cũng không vội, cong đầu gối dùng sức cầm thương trong tay đưa về phía trước, báng thương rời khỏi tay. Thẳng tắp đâm xuyên qua lồng nguc thích khách.

"Phốc." Một búng màu phun ra từ trên người thích khách đầu lĩnh, hắn thẳng tắp té trên mặt đất. Mất mạng tại chỗ. Tiêu Thành Diễn nhíu mày đi tới, rút thương ra từ sau lưng thích khách. Trên mũi thương một giọt lại một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất, Tiêu Thành Diễn không thèm để ý chút nào, cái mình quan tâm hơn là ngươi đưa thương cho mình. Mày hơi nhíu.

Xoay người hồ nghi nhìn phía sau, sau lưng nhưng lại là một mảnh đen nhánh, vừa mới là ai đã giúp mình? Không lẽ với người đưa tờ giấy là cùng một người? Có thể đưa thương đến cho mình nhất định có quen biết với mình. Hơn nữa thanh âm kia mình đã nghe đâu đó rồi.

Vượt qua thi thể đang nằm ngổn ngang dưới đất. Tiếp tục đi về phía trước.

Cách cửa phủ còn mấy mét, ngưỡng cửa bên cạnh có một thiếu nữ áo trắng, cùi chỏ chống trên đầu gối, hai tay bưng lên đôi gò má, ngồi trên thềm đá trước cửa phủ.

Tiêu Thành Diễn trong đầu hiện ra bóng dáng của Văn Nhân Lạc "Lạc Nhi." Trong lòng vui mừng, trực tiếp chạy vội qua. Đến gần mới phát hiện, không phải Văn Nhân Lạc "Vương cô nương." Lập tức nội tâm âm thầm mất mát, mình cũng không nguyện để Lạc Nhi trở về kinh, trong phủ cũng chỉ có mình và Vương cô nương. Ngày mai vẫn là nên tìm một ngôi nhà tốt cho Vương cô nương, ở cùng một chỗ thật sự có rất nhiều phiền phức. Mình bây giờ đang trong thân thận nam tử, Vương cô nương là khuê nữ chưa xuất giá, sợ người ta sẽ có lời ong tiếng ve.

Vương An Mẫn từ từ rủ xuống tầm mắt, thấy Tiêu Thành Diễn cả người đều là máu. Nội tâm cả kinh. Vội vàng đứng lên. Chẳng lẽ là bị thương? Sao nhiều máu như vậy?

"Vương cô nương, vì sao lại ở chỗ này?" Tiêu Thành Diễn khó hiểu hỏi.

Vương An Mẫn yên lặng nhìn xem Tiêu Thành Diễn, cả buổi không nói ra một câu.

Tiêu Thành Diễn sờ lên mặt mình, vết máu đã khô. Vội vàng giải thích "Cô nương chớ sợ, Tiêu Khoan chẳng qua là đi trên đường gặp thích khách."

Vương An Mẫn chứng kiến Kim thương ở sau lưng hắn, mũi thương còn có vết máu. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghe đến hắn không có việc gì. "Nay trăng tròn đặc biệt sáng ngời. An Mẫn không ngủ được nên ra nhìn xem."

Tiêu Thành Diễn quan sát sắc trời "Thì ra là vậy, có điều cô nương cẩn thận không bị cảm lạnh." Thời tiết không tính là lạnh, mà ngẫu nhiên cũng sẽ có từng cơn gió lạnh.

Vương An Mẫn lập tức ấm tận đáy lòng.

"Sắc trời không còn sớm, cô nương vẫn là nên đi nghỉ sớm một chút."

Vương An Mẫn nhẹ gật đầu, vượt qua cánh cửa, đi vào. Cũng không thể nói ra là do mình lo lắng cho hắn nên mới một mực ngồi chờ a... Ngươi ưu tú như thế, An Mẫn cũng không dám nhung nhớ. Tiêu Thành Diễn đóng cửa lại, đi về hướng đông viện. Trở về phòng, gian phòng còn tràn đầy mùi thơm ngát chỉ thuộc về Văn Nhân Lạc. Đem thương đặt ở đầu giường. Lúc này mới bắt đầu tắm rửa thay quần áo.

"Két..." Nửa đêm nửa mê nửa tỉnh, Tiêu Thành Diễn nghe thấy tiếng đột nhiên bừng tỉnh, nằm trên giường, một chút cũng không nhúc nhích, mở hé mắt quét xem, ở cửa ra vào có một bóng đen lặng lẽ không một tiếng động đi tới càng ngày càng gần mình. Dưới chăn Tiêu Thành Diễn nắm chặt nắm đấm, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn duy trì tiếng hít thở đều đều.

Hắc y nhân đến cạnh giường đánh giá một phen, giơ đao lên cao, lập tức đâm xuống.

Tiêu Thành Diễn trở mình, lật đến một bên.

Thích khách rút đao, đâm tới. Tiêu Thành Diễn đứng lên. Ánh trăng chiếu xuyên thấu qua cửa sổ, Tiêu Thành Diễn một chân quét qua, thích khách thấy đao không rút ra được, dứt khoát buông thả, thuận thế trốn một chút, lui lại mấy bước, tránh được sự tấn công của Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn từ trên giường nhảy xuống mặt đất. Thích khách thấy tình thế làm một quyền.

Tiêu Thành Diễn dùng tay bảo hộ đầu, nâng đầu gối lên, đá hướng đầu gối của thích khách, chịu lực thích khách thiếu chút nữa quỳ xuống. Tiêu Thành Diễn làm tiếp một cú đá vào đầu thích khách, thích khách còn chưa kịp né, liền chịu liên tiếp một kích nữa. Đảo hướng bên bàn. Tiêu Thành Diễn theo sau trực tiếp đạp một cước lên ngực thích khách, thích khách bắt đầu phản kháng, làm thế nào cũng tránh không thoát. Hắn càng giãy giụa, Tiêu Thành Diễn càng dùng sức.

"Khục.. khục.. khục.." Cuối cùng cảm giác hố hấp khó khăn, lúc này mới thôi giãy giụa, trực tiếp bất động.

Tiêu Thành Diễn ngồi xổm xuống, đưa tay giật khăn che mặt của hắn. Là một nam tử mình chưa từng gặp qua. Quả nhiên lại là một tên khinh địch "Ai phái ngươi tới đây." Lần này so với đám kia có ích hơn nhiều.

Thích khách hất mặt một bên. Không nhìn tới Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn không nói lời nào, lấy chân giẫm lên người hắn, bỗng nhiên dùng sức.

"Khục.. khục.. khục.." Thích khách lại mơ hồ gượng dậy. Chỉ chỉ chân giẫm trên bộ nguc mình.

Tiêu Thành Diễn nhìn hắn một cái, lúc này mới di chuyển chân ra. Chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

"Khục.. khục.. khục.." Thích khách ôm ngực tiếp tục ho lên.

Tiêu Thành Diễn không nhìn tới hắn, mà đi đến cạnh giường, chậm rãi mang giày vào, không phải mình yên tâm là hắn không chạy, mà là hắn chạy không thoát, vừa nãy mình đá hắn một cước, khả năng chưa thể bình thường trở lại. Cười, móc dao găm từ trong giày đi tới. Đặt lên cổ hắn "Không nói sao?"

Thích khách do dự cả buổi. Mới ấp úng.

"Còn không nói?" Tiêu Thành Diễn cũng lười lãng phí thời gian. Thanh âm lạnh như băng rét thấu xương truyền tới.

"Là Tiêu đại công tử." Thích khách choáng váng. Lúc này mới thành thật trả lời.

"Ân. Cho ngươi bao nhiêu bạc?" Đại ca phái thích khách thật đúng là nhanh.

"Một trăm lượng."

"..."

Ngày hôm sau, giờ Thìn. Tiêu Thành Diễn đem thích khách ra trước sân nhỏ.

"Tiêu công tử, đây là làm sao?" Vương An Mẫn từ xa liền nhìn thấy một hắc y nhân bị Tiêu Thành Diễn lôi kéo ra từ đông viện.

"Đêm qua bắt sống được một thích khách, ta muốn mang hắn đến nha môn." Tiêu Thành Diễn níu lấy cổ áo của thích khách, đem dây trói chặt thích khách, làm hắn không thể động đậy.

"Tiêu công tử, không sao chứ?" Thư Nhã hỏi thăm một chút.

"Không việc gì. Đa tạ cô nương quan tâm." Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu. Hoàng thượng lưu lại ám vệ đều được mình phái đi bảo vệ Lạc Nhi hết rồi. Mà lúc giờ thìn ra khỏi phòng, ngoài viện còn có thi thể của hai hắc y nhân nữa. Rút cuộc là ai đang bảo vệ mình. "Đúng rồi, Vương cô nương, hôm nay sau khi ta đi nha môn trở về, có ý định sắp xếp chỗ ở cho cô nương."

"An Mẫn ở rất tốt, vì sao..."

"Cô nương biết đó nơi này không an toàn, cộng thêm tân nhiệm tri phủ cũng sắp đến rồi." Tiêu Thành Diễn nhìn nhìn thích khách trong tay.

Vương An Mẫn nửa ngày cũng không nói gì. Tri phủ sắp đến rồi, ngươi muốn rời đi sao? Nắm thật chặt hầu bao trong tay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play